Hôm sau là thứ hai, chuyện mới xảy ra tuần trước đã truyền khắp Nam Lục Tỉnh. Đến sáng sớm nay mọi người lại nhận được một tin mới, đó là tối qua cậu tư Phó trên đường đi thăm Trịnh Anh về nhà bị người ta đánh đập một trận tơi bời. Theo thông tin nhận được từ bệnh viện, tình trạng của cậu tư Phó vô cùng bi thảm, gương mặt anh tuấn bị đánh sưng húp như mặt lợn, chỉ sợ không dưỡng thư mười ngày nửa tháng thì không thể khôi phục lại. Thậm chí còn bị thương một chân, tuy rằng không thật sự hỏng hẳn nhưng thương gân động cốt phải dưỡng trăm ngày, mọi người đang đoán xem cuộc khi nào cậu tư Phó mới khỏi hẳn.
Nếu thật sự phải chờ hai, ba tháng, đến khi cậu tư Phó bình phục lại thì bụng của cô con gái nhà họ Trịnh đã to dùng rồi còn gì? Nếu đến lúc đó mới kết hôn thì thật sự quá khó coi.
Mà một mặt, cậu cả Phó còn chưa kết hôn mà cậu tư đã lấy vợ thì cũng không thích hợp cho lắm.
Tuy rằng cậu hai và cậu ba Phó đã sớm thành hôn từ lâu nhưng hai người bọn họ đều là con vợ lẽ, hiển nhiên không thể đánh đồng với con vợ chính thức được.
Lãnh Táp ôm sách đi vào trường, lập tức cảm nhận được vô số ánh mắt dừng trên người mình.
Cảm giác bị vạn người nhìn vào như thế... quả thực là Lãnh Táp chưa bao giờ được trải qua trong suốt hai năm học tập.
“Táp Táp...” Bạch Hi và hai nữ sinh khác ở phía sau đuổi lên, đều mặc đồng phục của trường là áo sơ mi xanh và chân váy đen, Bạch Hi còn cắt tóc ngang tại khiến cho gương mặt tròn trĩnh càng thêm đáng y Trên thực tế, Bạch Hi lớn hơn Lãnh Táp hai tuổi, nhưng thoạt nhìn lại như nhỏ hơn cô hai tuổi vậy.
“Lãnh Táp, Bạch Hi nói hôm nay cậu sẽ đi học, thì ra là thật, thoạt nhìn cậu cũng không tệ lắm nhỉ.” Hai nữ sinh đi cùng Bạch Hi, một người đeo kính buộc tóc hai bên, một người lại buộc tóc đuôi ngựa cao đầu, còn mang một chiếc kẹp tóc bằng pha lê nữa.
Lãnh Táp cười đáp: “Cũng ổn.”
Nữ sinh buộc tóc hai bên quơ cái lắc tay, cười nói: “Nhìn Táp Táp còn có tâm tình mua quà cho chúng ta là biết không tệ rồi. Táp Táp, cảm ơn cậu. Lắc tay đẹp lắm.” Cuối tuần ở nhà mà còn nhận được quà, đi là một chuyện khiến người ta vui vẻ.
Lãnh Táp cười nói: “Cậu thích là được rồi.”
“Nghe nói hôm nay Trịnh Anh cũng đi học đấy.” Nữ sinh buộc tóc hai bên thấp giọng nói.
Bạch Hi kinh ngạc: “Cô ta không xin nghỉ à?” Hiện giờ thanh danh của Trịnh Anh ở trường không tốt lắm, lại còn đang mang thai, chẳng lẽ không xin nghỉ chuẩn bị cho hôn lễ à?
Nữ sinh buộc tóc hai bên kéo cô gái đi bên cạnh: “Cậu hỏi Tống Toàn đi, cậu ấy và nhà họ Trịnh là hàng xóm đấy.”
Tống Toàn ôm sách, cười tủm tỉm nói: “Chẳng lẽ các cậu không biết tính tình Trịnh Anh à? Người khác càng mắng cô ta thì cô ta càng phải ra vẻ như mình không thẹn với lương tâm. Người ta lập chỉ tương phải làm người phụ nữ mạnh mẽ giỏi giang, sao có thể vì chuyện này mà xin thôi học được chứ?”
Bạch Hi có vẻ vui khi thấy người gặp họa: “Hê hê, chỉ sợ hai người đó nhất thời chưa kết hôn ngay được thôi, nghe nói... Tối qua Phó Ngọc Thành bị người ta đánh thành đầu lợn.” “...” Lãnh Táp sờ đuôi lông mày không nói gì.
Bạch Hi khó hiểu: “Táp Táp, cậu nghe thấy tin tức này không thấy vui à?”
Lãnh Tập mỉm cười: “Vui quá ấy chứ, có điều... tớ đã sớm nghe nói nên cũng vui xong lâu rồi.” Đại khái thì cô là người đầu tiên biết tin tức này.
Bạch Hi không hài lòng: “Loại chuyện này sao có thể vui xong nhanh thế được? Chúng ta phải vui cả ngày ấy chứ! Không, có vui một ngày cũng không thể nào đủ được!”
Nữ sinh buộc tóc hai bên khẽ họ một tiếng, đẩy hai mắt kính của mình: “Hi Hi à, dù sao chúng ta cũng đang ở Ung thành, vẫn nên cho nhà họ Phó tí mặt mũi chứ.”
“Ồ.” Bạch Hi gật đầu, tỏ vẻ buồn bã một cách nghiêm túc: “Cậu tư Phó, thật là... quá đáng thương”
“...” Bốn người liếc nhau, không biết rốt cuộc là ai không nhịn được đầu tiên, cuối cùng xì một tiếng cùng nhau cười lăn cười bò ra. Đám sinh viên đi ngang qua thấy dáng vẻ này của bốn người thì đều nhìn bằng ánh mắt sợ hãi, sau đó vội vã tránh xa.
Lãnh Táp học ở trường gần hai năm, kết bạn cũng không rộng rãi, bạn tốt cũng chỉ có vài người.
Ngoài Bạch Hi ra thì chỉ có hai cô gái này là người mà Lãnh Táp quen thuộc nhất.
Tống Toàn là người Ung thành, cha cô ấy là tướng lĩnh dưới trướng Phó Đốc quân, cũng từng theo Phó Đốc quân vào sinh ra tử, chiến công hiển hách. Hai anh trai cô ấy, một người hiện tại một làm quan ở thành phố trong Nam Lục Tỉnh, một người ra nước ngoài du học.
Cô gái buộc tóc hai bên tên là An Lucy, ông nội cô ấy thuộc nhóm những người đi du học sớm nhất, hiện tại là phó hiệu trưởng của Đại học Ung thành, bố mẹ cô ấy cũng từng đi du học nước ngoài, bố giờ là sĩ ngoại khoa nổi tiếng ở Ung thành, mẹ là giảng viên Đại học An Lan.
Bởi vì cả nhà đều đi du học nên vừa ra đời, cô ấy đã được đặt cho cái tên này. Chỉ là bà nội cô ấy không thích cái tên kiểu tây như vậy nên đặt cho cô ấy một cái tên ở nhà là Hiểu Hiểu.
Thế nên tính ra, ngoài việc ông nội từng là để sư thì Lãnh Táp là người có gia đình bình thường nhất trong bốn người ở đây. Dù sao hiện tại nhà họ Lãnh cũng chẳng có quyền thế gì ở Nam Lục Tỉnh, cùng cũng chỉ có thể coi là một gia tộc đọc sách mà thôi.
Ba người đều lớn hơn Lãnh Táp hai tuổi, nhưng ngày thường khi cả bốn tụ tập với nhau thì hầu như đều coi Lãnh Táp và Tống Toàn là đầu tàu.
Bốn người sóng vai nhau đi về khu dạy học. An Lucy không nhịn được hỏi: “Táp Táp, cậu và... cậu cả Phó có phải kết hôn trước cậu tư Phó không?” Lãnh Táp nhướng mày: “Tại sao phải vậy?“.
Tống Toàn nói: “Cậu cả Phó là anh lớn mà, chẳng lẽ nhà họ Phó không nói gì à? Cậu cả và cậu tư là cùng một mẹ sinh ra, lại thêm xảy ra chuyện kia nữa, chắc chắn nhà họ Phó cũng hy vọng cậu cả Phó sẽ thả hôn trước?“.
Giờ là thời hiện đại nhưng người đời vẫn có tư tưởng tương đối cũ, lớn nhỏ có trật tự. Cậu tư Phó là em trai ruột của cậu cả Phó, làm chuyện không ra gì thì cũng thôi đi, sao còn có thể được lấy vợ trước anh mình chứ.
Lãnh Táp nhíu mày nói: “Không thể nào, nhà họ Phó không nhắc tới, hơn nữa... Tớ còn cảm thấy sau khi 18 tuổi rồi mới cưới thì tốt hơn.” Tuy rằng cũng không cần chờ bao lâu nữa.
Tống Toàn gật đầu tán thành: “Tớ cũng cảm thấy con gái thời nay không cần thiết kết hôn sớm thế, cậu nói xem, chúng ta đi học bao nhiêu năm như vậy, ra trường chưa kịp làm gì đã phải kết hôn, sau đó g chồng dạy con, thế thì còn đi học làm gì chứ?”
Nghe vậy, những người khác đều đồng thời nhìn về phía Tông Toàn: “A Toàn, có chuyện gì đúng không?” Bạch Hi mở to hai mắt hỏi.
Tống Toàn trừng mắt: “Mẹ tớ sợ tớ không lấy được chồng, nhất định cứ mai mối cho tớ thân thích bên nhà mẹ đẻ của bà ấy. Tớ đã nói với bà ấy là hiện tại tớ không nghĩ tới chuyện đó rồi, tớ còn chưa trư thành mà, thế mà mẹ tớ lại lăn ra khóc. Nói tớ đọc sách đến nghiện rồi, sau này không lấy chồng được thì nhà tớ sẽ bị người ta cười vào mặt cho.”
Mọi người cạn lời, An Lucy hỏi: “Chẳng lẽ dì ấy bị nhà hàng xóm kích thích, sợ cậu đi học làm ra chuyện sai lầm à?”
Tống Toàn lại một lần nữa trừng mắt: “Cũng không phải, bà ấy còn bảo Trịnh Anh có bản lĩnh hơn tớ, nếu tớ có một phân thủ đoạn của Trịnh Anh thì bà ấy sẽ không phải lo lắng thay cho tớ nữa kìa.” “...” Nhà họ Tống cũng coi như có tên tuổi ở Nam Lục Tỉnh, có cần đến mức đó không?
“Trịnh Anh tới...” Không biết là tiếng kêu hưng phấn của ai, bốn người đồng thời quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Trịnh Anh được một đám người vây quanh đi tới từ phía sau. Thấy Lãnh Táp, bước chân Trịnh Anh không khỏi khựng lại, hiển nhiên cô ta đã khắc sâu ám ảnh vào lòng sau chuyện đụng mặt với Lãnh Táp ngày hôm qua.
Nhưng Trịnh Anh học khoa Kinh tế còn Lãnh Táp học khoa Văn, nếu không phải có tình thì hai người cũng không dễ đụng mặt nhau.
Trịnh Anh chần chừ một chút, cuối cùng vẫn không thể lập tức khắc phục bóng ma tâm lý trong lòng để tiến lên chào hỏi Lãnh Táp mà thản nhiên xoay người đi về một phía khác. Nếu ở trường mà Lãnh cũng làm cô ta mất mặt như hôm qua thì Trịnh Anh thật sự không biết bản thân có chịu đựng nổi hay không.
“Sao lại đi rồi?” An Lucy cắn đầu ngón tay, tiếc nuối nói. Trên đường tới trường, bọ họ đã được nghe Bạch Hi kể chuyện hôm qua Lãnh Táp đại chiến cậu tư Phó và cô cả Trịnh như thế nào.
“Thật vô lễ.” Bạch Hi không vui mắng: “Nhìn thấy chị dâu tương lai mà còn không tới chào hỏi một câu.”
Tống Toàn và Lãnh Táp nhìn nhau, thân là hai người đảm đương IQ trong nhóm, hai cô thực sự cảm thấy lo lắng thay cho đầu óc của đồng đội nhà mình.