"Tiểu thư nô tỳ xin người đừng cử động mạnh." Nàng cuống quýt khom người lấy miếng ngọc bội dưới gối đầu ra, mặt trên ngọc bội còn loang lổ vết máu, đưa cho Diệp Tống nói: "Nô tỳ thấy tiểu thư hôn mê cũng gắt gao nắm chặt ngọc bội liền biết đây là vật quan trọng. Hẳn là ngọc bội của Vương gia, nô tỳ từng thấy hắn đeo như vật tùy thân, chắc là rất đáng giá đi."
"Nó quan trọng không phải vì nó đáng giá", Diệp Tống câu môi cười: "Có thứ này, về sau chúng ta có thể tùy ý ra vào vương phủ, hắn sẽ không bao giờ can thiệp."
Phái Thanh phản ứng cũng coi là nhanh nhạy: "Tiểu thư chính là vì bắt Vương gia giao ra cái này mới bị Vương gia...đánh thành như vậy sao?"
Diệp Tống nghiền ngẫm đem chuyện nàng bắt gặp Tô Thần cùng Nam Xu xxx ở hải đường uyển kể ra, kết quả Phái Thanh nghe được nghẹn đỏ mặt, nổi giận mắng một câu: "Xì! Thật không biết xấu hổ!" Ngay sau đó vẻ mặt lại nghiêm túc, cầm lấy ngọc bội đứng lên, lời lẽ chính đáng hỏi: "Tiểu thư, có phải nô tỳ cũng chỉ cần có cái này là có thể tùy ý ra vào vương phủ?"
Diệp Tống gật gật đầu: "Đó là đương nhiên."
"Vậy nô tỳ lập tức phải ra ngoài một chuyến." Nói xong định xoay người đi.
"Quay lại", thanh âm Diệp Tống hơi lạnh, mang theo khẩu khí không thể phản bác, Phái Thanh sửng sốt, "Đi đâu?"
Phái Thanh quay đầu, mặt bánh bao tức giận có chút đáng yêu, nói: "Nô tỳ đi tìm Đại tướng quân, Đại tướng quân nhất định sẽ không mặc kệ tiểu thư bị khi dễ, tiểu thư từ nhỏ đã được Đại tướng quân cùng vệ tướng quân cưng chiều, không dám đánh không dám mắng một câu, nô tỳ liền đi nói cho Đại tướng quân cùng vệ tướng quân."
Diệp Tống nhướng mày: "Sau đó thì sao?"
Phái Thanh nắm chặt bàn tay đến trắng bệch: "Sau đó Đại tướng quân cùng vệ tướng quân sẽ đưa tiểu thư về nhà, tiểu thư sẽ không bao giờ phải chịu khổ như thế này nữa."
"Về nhà?" Diệp Tống cười hai tiếng, nói: "Sau đó hết thảy khổ sở ta chịu ở đây liền bỏ qua?"
Phái Thanh buồn buồn, bổ sung nói: "Đại tướng quân cùng vệ tướng quân sẽ thu thập Vương gia!"
"Phái Thanh, tuy ta không nhớ bộ dáng trước kia của ta như thế nào, bất quá đã gả vào Ninh vương phủ hai năm, chịu nhiều ủy khuất lại không hề trở về, ta cũng thấy bản thân thực kiên trì. Lúc trước là ta nhất quyết phải gả cho Tô Thần, hiện tại gặp nạn lại muốn chạy về tướng quân phủ, không phải sẽ làm cho người ta chế giễu sao, huống hồ đấy cũng không phải tác phong của ta.
"Chính là tiểu thư..."
Diệp Tống suy tư, nói: "Ta cũng không phải dễ dàng bị người ta khi dễ, chờ ta dưỡng thương tốt sẽ hảo hảo tính toán."
Cuối cùng Phái Thanh vẫn là không tình nguyện mà trở về, đem bạch ngọc bội nhét lại xuống dưới gối đầu của Diệp Tống.
Trong lúc dưỡng thương, Diệp Tống đều ngoan ngoãn uống thuốc, đại phu thi thoảng sẽ đến xem thương thế của nàng, còn mạo hiểm vì nàng mà châm cứu vài lần, dù đau nàng cũng không rên lên một tiếng.
Nếu chỉ như thế này đã có thể đánh bại Diệp Tống, đã không phải là Diệp Tống nàng rồi.
Toàn bộ vương phủ đều biết Vương phi lần này bị đánh thực sự rất thảm, khoảng thời gian này Diệp Tổng thường xuyên đi lại trong vương phủ, không còn mang bộ dáng đa sầu đa cảm của oán phụ nữa nên bọn hạ nhân đều có cái nhìn khác về nàng. Những kẻ ngầm mắng Diệp Tống không xứng đáng còn rất ít, đa số đều là đồng tình.
Cho nên Phái Thanh có yêu cầu gì, bọn họ đều sẽ tương trợ, có thể giúp được liền tận lực trợ giúp.
Mấy nha hoàn lần trước bị tịch thu thoại bản, thông qua Phái Thanh, còn mang tới cho Diệp Tống một ít sách hay để nàng đọc trong lúc dưỡng thương.
Diệp Tống nhìn mấy quyển thoại bản, cười như không cười nhướng mày nhìn Phái Thanh nói: "Sao trước nay ta không phát hiện mấy nha đầu đó lại có lương tâm như vậy?"
Mặt mày Phái Thanh cũng hòa hoãn không ít, nói: "Là do thường ngày tiểu thư đều đối xử tốt với các nàng."
Diệp Tống ước chừng đã chịu ảnh hưởng của thoại bản, liền cùng Phái Thanh nhàn thoại lên: "Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nói mới nhớ, ta còn không biết Nam thị xuất thân thế nào, có thể được Tô tiện nhân ưu ái, hẳn là phải có thủ đoạn. Phái Thanh muội có biết địa vị của nàng ta ra sao không?"
Phái Thanh vẻ mặt khinh thường bĩu môi: "Có thể có địa vị gì chứ, còn không phải là vì có bộ dáng hồ ly tinh câu dẫn người. Lúc trước nàng là vũ cơ giỏi nhất của Tố Hương lâu, Vương gia xem nàng nhảy một điệu liền bị câu mất hồn phách. Nói cho cùng còn không phải là nữ nhân thanh lâu, đúng là đê tiện."
Diệp Tống cười đến đạm nhiên, nói: "Không phải vừa khéo xứng một đôi sao."
Phái Thanh vì vừa phải sắc thuốc cho Diệp Tống, vừa phải hầm đồ bổ, khó tránh khỏi lo liệu không kịp. Bên này nàng vừa phải đưa bát thuốc cho Diệp Tống, bên kia phòng bếp còn phải hầm đồ bổ, nhất thời khó có thể phân thân, liền nhờ nha hoàn trong bếp hỗ trợ nhìn một chút. Nha hoàn thực nhiệt tâm mà đáp ứng.
Nha hoàn kia cầm quạt tròn quạt quạt bếp, còn cố ý cho nhiều hơn một ít bổ huyết cẩu kỳ cùng táo đỏ vào, vừa vặn nha hoàn Nam Xu là Linh Nguyệt tới phòng bếp, thấy trên lò đang hầm đổ bổ, không khỏi che miệng vừa lòng cười nói: "Vương gia thật đúng là có tâm, biết phu nhân thích uống cái này. Ta vừa lúc đang rảnh, để ta làm nốt cho." Linh Nguyệt lấy quạt trong tay nha hoàn, đẩy nàng sang một bên, kiêu căng ngạo mạn nói, "Nơi này không còn chuyện của ngươi, lui ra đi."
Nha hoàn đối với thái độ của Linh Nguyệt vô cùng bất mãn, nhưng lại không thể nói cái gì, Linh Nguyệt chính là nha hoàn thiếp thân bên cạnh Nam phu nhân, ai cũng không đắc tội nổi. Nhưng canh này thật sự không phải làm cho Nam phu nhân, Nam phu nhân thân mình mảnh mai muốn uống cái này, nhưng Vương phi nương nương lại đang bị trọng thương so với Nam phu nhân còn cần uống hơn. Nha hoàn này là người có nghĩa khí, Phái Thanh nhờ nàng trông hộ hai canh giờ, nàng sao có thể trơ mắt nhìn đồ bổ bị Linh Nguyệt cướp đi?