Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 170: Sự thật tàn khốc




Lão thái thái kéo một đứa bé ra, tàn nhẫn cắt một đường trên cổ tay đứa nhỏ để máu tươi chảy vào băng quan, cười tàn nhẫn mà vui sướng: "Ta phải cho con ta đúc lại huyết nhục chi thân, chỉ có máu của hài tử mới thuần khiết nhất!"

Tô Tĩnh vừa định tiến lên ngăn cản đã bị vị hòa thượng đang gõ mõ kia xông lên chặn lại, sức lực vô cùng lớn. Hắn chính là người dẫn đầu đoàn pháp sư siêu độ cho Tuyết nương ngày hôm đó, gọi là cao tăng đắc đạo. Tô Tĩnh giằng co với hắn.

Tên hòa thượng không ngờ rằng Diệp Tống cũng biết võ công. Diệp Tống mắt lạnh quét ra roi sắt, đánh rơi đao trong tay lão thái thái dừng hành động của bà ta lại, bà ta bắt lấy roi sắt ra sức giãy giụa bị Diệp Tống dùng một roi quật ngã vào một góc.

Diệp Tống chạy qua ôm đứa bé, đứa bé sợ hãi trợn trừng mắt, dường như đã quên mất phải khóc như thế nào. Diệp Tống thấy tay nó máu vẫn đang liên tục chạy ra, không nói hai lời liền xé một mảnh vải trên người xuống băng lại vết máu để máu ngừng chảy.

Lão thái thái không chịu bỏ qua, cà nhắc tiến tới một góc lôi một đứa bé đang hôn mê ra ngoài, mà đứa bé kia chính là thân tôn tử Tạ Tiểu Bảo của bà ta. Thằng bé đã bị đánh cho hôn mê, trên khóe mắt vẫn còn vương lại vệt nước mắt. Lão thái thái nói: "Suốt ba năm nay, ta ngày đêm niệm kinh vì đứa con của ta, Phật Tổ đã đồng ý giúp ta giữ lại hồn phách cho nó, giờ ta chỉ cần cho con ta thay máu thịt là nó có thể sống lại rồi....Nghịch tử Tạ Minh kia dám hại chết con ta, ta muốn lấy con của hắn làm máu dẫn để đánh thức con ta!"Bà ta bắt lấy Tạ Tiểu Bảo kéo nó tới băng quan, còn chưa chịu từ bỏ ý định, trên mặt nếp nhăn càng sâu, bị nụ cười điên cuồng của bà ta làm cho khuôn mặt càng trở nên dữ tợn, "Chỉ cần dùng máu của người thân ruột thịt làm máu dẫn là có thể đổi mạng cho con ta!"

Diệp Tống một chân đá văng lão thái thái ra, ôm Tạ Tiểu Bảo vào trong ngực, cả giận nói: "Con mẹ nó! Ngươi có tin nếu hôm nay ngươi dám làm thế, tôn tử duy nhất của ngươi cũng sẽ không còn nữa, Tạ gia của ngươi sẽ bị đoạn tử tuyệt tôn!"

Tạ Tiểu Bảo cảm nhận được độ ấm trên người Diệp Tống, chậm rãi tỉnh lại, hai tay nhỏ ôm lấy cổ nàng, khóc lớn: "Nương! Nương!"

Hòa thượng bị Tô Tĩnh dùng ba chiêu đã đánh ngã lên mặt đất, hắn bò dậy muốn bỏ chạy lại bị Tô Tĩnh dùng dây thừng trói hài tử trói lại. Tô Tĩnh cởi trói hết cho bọn trẻ, đưa bọn chúng nhanh chóng rời khỏi thạch thất lạnh lẽo này.

Lão thái thái khóc đến ruột gan đứt từng khúc, nhìn những hài tử lần lượt rời đi, bà ta duỗi tay muốn bắt lại nhưng không được: "Không! Không được đi...Các ngươi một người cũng không được đi!"

Tạ Minh đang ở Tạ phủ chờ tin tức, lòng nóng như lửa đốt, Diệp Tống và Tô Tĩnh rời đi không lâu, hắn ta chờ không được đã mang theo gia đinh đi vào ám đạo. Hắn đương nhiên không nghĩ tới, ám đạo lại dẫn tới nơi này. Thạch mộ Tạ Trường An là nơi hắn đã rất quen thuộc, bởi vì sau khi Tạ Trường An chết, hắn chính là người phụ trách xây thạch mộ, hắn càng không nghĩ tới nơi này lại có huyền cơ khác, liên thông với một cổ mộ rộng lớn.

Hai người Diệp Tống lựa chọn dính con đường chứa đầy cơ quan bí mật, trong khi vận khí của Tạ Minh lại tương đối tốt, chó ngáp phải ruồi chọn ngay được con đường không có cơ quan nào, đến khi đuổi tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, kinh ngạc tới nỗi mở to hai mắt, không nói nên lời.

Lão thái thái đầu tóc rối loạn đang lẩm bẩm nói cái gì đó. Tạ Minh đi qua ôm lấy Tạ Tiểu Bảo, hắn nhéo mạnh thằng bé một cái, nhưng Tạ Tiểu Bảo lại cố gắng chịu đựng không khóc lớn, Tạ Minh thầm nói một câu "Cám ơn trời đất", hốc mắt ửng đỏ. Hắn buông Tạ Tiểu Bảo, hai mắt không thể tin được nhìn lão thái thái, uốn gối quỳ xuống trước mặt bà ta, gọi một tiếng: "Nương."

Lão thái thái phục hồi lại tinh thần, ánh mắt trống rỗng nhìn Tạ Minh, dần dần nổi lên hận ý, bà ta dùng hết sức tát Tạ Minh, khàn giọng nói: "Ngươi cút cho ta! Ta không bao giờ muốn nhìn thấy loại nghịch tử như ngươi!" Bà ta run run bò dậy tới gần băng quan, thanh âm tức thì mềm nhẹ vô cùng, giống như đang ru một đứa bé sơ sinh, "Con ta a, con đừng sợ, nương sẽ không để con ngủ lâu nữa đâu..."

Ra khỏi thạch mộ, trời đã bắt đầu sáng. Diệp Tống hơi ngẩng cằm, nhìn ánh bình minh nơi chân trời thực diễm lệ.

Quan phủ phái người tới vây quanh mộ địa Tạ gia chật như nêm cối. Tạ lão thái thái và tên hòa thượng kia đều bị bắt lên, đi ra từ cửa chính của mộ Tạ Trường An.

Hòa thượng là trụ trì trong chùa, thú nhận hành vi xấu xa mà mình làm là do hương khói trong chùa hàng năm đều dựa vào Tạ lão thái thái, khi nhi tử bà ta chết đi, bà ta đã gần như phát điên, ban đầu hòa thượng chỉ muốn khuyên Tạ lão thái thái, nhưng không ngờ bà ta quá chấp nhất, tâm ma ngày trường mới sinh ra cơ sự như thế này.

Về cái chết của Tuyết nương là do Tuyết nương và Tiểu Bảo cùng bị bắt tới đây, Tuyết nương cứu con không thành lại phát hiện ra bí mật của lão thái thái nên muốn chạy đi nói tin tức này cho Tạ Minh. Khi nàng chạy ra từ thạch mộ Tạ Trường An chưa được bao xa đã bị hòa thượng bát lấy, hòa thượng thuận tay cầm sư tử đá đập chết Tuyết nương, vứt xác ra ngoài bãi tha ma. Tiểu Bảo vì muốn tìm mẹ, nhân lúc Tạ lão thái thái không chú ý, hòa thượng không ở đó đã lẻn ra ngoài, lần theo dấu vết tới bãi tha ma thì trốn đi nên không bị hòa thượng phát hiện. Do Tạ lão thái thái mặc một thân màu đen nên Tiêu Bảo không nhận ra người bắt hắn chính là nãi nãi của mình.

Những đứa trẻ bị bắt tới, trên cổ tay đều có vết dao cắt, cách mấy canh giờ lại bị lấy máu một lần. Sở dĩ không dùng một lần hết sạch máu của đứa nhỏ bởi vì lão thái thái cảm thấy thiếu máu dẫn chủ đạo thì đại sự sẽ không thành, mà máu dẫn này cần phải là huyết mạch của Tạ gia. Đúng lúc Tạ Tiểu Bảo được bọn Diệp Tống cứu mạng về Tạ phủ, Tạ lão thái thái mới nghĩ cách bắt Tiểu Bảo một lần nữa.

Đương nhiên, những lời này đều là sau khi thẩm án xong.

Trước mắt, Tạ Minh ôm Tiểu Bảo, trơ mắt nhìn Tạ lão thái thái bị quan phủ dẫn đi. Tạ Tiểu Bảo đối với bóng dáng già nua kia, có chút sợ sệt mà gọi một tiếng: "Nãi nãi." Hốc mắt tràn ngập nước mắt.

Bóng dáng ngừng lại một chút, không quay đầu lại, tiếp tục bước đi. Bà ta chính tai nghe được hòa thượng nói nếu viết kỳ văn cho Phật Tổ bất quá cũng chỉ giúp con người có cái niệm tưởng, chứ Phật Tổ sẽ không quản loại chuyện người chết sống lại này. Con trai bà ta rốt cuộc không thể về được, tâm như tro tàn.

Tạ Minh đặt lại di thể Tạ Trường An vào trong quan tài, an táng lần nữa.

Diệp Tống bỗng nhiên liếc Tạ Minh hỏi: "Tạ Trường An là do ngươi hại chết?"

Tạ Minh nghe xong sửng sốt, chậm rãi ngồi xuống, cảm xúc chất chứa trong lòng bỗng nhiên bộc phát ra như suối, đôi tay bụm mặt, tràn đầy nước mắt. Hắn ta là một đại nam nhân, lại khóc vô cùng thống khổ: "Là ta hại chết, đáng lẽ người đáng chết chính là ta, không phải đại ca ta...Là ta hại đại ca, là ta không chiếu cố tốt cho nương...Ta cho rằng ta là con của vợ lẽ, cả đời chỉ có thể nhận hết ánh mắt lạnh lẽo của người ta, ta cho rằng bản thân nên oán hận, cướp đi hết tất thảy của đại ca...Nhưng ai ngờ, đại ca lại luôn nhường nhịn ta, cuối cùng, đến mạng của hắn cũng đổi cho ta...Đáng lẽ lúc đầu người bị nhiễm bệnh không phải hắn, mà là ta..."

Tạ Minh giống như già đi hơn chục tuổi, Tạ phủ giống như cái vỏ rỗng, bên ngoài phồn hoa, bên trong thực ra chẳng có gì. Hắn viết một tờ hưu thư, thả tự do cho Hoàng thị, Hoàng thị tuy ngoài miệng mắng hắn không lương tâm, nhưng biểu tình trên mặt lại nhẹ nhàng đi không ít, hình như thật sự mong được giải thoát. Nàng ta vừa rời khỏi đại môn Tạ phủ, tại ngã rẽ đầu hẻm, Lưu bộ khoái kiên định bất di bất dịch đứng đó chờ nàng ta.

Hoàng thị tức khắc nước mắt tuôn như mưa.

Lưu bộ khoái hình như cũng không biết phải nói gì, suy nghĩ nửa ngày không nói được một câu, mãi đến khi Hoàng thị tới gần, hắn không đầu không đuôi nói: "Về nhà sống cùng ta, không cần phải che che giấu giấu nữa."

Giờ cũng là lúc bọn Diệp Tống nên rời Tạ phủ tiếp tục lên đường, Diệp Tống đẩy Diệp Thanh ra ngoài, nhìn thấy Hoàng thị ra sức gật gật, nhào vào lòng Lưu bộ khoái.

Sự thật luôn khiến lòng người thổn thức. Diệp Thanh bỗng nhiên nói: "Kỳ thật muội cảm thấy nàng ta cũng không phải quá xấu, chẳng qua xấu miệng mà thôi."

Diệp Tống từ trong lồng ngực móc ra một mặt trang sức bằng ngọc, bộ dáng tinh tế xinh đẹp, vừa thấy màu sắc ngọc kia liền biết là thứ đồ quý giá. Diệp Tống muốn đưa cho Diệp Thanh, Diệp Thanh vẻ mặt hoài nghi nhìn Diệp Tống, có vết xe đổ trước đó, trước khi tiếp nhận nàng hỏi: "Vật này ở đâu vậy?"

Diệp Tống nếu nói là trộm từ đống bảo vật bồi táng ra không biết Diệp Thanh có muốn hay không. Vì thế suy nghĩ nói: "Có người bảo ta đưa cho muội."

Nàng nói như vậy chắc là ổn rồi nhỉ. Mình bảo chính mình chắc cũng không sai a.

Kết quả Diệp Thanh vừa nghe liền vui vẻ tiếp nhận, đặt trong tay thưởng thức, yêu thích không rời, trên mặt còn hiện lên một tia thẹn thùng, lẩm bẩm: "Hắn là thị vệ thống lĩnh, sao lại có đồ vật quý trọng như vậy."

Diệp Tống cơ mặt cứng đờ. Tô Tĩnh vui sướng khi người gặp họa, ở bên tai nàng cười nói: "Ngươi xem muội muội ngươi hiểu sai ý a, ngươi không muốn giải thích cho nàng ta một chút sao?"

Diệp Tống trong lòng đối với thống lĩnh đại thị vệ nào đó vô cùng khó chịu, không nghĩ một mảnh khổ thân của chính mình lại để tên kia chiếm tiện nghi, châm chước một chút nói: "Hắn sao có thể mua nổi thứ đồ quý giá như vậy, có lẽ trộm được ở cổ mộ nào đó, cũng là đồ vật của người chết mà thôi."

Diệp Thanh hờn dỗi liếc nàng một cái, vui mừng và thu hồi trang sức lại nói: "Nhị tỷ, sao có thể là đồ vật của người chết được, cùng lắm là vật bồi táng mà thôi, tỷ không cần xuyên tạc ý tốt của người ta. Dù có là vật bồi táng muội cũng thích."

....Sát! Cái này cùng với cái nàng dự đoán không giống nhau! Diệp Thanh – người kiên quyết không chịu chạm vào hộp phấn của ông chủ đã chết, sao lại thích vật bồi táng được! Quả nhiên...Là do người đưa không giống nhau sao..."

Tô Tĩnh ở một bên thấy Diệp Tống bộ dáng đáng thương, nghẹn cười suýt nữa nội thương. Diệp Tống trừng hắn, hắn khụ hai tiếng, khoác vai nàng an ủi noi: "Nữ đại bất trung lưu, chuyện thường thôi."

Đoàn người ăn sáng trên phố xong cũng gần tới buổi trưa, nhưng muốn tiếp tục lên đường nên không không chú ý nhiều như vậy. Tạ Minh vì cảm tạ bọn họ nên mang tới rất nhiều lương khô đặt lên xe ngựa, còn có một tay nải đựng đầy quần áo và ngân phiếu để bọn họ dùng khi đi đường.