Phượng Hồ

Chương 19: Còn non và xanh lắm




Người vừa lên tiếng là bà Phùng, người bị thiến là con trai út bà ta, ba người đàn ông trong nhà đều bị đánh gãy chân thì bà ta còn biết sống thế nào chứ? Bởi vậy, người phụ nữ vốn dĩ luôn nơm nớp sợ lúc này không nhịn được bùng nổ.

Vệ Trường Tu và Phó Đốc quân cùng nhìn về phía bà Phùng, bà Phùng liều mạng chắn trước người chồng và các con trai, khóc lóc thảm thiết: “Đốc quân minh giám, A Võ là cháu trai ruột của phu nhân, sao có thể làm loại chuyện này chứ? Nó là một đứa trẻ ngoan, nó chỉ bị người hãm hại thôi!”

Phó Đốc quân không hề có hứng thú với loại đàn bà chiều con một cách ngu ngốc kiểu này, quay đầu nói với Vệ Trường Tu: “Người có thể mang đi rồi, chỉ cần giữ lại mạng là được.”

“Đốc quân?” Bà Phùng gần như phát điên, hét lên chói tai: “Nhà họ Phùng là nhà mẹ đẻ của phu nhân cơ mà, Vệ Trường Tu không nể mặt nhà họ Phó như thế rõ ràng là không để Đốc quân vào mắt rồi, hắn c đồ đáng chết!”

“Câm miệng!” Một tiếng quát lạnh lùng vang lên.

Người lên tiếng không phải Phó Đốc quân, cũng không phải Vệ Trường Tu, mà là bà Phó đang dẫn theo Phó Ngọc Thành đi vào.

Phó Đốc quân nhìn thấy bộ dạng của Phó Ngọc Thành thì sắc mặt lại sa sầm. Dáng vẻ của Phó Ngọc Thành thật sự không thích hợp ra ngoài gặp khách, trên mặt bầm dập xanh xanh tím tím, chân còn đi cảnh tuy rằng không nghiêm trọng nhưng nó là con vợ cả nhà họ Phó, giờ lại mang dáng vẻ này quả thực quá mất mặt.

Khóe miệng Vệ Trường Tu hơi giật nhẹ, nhưng cuối cùng vẫn cho nhà họ Phó mặt mũi nên chỉ khẽ mở quạt xếp ngà voi trong tay ra để che đi khóe miệng hơi nhướn lên.

Thực ra, sao bà Phó và Phó Ngọc Thành không biết là dáng vẻ của anh ta không nên xuất hiện gặp khách chứ, nhưng bà Phó lại không thể không dẫn theo Phó Ngọc Thành tới đây.

Về chuyện nhà, Phó Đốc quân thực sự tôn trọng bà Phó, nhưng cũng không cho bà ta nhúng tay vào chuyện bên ngoài, nếu bà Phó muốn lời của mình có trọng lượng trước mặt Phó Đốc quân thì cần phải thêm con trai mới được. Còn về Phó Ngọc Thành, anh ta chỉ đơn giản cho rằng giờ mình là con vợ cả duy nhất của nhà họ Phó có thể xuất hiện vào lúc này.

Phó Đốc quân là một người rất sáng suốt, trước kia hễ ở đâu có mặt Phó Phượng Thành thì đám con trai khác của ông không bao giờ ngóc đầu lên được, huống hồ Phó Phượng Thành còn có năng lực trác tu lại là con trai trưởng danh chính ngôn thuận. Đám con trai con gái khác của nhà họ Phó có thể được ăn ngon mặc đẹp, nhưng đối ngoại thì chỉ công nhận Phó Phượng Thành là thiếu soái của nhà họ Phó

thôi.

Giờ Phó Phượng Thành đã tàn phế, đương nhiên Phó Ngọc Thành nóng ruột muốn cho mọi người biết địa vị của mình ở nhà họ Phó rồi.

Mà Vệ Trường Tu, cũng tuyệt đối là người đủ cân đủ lượng.

“Em gái! Em gái ơi, mau cứu mạng với!”

Ánh mắt lạnh lùng của bà Phó liếc nhìn anh chị và đám cháu trai ở trên mặt đất, sau đó đi tới bên cạnh Vệ Trường Tu, hơi khom người nói: “Chuyện của nhà họ Phùng... khiến cậu Vệ chê cười rồi.”

Vệ Trường Tu đứng lên tránh sang một bên, gập cái quạt trong tay lại, cười nói: “Đốc quân phu nhân chê cười.” Hiển nhiên là không chịu chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Phó Đốc quân nhíu mày nhìn bà Phó, cũng cảm thấy bà Phó suy nghĩ kỳ cục. Nếu là con gái nhà họ Phó phải chịu tội như thế, ông ấy đã sớm dẫn người trực tiếp nghiền nát hung thủ rồi, Vệ Trường Tu làm này đã quá khách khí.

Phó Đốc quân trầm giọng nói: “Được rồi, chuyện này anh đã nói xong với cháu Vệ. Đàn bà phụ nữ thì đừng có nhúng tay vào.”

Bà Phó rũ mắt, cung kính nghe lời: “Không biết lão gia và cậu Vệ đã thương lượng thể nào rồi?”

Vệ Trường Tu lặp lại một lần, Phó Ngọc Thành đứng bên cạnh mở miệng nói: “Anh Vệ này, sự tình cũng đã xảy ra rồi, cho dù có đánh chết họ cũng chẳng thay đổi được gì. Không bằng mọi người đều cùng một bước, hà tất làm tổn hại tới hòa khí đôi bên?” Ánh mắt Vệ Trường Tu rơi xuống người Phó Ngọc Thành, chỉ cho anh ta một ánh mắt cười đầy vẻ thâm sâu rồi lập tức rời đi.

Đối mặt với bà Phó, tốt xấu gì Vệ Trường Tu vẫn đáp lại một câu, còn với Phó Ngọc Thành thì thậm chí còn lười không thèm trả lời.

Ánh mắt Phó Ngọc Thành hơi trầm xuống: “Anh Vệ có yêu cầu gì thì cứ nói là được, dù sao nhà họ Phùng cũng là họ ngoại của nhà họ Phó, mọi người vui vẻ hòa thuận chẳng phải tốt hơn sao?”

Vệ Trường Tu trực tiếp nhìn về phía Phó Đốc quân, Phó Đốc quân nói: “Được rồi, cháu à... Mấy người này chút nữa bác sẽ cho người mang đến cho cháu, vẫn là câu nói cũ, chỉ cần giữ mạng là được.”

Vệ Trường Tu lập tức đáp lại bằng vẻ mặt tươi cười: “Vẫn là Đốc quân công minh, vậy cháu không quấy rầy nữa. Cáo từ.”

Phó Đốc quân gật đầu: “Thằng tư, tiễn ông chủ Vệ ra ngoài đi.”

Phó Ngọc Thành im lặng gật đầu, ra hiệu mời với Vệ Trường Tu. Vệ Trường Tu cũng cười khẽ đáp lại: “Cảm ơn cậu tư.”

Ra khỏi sảnh lớn, không khí giữa hai người lập tức trở nên lạnh như băng, Phó Ngọc Thành nhìn chằm chặp Vệ Trường Tu, trầm giọng nói: “Anh Vệ, có đôi khi... quá kiêu ngạo không phải chuyện tốt đâu.” Vệ Trường Tu ngẩn ra, đột nhiên bật cười.

Nghiêng đầu, hơi hướng về phía trước, cách đó không xa là Từ Thiếu Minh đang đẩy xe lăn đi về phía này.

Vệ Trường Tu đột nhiên hơi cúi người, ghé sát lại Phó Ngọc Thành: “Cậu tư có biết, chuyện hôm nay, nếu là Phó Phượng Thành thì cậu ta sẽ nói thế nào không?“.

Phó Ngọc Thành không đáp, Vệ Trường Tu lại nói: “Cậu ta sẽ nói... Anh dám động vào một sợi lông của họ, tôi sẽ dẫn người san bằng tất cả cửa hàng của nhà họ Vệ ở Nam Lục Tỉnh này.” Nói xong, anh ta duỗi vỗ bả vai Phó Ngọc Thành: “Đã hiểu chưa? Cậu tư này, cậu so với Phó Phượng Thành ấy mà, còn non và xanh lắm.”

Dứt lời, Vệ Trường Tu cũng không thèm để ý tới Phó Ngọc Thành nữa mà khẽ bật cười rồi đi về phía cửa.

Lúc đi ngang qua bên người Phó Phượng Thành, anh ta cũng chỉ hơi tạm dừng chân một chút gật đầu chào, cũng không nói gì cả.

“Cậu chủ?” Từ Thiếu Minh hỏi Phó Phượng Thành.

Phó Phượng Thành ngẫm nghĩ một chút, đáp: “Quay về thôi.”

“Cậu chủ không đi gặp Đốc quân nữa ạ?”

Phó Phượng Thành lắc đầu: “Không cần.”

“Vâng.” Từ Thiếu Minh đổi hướng xe lăn, một lần nữa quay trở về.

Phó Ngọc Thành nhìn theo bóng dáng hai người rời đi, ánh mắt âm trầm, cộng thêm gương mặt bầm tím xanh đen đủ loại màu sắc làm cho không ít người hầu đi ngang bị dọa sợ. Trong sảnh lớn, bà Phó không để ý tới người nhà họ Phùng nằm ngã trên đất, chỉ ngồi ở ghế đầu, nặng nề nói với Phó Đốc quân: “Lão gia, việc này không thể làm như vậy được.”

Phó Đốc quân không kiên nhẫn đáp: “Nhà họ Phùng làm ra chuyện thiếu đạo đức như thế, ông đây có thể làm gì chứ hả? Nói với Vệ Trường Tu, đây là anh rể và cháu trai của anh, cho dù chúng có làm chu táng tận lương tâm nào thì cậu cũng không được động vào họ, nói thế hả?”

Bị chồng chỉ trích không nể tình anh em nhà mẹ đẻ, trên mặt bà Phó đầy vẻ xấu hổ.

“Đốc quân.” Bà Phó trầm giọng: “Mấy kẻ không biết cố gắng này đã làm mất mặt Đốc quân, nhưng mà... Nhưng dù thể nào vẫn là nhà ngoại của Phượng Thành và Ngọc Nhi, anh làm thế này, thì bảo sau này anh em chúng nó phải nhìn mặt người ta thế nào?”

Phó Đốc quân cười lạnh: “Nếu A Ngôn gặp chuyện như vậy, thì em có còn nói thế được không?” A Ngôn là cô ba của nhà họ Phó - Phó An Ngôn, năm nay 24 tuổi, đã đi lấy chồng. Bà Phó sinh hai trai một gái, An Ngôn chính là đứa con gái duy nhất đó.

Sắc mặt bà Phó lập tức trắng bệch: “Đốc quân, sao anh có thể nói như vậy được?”

Phó Đốc quân trầm mặc, ông ấy cũng yêu thương con gái, đương nhiên không muốn nguyền rủa con mình.

“Được rồi, em đừng có xen vào chuyện này nữa. Anh đều có chủ trương cả rồi.”

Bà Phó cắn răng nói: “Đốc quân cứ vội vã vì nghĩa lớn diệt thân như thế sao? Ít ra anh cũng phải cho em mấy ngày thời gian, nói không chừng bên nhà họ Vệ...”

Phó Đốc quân vặc lại: “Em cảm thấy em có thể thuyết phục nổi Vệ Trường Tu à?”

Bà Phó im lặng, nhưng trong mắt tràn ngập sự cố chấp và bướng bỉnh.

Phó Đốc quân xua tay: “Được rồi, nếu em có lòng tin như thế thì anh sẽ cho đám người này thêm bảy ngày.”

Bà Phó nghe thấy thế thì khẽ thở phào: “Cảm ơn lão gia.”

Đám người nhà họ Phùng ngồi trên đất cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm.