Phượng Hề Phượng Hề, Hồ Sở Y

Chương 10






Bạch Chân múc từng thìa canh hoa đào ăn, hơi có chút tâm thần không yên: "Chiết Nhan, ngươi nói xem, Tiểu Ngũ rốt cuộc đi đâu vậy? Mấy ngày trước đây chuông Đông Hoàng có dị động, ngay sau đó Tiểu Ngũ đã không thấy tăm hơi, giữa hai chuyện này có thể có liên hệ gì không?"
Chiết Nhan dùng ngón tay cái lau canh dính trên khóe miệng Bạch Chân, tiếp đó lại đưa lên miệng mình liếm: "Nếu Chân Chân lo lắng, chúng ta đến Thanh Khâu xem thử!"
Cứ việc ngày ngày bị Chiết Nhan đùa giỡn, từ khi thẳng thắn thành khẩn lẫn nhau đã vô số lần, Bạch Chân vẫn có chút chống đỡ không được động tác ái muội thản nhiên như thế của Chiết Nhan, lặng lẽ đỏ vành tai: "Bây giờ chúng ta đi luôn nhé?"
"Ngươi ăn xong đi đã!" Mỗi lần thấy Bạch Chân nhân vì lời hay động tác âu yếm của mình mà thẹn thùng, Chiết Nhan đều rất có cảm giác thành tựu.
"Được!"
Tới Thanh Khâu một chuyến, thấy quyển sách nhỏ Bạch Thiển để lại có ghi chép về thuật pháp phong ấn chuông Đông Hoàng cùng với kỳ hạn giải phong ấn, mới biết được thì ra Bạch Thiển đã mang lòng quyết tử một mình đi phong ấn chuông Đông Hoàng.

Hồ hậu nghe tin, thương tâm tự trách không thôi: "Đều tại ta, đều là tại ta! Nếu lúc trước ta không để Chiết Nhan đưa nó đến Côn Luân Hư, nó sẽ không gặp phải nhiều chuyện như vậy.

Đều là mẹ không tốt."
"Mẹ." Lời này tuy người nói vô tâm, nhưng Bạch Chân vẫn sợ sẽ làm Chiết Nhan tổn thương.
Chiết Nhan cũng có chút tự trách: "Lúc trước là ta mang Tiểu Ngũ lên Côn Luân Hư, bà nói như vậy, chỉ sợ ta cũng không thoát được trách nhiệm."
Hồ đế Bạch Chỉ dĩ nhiên biết Chiết Nhan một lòng muốn tốt cho Bạch gia.

Có thể đưa Tiểu Ngũ thành môn hạ của Mặc Uyên luôn luôn không thu nữ đệ tử, hiển nhiên là công của Chiết Nhan, xảy ra chuyện cũng không thể nói là Chiết Nhan có lỗi.

Những việc này, vốn dĩ ai cũng không thể tiên đoán được.

"Chiết Nhan à, nàng thương yêu Tiểu Ngũ nhất, giờ chỉ là nóng lòng quá, có mấy lời ngươi đừng để trong lòng."
"Ta so đo với các ngươi làm gì.

Có điều, trước mắt xem ra, phải nhanh chóng tìm được Tiểu Ngũ mới được."
Phượng tộc, Hồ tộc và Long tộc đều là Thần tộc thượng cổ, nếu đã mệnh vẫn, tất có thiên tượng hiện ra.

May mắn, lúc này thiên tượng vẫn chưa hiện ra dấu hiệu Bạch Thiển hồn về, mọi người cũng có thể an tâm phần nào.

Có điều, cho dù tính mạng vô ưu, chỉ sợ cũng thân bị trọng thương, bằng không cũng sẽ không đến nay chưa về.

Suy tư một hồi, vẫn là phân công nhau tìm kiếm một phen cho thỏa đáng.
Đợi rời xa động Hồ Ly, Bạch Chân duỗi tay ôm lấy cánh tay Chiết Nhan: "Chiết Nhan, lời mẹ ta nói vừa rồi, ngươi đừng để trong lòng.

Bà ấy chỉ là quá mức lo lắng cho Tiểu Ngũ, tuyệt đối không phải thật sự oán trách ngươi đưa Tiểu Ngũ lên Côn Luân Hư..."
"Ta không để trong lòng đâu." Chiết Nhan nắm lấy tay nhỏ của Bạch Chân, nắm trong lòng bàn tay, ra vẻ ấm ức nói: "Thì ra ở trong lòng Chân Chân, ta là người nhỏ mọn thế sao? Lời nói ra dưới tình thế cấp bách như vậy, ta cũng phải so đo một phen à?"
"Ngươi biết ý ta không phải thế này!" Bạch Chân vòng tay ôm lấy eo Chiết Nhan, cằm gác bên cổ Chiết Nhan: "Ta đương nhiên biết ngươi sẽ không so đo, ta chỉ sợ ngươi tuy chỉ là lời nói vô tình, nhưng ngươi nghe xong vẫn âm thầm tự trách áy náy trong lòng."
Quả nhiên, trên thế gian này, người hiểu Chiết Nhan hắn nhất, không ai hơn Bạch Chân.

Hồ hậu đã nói đến nước này, Chiết Nhan đương nhiên có tự trách áy náy, có điều Chiết Nhan không muốn Bạch Chân bởi vậy mà lo lắng cho mình, hắn sao nỡ để Chân Chân của hắn có nửa phần sầu lo: "Chân Chân nghĩ nhiều rồi, mẹ ngươi chẳng phải đã tính ra Tiểu Ngũ có kiếp phi thăng Thượng Thần sao? Nếu nó vì kiếp nạn mà thay da đổi thịt, phi thăng thành Thượng Thần, chúng ta mừng cho nó còn không kịp đâu!"

"Thật chứ?"
"Ừ.

Thế nên Chân Chân không cần vì ta mà lo lắng, việc cấp bách là phải tìm về Tiểu Ngũ trước đã."
Tất Phương chờ đã lâu, Bạch Thiển mất tích, ngoài người nhà và Chiết Nhan, lo lắng nhất chính là Tất Phương ái mộ Bạch Thiển.
Nhiều ngày tìm kiếm Bạch Thiển không có kết quả, Thiên tộc lại chiêu cáo Tứ Hải Bát Hoang Bạch Thiển phong ấn chuông Đông Hoàng có công, mượn cơ hợi này đề nghị mùng ba tháng sau đón dâu thành hôn, mọi người lại sầu càng thêm sầu.
Chỉ là mọi người không biết, trong lúc bọn họ đang tìm kiếm tung tích Bạch Thiển khắp nơi, Bạch Thiển không có pháp lực lẫn ký ức đã từng lấy thân phàm nhân Tố Tố được Dạ Hoa đưa đến rừng đào.
Bạch Chỉ là người tính tình thẳng thắn, đang lúc mấu chốt, đâu rảnh bận tâm việc thành thân nữa, đề nghị cứ thoái hôn đi.

Chiết Nhan nghĩ đến toàn cục, nếu vô duyên vô cớ từ hôn, chỉ sợ sẽ rước lấy phê bình, cho nên phủ định đề nghị của Bạch Chỉ.

Bạch Chân cũng thấy việc này không ổn, nếu hai lần từ hôn với Thiên tộc, người khác e rằng có tâm cũng sẽ ngại với Thiên tộc mà không dám tới cửa cầu hôn, chỉ sợ sẽ chậm trễ Bạch Thiển.
Bạch Thiển tìm không thấy, hôn sự lại không thể thoái, Hồ hậu có chút sốt ruột: "Nhưng họ muốn mùng ba tháng sau thành hôn, chúng ta đi đâu mà tìm một Tiểu Ngũ cho bọn họ thành hôn đây?"
Bạch Chân theo bản năng nhìn Chiết Nhan.

Mỗi khi có chuyện gì, Chiết Nhan luôn có biện pháp giải quyết.
"Không bằng chúng ta nói như vậy.

Hiện giờ Tứ Hải đều đã biết Tiểu Ngũ lấy lực bản thân phong ấn Kình Thương, chúng ta cứ nói sau đó Tiểu Ngũ bị thương, đang bế quan tu dưỡng, mượn cớ này kéo dài hôn kỳ."
"Biện pháp này không tồi!" Bạch Chân biết, Chiết Nhan hắn nhất định có cách, không hổ là trụ cột của chàng!
Nhưng Hồ hậu vẫn có chút lo lắng: "Được thì được, nhưng hôn kỳ cũng không thể kéo dài mãi được."
Nghĩ đến mấy ngày trước Hồ hậu tự trách đưa Bạch Thiển đến Côn Luân Hư, trong lòng Chiết Nhan vẫn có chút băn khoăn, dù sao cũng mình mang Bạch Thiển tới Côn Luân Hư, đi qua vỗ vỗ vai Hồ hậu, mở miệng dịu dàng an ủi: "Lúc trước ta phi thăng Thượng Thần, cũng từng ngủ say ngàn năm.

Chỉ cần Tiểu Ngũ còn sống, bất kể ở nơi nào, rồi chúng ta cũng sẽ tìm được."
Tìm hồi lâu vẫn không có tung tích của Bạch Thiển, nhưng đã biết Bạch Thiển không có nguy hiểm đến tính mạng, chuyện thành hôn cũng tạm thời hoãn lại, trái tim căng thẳng của mọi người cũng coi như tạm rơi xuống đất.

chỉ cần tính mạng Bạch Thiển không đáng ngại thì sẽ có thể tìm về.
Chiết Nhan tống cổ Tất Phương tiếp tục đi tìm người, mang theo Bạch Chân trở về rừng đào: "Chân Chân, khoảng thời gian này tìm khắp Tứ Hải cũng không thấy bóng dáng Tiểu Ngũ, tiếp tục tìm như vậy cũng không phải cách hay.

Nó đang lịch kiếp phi thăng Thượng Thần, chờ lịch kiếp xong rồi sẽ tự trở về, ngược lại là ngươi, gầy quá rồi."
"Ta gầy chỗ nào?"òi Bạch Chân đau lòng mà giơ tay xoa gương mặt Chiết Nhan.

Cho dù chàng không ngại cực khổ khắp nơi tìm người, cũng còn có Chiết Nhan tùy thời chiếu cố, làm sao mà gầy được.

Nhưng mà Chiết Nhan, vừa phải tìm người lại vừa phải phân tâm chăm sóc chàng: "Ngươi mới là gầy! Trước kia ít nhiều còn có thể thấy được hai cái cằm của ngươi, bây giờ hai cái cằm mất hết rồi!"
Chiết Nhan khó có thể tin mà sờ sờ cằm mình: "...Ta trước kia có hai cái cằm?"
Bạch Chân cười khẽ ra tiếng, cắn lên cằm Chiết Nhan một cái: "Lừa ngươi thôi.


Có điều ngươi thực sự gầy rồi, để ta đi làm vài món ăn cho ngươi bồi bổ nhé?"
Chiết Nhan trừ đi theo chàng tìm người, còn phải tùy thời chiếu cố chàng, so với chàng vất vả hơn nhiều, Bạch Chân đau lòng vô cùng.

Tiểu Ngũ không có nguy hiểm đến tính mạng, lúc trở về nhất định đã là thân Thượng Thần, tìm người cũng không cần nóng lòng nhất thời, cứ thuận theo thiên mệnh đi.

Bạch Chân nghĩ lại, mình đã lâu không cùng Chiết Nhan an ổn nhàn tản mà cùng tận hưởng thời gian lịch sự tao nhã giữa hai người rồi.
Chiết Nhan nuốt nuốt nước miếng, lắc đầu nguầy nguậy: "Không nhọc Chân Chân vất vả, cứ để ta làm đi!" Tài nấu nướng của Bạch Chân, Chiết Nhan có hơi sợ, nhưng mà Tất Phương đi tìm người rồi, không ở nhà!
"Nào, Chiết Nhan, ta không vất vả", Bạch Chân ấn Chiết Nhan lên băng ghế, nhéo nhéo mũi Chiết Nhan: "Ta muốn làm cho ngươi ăn.

Ngươi ngoan ngoãn ngồi yên, chờ ta một lát thôi."
Trong quá trình chờ đợi, Chiết Nhan miệng khô lưỡi khô uống mấy ngụm trà, lại không dám uống nhiều, sợ nước trà chiếm bụng, đến lúc đó càng ăn không vô đồ ăn Bạch Chân làm, vậy mới đúng là muốn mạng.

Thật sự là tra tấn ngọt ngào mà.
Không bao lâu, Bạch Chân mặt đầy tro bụi bưng đồ ăn vào cửa, Chiết Nhan chờ Bạch Chân đặt mâm xuống, kéo người qua ngồi lên đùi mình ôm vòng eo, giơ tay, từng chút một lau đi tro bụi trên mặt Bạch Chân: "Con mèo mướp của ta, không bị bỏng chứ?"
"Không có, không có." Bạch Chân kéo tay Chiết Nhan xuống, đứng dậy khỏi lòng Chiết Nhan, như hiến vật quý mà đem bát đũa nhét vào trong tay Chiết Nhan: "Ngươi mau nếm thử đi, xem hương vị thế nào."
Chiết Nhan gắp một miếng thịt kho tàu đen tuyền trong đĩa, cười hì hì nhai nhai, sau đó nuốt ực một cái: "Ừm, ăn ngon, Chân Chân có tiến bộ."
"Thật à? Ta cũng nếm thử xem."
"Ấy, Chân Chân..."
Chiết Nhan chưa kịp ngăn cản, Bạch Chân đã gắp một miếng bỏ vào miệng, sau đó lập tức phun ra, uống vội miếng nước: "Chiết Nhan, ngươi học được trợn mắt nói dối từ bao giờ vậy? Ngươi đừng ăn nữa."
Chiết Nhan lại gắp lên một miếng bỏ vào miệng, vừa nhai vừa nói: "Ta thích ăn món Chân Chân làm cho ta."
Bạch Chân giất lấy đôi đũa trong tay Chiết Nhan: "Thôi Thôi, lỡ ăn xong bị làm sao, ta lại đau lòng."
Chiết Nhan một phát bế Bạch Chân lên: "Không ăn cơm, vậy thì ăn ngươi đi."
......
Tiêu dao nghỉ ngơi hai ngày, Bạch Chân lại muốn đi tìm Bạch Thiển, vừa mới chuẩn bị ra cửa liền thu được thư Vân Sinh gửi, nói là Thái tử Dạ Hoa bái phỏng, có việc cầu kiến Bạch Chân.
Bạch Chân nghi hoặc: "Dạ Hoa này tới Bắc Hoang tìm ta, có thể có chuyện gì?"
"Phỏng chừng là con trai của Kình Thương, Ly Oán, tác loạn ở Bắc Hoang, Dạ Hoa mang binh bình loạn, có thể là gặp phải nan đề gì cần ngươi thân là Bắc Hoang Đế Quân hỗ trợ."
"Vậy ngươi đi tìm Tiểu Ngũ đi, ta về Bắc Hoang xem tình hình thế nào."
Chiết Nhan giữ chặt Bạch Chân định đi: "Không được, ta cùng ngươi trở về.

Dù sao cũng là ở Bắc Hoang, ta sợ ngươi bị cuốn vào."
Hai người tới phủ đệ Bắc Hoang lại không thấy Dạ Hoa: "Vân Sinh, Dạ Hoa đâu?"
"Quân thượng, ngài đã trở lại rồi.

Thái tử thân là chủ soái, phải trấn thủ quân doanh, không thể rời đi quá lâu, thấy ngài không ở đây liền nói ngày khác lại đến."
Chiết Nhan dắt Bạch Chân về phòng: "Chân Chân, mấy hôm nữa ngươi cứ ở lại phủ đệ không cần ra cửa, chờ Dạ Hoa tới đây."

Không quá mấy ngày, Dạ Hoa quả nhiên lại tới nữa, thì ra là muốn tìm Bạch Chân thân là Bắc Hoang Đế Quân hỏi lấy bản đồ địa hình của Bắc Hoang.

Ly Oán tác loạn ở Bắc Hoang, Bạch Chân đương nhiên là muốn giúp, chẳng qua, muội phu này cầu tới cửa tới, thương người cũng không thể cho không.

Bưng lên đủ cái giá, mở miệng nói: "Thái tử là hôn phu của Tiểu Ngũ nhà ta, giúp à, ta đương nhiên sẽ giúp.

Có điều, ta trước đây không thường ở nơi này, mấy lần bãi bể nương dâu qua đi, địa hình cũng đã thay đổi không ít."
"Ngay cả Bạch Chân Thượng Thần cũng khó có thể làm được sao?" Không thường ở nơi này? Dạ Hoa trong lòng yên lặng thở dài.

Quả nhiên là người của Chiết Nhan Thượng Thần, ngày ngày sống trong rừng đào mười dặm cùng Chiết Nhan Thượng Thần, có phủ đệ của mình mà không về, hiện giờ ngay cả địa hình trên địa bàn của mình cũng không rõ ràng lắm.
"Ấy, đừng nóng vội, chờ ta nói cho hết lời đã.

Người trẻ tuổi, tính tình đừng nóng nảy quá, không tốt đâu.

Tính tình của ta không được tốt cho lắm, nếu là người nào khác tìm tới, ta đã sớm tống cổ ra khỏi cửa từ đời nào rồi.

Nhưng nếu là muội phu tương lai tới xin giúp đỡ, thì nhiều nhất ba tháng, bản đồ địa hình Bắc Hoang sẽ đưa vào tận lều lớn của Thái tử điện hạ, trợ Thái tử điện hạ bình phục phản loạn."
"Đa tạ Thượng Thần."
"Không cần khách khí! Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ta giúp ngươi bởi vì ngươi là con rể tương lai của Thanh Khâu chúng ta, chứ không phải bởi vì ngươi là Thái tử Thiên tộc gì đó! Hôm nay ta có thể giúp ngươi, về sau ta cũng có biện pháp trị ngươi.

Ngày sau nếu ngươi có chỗ nào có lỗi với Tiểu Ngũ nhà chúng ta, ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho ngươi đâu!"
Dạ Hoa tất nhiên là có chút chột dạ.

Dù sao trong lòng chàng có Tố Tố, lại thân là Thái tử Thiên tộc, bị người áp bách đến nước này cũng là đủ nghẹn khuất.

Nhưng Bạch Chân không chỉ là Tứ điện hạ Hồ tộc, Đế Quân của Bắc Hoang, càng là người trên đầu quả tim của phượng hoàng đầu tiên thuở khai thiên lập địa, Chiết Nhan Thượng Thần.

Chiết Nhan Thượng Thần chính là người mà đến cả Thiên Quân cũng phải lễ nhượng ba phần.

Đối mặt với cảnh cáo của Bạch Chân, Dạ Hoa có chút xấu hổ.

Ngạo khí trong lòng không cho phép chàng cúi đầu, nhưng thực sự không thể phản kháng...
Chiết Nhan ở nhân gian tìm một chuyến, thấy quả hạch ven đường có mùi rất thơm, liền mang một ít về cho Bạch Chân.

Vừa đến cửa đã nghe thấy Bạch Chân bưng lên khí thế kiêu ngạo bức hiếp người khác của trưởng bối mà hù dọa Thái tử Thiên tộc, vừa lấy làm lạ vừa buồn cười, sủng nịch mà cười cười, liền bưng hộp đồ ăn đi vào, giảm bớt chút xấu hổ cho Dạ Hoa.
Dạ Hoa vội vàng đứng dậy, cung kính chắp tay thi lễ: "Chiết Nhan Thượng Thần."
Chiết Nhan gật đầu đáp lại.

Nếu Chiết Nhan Thượng Thần đã trở về, Dạ Hoa cũng không còn lý do lại quấy rầy vợ chồng son người ta, chính chàng cũng thật sự chống đỡ không nổi rồi: "Dạ Hoa xin cáo từ trước."
Thấy Chiết Nhan trở về, Bạch Chân cũng có chút làm giá không được nữa, nghẹn ý cười bên khóe miệng, quyết diễn tới cùng: "Thái tử điện hạ đi thong thả nhé, ta không tiễn."
Dạ Hoa vừa đi, Bạch Chân lập tức thả lòng bả vai, làm giá khó quá mà! Chiết Nhan đặt hộp đồ ăn xuống, trêu đùa: "Giả làm người đứng đắn cũng giống ghê ha! Hầy, ngươi nói xem, nếu Tiểu Ngũ thấy dáng vẻ này của tứ ca nó, có khi nào sẽ cười đến mức không phân biệt được đâu là hướng bắc không?" Lại khẽ cười một tiếng, nhìn chằm chằm dáng vẻ đáng yêu của Bạch Chân, hiến vật quý nói: "Nếm thử món ta mới mang về đi."
"Còn không phải học bộ dáng già mà không đứng đắn thường ngày của ngươi sao? Thế nào, giống không? Dùng để hù dọa muội phu tương lai cũng không tồi chứ." Bạch Chân cầm lấy một quả hạch ném vào trong miệng: "Ưm, quả hạch này không tồi, xốp giòn thơm ngon.

Ngươi cũng thử một quả đi."

Nghe Bạch Chân cứ muội phu ngắn muội phu dài, Chiết Nhan có chút hối hận.

Thái tử này quá đào hoa, đã có thiếp thất, còn là một người phàm.

Bạch Chân lại tương đối phóng khoáng, dù sao lấy tính tình của Bạch Thiển, không đến mức chịu bắt nạt, huống chi, còn có Thanh Khâu và rừng đào mười dặm che chở.

Chỉ là hậu cung Thiên tộc, tam thê tứ thiếp, phiền thật sự.

"Chiết Nhan, ngươi cũng không thể sớm ba chiều bốn! Cửu Vĩ Hồ tộc chúng ta, trong mắt không chịu được một hạt cát! Nếu ngươi dám..."
"Chân Chân, ngươi nghĩ đi đâu vậy?" Chiết Nhan duỗi tay nhéo chóp mũi Bạch Chân: "Ta nếu có lòng đó, đã sớm thê thiếp thành đàn rồi.

Ngươi yên tâm, ta cũng là người trong mắt không chấp nhận được hạt cát.

Đời này kiếp này, trừ ngươi ra, ta tuyệt đối sẽ không liếc nhìn người khác lấy một cái!"
"Thế còn nghe được.

Có điều Tiểu Ngũ rốt cuộc đang ở đâu? Người của Thiên tộc còn tưởng rằng Tiểu Ngũ vẫn ở Thanh Khâu, lúc nào cũng chuẩn bị cầu hôn, nhưng chúng ta còn chưa tìm được tung tích của nó."
Chiết Nhan nuốt xuống quả hạch trong miệng: "Không cần lo lắng nhiều.

Đêm qua ta xem tinh tượng, phát hiện nha đầu này, sao hồng loan động rồi, nói không chừng đang chỗ nào đó tương thân tương ái với người ta đấy.

Chẳng qua, nó với Thái tử còn có hôn ước, như thế liệu có không tốt lắm không?"
"Chuyện đó thì có gì đâu.

Nếu nó gặp được người trong lòng khác, vậy từ hôn thôi."
"Đúng vậy, ngươi nói đúng! "Bọn họ thoái hôn chúng ta một lần, chúng ta trả về một lần, rất công bằng."
"Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng yên tâm rồi.

Nhưng mà, việc Dạ Hoa nhờ cũng phải làm cho cẩn thận, xem như bồi thường sau này từ hôn đi!"
"Ấy, hiện tại đừng nói mấy việc này." Chiết Nhan xoay người ngả vào lòng Bạch Chân, đầu gối lên đầu gối Bạch Chân: "Biết Tiểu Ngũ mạnh khỏe, còn đang cùng người tương thân tương ái, chúng ta đây cũng không cần quá nhọc lòng nữa.

Ta cũng muốn cùng Chân Chân tương thân tương ái."
Bạch Chân xoa xoa tóc đen của Chiết Nhan, cúi đầu hôn lên đôi mắt Chiết Nhan: "Chúng ta thế này chưa tính là tương thân tương ái sao?"
"Cũng đúng, vậy ta muốn Chân Chân đút quả hạch cho ta ăn."
Bạch Chân cười bốc một quả hạch đưa đến bên miệng Chiết Nhan, ai ngờ Chiết Nhan lại ngậm lấy cả ngón tay ngọc nhỏ dài của Bạch Chân, còn dùng đầu lưỡi tinh tế liếm láp.

Bạch Chân rút tay ra, vỗ nhẹ nhẹ gương mặt Chiết Nhan, hờn dỗi nói: "Ngươi thành thật chút đi!"
Khóe miệng Chiết Nhan cong lên một nụ cười tà mị: "Ta muốn Chân Chân dùng miệng đút ta ăn."
Bạch Chân đỏ bừng mặt, dời đầu gối mình đi, đẩy Chiết Nhan ra: "Ngươi còn được một tấc lại muốn tiến một thước! Không biết xấu hổ!"
Chiết Nhan từ dưới đất chồm dậy: "Nếu Chân Chân thẹn thùng, vậy để ta đút cho Chân Chân đi!" Sau đó bốc một quả hạch bỏ vào trong miệng, cắn giữa hàm răng, nhào về phía Bạch Chân.
Bạch Chân vội vàng lắc mình tránh đi Chiết Nhan phóng tới, vừa cười vừa chạy: "Ngươi đừng tới đây!"
Cuối cùng, Bạch Chân "hoảng hốt không nhìn đường" mà chạy tới trên giường mình, bị Chiết Nhan phía sau nhào lên chặn lại, xé ra ăn sạch vào bụng....