Phương Hạ

Chương 6




19. Trì Vọng

Có đôi khi, Trì Vọng cảm thấy Hạ Nhan rất hiểu mình.

Có đôi khi lại cảm thấy Hạ Nhan không đủ hiểu mình.

Nhưng việc Hạ Nhan không đủ hiểu mình cũng là vì Trì Vọng cố tình làm như vậy. Dù sao thân phận của Hạ Nhan cũng chỉ là tình nhân, không có một ông trùm nào lại để cho tình nhân hiểu rõ mình.

Ví dụ như Hạ Nhan cũng không biết rằng, Trì Vọng từ một đứa con ngoài giá thú bị nhốt trong bệnh viện tâm thần, cuối cùng có thể dốc sức trở thành người thừa kế của nhà họ Trì, nguyên nhân là vì có được sự trợ giúp ít nhiều của một người anh lớn.

Vị đại ca kia từ năm mười mấy tuổi đã lăn lộn trong bang hội, từng vác dao bổ dưa hấu một mình xông vào hang ổ của kẻ thù, hội tụ đủ tất cả những tố chất của một vị kiêu hùng, là một trong số những nhân vật nổi tiếng trong thành phố Giang.

Nhờ sự trợ giúp của đại ca, Trì Vọng bắt đầu đứng vững trong bang hội, sau đó nương nhờ thế lực của đại ca, dần dần thanh trừ những anh em cùng cha khác mẹ của mình, mãi cho đến khi bố của anh ấy trở thàn lập di chúc, để anh ấy trở thành người thừa kế duy nhất.

Trì Vọng đã nghĩ rằng đại ca sẽ cùng anh ấy hưởng thụ lãnh thổ quyền lực này. Đọc Full Tại Truyenfull.io

Nhưng không.

Năm 36 tuổi, đại ca dường như đã thay đổi. Đại ca nói mình yêu một người phụ nữ sâu sắc, cô ấy đã mang thai, sợ cảnh chém giết nên muốn đại ca rửa tay gác kiếm, sống một cuộc sống bình thường.

Nếu là Trì Vọng của bây giờ, anh chắc chắn sẽ khuyên nhủ đại ca, giang hồ không bao giờ có chuyện rửa tay gác kiếm. Hoặc là đi đến cuối con đường, nếu muốn quay đầu thì chỉ còn một đường chết.

Nhưng khi đó, Trì Vọng còn chưa hiểu được đạo lý này.

Sau khi đại ca rửa tay gác kiếm, kẻ thù tìm đến.

Bọn họ bắt cóc vợ của đại ca, muốn đại ca đến họ bà chuộc một mình.

Người đàn ông đã từng rất bình tĩnh và tàn nhẫn, nay tựa như mất đi lý trí, nghe răm rắp theo những lời yêu cầu của bọn bắt cóc.

Chờ đến khi Trì Vọng tìm thấy đại ca, anh ấy đã bị ném bên vệ đường, toàn thân không có chỗ nào lành lặn.

Đại ca vẫn còn sót lại chút hơi thở cuối cùng, sau khi nhìn thấy Trì Vọng, câu nói đầu tiên của anh ấy là: “Cô ấy không sao chứ?”

Trì Vọng biết đại ca đang hỏi về người phụ nữ kia, khựng lại một chút rồi mới nói: “Không sao cả.”

Lúc này, đại ca mới yên tâm.

Đại ca nhìn chàng trai mà mình một tay dạy dỗ nên người này, để lại vài lời khuyên cuối cùng:

“Người anh em, hãy nhớ kỹ lời nói của đại ca, sau này nếu muốn bò lên cao thì tuyệt đối không thể có điểm yếu được.”

“Khi một người đàn ông moi tim móc phổi ra toàn tâm toàn ý đối xử tốt với một người phụ nữ, đối với người khác, đây là chân ái, nhưng đối với chúng ta, đây là điểm yếu trí mạng.”

“Đừng nói cho chị dâu của chú biết rằng anh đã chết. Cứ nói với cô ấy là anh đây cặp kè với người khác rồi, để lại cho cô ấy một khoản tiền, yêu cầu cô ấy đừng đến tìm anh nữa...”

Sau khi Trì Vọng gật đầu đồng ý, đại ca mới yên tâm nhắm mắt xuôi tay.

Trì Vọng im lặng nhìn thi thể của đại ca một lúc lâu.

Anh lừa đại ca. Kẻ thù căn bản không giữ lại bất kỳ người sống nào.

Vợ của đại ca cũng đã chết, thi thể nằm cách xa đại ca khoảng mấy chục mét. Ban nãy, Trì Vọng đứng che khuất thi thể của cô ấy.

Trì Vọng thu xếp lễ tang cho đại ca và vợ của anh ấy, sau đó giết sạch cả nhà kẻ thù.

10 năm sau đó, Trì Vọng vẫn luôn nhớ kỹ lời nói của đại ca.

Anh bò lên cao hơn đại ca, anh không thể có bất cứ điểm yếu nào.

Người ngoài đều đồn rằng cô bé đã từng đứng bên ngoài bệnh viện tâm thần nghe Trì Vọng đàn dương cầm mỗi ngày là ánh trăng sáng trong lòng anh.

Mỗi lần nghe xong, Trì Vọng đều muốn bật cười. Đọc Full Tại Truyenfull.io

Buồn cười quá. Anh đường đường là một người dám vác dao chĩa về phía cha ruột mình, một con nhóc chỉ đứng bên ngoài nghe anh đàn có 2 lần thì có thể quan trọng đến mức nào? Nhưng anh lại thích để người ngoài đồn đoán như vậy.

Có một điểm yếu giả vẫn tốt hơn so với việc không có bất kỳ điểm yếu nào.

Hơn nữa...

Trì Vọng cho rằng, nếu như người ngoài đều nghĩ anh yêu kẻ được gọi là ánh trăng sáng kia, vậy thì Hạ Nhan sẽ an toàn hơn.

Hạ Nhan là người phụ nữ ở bên cạnh Trì Vọng lâu nhất.

Trì Vọng nhớ rõ lời dặn của đại ca. Phụ nữ có thể bao nuôi, có thể chơi đùa, nhưng không thể yêu.

Trì Vọng không ngờ rằng mình sẽ lún sâu vào.

3 năm trôi qua, anh cố gắng lừa dối bản thân, cố gắng không nghĩ đến vấn đề này, mãi cho đến khi Hạ Nhan nhân lúc cao trào mà hỏi anh rằng.

Anh có yêu em không.

Trì Vọng suýt chút nữa đã buột miệng nói yêu.

Nhưng ngay sau đó, anh hoàn hồn lại, chỉ cảm nhận được sự sợ hãi sởn gai ốc.

Xương cốt vụn vỡ của đại ca, thi thể người vợ đang mang thai của đại ca ở cách đó không xa bỗng xuất hiện trước mắt anh, tựa như một cơn ác mộng.

Trì Vọng đứng dậy.

Anh không thể đối diện với vấn đề này, chỉ có thể chạy trốn.

Anh biết Hạ Nhan đang khóc sau lưng.

Cô ấy rất ngoan, lúc khóc không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng trái tim của anh sẽ co rút đau đớn theo cô ấy.

Trì Vọng cảm thấy bản thân mình xong đời rồi.

Anh cảm thấy mình nên bứt ra, cần phải kiềm chế lại.

Trước khi chắc chắn rằng mình có thể rung động, anh không thể gặp lại Hạ Nhan.

Anh rời khỏi căn biệt thự kia suốt 3 ngày. Vì muốn phân tán sự chú ý, anh đi gặp Thẩm Miên Miên.

Anh không có chút kiên nhẫn nào khi Thẩm Miên Miên kể lại chuyện cũ. Đọc Full Tại Truyenfull.io

Điều duy nhất mà anh có hứng thú là mối quan hệ giữa cô ta và Cố Bạc Xuyên.

Nghe nói là vì nữ sinh này mà Cố Bạc Xuyên đã năm lần bảy lượt ruồng bỏ bà Cố.

Nếu thật sự như vậy, có lẽ anh có thể gián tiếp khống chế Cố Bạc Xuyên bằng cách khống chế nữ sinh này.

...

Ngay lúc Trì Vọng cho rằng trái tim mình vẫn hướng về sự nghiệp.

Hạ Nhan qua đời.

Trì Vọng đua xe moto đến đó, suýt chút nữa cả người lẫn xe đã lao đầu xuống biển.

Các nguyên lão của nhà họ Trì tức điên lên.

Hành động này của Trì Vọng khiến tất cả mọi sự chuẩn bị trước kia đều trở nên công cốc.

Trước kia, vì tẩy trắng gia thế không sạch của Trì Vọng, bọn họ đã tìm rất nhiều thiên kim xuất thân danh gia vọng tộc làm đối tượng liên hôn.

Trong giới này, một khi đã liên hôn thì việc bao nuôi tình nhân hay từng có ánh trăng sáng cũng không thành vấn đề.

Nhưng vì một thế thân mà phát rồ đến mức suýt chết lại là vấn đề rất lớn.

Trì Vọng gần như huỷ hoại toàn bộ kế hoạch mà anh đã chuẩn bị suốt nhiều năm qua.

Nhưng anh thà là như vậy.

Anh ngồi bên bờ biển, trong đầu chỉ còn lại một suy nghĩ duy nhất.

Hạ Nhan chưa chết, chắc chắn chưa chết.

Anh không có bằng chứng, nhưng anh cho rằng trái tim của mình vẫn còn đập, chứng tỏ người anh yêu chắc chắn vẫn còn tồn tại đâu đó trong một góc trên thế gian này.

Vậy nên, khi Cố Bạc Xuyên đã hoàn toàn sa ngã, đã học liên tục uống say, chà đạp bản thân đến mức mắc bệnh ung thư dạ dày, Trì Vọng vẫn không hề từ bỏ, đi khắp thế giới tìm kiếm Hạ Nhan.

Nhà họ Trì không có đủ người, Trì Vọng bèn lập tức xông vào nhà của Cố Bạc Xuyên: “Cho tôi mượn người của anh.”

Cố Bạc Xuyên hỏi: “Tại sao?”

Trì Vọng nói: “Muốn cho mượn hay không tùy anh.”

Sau đó quay người bỏ đi.

Cố Bạc Xuyên bất đắc dĩ phải gọi anh lại.

“Anh cần dùng đến người nào thì cứ điều người đó đi đi.”

...

Cuối cùng Trì Vọng cũng tìm thấy Hạ Nhan.

Nhưng Hạ Nhan muốn anh rửa tay gác kiếm, kết hôn với cô ấy.

Trước kia, Trì Vọng cảm thấy phụ nữ ai cũng thiểu năng như nhau, sao ai cũng muốn kết hôn vậy?

Nhưng bây giờ, trong chiếc chuyên cơ riêng trên đường quay về thành phố Giang, khóe môi của Trì Vọng bất giác cong lên.

Một loại cảm giác hạnh phúc kỳ lạ tràn ngập khắp trái tim, Trì Vọng bỗng dưng nhớ tới đại ca.

Lần này, anh không còn nhớ đến xương cốt vụn vỡ của đại ca nữa mà ngược lại, anh lại nhớ đến nụ cười hạnh phúc trên gương mặt đại ca lúc nhắm mắt xuôi tay.

Hóa ra anh ấy cũng không hối hận về lựa chọn của chính mình.

Trì Vọng quay về thành phố Giang. Đọc Full Tại Truyenfull.io

Anh muốn chuẩn bị kỹ càng hơn đại ca của mình gấp ngàn vạn lần.

Bản thân anh thì không sao, nhưng anh không thể làm liên luỵ đến Hạ Nhan.

Anh chuẩn bị rất kỹ càng, từ bỏ thân phận của mình, di dời tài sản, làm tốt công tác bảo vệ.

Anh muốn chắc chắn rằng sau khi mình rửa tay gác kiếm, không có bất cứ kẻ thù nào có thể uy hiếp đến Hạ Nhan.

Những việc này cần đến 2 năm

2 năm sau, cuối cùng Trì Vọng cũng có thể xuất phát.

Từ bỏ tất cả mọi thứ ở thành phố Giang.

Anh không còn là Trì Vọng nữa, có thể là bất kỳ ai cũng được.

Chỉ cần có thể ở bên cạnh Hạ Nhan là được.

Nhưng Hạ Nhan không chờ đợi anh.

Cô ấy có thai rồi.

Trì Vọng lấy hết can đảm muốn hỏi cô ấy rằng chồng cô ấy là người ở đâu, bây giờ cô ấy có hạnh phúc hay không.

Anh có rất nhiều vấn đề muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không hỏi gì cả.

Trì Vọng rời đi.

Người nhà họ Trì liều mạng hối thúc anh, nói rằng thiên kim tiểu thư ở thành phố Cẩm muốn gặp anh.

Trong một khoảnh khắc thoáng qua, Trì Vọng đã nghĩ, thôi thì như vậy cũng được.

Đi xem mắt, cưới một người vợ tuy mình không yêu nhưng đối phương lại rất yêu mình, tẩy trắng gia thế, đùa bỡn quyền lực.

Dù sao thì có rất nhiều đàn ông giống như vậy.

Nhưng trong một khoảnh khắc cuối cùng, Trì Vọng bỗng dưng nhớ đến Cố Bạc Xuyên.

Nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì sẽ trở thành Cố Bạc Xuyên tiếp theo.

Trì Vọng đột ngột quay đầu xe lại.

Hoàng hôn và gió đêm đều bị anh ném lại phía sau.

Anh đã không còn trẻ nữa, cũng không biết có thể theo the theo đuổi người con gái mình yêu thêm lần nữa hay không.

Anh chỉ chạy về phía cô gái ấy mà không hề quay đầu lại.