Phượng Hồ

Chương 11: Nói chuyện với nhau




“Khụ khụ, mợ cả à, cô không sợ... vị kia xảy ra chuyện sao?” Từ Thiếu Minh họ khẽ một cái, không nhịn được hỏi.

Lãnh Táp đáp: “Xảy ra chuyện thì nhà họ Phó chẳng cần cưới nữa rồi, đúng không? Có khi Phó Đốc quân cũng không trách tội tôi đâu, dù sao... Tôi cũng đâu có chạm vào cô ta chứ. Cô Trịnh là ng có liêm sỉ, gặp người bị hại tự biết xấu hổ, đau lòng đến nỗi mất cả con, chả lẽ lại ăn vạ lên người tôi à?”

Nhà họ Phó cần một cô con dâu là con gái giám đốc tài chính lắm chắc? Sở dĩ Phó Đốc quân nhượng bộ không phải vì thân phận của Trịnh Anh mà cũng chỉ vì mầm sống trong bụng cô ta kia mà thôi. Phó Đốc quân có năm con trai, bốn con gái, nhưng ba con trai trong số đó đều là con vợ lẽ.

Thời này, con vợ lẽ có khi còn không bằng cổ đại. Giờ pháp luật đã quy định thành văn bản chế độ một vợ một chồng, đám con vợ lẽ của Phó Đốc quân đều là sinh sau khi luật pháp mới được ban hành. Tuy n dân không tố cáo, quan không truy xét nhưng thực tế những đứa trẻ ấy đều không có thân phận pháp luật chính thống. Trừ khi nhận bà Phó làm mẹ, nếu không đám con cái này vĩnh viễn luôn là do phụ nữ ngoài sinh ra, không có quyền thừa kế gì.

Tới thế hệ trẻ hiện tại thì càng không có cái gọi là mẹ hai gì đó. Mặc dù giờ vẫn còn hoàng thất, nhưng đều là một vợ một chồng. Cho dù có phong lưu thành tính thì cũng chỉ có thể nuôi dưỡng người ở ng không được đưa về nhà.

Về phương diện khác, cậu hai, cậu ba Phó tuy đã thành hôn nhưng cậu hai thì chưa con cái, cậu ba lại chỉ có một đôi con gái song sinh. Cậu năm năm nay mới mười bốn tuổi, muốn kết hôn sinh con thì kh biết phải chờ bao lâu nữa. Phó Đốc quân cũng đã năm mươi tám tuổi, không còn trẻ nữa rồi.

Vì thế, Phó Ngọc Thành lấy con ra để cược, lại có bà Phó cầu xin cho nên Phó Đốc quân mới có tiếp nhận đứa con dâu này.

Nếu Trịnh Anh thông minh thì tuyệt đối sẽ không để đứa trẻ này xảy ra chuyện.

Từ Thiếu Minh không thể không vì lời giải thích của cô mà tán thưởng: “Mợ cả nói đúng lắm.”

“Xin hãy gọi tôi là cô Lãnh đi, tôi còn chưa gả vào nhà họ Phó cơ mà, đừng có chiếm hời của tôi.”

Từ Thiếu Minh thở dài trong lòng, rốt cuộc mắt của người ở Ung thành mù tới mức nào mới cho rằng cô ba Lãnh này dịu dàng ngoan ngoãn thế? Nếu tính tình dịu ngoan hiền thục thì cô Trịnh kia chắc ch phải là liệt nữ trinh tiết rồi.

“Cậu chủ muốn tâm sự với cô Lãnh, không biết có tiện không?” Từ Thiếu Minh hỏi.

Lãnh Táp nhìn thoáng qua Phó Phượng Thành: “Tất nhiên rồi.”

Từ Thiếu Minh sắp xếp cực kỳ chu đáo: “Trên tầng hai có một tiệm cà phê, không biết cô Lãnh có thích không? Còn... vị tiểu thư này cũng có thể tới ngồi nghỉ ngơi một lát, hoặc là đi dạo, hôm nay tất cả đơn n hàng đều tính về nhà họ Phó hết.”

Bạch Hi xua tay đáp: “Không cần, không cần. Tôi thấy hơi mệt, đi ăn gì đó cũng được.” Nhà họ Phó đâu dễ chiếm hời thế được, đúng mực là tốt nhất.

Vì thế, cả đoàn người di chuyển lên quán cà phê trên tầng hai. Từ Thiếu Minh ngồi cùng Bạch Hi, cách Lãnh Táp hai bàn, vị trí hoàn hảo vừa có thể nhìn thấy đối phương nhưng chắc chắn không nghe thấy người nói chuyện.

Nhẹ nhàng quầy cà phê, giữa hai người là bầu không khí an tĩnh và tràn ngập quỷ quái.

Đến tận khi Lãnh Táp cảm thấy cà phê sắp nguội ngắt rồi, mới nghe thấy người đàn ông đối diện khẽ nói: “Cô Lãnh không giống người làm việc không suy nghĩ.”

Lãnh Táp buông thìa cà phê ra, ngẩng đầu nhìn anh: “Anh Phó cũng đâu phải người thích thuận theo dòng chảy.”

Lãnh Táp khá tò mò, rốt cuộc tại sao Phó Phượng Thành lại đồng ý cưới cô chứ?

“Một người tàn phế, cô trông chờ cái gì chứ?”

Lãnh Táp chống cằm đánh giá Phó Phượng Thành, ánh mắt đảo qua dấu vết ở đuôi lông mày của anh.

Cảm nhận được tầm nhìn của cô, ánh mắt Phó Phượng Thành hơi sa sâm.

Lãnh Táp khẽ chạm vào vị trí đó trên đuôi lông mày của mình: “Lúc đó, anh đã nghĩ gì?” Cô đương nhiên biết vết thương đó do cái gì tạo thành, cũng biết sự hung hiểm lúc đó. Lúc đó, chỉ cầm kém nửa con mét thôi thì chỉ sợ Phó Phượng Thành chẳng còn sống trên đời này nữa.

Phó Phượng Thành im lặng thật lâu rồi mới đáp: “Phải sống.”

Lãnh Táp nói: “Hay lắm, tôi cũng cảm thấy còn sống là quan trọng nhất, nhưng tôi càng muốn sống thật tốt mới được. Nhà họ Lãnh không chịu từ bỏ chuyện hôn nhân với nhà họ Phó, Phó Đốc quân lại kh muốn trở mặt với ông nội tôi, một khi đã vậy... Với tôi mà nói, gả cho cậu cả Phó hay cậu tư Phó, không có gì khác nhau hết.”

Phó Phượng Thành hơi híp mắt: “Tôi còn tưởng cô vẫn có chút cảm tình với Phó Ngọc Thành cơ đẩy.” Mặc dù anh không quan tâm những chuyện này lắm, nhưng Phó Ngọc Thành dù sao vẫn là em trai của a Đương nhiên anh vẫn luôn nghe những lời đồn nói cậu tư Phó và cô ba Lãnh là cặp trai tài gái sắc thế nào. Tuy rằng hiện giờ xem ra, lời đồn đãi này hiển nhiên không chính xác.

Lãnh Táp khẽ cười một tiếng: “Anh ta là vị hôn phu của tôi cơ mà, tôi không thể vừa gặp đã đá ngay hai cái được đúng không? Anh Phó à, tôi là người văn minh.”

“...” Nhớ tới Phó Ngọc Thành nằm bò trên đất không dậy nổi, Phó Phượng Thành chỉ cảm thấy... chẳng giống chút nào.

“Cô cũng không để bụng, chuyện gả cho một kẻ tàn tật sao?” Phó Phượng Thành hỏi.

Lãnh Táp chớp mắt, rốt cuộc một hồi lâu mới hiểu anh đang nói gì. Cô khẽ cười: “Anh Phó, anh yên tâm đi. Tôi sẽ không cắm sừng anh đâu.”

“...” Ánh mắt Phó Phượng Thành trở nên lạnh buốt, thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ xung quanh giảm xuống rất nhanh.

“Thật... thật đáng sợ.” Bạch Hi ngồi cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào hai người họ không khỏi siết chặt cái thìa trong tay, dường như chỉ cần Phó Phượng Thành có động tác bất thường là cô ấy sẽ tức ném cái thìa sang: “Cậu... cậu cả Phó thật sự sẽ không đánh Táp Táp đẩy chứ?”

Từ Thiếu Minh cạn lời: “Cậu chủ sẽ không tùy tiện đánh con gái.” Huống hồ, hiện tại anh ta còn lo lắng hơn chuyện cô ba Lãnh liệu có đánh cậu chủ nhà mình không kìa. Dù sao đây là cô gái có thể dùng chân đá bay đàn ông đấy.

Bạch Hi buồn bực: “Cậu cả Phó nhìn đẹp trai như thế, xét bề ngoài thì thực sự xứng đôi với Táp Táp. Đáng tiếc...”

Từ Thiếu Minh duỗi tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nhắc nhở cô ấy là anh ta còn đang ngồi đây.

Bạch Hi nhìn anh ta, bĩu môi khinh bỉ.

Tuy rằng họ Từ này thoạt nhìn không xấu, nhưng chỉ cần tưởng tượng đến việc Táp Táp phải gả cho Phó Phượng Thành, cô ấy cảm thấy không ưa nổi anh ta nữa.

Từ Thiếu Minh vô tội bị vạ lây không khỏi thở dài, nói: “Cậu chủ nhà tôi... thực ra rất tốt.”

“Đúng thế, chỉ tiếc... Hồng nhan bạc mệnh...”

“...” Cô Bạch này thực sự có phải là sinh viên không vậy? Sinh viên Đại học An Lan không học tiếng mẹ đẻ à?

Hai người vừa nói chuyện xong với nhau, bên kia Lãnh Táp cũng đã đứng lên.

Bạch Hi và Từ Thiếu Minh thấy thế vội vàng đứng dậy đi tới: “Cô Lãnh, nói chuyện xong rồi ư?”

Lãnh Táp gật đầu đáp: “Nói xong rồi, anh Phó, hẹn gặp lại?”

Phó Phượng Thành trầm mặc không đáp, hơi thở quanh người vẫn lạnh lẽo như cũ, hiển nhiên cuộc nói chuyện vừa rồi không hề làm anh vui vẻ.

Lãnh Táp cũng không thèm để tâm, vẫy tay chào hai người rồi kéo Bạch Hi rời đi. Vẻ mặt Bạch Hi mờ mịt, vội vàng chào Từ Thiếu Minh rồi chạy theo cô.

“Cô Lãnh, mười ngày sau là sinh nhật của cậu năm và cô sáu, Đốc quân định tổ chức một buổi vũ hội, lúc đó mong cô Lãnh không ngại tới tham gia.” Lãnh Táp vẫy tay tỏ vẻ đã biết rồi.

“Cậu chủ?” Từ Thiếu Minh hơi ngân ngừ, cúi đầu nhìn về phía Phó Phượng Thành.

“Về đi.” Phó Phượng Thành hờ hững nói.

Từ Thiếu Minh tiếp lời: “Cậu chủ và... cô Lãnh nói chuyện không vui ư? Nếu cậu chủ không muốn thì cứ nói thẳng với Đốc quân, Đốc quân hẳn sẽ không miễn cưỡng đâu.” Phó Phượng Thành đáp: “Không cần, về đi.”

Đây là bằng lòng kết hôn rồi à?

“Cho người đi điều tra.”

“Tra gì ạ?” Từ Thiếu Minh sửng sốt.

Phó Phượng Thành lạnh lùng lườm anh ta, Từ Thiếu Minh giật mình một cái, vội vàng nói: “Vâng, hiểu rồi ạ!”

Điều tra mợ chủ.

Mợ chủ tương lai này thực sự khác quá xa lời đồn đại rồi!