Phượng Hồ

Chương 9: Tùy tiện ngủ




Lãnh Táp quay đầu, hơi nhướng mày nhìn người đang đi về phía mình: “Có việc gì?”

Phó Ngọc Thành nhìn cô chằm chặp mất một lúc lâu mới mở miệng: “Cô ở đây làm gì?”

Lãnh Táp nhìn thoáng qua người đang đi về phía mình ở sau lưng Phó Ngọc Thành: “Cô Trịnh bảo cửa hàng này rất được, mời bọn tôi sang đây nhìn xem.”

Sắc mặt của Trịnh Tiêm đi bên cạnh Trịnh Anh lập tức thay đổi, vội vàng nói: “Cậu đừng nói linh tinh!”

“Ơ thể cô không mời bọn này à?” Lãnh Táp khó hiểu hỏi.

“...” Trịnh Tiêm không biết nói gì, hơi nôn nóng kéo áo Trịnh Anh: “Chị họ à, em... em không hề...”

Trịnh Anh dịu dàng vỗ về mu bàn tay cô ta, khẽ đáp: “Không sao, đây là nơi công cộng, ai cũng có thể vào mà.”

Trịnh Anh không hổ là cô cả của nhà họ Trịnh, nổi tiếng là mỹ nhân ở Ung thành. Cha của Trịnh Anh là giám đốc tài chính của Cục Tài chính, ở phía nam này cũng có thể coi là một nhân vật lớn có tầm hưởng sâu sắc. Trịnh Anh cũng học ở Đại học An Lan nhưng ở khoa Kinh tế. Cô ta xuất thân danh môn, dung mạo xuất sắc, tính cách lại dịu dàng hào phóng, đương nhiên cũng là một nhân vật nổi tiến trường học, gọi là hoa khôi trường cũng không quá lời.

Trịnh Anh buông tay Trịnh Tiêm ra, đi tới bên cạnh Phó Ngọc Thành: “Cô Lãnh, hiếm khi gặp nhau ở chỗ này, không biết cô thích cái gì, để tôi và Ngọc Thành tặng cho cô, coi như là quà xin lỗi cô được không Lãnh Táp hứng thú quan sát cô gái trước mắt, có lẽ là ánh mắt cô quá mức lộ liễu nên Phó Ngọc Thành đã tiến lên trước một bước, chắn trước người Trịnh Anh, cảnh giác trừng mắt với cô: “Cô định làm gì hả “...” Lãnh Táp cạn lời, cô định làm gì chứ?

Phó Ngọc Thành cao ngạo nhìn Lãnh Táp: “Tôi không quan tâm cô có ý định gì, nhưng nếu cô đã đồng ý gả cho anh cả tôi thì tốt nhất nên an phận, đừng có nghĩ nhiều. Nếu cô dám thương tổn tới A Anh...” “Ngọc Thành.” Trịnh Anh bất đắc dĩ nói: “Anh đừng nói linh tinh, cô Lãnh không phải người như thế đâu.”

Phó Ngọc Thành khẽ hừ một tiếng: “Ai biết cô ta là dạng người gì, còn bằng lòng gả cho... Hừ, chẳng phải chỉ là tham lam vinh hoa phú quý của nhà họ Phó bọn anh sao.”

Lãnh Táp giữ chặt Bạch Hi đang định xông lên, nhìn lướt qua Phó Ngọc Thành đang nói hươu nói vượn, mỉm cười với Trịnh Anh: “Cô Trịnh này, tôi muốn hỏi cô một vấn đề” “Xin cô Lãnh cứ hỏi đi.” Nụ cười của Trịnh Anh hơi cứng lại.

Mọi người trong tiệm đều sôi nổi dựng lỗ tai lên, đây là lần đầu tiên cô chủ nhà họ Lãnh đối đầu với cô chủ nhà họ Trịnh sau khi xảy ra chuyện mấy ngày trước.

Cô ấy sẽ hỏi gì nhỉ?

Chỉ nghe Lãnh Táp hờ hững nói: “Vừa rồi cô có nói, đây là nơi công cộng, ai tới cũng được đúng không?” Trịnh Anh hơi khó hiểu: “Đúng vậy.”

“Nói vậy, ở trong mắt cô, Phó Ngọc Thành cũng là nơi công cộng, cho nên có thể tùy tiện ngủ à?”

Đoàng!

Trong cửa hàng rộng mở sáng ngời, một nửa người có mặt ngây ra như phỗng, một nửa số người đỏ bừng cả mặt, cố gắng nín nhịn để không phát ra bất kỳ âm thanh gì, nhưng vẫn không nhịn được đưa nhìn nét mặt của hai nhân vật chính ở bên kia. Cô Lãnh này... cũng quá ngầu rồi! Ngay cả mấy nữ sinh đi theo Trịnh Tiêm cũng không nhịn được túm chặt lấy quần áo mình vì hưng phấn. Trong nháy mắt, Trịnh Anh tưởng mình nghe nhầm: “Cô nói gì cơ?” Sau khi nhìn vào ánh mắt bình thản của Lãnh Táp, cô ta rốt cuộc mới nhận ra mình không hề nghe nhầm. Lãnh Táp thật sự ở trước c chúng hỏi cô ta vấn đề kia, tức thì sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Phó Ngọc Thành vội vàng đỡ lấy cô ta, quay lại quát Lãnh Táp: “Cô nói bậy cái gì thế hả?”

Lãnh Táp mỉm cười: “Trước khi tôi và anh ta giải trừ hôn ước, nếu cô muốn ngủ thì cũng nên thương lượng với tôi một chút chứ?”

Phó Ngọc Thành định tiến lên, Trịnh Anh đã túm chặt lấy anh ta, đôi mắt đỏ lên: “Ngọc Thành, anh... đừng trách đàn em Lãnh, đều là chúng ta sai...”

Bạch Hi cũng túm chặt ống tay áo Lãnh Táp, ánh mắt sáng lấp lánh, sùng bái nhìn đồng bọn của mình. Táp Táp nhà bọn họ quả nhiên không nói thì thôi, hễ lên tiếng là kinh người.

“Đừng nói thế, chuyện này không liên quan tới em.” Phó Ngọc Thành ôm Trịnh Anh an ủi: “Cha mẹ đã đồng ý hôn sự rồi, chúng ta sẽ nhanh thành hôn thôi. A Anh, trong lòng anh chỉ có mình em.”

Mắt Trịnh Anh hơi cụp xuống, một giọt nước mắt treo trên khóe mắt nhưng kiên cường không rơi xuống làm người ta thấy thương cảm. Trịnh Anh như kiệt sức dựa vào trong ngực Phó Ngọc Thành, nhìn Lê Táp với ánh mắt áy náy: “Đàn em Lãnh, tôi...”

Lãnh Táp ngắt lời cô ta: “Tôi và cô Trịnh đây cùng cấp, cảm ơn.”

Trịnh Anh dừng một chút, cố gắng gượng cười: “Tôi quên mất, cô Lãnh cũng là học sinh giỏi ở trường. Chuyện này... Đều là lỗi của chúng tôi, chỉ cần cô nói muốn bồi thường cái gì, chúng tôi đều sẽ đáp t Nhưng mà... tôi đã không thể rời khỏi Ngọc Thành, mong cô hãy tha thứ.”

Thực ra cũng không tính là học sinh giỏi, Lãnh Táp năm mười lăm tuổi vì để vào đại học nên đã cố gắng học hành thi cử, nhưng sau khi vào học thì thành tích cũng chỉ ở mức khá, không quá nổi bật. “Cái gì cũng bằng lòng bồi thường sao?” Lãnh Táp nhướng mày nói.

Trịnh Anh gật đầu, trong mắt đầy sự chân thành.

Lãnh Táp gật đầu, quay lại nhìn cửa hàng trưởng đứng ở cách đó không xa không dám tiến lên: “Nghe nói ở trong tiệm các ông có ba viên đá quý cực phẩm đúng không?”

Cửa hàng trưởng vội vàng gật đầu: “Vâng, có một viên sapphire, một viên ruby, và một viên kim cương vàng. Dù là về kích thước hay phẩm chất đều coi là cực phẩm. Là bảo vật trấn tiệm của chúng tôi đấy.” “Bao nhiêu tiền?” Lãnh Táp hỏi.

“Sao cơ?” Cửa hàng trưởng hơi ngẩn ra.

Bạch Hi nghiêng đầu, cười tủm tỉm nói: “Hỏi ông là bao nhiêu tiền mới bằng lòng bán.” Cửa hàng trước tỉnh táo lại, đáp lại với vẻ máy móc: “Cái này, một viên, một triệu hai.”

Ở An Hạ thời nay, một triệu hai tuyệt đối là cái giá trên trời. Dù sao... Cho dù là nhà họ Phó, lúc Phó Ngọc Thành đi học cũng chỉ có hai trăm đồng tiền tiêu vặt mà thôi. Tiền lương của một công dân bình thư một tháng còn chưa được tới ba mươi đồng.

Lãnh Táp nhìn về phía Trịnh Anh: “Trả đi.”

“Cô... cô...” Trịnh Anh suýt nữa ngất xỉu, cô ta không bao giờ dám tưởng tượng được là người xuất thân dòng dõi nhà đọc sách, nghe nói dịu dàng nhã nhặn lịch sự như Lãnh Minh Nguyệt lại không biết xấu như thế.

Lãnh Táp nói: “Sao vậy? Chẳng lẽ Phó Ngọc Thành còn không đáng giá bằng ba viên đá quý à?”

Trịnh Anh đương nhiên không thể nói không đáng giá bằng, nhưng cũng không dám nói là đáng giá bằng. Đừng nói là cô ta không có nổi số tiền đó, ngay cả nhà họ Trịnh muốn lấy ra số tiền này thì cũng p moi sạch quá nửa gia sản mới đủ. Sắc mặt Trịnh Anh lập tức đỏ lên, nghẹn ngào một tiếng rồi rốt cuộc không nhịn nổi khóc nấc lên.

“Lãnh Minh Nguyệt!” Phó Ngọc Thành không nhịn được tiến lên muốn túm lấy tay Lãnh Táp: “Rốt cuộc có muốn gì hả?”

“Chát!” Phó Ngọc Thành còn chưa động được vào Lãnh Táp đã ăn một cái tát vang dội lên mặt.

Phó Ngọc Thành bị đánh tới ngu luôn, mất một lúc cũng không tỉnh táo lại được.

Lãnh Táp khẽ thổi đầu ngón tay mình, hờ hững nói: “Phó Ngọc Thành, anh quá làm càn rồi đấy.”

Sống cuộc sống bình thường và đi học mấy năm nay đã hòa tan tính cách của Lãnh Táp thời làm Ngân Hồ rất nhiều, ngày thường luôn mang dáng vẻ ít nói, không nhiệt tình với mọi thứ. Nhưng khi mặt cô s xuống rồi thì khí thất lạnh lẽo ép người lập tức bùng nổ.

“Cô nói cái gì hả?” Phó Ngọc Thành không dám tin, nhìn chằm chặp thiếu nữ đột nhiên trở nên lạnh nhạt trước mắt, tâm tình giận không thể át: “Cô thật to gan! Tôi..” Lại một lần nữa định tiến lên, nhưng Lãnh Táp không còn khách khí gì nữa, giơ chân lên đạp người bay ra cửa.

Phó Ngọc Thành không đề phòng, lập tức rơi bịch xuống đất tạo ra một âm thanh nghe khá vang dội. Trên người anh ta vốn bị thương, cú ngã này làm anh ta đau tới mức trước mắt tối sầm.

Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Lãnh Táp đứng từ trên cao nhìn xuống mình: “Phó Ngọc Thành, anh quá làm càn rồi.”

Vẫn là câu nói cũ.

Phó Ngọc Thành gần như bùng lửa giận khắp toàn thân: “Lãnh Minh Nguyệt, cô là cái thá gì mà dám ra tay với tôi! Cô...”

“Cô ấy không là gì, vậy tôi thì sao?” Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên ở phía cửa, lạnh tới mức dường như muốn đông đá tất cả mọi người bên trong.