Phượng Hí Cửu Thiên

Chương 90: Đệ Tử Thi Sơn




Đưa tay nắm cổ áo Phượng Minh kéo về phía mình, Bất Hối lão nhân ngửi ngửi khắp người hắn:



- Có mùi dược lực rất đậm nhưng đó là mới sử dụng cách đây một ngày. Ngoài ra ta chẳng thấy cơ thể ngươi có gì đặc biệt. Rốt cuộc ngươi dùng cách gì mà sống sót được? Núi Tử Mang có một vị kỳ nhân, ông ta hẳn phải động tay động chân trên cơ thể ngươi…



Ánh mắt xăm soi của Bất Hối lão nhân khiến Phượng Minh toát cả mồ hôi hột. Hắn có dự cảm rằng lão lùn này còn đang định mổ xẻ mình ra để nghiên cứu. Đầu óc xoay chuyển thật nhanh, hắn cười gượng:



- Tiền bối, thật ra vị kỳ nhân kia không chữa được cho ta, thậm chí còn khiến Thai Quang hồn của ta tổn thương nghiêm trọng, ta chỉ sống được ba năm nữa thôi.



Bất Hối lão nhân nghe xong thì tay phải nhanh như cắt vỗ nhẹ lên ngực Phượng Minh.



Phượng Minh chỉ cảm thấy toàn thân chấn động như bị sét đánh, sau đó "cơ thể" bỗng nhẹ đến kỳ lạ rồi bay bổng lên không trung. Điều khiến hắn sợ hãi là khi nhìn xuống phía dưới hắn lại thấy Bất Hối chân nhân đang giữ lấy một “Phượng Minh khác”. Lão ta nhìn hắn mỉm cười như đã hiểu thấu.



- Hồn trở về!



Bất Hối lão nhân quát lớn, kéo linh hồn của Phượng Minh trở về thân xác. Cảm giác kỳ lạ này khiến hắn vừa hoàn hồn lại đã nôn thốc nôn tháo.



- Xem ra ngươi không gian xảo như tên khốn Phong Vô Ảnh kia. Ở thời đại của ta Phong Vô Ảnh là một ác ma, đại gian đại ác, không việc xấu gì mà không làm. Chỉ từ sau khi hắn gặp Nguyệt Thiền cô nương thì tâm tính mới thay đổi hướng thiện. Hừm, ta là tiền bối, vốn dĩ không nên so đo với tiểu bối như ngươi, nhưng ta có quá nhiều lý do để giết ngươi. Thứ nhất, ngươi là hậu nhân Phong Vô Ảnh. Thứ hai, ngươi dám mắng ta là ô quy. Thứ ba, ngươi tới Nhất Niệm tông không có hảo ý, muốn lôi chúng ta vào vòng xoáy tranh đấu ở Đế đô. Thứ tư, ngươi khinh nhờn quy củ Nhất Niệm tông. Thứ năm, ngươi khiếm khuyết hồn, sống ở thế gian này cũng chật đất, nên chết đi nhường lại bầu không khí cho người khác…



Bất Hối lão nhân nói một lèo xong thì giơ tay lên định đánh chết Phượng Minh.



- Tiền bối, ta có lý do để ngài tha cho ta…



- Nói!



Phượng Minh đứng dậy thở hổn hển, lau đi vết bẩn trên miệng:



- Tiền bối đánh giá thử xem mạng ta đáng bao nhiêu tiền?



Bất Hối lão nhân tưởng rằng hắn nói thứ gì đáng nghe lắm, ai ngờ là một hỏi ngu ngốc, nổi giận:



- Mạng ngươi không đáng một xu! Ngươi có chết cũng không ai tiếc đâu.



- Nếu vãn bối cống hiến cho tông môn một trăm vạn linh thạch thì sao? Có thể lấy đó làm công lao để nhập môn không?



Phượng Minh dứt lời liền lấy một trăm vạn linh thạch ra chất thành một đống trước mặt Bất Hối lão nhân. Chỉ nghe lão cười lạnh:




- Ngươi coi thường độ giàu có của Nhất Niệm tông ta quá. Với thân phận của ta mà định dùng một trăm vạn để hối lộ, tội ngươi nặng thêm một phần. Nếu là năm trăm vạn thì bổn tông chủ còn suy xét. Thiết nghĩ thất công chúa xem ngươi như bảo bối, tài phú nàng ta đưa cho ngươi hẳn không ít.



Lão nói xong chắp hai tay sau lưng, ánh mắt lim dim giống như đang chờ đợi Phượng Minh.



“Khốn khiếp!” Phượng Minh cắn răng lấy ra thêm bốn trăm vạn chất thành bốn đống. Bất Hối lão nhân nhìn qua một lượt, sắc mặt hồng nhuận hẳn lên.



- Không tệ, gia sản của ta đã bị Thái Miếu vơ vét hết. Đám người Đan sơn lại keo kiệt mỗi năm chỉ dâng lên có năm mươi vạn. Tiểu tử ngươi còn trẻ mà đã học được công phu đào mỏ xuất thần nhập hóa như vậy rồi, giữ ngươi lại để đào mỏ thất công chúa cũng tốt.



Phượng Minh thở phào, vội ôm quyền hành lễ:



- Đệ tử Độc Cô Minh bái kiến tông chủ!



- Ừm, cũng thông minh! Ngươi đó, nhiệm vụ của ngươi là mỗi tháng nộp lên cho tông môn năm mươi vạn, không cần biết dùng cách nào. Thiếu một linh thạch thì bổn tông chủ sẽ ngay lập tức giết ngươi. Bù lại ngươi cũng không lỗ đâu, có ta ở đây, chỉ cần không phải Pháp Thân cảnh thì không ai tổn hại một cọng lông của ngươi được. Năm mươi vạn là phí bảo kê!



Bất Hối lão nhân tỏ vẻ hài lòng, sau khi nêu thêm một điều kiện thì ra hiệu cho Phượng Minh lui ra.




Phượng Minh trong lòng nhỏ máu vì mất đi năm trăm vạn, nghĩ tới điều kiện lão côn đồ này kèm thêm thì càng uất hận. Chỉ là thời điểm này hắn không còn lựa chọn nào khác. Chắc hẳn Bất Hối lão nhân cũng đã nể nang giao tình với Phong lão trước kia mới cho hắn một con đường sống, thậm chí hứa hẹn bảo vệ hắn, đổi lại ở tông môn khác sẽ không được lợi như vậy.



Vừa bước ra khỏi đại sảnh thì một cảnh tượng khác đã làm Phượng Minh sợ đến suýt nhảy dựng lên.



Trước đại điện của Nhất Niệm sơn lúc này đang có vô số đệ tử bày binh bố trận sẵn, nét mặt ai nấy bất bình vô cùng, kẻ dẫn đầu chính là trưởng lão mặt vàng. Vừa thấy Phượng Minh xuất hiện, cả đám người nhao nhao hô to phản đối. Nếu đây không phải là đại điện của tông chủ thì chắc chắn họ sẽ không ngại ngần lao tới xé xác hắn thành trăm ngàn mảnh.



- Đả đảo! Tông chủ không được nhận kẻ này vào tông môn!



- Ngay cả Trắc Linh thạch hắn cũng chưa thông qua, dựa vào cái gì mà nhận hắn!



- Phản đối, chúng ta đều là thế gia công tử vẫn phải tuân thủ quy định. Còn hắn chỉ nhờ bám váy thất công chúa mà được đặc cách. Ta không phục!



Phượng Minh cười hì hì:



- Các vị bình tĩnh. Tông chủ đã kiểm tra tư chất của ta. Sau khi phát hiện ta là Thánh Linh thể bẩm sinh, huyết mạch đậm đặc tới tám phần gần với Hoang Thần nhất thì liền kinh hỉ thu nhận ta. Ta không giống như mấy lời đồn kia đâu, về sau nhất định sẽ cống hiến hết sức mình cho tông môn, chết cũng không từ!



Đám người nghe Phượng Minh nói mình là Thánh Linh thể thì liền kinh hãi. Trắc Linh thạch là công cụ kiểm tra huyết mạch của mỗi tu linh giả. Huyết mạch đậm hay không sẽ ảnh hưởng rất lớn tới quá trình tu luyện. Người hoàng tộc vì sở hữu huyết mạch của Hoàng Thần nên tốc độ tu luyện bao giờ cũng gấp ba bốn lần người thường. Mà Thánh Linh thể thì là một loại huyết mạch gần như tương đương với hoàng tộc cao cấp. Ở Nhất Niệm tông cũng có một người như vậy. Kẻ đó không ai xa lạ mà chính là đương kiêm thiếu chủ Tô Hà, con trai của Đan Ma Tô Mịch.




- Hóa ra hắn là thánh linh thể, vậy đặc cách cho hắn cũng đúng.



- Thiếu chủ Tô Hà nhờ vào Thánh Linh thể mà có thể đánh ngang tay với Sát chủ Ngụy Thư Diệp. Nếu tông môn có thêm một Thánh Linh thể thì đó là phúc của chúng ta…



- Từ đầu ta đã thấy y là một người khác thường rồi…



Thái độ của đám đệ tử và trưởng lão bên dưới thay đổi ba trăm sáu mươi độ. Điều này khiến sắc mặt trưởng lão mặt vàng và đám người Mộc Viễn, Thẩm Tư Thanh xám xịt hẳn đi.



Đúng lúc này, bên trong đại điện truyền ra giọng của Bất Hối lão nhân:



- Độc Cô Minh, thể chất bình thường, vì cống nạp năm trăm vạn linh thạch cho tông môn nên được trực tiếp nhận vào làm đệ tử nội môn của Thi sơn, mỗi tháng sau này sẽ đóng góp thêm năm mươi vạn. Những đệ tử khác không được gây khó dễ cho hắn. Kẻ nào không phục vì quyền lợi này thì cứ làm giống hắn, đem tiền sung vào công quỹ của tông môn, ta sẽ cho kẻ đó quyền lợi y hệt.



Lần này đến lượt Phượng Minh mặt cắt không còn giọt máu. Hắn vừa ba hoa khiến đám đông bình tĩnh lại thì đã bị lão lùn kia đã chơi khăm. Nhìn biểu cảm của đám đông đệ tử và trưởng lão ngoài đại điện đang chuyển từ thiện cảm sang giận dữ, hắn hiểu cuộc sống sau này ở tông môn nhất định sẽ tràn đầy màu sắc, chỉ không rõ là tốt đẹp hay tồi tệ mà thôi.



- Tên khốn nạn, ngươi là nỗi nhục của Thi sơn!



- Thi sơn chúng ta không nhận loại đệ tử như ngươi!



- Bọn ta tu vi Ngưng Thần trở lên mới được làm nội môn đệ tử, còn ngươi dựa vào đâu?



Mặc dù đám đệ tử kiêng nể Bất Hối lão nhân không dám ra tay với Phượng Minh, nhưng dọc đường xuống núi họ chửi rủa liên tục khiến hắn rất phiền não.



Sau cùng cũng xuống được tới chân núi, Phượng Minh thông báo với Hoàng Trung tình hình rồi bảo y tạm thời trở về phủ công chúa chờ đợi. Hoàng Trung gật đầu vâng dạ lia lịa. Với Phượng Minh bây giờ, Hoàng Trung tràn đầy sự hâm mộ. Rõ ràng những điều bất ngờ hắn đem đến cho y quá nhiều, khiến y không thể không nhìn hắn bằng con mắt khác.



- Công chúa nhìn đúng người, Độc Cô công tử không phải thường nhân…



Y thầm nhủ rồi bước vào truyền tống trận biến mất.



Phượng Minh một mình ở lại dưới chân tứ đại sơn. Hắn chắp tay sau lưng, quay đầu lại nhìn khung cảnh hùng vĩ nơi đây một lượt. Mặc dù xung quanh vẫn có vô số tiếng chửi rủa sỉ vả nhưng hắn không quan tâm. Từ xưa đến nay, hắn không phải hạng người sống dựa trên miệng lưỡi thiên hạ. Huống hồ tính mạng đang như ngọn nến trước gió có thể tắt bất cứ lúc nào, tại sao không sống một cách oanh liệt, cho dù ba năm sau không thành công cải mệnh mà chết đi thì trong dòng chảy lịch sử vẫn sẽ có người nhớ đến tên hắn.



Điên cuồng! Hắn điên cuồng, hắn muốn cả thiên hạ này cũng phải điên theo hắn!