Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường

Phượng Hoàn Triều: Vương Gia Yêu Nghiệt Xin Tránh Đường - Chương 118: Đi đêm lắm có ngày gặp ma




Kết thúc một tháng cấm túc, Tô Thần vài lần muốn đến tướng quân phủ thăm Diệp Tống đều bị người ngăn cản ở bên ngoài. Hắn luôn đợi đêm khuya mới lẻn vào tướng quân phủ, đợi nàng ngủ mới đến thăm nàng.

Mà Tô Tĩnh lại cũng thành khách quen của tướng quân phủ, chẳng qua nếu hắn tới vào ban ngày sẽ rất ít có cơ hội được bước vào viện Diệp Tống, nên hắn cũng thích lẻn vào buổi đêm hơn.

Hôm nay Tô Tĩnh theo thường lệ trèo qua cửa sổ, không cẩn thận suýt nữa làm độ chậu hoa lan đặt bên bệ cửa, may mắn hắn lanh tay lẹ mắt tiếp được, vào nhà còn chưa hết kinh hồn mà nói: "Sao lại đặt bồn hoa lên cửa sổ thế kia, làm ta sợ muốn chết, cũng may ta còn tiếp được."

Diệp Tống rất muốn giả bộ ngủ không để ý tới hắn. Nhưng dù có ngủ rồi cũng sẽ bị tiện nhân Tô Tĩnh này đánh thức.

Trong phòng có một cỗ hương rượu ấm áp, còn có mùi vị nồng nặc của ớt cay. Diệp Tống nhập nhèm mở mắt nhìn Tô Tĩnh, trong tay đang cầm một đồ vật. Tô Tĩnh đặt rượu lên trên quầy, còn tay còn xách theo một bao giấy lớn, ngồi ở mép giường cười hì hì nói: "Ta thấy thương thế của ngươi cũng sắp khỏi hẳn rồi, thế nào, cái này ăn được chứ?" Nói xong liền rút ra một xiên thịt dê thơm ngào ngạt, vô cùng hưởng thụ đưa lên miệng ăn một miếng, "Ngươi không ăn được cũng không sao, nhìn ta ăn là được rồi."

Diệp Tống lập tức ném cái gối vào đầu hắn, hắn nhẹ nhàng né tránh. Diệp Tống hung hăng mắng: "Ngươi cứ ăn đi, lão tử chúc ngươi cả đời bị bệnh kín quấn thân, cả đời không lên được."

Nàng thật sự là chịu đủ rồi. Tô Tĩnh con mẹ nó quá đê tiện lại không biết xấu hổ.

Tô Tĩnh cười đến thản nhiên tự đắc, ăn xong một xiên thịt dê, vỗ vỗ tay nói: "Ngươi không cần phát hỏa, ai bảo ngươi tự biến chính mình thành cái dạng này, ta hẳn là nên trừng phạt ngươi một chút."

Diệp Tống nhìn gói giấy kia, thừa dịp Tô Tĩnh chưa chuẩn bị liền đoạt lấy, ai ngờ Tô Tĩnh nhìn có vẻ lười nhác nhưng động tác lại vô cùng nhanh, trước khi Diệp Tống kịp cướp được đã giấu túi giấy ra sau lưng. Kết quả Diệp Tống mất đà liền nhào vào người Tô Tĩnh.

Mái tóc đen dài xõa lung tung trên vai hắn, cùng hương mai trên người hắn dung hợp.

Tô Tĩnh chấn động, thật lâu sau mới ở bên tai Diệp Tống nhẹ nhàng cười: "Ngươi biết, ta rất thích nữ nhân chủ động."

Khoảng cách gần như vậy, Diệp Tống đương nhiên muốn cho hắn một quyền. Lực tay lúc này không còn giống như lúc trước không có lực nữa, đánh cái nào là đau cái đấy.

Tô Tĩnh hút khí nói: "Thật đúng là cay, ta nhớ rõ đã bảo ông chủ không cho quá nhiều ớt a.: Hắn lại lấy một xiên thịt dê đưa tới bên miệng Diệp Tống, "Sao ngươi phải như thế, rõ ràng chỉ cần cầu ta một chút ta liền sẽ cho ngươi. Nào, ta bón cho người."

Nàng còn chưa muốn đem cơm mới ăn lúc tối nhổ hết ra, đoạt lấy xiên thịt dê tự mình ăn, cười nhạo nói: "Ngươi tính dùng phương pháp ấu trĩ đó để trêu chọc ta sao, ta không phải những nữ nhân đó của ngươi, sẽ không nuốt nổi bộ dáng này."

Tô Tĩnh chớp chớp mắt, nói: "Bệnh của ta không phải còn phải dựa vào ngươi sao, ngươi không nuốt nổi bộ dáng này của ta, ta cũng phải nỗ lực đến lấy lòng ngươi a." Hắn đến bên cạnh bàn lấy hai chén trà, rót rượu vào, đưa cho nàng một ly.

Diệp Tống ăn xong thịt dê uống xong rượu, cảm thấy toàn thân thoải mái. Mấy nay ngày nào cũng phải ăn thanh đạm thế là đủ rồi, như thế này vẫn là sướng nhất. Nàng cùng Tô Tĩnh chạm ly, ở trong khuê phòng cũng uống đến thích ý vô cùng.

Mặc dù Diệp Tống nói không chút lưu tình nhưng trong tâm lại hiểu rõ. Nàng cùng Tô Tĩnh ở chung lâu như vậy, tuy không hoàn toàn hiểu biểu vị Vương gia phong lưu phóng khoáng này nhưng tổng thể vẫn biết được một vài cái. Nàng quyết định trở về, một nửa nguyên nhân là vì quyến luyến người nhà, Tô Nhược Thanh, còn một nửa nguyên nhân chính là muốn trở về đánh Tô Tĩnh một trận.

Tô Tĩnh mỗi lần tới đều phải mang đến cho nàng chút ngon ngọt nhưng lại không thể làm nàng hoàn toàn tận hứng. Nhưng Tô Tĩnh nói vết thương của nàng chưa hoàn toàn khỏi nên không được ăn quá nhiều đồ cay.

Nhưng dù như thế, vài ngày sau Diệp Tống vẫn cảm thấy đau răng.

Thái y tới chẩn bệnh, thực bình tĩnh mà nói, thượng hỏa.

Nhưng bọn hạ nhân phụ trách bữa ăn cho Diệp Tống không nhớ rõ đã cho Diệp Tống ăn đồ gì thượng hỏa. Diệp Thanh tinh mắt nhìn thấy một xiên thịt nướng trong góc, cười đến âm trầm nói: "Thì ra nhị tỷ còn có đầu bếp riêng a."

Diệp Tống sờ sờ cái mũi, mặt không đổi sắc nói: "Mấy ngày nay ta đều phải ăn mấy đồ ăn thanh đạm, trong miệng khó tránh khỏi cảm thấy nhạt nhẽo." Vừa ngẩng đầu thấy biểu tình như muốn ăn thịt người của Diệp Thanh liền sửa lại, "Bất quá, ta sẽ cố gắng khắc chế, khắc chế."

Lại là một đêm gió lớn.

Sự thật chứng minh, đi đêm lắm có ngày gặp ma.

Tô Nhược Thanh vì trong cung có việc nên đếm chậm chút. Trong lòng hắn không yên tâm Diệp Tống, sợ nếu mình không đi nàng sẽ chờ, vì thế đêm khuya cũng muốn tới tướng quân phủ một chuyến. Mà Tô Tĩnh, vẫn theo thời gian như cũ bò vào cửa sổ, chẳng qua lúc này không mang theo rượu thịt mà là hai bát bát canh giải nhiệt. Tô Thần thì luôn đợi tới sau nửa đêm khi Diệp Tống ngủ rồi mới xuất hiện một cái, nhìn nàng một lát liền rời đi, đêm nay lại không biết ngọn gió nào thổi mà đến sớm hơn thường ngày.

Một người đi muộn, một người đi theo bình thường, một người đi sớm, kết quả là...

Trong Thanh Hải viện, ba bóng đen động tác đồng nhất cùng nhau hạ xuống tụ ở một chỗ.

Ba người đều cảm thấy hai người còn lại là thích khách. Giằng co một lát, như sấm rền gió cuốn ở trong sân đánh nhau. Ước chừng cũng tự cảm thấy bản thân đêm hôm khuya khoắt đến thăm khuê phòng nhà người ta cũng không được tốt lắm, nên tận lực không gây ra động tĩnh lớn, ở trong sân đánh nhau cũng thật sự hàm súc, thi thoảng chỉ nghe được cành cây lắc lư.

"Hoàng Thượng!"

Tô Tĩnh nhận ra Tô Nhược Thanh đầu tiên, Tô Nhược Thanh cũng nhận ra hắn, sau đó hai người cùng hướng ánh nhìn về phía Tô Thần, không khó nhận ra. Không khí giữa ba người vô cùng quỷ dị.

Tô Thần miệng cứng đờ lên tiếng hỏi trước: "Hoàng Thượng cùng Tứ đệ tới nơi này làm gì?"

Tô Tĩnh đáp: "Ta tới giúp tam ca vấn an tẩu tẩu."

Tô Tĩnh cùng Tô Thần cùng nhìn sang Tô Nhược Thanh. Tô Nhược Thanh mặt không đổi sắc: "Vấn an nữ nhi Đại tướng quân." Hắn cau mày không vui, nhìn chằm chằm Tô Thần, "Ngươi không phải đang bị nhốt lại sao?"

Tô Thần thanh âm cũng thực trầm, có chút lãnh: "Trí nhớ Hoàng Thượng không tốt rồi, thời gian cấm túc của thần đã qua."

Tô Nhược Thanh nhàn nhạt gật đầu: "A, vậy ngày mai lại tiếp, thêm một tháng."

Tô Thần: "..."

Đấy không phải là lấy chuyện công làm việc tư sao?

Diệp Tống rất thính ngủ, nghe thấy động tĩnh bên ngoài, xuống giường cầm đen soi ra bên ngoài cửa sổ xem, kết quả thấy ba người trong viện, khóe miệng run rẩy không thôi. Chẳng qua việc Tô Thần tới có chút ngoài dự kiến của nàng, Tô Thần phát hiện nàng đầu tiên, chuyển ánh mắt sang khóa chặt trên người nàng.

Ánh mắt trầm tịch kia, bị ánh nến nhuộm đẫm một tầng đạm kim sắc, có chút nhảy lên. Hắn muốn nói lại thôi.

Diệp Tống giữ một bên hàm còn đang bị đau, đóng lại cửa sổ nói: "Ta muốn đi ngủ, đều trở về đi."

Vì thế liên tiếp mấy ngày trong sân viện của Diệp Tống vô cùng an tĩnh không có một tiếng động. Tô Nhược Thanh phái ngự trù trongcung tới, mỗi ngày đều thay đổi thực đơn cho Diệp Tống. Lúc nàng ăn đồ do ngự trù làm, trên mặt luôn mơ hồ hàm chứa ý cười, ngoài miệng lại không nói gì.

Diệp Thanh thấy thế liền giễu cợt Diệp Tống: "Nhị tỷ, Hoàng Thượng đối với nhị tỷ thật dụng tâm a. Nếu thân thể nhị tỷ tốt rồi, Hoàng Thượng đưa nhị tỷ tiến cung, nói không chừng còn để nhị tỷ làm Hoàng Hậu cũng nên."

Diệp Tống nhàn nhạt cười một chút nói: "Ta sẽ không vào cung."

Diệp Thanh cũng nở nụ cười nói: "Ta biết, cho nên loại chuyện này, chỉ có thể lưu giữ trong lòng sao. Nếu Tô công tử không phải ở vị trí kia, nhị tỷ nhất định sẽ gả cho hắn đi."

Diệp Tống nhướng mày, liếc nàng một cái hỏi: "Muội muốn ăn sao, lại đây ngồi ăn rồi ngậm miệng lại."

Nếu Tô Nhược Thanh không phải ở vị trí một người trên vạn người, nàng hẳn là sẽ gả cho hắn đi.

Ban đêm khi Diệp Tống ngủ, nàng cảm giác được có người khẽ vuốt ve mặt nàng. Nàng câu môi cười một chút, giơ tay chụp lấy bàn tay kia, nhẹ nhàng cọ vào lòng bàn tay hắn. Tô Nhược Thanh nói: "Thì ra là nàng giả bộ ngủ."

Diệp Tống mở to mắt, nghiền ngẫm nói: "Không phải là không tới sao?"

Tô Nhược Thanh nâng cằm nàng, cúi đầu hôn lên, mang theo không khí lạnh lẽo của ban đêm. Môi răng va chạm, hắn lẩm bẩm nói: "Rất nhớ nàng."

Diệp Tống ừm một tiếng, liền kéo tay hắn chui vào trong chăn, Tô Nhược Thanh nghiêng đầu hôn lên cổ nàng nói: "Nàng cùng Tô Thần hòa li đi."

Diệp Tổng ngẩng cổ, mặt mày động tình, "Ừm...Ta sẽ hưu hắn..."

"Nàng chỉ có thể là nữ nhân của ta." Tô Nhược Thanh nói.

Hắn cởi đai lưng, chui vào trong chăn, "Tô Tĩnh tối nào cũng tới tìm nàng sao?"

Diệp Tống cởi quần áo hắn, cười đến vũ mị, "Hắn chỉ là tới mang bữa khuya cho ta thôi."

Tô Nhược Thanh hừ một tiếng, nói: "Thì ra nàng bị thượng hỏa chính là do hắn." Hắn nghiêm túc nhìn Diệp Tống, "Ta không thích hắn cùng nàng lui tới, hắn rất hoa tâm."

Lời nói hẹp hòi như vậy thật khó tưởng tượng lại từ miệng Tô Nhược Thanh nói ra. Diệp Tống hơi hơi hé miệng, không nhịn được bật cười: "Năm trước huynh ba ngày hai lần triệu Hiền Vương vào cung, phải bắt hắn nạp Vương phi, chính là bởi vì cái này sao?"

Tô Nhược Thanh bị nói trúng tim đen, không nói. Hắn chậm rãi đè ép xuống dưới, tinh tế nhấm nháp Diệp Tống động tình.

Trong phòng vang lên rất nhỏ động tĩnh cùng lời nói gắn bó keo sơn, quấy nhiễu bóng đêm ngoài cửa sổ. Trên cửa sổ ánh sáng mỏng manh, Tô Tĩnh nghiêng người dựa vào bức tường bên cửa sổ, ngửa đầu nhìn bầu trời không trăng, chỉ có ba ngôi sao trông vô cùng tịch liêu.

Thật lâu sau, hắn nhếch môi cười lạnh một tiếng, đứng dậy rời khỏi Thanh Hải viện, thân ảnh biến mất trong bóng tối.

Sau đó, hắn không đến đây lần nào nữa.

Diệp Tống cũng không nhớ tới hắn, chờ đến khi nhớ tới cũng đã sang tháng ba hồi xuân đại địa, trong viện hoa lê rào rạt, có chút giống vườn hoa mai trong phủ Hiền Vương. Nàng mới cảm thấy, hình như lâu rồi không gặp Tô Tĩnh.

Diệp Tống đã có thể đi lại trong nhà, cũng có thể ngồi cùng bàn ăn cơm với cha cùng đại ca còn có Tam muội.

Nàng vẫn rất gầy, bả vai không có mấy lạng thịt, thoạt nhìn đơn bạc thật sự. Rõ ràng là tháng ba, vậy mà nàng vẫn mặc áo bông thật dày, trong tay còn ôm lò sưởi ấm.

Buổi chiều, Diệp Tống ở thư phòng cất bút cân nhắc nửa ngày, Xuân Xuân ở bên mài mực nói: "Nếu tiểu thư không nghĩ ra được thì không viết nữa."

Cuối cùng Diệp Tống thật sự lười nhác lại không muốn hao phí thời gian, chỉ ở trên tờ giấy viết vài chữ to đơn giản sau đó đi xem binh thư. Nhưng khi Xuân Xuân nhìn mấy chữ trên giấy kia, thần sắc liền ngưng lại.

Tam vương phủ mỗi ngày đều sẽ sai người tới, cũng uyển chuyển dò hỏi khi nào Vương phi mới có thể về nhà.

Loại tình huống này cũng bị Diệp Tống gặp được vài lần, lúc đó Diệp Tống chỉ nhàn nhạt nói: "Diệp Tống ta, chỉ có một mình tướng quân phủ là nhà."

Hôm nay ánh mắt trời vô cùng rực rỡ, Diệp Tống búi tóc ra sau đầu, khoác áo bông dày còn kèm thêm áo choàng lông chồn. Nàng tới viện Diệp Tu, cười nói: "Hôm nay đại ca có rảnh không?"

Diệp Tu đang ở thư phòng, định bụng lát nữa sẽ đi luyện binh, nghe vậy liền buông sách trong tay xuống, hắn mặc một thân xanh biếc anh tuấn thật sự, nhướng mày cười hỏi: "Muội có việc gì à?"

Hết chương 118