Mặt sau Oanh Thúy trai nối với một hậu viện, Hình Bộ trước đó vẫn chưa cẩn thận điều tra, chỉ tra ra hộp phấn ở hiện trường xuất phát từ Oanh Thúy trai, chỉ có bằng chứng như vậy đã hạ lệnh bắt người, kết án ngắn ngủi chỉ trong mấy ngày. Vì vậy hậu viện vẫn còn nguyên vẹn chưa có ai động vào, có xưởng thủ công, bên trong là đủ loại phấn hoa, thuốc màu, mùi hương hoa vẫn còn quẩn quanh trong không khí. Diệp Tống đi vào chấm một chút thuốc màu bôi lên mu bàn tay, ngửi một chút, nói: "Ông chủ nơi này đúng là một thương gia có lương tâm."
Hai người đi tới phòng ngủ của ông chủ Oanh Thúy trai. Trong phòng ngủ có rất nhiều đồ, có khăn tay, chuông gió, còn có trâm cài đầu, đều là đồ của nữ tử được bày biện trên bàn trang điểm cho đến ngăn kéo, mỗi cái đều được đựng trong hộp gỗ gọn gàng.
Diệp Tống xem từng hộp gõ, trong tay cầm một cây trâm cài đầu, suy tư nói: "Xem ra, đúng là rất được hoan nghênh. Ngươi thử nói xem, những người chết liệu có quan hệ mờ ám gì với hắn không?"
Tô Thần nói: "Hình Bộ nhận diện được một nữ thi, nghe người biết nàng ta nói nàng ta là khách quen của Oanh Thúy trai, có quan hệ không tồi với ông chủ. Hai cái sau thì không rõ lắm."
Diệp Tống nhướng mày: "Cái gì không rõ?"
"Ông chủ đã chết rồi nên không có cách nào kiểm chứng được. Những người biết các nàng ta có nói, các nàng không tới đây mua son phấn, hẳn là không thân với ông chủ."
Tô Thần vừa nói xong, Diệp Tống liền lâm vào trầm tư. Nàng còn tưởng rằng, người chết ít nhiều gì cũng sẽ có quan hệ với Oanh Thúy trai, chỉ cần dựa theo manh mối tìm kiếm chắc hẳn sẽ có thu hoạch. Nhưng mấy vụ sau người chết lại không có quan hệ gì với ông chủ, manh mối cứ thế bị chặt đứt.
Rốt cuộc hung thủ dựa vào cái gì để chọn người bị hại? Nhất định phải có động cơ mới đúng.
Tô Thần thấy nàng trầm tư, hỏi: "Ngươi đang suy nghĩ cái gì?"
Diệp Tống hỏi lại: "Ngươi sẽ vô duyên vô cớ đi sát hại một người không có chút quan hệ nào với ngươi sao? Ta không nghĩ ra hung thủ có quan hệ gì với người chết?"
Tô Thần nói: "Nếu hung thủ để một hộp phấn ở hiện trường, có nghĩa chắc chắn có quan hệ với Oanh Thúy trai. Nếu hung thủ là nam, theo như ngươi nói, vô năng nhưng không có nghĩa không có bạo lực, nhưng lưu lại hộp phấn của Oanh Thúy trai cũng không lí giải được. Nếu hung thủ là nữ, rất có khả năng muốn trút giận. Nếu muốn trút giận thì chỉ cần có đối tượng là được rồi, cần gì phải lựa chọn?"
Lời của Tô Thần khiến nàng như bừng tỉnh gì đó, nàng nói: "Trút giận, ông chủ đã chết rồi, còn trút giận gì nữa?"
Biểu tình của hai người đều chấn động. Tô Thần nói: "Nàng ta không phải muốn làm để cho người khác xem."
Diệp Tống nói: "Là để quan phủ xem, bởi vì quan phủ giết sai người rồi."
Mấy ngày kế tiếp, cả kinh thành đều toát lên không khí nghiêm cẩn. Quan binh thường xuất hiện ở các con phố, dựa theo sổ sách của Oanh Thúy trai để tra ra từng người ở thanh lâu đã tới mua son phấn.
Lúc này, Diệp Tống với Tô Thần chỉ cần tìm một nơi mát mẻ thưởng trà chờ tin tức.
"Nếu không phải người ở thanh lâu thì sao?" Tô Thần có chút không xác định hỏi. Nếu đúng là thế, muốn tìm hung thủ sẽ như mò kim đáy bể.
"Không phải vẫn còn chiêu dẫn xà xuất động sao", Diệp Tống một chút cũng không nóng nảy, lấy ra cái trâm cài đầu tìm được trong phòng ông chủ, xoay qua xoay lại thưởng thức, tựa như biết được điều gì đó nhưng không chịu lộ ra, lười biếng nói, "Tặng cho ai đó thứ gì thường có thể nhìn ra phẩm vị cùng thân phận của họ, ngoại trừ cô nương thanh lâu, ngươi thấy còn cô nương nào có thể lộ liễu đưa cho ông chủ khăn lụa thêu uyên ương hí thủy nữa? À đúng rồi, ta còn phát hiện ngăn kéo bên trong cùng có yếm của nữ nhân đấy."
Tô Thần chỉ cái trâm cài đầu trên tay nàng, cười lạnh nói: "Trâm này so sánh với một số loại cũng được coi là thiết kế đặc biệt."
"Không chỉ đặc biệt mà còn có chút quen mắt." Tô Thần sửng sốt, Diệp Tống chống mặt bàn đứng lên, "Đi, đêm nay chúng ta tới Tố Hương lâu. Tiền trà ngươi trả đi."
Chạng vàng đèn mới lên, các cô nương mở cửa đón khách.
Tô Thần cùng Diệp Tống nghênh ngang đi vào cửa Tố Hương lâu, lập tức có hai cô nương mặt tươi cười chào đón, thân mật kéo cánh tay của hai người, hương thơm nồng nặc. Tô Thần không dấu vết thoát ra, Diệp Tống thì ngược lại, nàng cười như không cười nhếch khóe miệng, không những không thoát ra mà còn thuận tay ôm cô nương kia vào lòng, vừa vào cửa đã buông lời trăng hoa.
Tô Thần mặt có chút hắc, nói: "Lâu như vậy rồi, ngươi vẫn thích dạo Tố Hương lâu sao?"
"Tới cũng đã tới rồi, sao không tận hứng cho được?" Diệp Tống liếc hắn nói, "Ngươi cũng nên thả lỏng một chút."
Tô Thần cười hừ một tiếng: "Sao ta cảm thấy đây mới là mục đích chính của ngươi?"
Thấy Tô Thần, lập tức có người chuẩn bị nhã gian tốt nhất mời hai người lên. Diệp Tống vẫy vẫy tay, đem cô nương nũng nịu đuổi ra ngoài, liền nghe Tô Thần đi thẳng vào vấn đề nói: "Tố Hương lâu cũng có người tới Oanh Thúy trai mua son phấn sao?"
Vừa nghe tới phấn mặt tú bà lập tức sợ tới mức mặt trắng bệch, run rẩy vẫy vẫy khăn tay miễn cưỡng nói: "Thì ra Vương gia là theo phép tới, cô nương Tố Hương lâu chúng ta đều là các cô nương tốt, không có quan hệ với mấy chuyện thương thiên hại lý như thế, mong Vương gia nắm rõ..."
Tô Thần nhíu mày đánh gãy lời nàng ta: "Rốt cuộc là có hay không có?"
Không dám giấu diếm: "Có, có, các cô nương đều thích đồ của Oanh Thúy trai. Nhưng từ khi xảy ra chuyện, đều ném hết mấy thứ kia đi, ai cũng không dám dùng nữa."
Diệp Tống cười hỏi: "Ông chủ Oanh Thúy trai hẳn là sẽ tới thăm hỏi mụ mụ vài lần?"
Đáp: "Đúng là đã tới vài lần."
"Hắn thân cận với cô nương nào nhất?"
"Phù Hương. Ông chủ Oanh Thúy trai mua đêm đầu của Phù Hương, sau Phù Hương cũng hầu hạ hắn thêm vài lần. Nhưng cũng không còn lần sau nữa."
Trong một gian phòng tràn ngập mùi hương, một cô nương bước ra từ thau tắm, thân thể trắng nõn, dáng hình no đủ, nàng lả lướt dẫm lên thảm lông màu trắng, uyển chuyển nhẹ nhàng. Cô nương lấy khăn nhẹ lau người, thay quần áo vén tóc, dưới hơi nước mờ ảo trông càng yêu mị.
Nàng mặc một thân áo lụa màu xanh nhạt, ngồi ở trước gương đồng, ngâm nga khẽ hát.
Phù Hương ở thanh lâu cũng không nổi lắm, nhưng có thể làm cô nương ở Tố Hương lâu thì đều là đại mỹ nhân khiến người gặp khó quên. Tú bà đưa Diệp Tống và Tô Thần vào phòng Phù Hương, tỳ nữ bên người nàng chưa kịp lên tiếng đã bị bảo lui ra ngoài. Phù Hương rời mắt khỏi gương đồng, nhìn về phía cạnh cửa, mặt mày sầu bi muốn nói lại thôi, đúng là nhìn thấy mà thương.
Tú bà nói: "Phù Hương, hai vị này là khách quý đêm nay cho gọi ngươi bồi, ngươi phải phụng bồi cho tốt."
Phù Hương đáp: "Dạ, mụ mụ." Chính lúc nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Tống liền ngẩn người, "Là ngươi?"
Diệp Tống tiến vào, dạo một vòng trong phòng rồi ngồi xuống, chống cằm đánh giá Phù Hương, cười nói: "Sao lại không thể là ta? Phù Hương cô nương, kẻ sĩ ba ngày không gặp lau mắt mà nhìn, đây vẫn là tiểu nha đầu thêm trà lúc trước sao, hoàn toàn lột xác rồi."
Không tồi, vị Phù Hương cô nương trước mắt này, đúng là tiểu nha đầu thêm trà ở Tố Hương lâu mà lúc trước Diệp Tống ngày nhớ đêm mong. Tiểu nha đầu bị nàng sờ tay, còn thẹn thùng oán trách, thực sự thú vị.
Chỉ là thế sự vô thường.
Tô Thần cũng ngồi xuống, Phù Hương nhìn hắn một cái, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra tươi cười, nói: "Công tử không cần chê cười nô gia, nô gia cũng là vì sinh kế bức bách, con người ai cũng muốn hướng tới chỗ cao cả."
"Ừm, không tồi", Diệp Tống gật gật đầu, lại hướng tay nàng sờ soạng một phen, "Tay ngươi vẫn mềm mịn như vậy."
Phù Hương hờn dỗi nói: "Công tử không đứng đắn!"
Diệp Tống tinh tế nhìn kỹ biểu tình Phù Hương, đẩy đẩy Tô Thần bên cạnh nói: "Ngươi xem, ta thường tới chiếu cố ngươi, như vậy đi, đêm nay ngươi phải bồi hắn cho tốt, đêm xuân một lần, thế nào?"
Lời này ý tứ quá rõ ràng. Phù Hương nghe được bốn chữ "Đêm xuân một lần", sắc mặt lập tức trắng bệch. Tô Thần nhấp môi ẩn nhẫn để không phát hỏa, hắn rất ghét thói quen của Diệp Tống khi làm chính sự thường sẽ lấy hắn làm trò vui.
Diệp Tống nhướng mày, nghe Phù Hương miễn cưỡng nói: "Được a, nô gia nhất định sẽ phụng bồi công tử thật tốt."
Diệp Tống nói: "Nhưng nhìn ngươi không vui vẻ chút nào a, ta không thích miễn cưỡng người khác."
Phù Hương nhếch môi, có chút mỉa mai, nói: "Đây là nơi phong nguyệt, thực lòng liệu có mấy người? Đại gia bất quá đều là gặp dịp thì chơi, buổi sáng gặp nhau như cá gặp nước, đến chiều lại trở thành người dưng không quen biết."
Phù Hương giơ tay giúp Diệp Tống châm trà, Diệp Tống bỗng nhiên nói: "Nghe nói đêm đầu của ngươi được ông chủ Oanh Thúy trai mua đi. Nữ nhân thông thường đều sẽ đem người nam nhân đầu tiên của mình nhớ kỹ cả đời."
Phù Hương vừa nghe được, bàn tay liền run rẩy nhẹ khó phát hiện được, tay đang rót trà ngừng giữa không trung, làm như không có việc gì nói: "Đúng vậy, Trịnh công tử là người đàn ông đầu tiên của nô gia, làm sao vậy?"
Diệp Tống làm như thương cảm nói: "Không nghĩ tới vị Trịnh công tử này lại là hung thủ giết người, ở chợ bị chém đầu thị chúng, ta còn đi xem náo nhiệt." Phù Hương sắc mặt càng thêm trắng, "Ngươi nói ta nghe một chút, Trịnh công tử trong miệng ngươi là loại người như thế nào?"
Phù Hương đột nhiên đứng lên, đi vào gian trong nói: "Khách nhân trước mặt không nói chuyện người khác, công tử nếu là tới để hỏi cái này, Phù Hương thứ lỗi không thể phụng bồi, mời công tử về đi."
"Cái trâm cài đầu này ngươi còn nhớ không?"
Phù Hương quay đầu lại thấy Diệp Tống cầm trên tay một cái trâm cài hình thức thực bình thường, không đáng giá mấy đồng bạc, không thể tin tưởng mà trừng lớn hai mắt, run giọng hỏi: "Ngươi, ngươi sao lại có cái này..."
Diệp Tống bĩu môi nói: "Ta vẫn còn nhớ rõ. Ta thường có thói quen miết búi tóc Diệp Thanh nhà ta nên tương đối thuận tay niết búi tóc tiểu nha đầu khác, khi đó, trên đầu ngươi đeo chính là cái này đi? Ngươi hỏi ta tìm được ở đâu, ta chính là tìm được ở trong phòng Trịnh công tử ở Oanh Thúy trai, hắn đặt ở trong một hộp gỗ, có vẻ rất quý trọng thứ này. Đây chính là tín vật đính ước ngươi đưa hắn sao?"
Diệp Tống nói xong, Phù Hương đã không thể ức chế được mà nước mắt tuôn rơi ròng ròng, làm ướt hết trang dung, thoạt nhìn vô cùng thống khổ.
Phù Hương che ngực lại chậm rãi ngồi xuống, đau lòng đến không thể khống chế, cắn chặt môi khóc: "Nhưng hắn chết rồi...Đêm đó, ta gặp hắn đi vào Tố Hương lâu, chính là lúc ta bị đẩy lên đài chờ khách nhân đấu giá, ta đứng ở trên đài, liếc mắt một cái liền nhận ra hắn. Hắn là một nam nhân rất ôn nhu, cười lên thực phong độ, mê đảo không ít cô nương..."
"Hẳn là cũng bao gồm ngươi." Diệp Tống thuận miệng nói.
"Đúng vậy", Phù Hương hai mắt đẫm lệ, mông lung như nhớ lại kỷ niệm tốt đẹp cười, "Khách nhân của hắn quá nhiều, nhất định là không thể nhớ rõ ta. Lúc ta vẫn còn là nha hoàn ở Tố Hương lâu, mỗi lần đều chủ động tới chỗ hắn mua son phấn cho các cô nương, hắn lúc nào cũng kiên nhẫn chiêu đãi ta. Sau lại có một lần, ta nhân lúc hắn bận rộn, trộm để trâm cài này dưới ngăn tủ của hắn rồi chạy ra, ta hy vọng hắn có thể thấy đồng thời lại sợ hãi khi hắn thấy về sau sẽ khinh thường ta."