Phương Gia Tiểu Trà Quán

Chương 48: Canh Đậu Tương + Khoai Lang Nướng




Trời trở lạnh, quán trà nhỏ treo sẵn một tấm màn vải, có một góc màn treo lên cao nên gió lùa vào, khiến màn vải bay phấp phới đập vào khung cửa, phát ra tiếng phập phù dồn dập.

Phương Niên Niên sợ lạnh, dưới chân bàn đã đặt một lò than, trên mép lò bày hai quả quýt, một nắm đậu phộng, những quả quýt được lửa than hun liền toả ra mùi hương ấm áp ngọt ngào. Đậu phộng rang chín có màu nâu, khi ấn nhẹ, vỏ đậu phộng khô liền phát ra tiếng răng rắc giòn rụm, lộ ra hai hạt đậu phộng đầy đặn.

Đậu phộng xoay tròn rơi vào lòng bàn tay, lớp vỏ đỏ tróc ra, hạt đậu phộng mập mạp trắng trẻo toả ra mùi hương của quả hạch, ăn vào miệng, mùi vị béo ngậy, là hương vị mỹ lệ của mùa đông.

Giữa trưa phụ mẫu không về, nhờ tiểu hài ở cạnh tiệm tạp hoá Nam Bắc đến nói một tiếng, rằng trưa nay bọn họ ăn ở Lý gia, để Phương Niên Niên không cần chờ cơm.

Đã như vậy, Phương Niên Niên không chuẩn bị phần cơm cho phụ mẫu, chỉ nấu cho mình và Thẩm Hựu Dự ăn, à, còn có Lưu A Tam nữa. Phương Đại Ngưu lại được người ta đến nhờ đi nắn xương, mùa đông, xương cốt có vẻ như đặc biệt giòn, động một chút lại trầy trật các khớp.

Ba người ăn cơm, Phương Niên Niên chẳng muốn bày vẽ nhiều món, bèn ăn mì cùng với nồi thịt bò nguội ngắt từ đêm qua.

Nông nghiệp là ngành nghề chính, triều đình nhiều lần gửi công văn cấm ăn thịt gia súc, chỉ khi gia súc già yếu mới được giết mổ rồi đem bán dưới sự giám sát của trưởng thôn và mọi người, có điều chuyện này không đồng nghĩa với việc vật hiếm thì quý, thịt bò không đắt, giá thịt bò còn rẻ hơn nhiều so với thịt lợn ba chỉ, càng rẻ hơn thịt dê.

Nồi bò kho của Phương gia chính là nửa con bò đã mua lần trước, bây giờ chỉ còn thừa lại một nồi này. Vớt mì được cán bằng tay vào chén, múc thêm hai muôi thịt bò, lại cho thêm một ít dưa chua ăn kèm, Phương Niên Niên và Thẩm Hựu Dự ngồi ăn trong quán.

Phương Niên Niên đẩy lò than đến gần mình hơn, Thẩm Hựu Dự rõ ràng là nóng nực không chịu được, mặt mũi đỏ bừng, vầng trán lấm tấm mồ hôi, nam nhân đúng là hoả lực dồi dào.

Trong hậu viện, Lưu A Tam ngồi xổm ở cửa phòng bếp ăn mì, hắn nghe thấy tiếng rột rột, động tác gắp mì có hơi khựng lại.

Hắn rầu rĩ nói với không khí: "Các vị ca ca, mọi người có chừng mực chút đi, cô nương cho là ta có thể ăn nhiều bằng ba người, lão bản nương tử thì có vẻ nghi ngại ta rồi."

Đoán chừng hắn quá tham ăn, mời về một tên tiểu tử có sức ăn bằng ba người, rõ ràng là nuôi một thùng cơm trong nhà.

Tiếng rột rột lại vang lên.

Lưu A Tam lắc đầu bất đắc dĩ, đứng lên vào phòng bếp, nấu số mì còn lại, vốn dĩ là cô nương nghĩ hắn ăn bao nhiêu thì nấu bao nhiêu, hắn nghĩ vậy thì ăn một bát thôi, giữ ấn tượng tốt với cô nương, bây giờ e là không được.

Nấu hết phần mì còn lại, hắn cho vào hai cái bát lớn rỗng tuếch xuất hiện trên bậu cửa sổ, lại múc mỗi bát một muôi thịt, Lưu A Tam lại tiếp tục ăn bát mì của mình.

"Rột rột."

Lưu A Tam: "...Đừng chê ít, một muôi thịt là no rồi.

"Không no." Có tiếng nói nho nhỏ được ép xuống hết mức.

Lưu A Tam: "Các vị đúng là làm khổ ta."

Lại múc mỗi bát thêm nửa muôi.

"Dưa chua." Tiếng nói nho nhỏ lại xuất hiện lần nữa.

Lưu A Tam cố nén cảm xúc muốn đánh người, gắp một chút dưa chua cho vào trong hai bát. Đặt bát mì đầy ắp lên bậu cửa sổ, Lưu A Tam quay lại bát mì của mình, bên cửa sổ vụt qua một bóng người, hai bát mì lớn lập tức biến mất.

Lưu A Tam nhìn xuống bát mì của mình, khóc không ra nước mắt, hắn để mì quá lâu, mì bị cứng lại, nhiệt độ cũng nguội ngắt.

Hắn đổ ít nước luộc mì vào rồi ăn tiếp, vừa mới ăn xong thì nghe có tiếng bước chân nhẹ nhàng, là Phương cô nương đến, người bên cạnh đương nhiên là vị Thẩm công tử kia.

Thẩm công tử biết võ, bước đi theo thói quen của người luyện công, bàn chân chạm đất không gây tiếng động.

"A Tam ăn ngon lành thế." Phương Niên Niên buông bát đũa xuống. "Làm phiền huynh."

"Không phiền không phiền, chuyện nhỏ phải làm mà." Lưu A Tam vội vàng nhận lấy bát đũa.

Lưu A Tam nhanh tay lẹ chân rửa bát sạch sẽ, rửa xong thì ra ngoài trông quán, chừa lại Phương Niên Niên và Thẩm Hựu Dự ở trong phòng bếp, như thể đã quay lại thời gian ngày trước.

Phương Niên Niên nhìn Thẩm Hựu Dự bị mình sau sai sử tới lui, phụt cười thành tiếng.

"Sao vậy?" Thẩm Hựu Dự ngơ ngác khó hiểu, cúi đầu nhìn bản thân mình, trên người hắn không có chỗ nào không thoả đáng, song nhìn nụ cười đáng yêu của Phương Niên Niên, hắn tình nguyện lấy bản thân ra làm trò cười cho thiên hạ để đổi lấy nụ cười của nàng.

"Là ta cảm thấy, ừm..." Ngón tay Phương Niên Niên chỉ vào cằm hắn, nụ cười ngọt ngào vẫn giữ trên môi, trong đôi mắt cũng long lanh ý cười. "Có cảm giác huynh chưa bao giờ rời đi, lúc trước huynh cũng nhặt trứng gà thế này."

Thẩm Hựu Dự sửng sốt, trong lòng đột nhiên có gì đó dâng lên, hắn thừa nhận, bản thân mình đã thích Phương Niên Niên mất rồi.

"Vậy ta mãi mãi không rời đi, được không?"

"Huynh không về nhà à?"

Vừa dứt lời, Phương Niên Niên liền phát hiện ra sự kỳ lạ và khó xử trong đó.

Nàng ngạc nhiên nhìn Thẩm Hựu Dự, nương theo nhịp đập con tim mình, trước mắt giống như tan đi một lớp sương mù —— hắn, thích nàng à?

Thẩm Hựu Dự cụp mắt, đột ngột nói lời này ra miệng, hắn có cảm giác xấu hổ không nói thành lời, đồng thời lại cảm thấy như được khai sáng, hắn nên nói ra điều này mới phải.

"Ta, mẫu thân muốn ta kết hôn."

Phương Niên Niên: "Ừm."

Là mình hiểu sai à...

Nàng nhìn mấy hạt đậu đen trong chén, đầu óc bỗng chốc bối rối, tiếng nói, tiếng bước chân của người kia đang ở sau lưng nàng, ngay cả tiếng hít thở dường như cũng trở nên đáng ghét, hắn đã sắp kết hôn còn đến đây làm gì!

Thẩm Hựu Dự lặng lẽ nhìn Phương Niên Niên, hai quả trứng gà đang cầm trong tay lập tức trở nên nặng trĩu: "Bà ấy muốn ta cưới nữ tử thế gia..."

Phương Niên Niên chặn lời hắn: "Nữ tử thế gia dĩ nhiên là tốt rồi, dù huynh không nói, ta cũng biết gia thế của huynh ưu việt, có thể cưới một nữ tử thế gia dung mạo đoan trang, hiền lương thục đức, môn đăng hộ đối, nhà cửa tương vọng với huynh, rất là xứng đôi."

"Nhưng ta không thích."

"Ừm." Phương Niên Niên chọc chọc hạt đậu.

Thẩm Hựu Dự nghiêm túc nói: "Trong lòng ta có nàng."

Gương mặt Phương Niên Niên bỗng chốc trở nên đỏ rực, củi khô trong bếp lò kêu lách tách, không biết con gà trống ở đâu gáy ò ó o, ngoài đường phố hình như có tiếng rao hàng, này thì "Mạch nha, kim chỉ, khăn tay, trâm thoa đây", tiếng bánh xe lạo xạo trên đường sỏi dường như cũng truyền tới... Trong phòng bếp tĩnh lặng, có tiếng hít thở của nàng, cũng có tiếng hít thở của hắn.

Trời gian trôi qua, bầu trời bên ngoài chớp mắt đã sẫm tối, Thẩm Hựu Dự ngồi ở đầu bàn này, Phương Niên Niên ngồi ở đầu kia, không ai nhìn ai, giống như đang giận dỗi.

Trên bàn bày một cái nồi đất, nước canh trong nồi đang sôi, bên trong là thịt hầm, mùi hương toả khắp phòng bếp, xua đuổi khí trời lạnh lẽo. Phía dưới thịt bò có một lớp đậu phụ chiên[1], từng khối thịt bò hầm đậm đà xếp trên đậu phụ, trong nồi còn có cải thảo và miến, nước canh được đổ xăm xắp mép nồi.

[1] Đậu phụ chiên (炸豆腐).

Kế bên nồi đất bày thêm vài món ăn, cải bó xôi gân đỏ xào tỏi băm nhuyễn[2], rau hẹ xào trứng[3], xương cá diếc chiên[4] ngập dầu đã xốp giòn, đều là tạ lễ mà Phương Đại Ngưu mang về từ người nhờ ông nắn xương.

[2] Cải bó xôi gân đỏ xào tỏi băm nhuyễn (蒜末拍碎了炒的红根菠菜).



[3] Rau hẹ xào trứng (韭菜炒鸡蛋).

[4] Xương cá diếc chiên (油炸的小鲫鱼骨头).

Phương Thừa Ý gắp một đũa cải bó xôi, hơi nhíu mày lại, lại gắp một đũa rau hẹ, lông mày lại nhăn tiếp, lập tức ăn một miếng thịt bò, hắn buông đũa xuống, đờ đẫn nhìn tỷ tỷ.

"Tỷ tỷ, đồ ăn hôm nay nêm hơi ngọt."

"Thật hả, đâu có đâu."

Phương Niên Niên không thấy vậy: "Phụ mẫu, hai người thấy sao?"

Phương Khuê và Tháp Na lắc đầu.

Trong lòng hai người có tâm sự, là người từng trải, ấy vậy mà không nhận ra nữ tử mình bất bình thường, cũng không nếm ra tư vị món ăn có gì đổi khác.

Phương Thừa Ý gãi đầu, chẳng lẽ là hắn gặp ảo giác, thế nhưng hắn lại gắp tiếp một miếng thịt bò, vẫn rất ngọt mà.

"Đại Ngưu thúc, thúc thấy sao?"

Phương Đại Ngưu đáp: "Vẫn ngon."

Phương Thừa Ý cau mày thật chặt: "Này này này, Thẩm Hựu Dự, huynh thấy sao?"

Thẩm Hựu Dự và một đũa cơm đầy: "Không ngọt."

Phương Thừa Ý triệt để rơi vào mơ hồ.

Phương Niên Niên ho khan nói: "Nếu thấy ngọt thì uống canh đậu tương đi, từ ngày mai, trong quán sẽ phục vụ món này."

Quán trà bán canh đậu tương thì có hơi kỳ lạ, nhưng tình hình hiện tại là vậy, đến mùa đông, canh đậu tương được ưa chuộng hơn nước trà. Canh đậu tương là một nồi canh gồm đậu tương và nhiều nguyên liệu khác, tương tự như súp miso, tương miso chính là tương đậu.

Người đương thời thường dùng đậu đen làm tương đậu, mà tương đậu ở nhà Đại Kiều Đầu là loạn ngon nhất mà Phương Niên Niên sử dụng, về sau đổi người làm, hương vị canh đậu tương thay đổi rất nhiều. Đậu tương chính là linh hồn của canh đậu.

Phương Niên Niên cũng đã làm tương đậu, nàng làm không ngon, cũng không yên tâm với cách làm của bản thân mình, nàng cứ cảm thấy bên trong men đậu luôn có tạp khuẩn, không giống như người kỳ cựu có thể phân biệt được.

Đậu tương giã nhuyễn, mộc nhĩ cắt nhỏ, trứng lăn bột chiên vàng rụm, măng thái sợi, nấm thái lát, hồ tiêu xay nhuyễn, hồi hương, hoa tiêu... tạo nên một nồi canh mặn mặn cay cay, uống một hớp vào bụng, hơi ấm cay nồng phảng phất như lan khắp thân thể, khiến từ trong ra ngoài đều ấm áp.

Mùa đông lạnh, uống canh đậu, ăn bánh vừng, không chỉ chắc bụng mà còn ấm áp, dễ chịu.

Ăn cơm xong, Phương Niên Niên liền quấn lấy mẫu thân dò hỏi, nàng cảm thấy chắc chắn Lý gia có chuyện, nhiều khả năng là hôn sự của Tú Tú đã xuất hiện khó khăn trắc trở.

Còn mỗi Thẩm Hựu Dự dời ghế đẩu ra ngồi dưới gốc cây hoa quế, trước người là một lò than, bên trong nhét khoai lang. Bên cạnh lò than là mấy con mèo, một con, hai con, ba con, Tuyết Cầu đang kéo bè kéo phái, mấy con này chắc là thân thích của nó, con nào cũng có bộ lông trắng, khác biệt duy nhất chính là toàn thân Tuyết Cầu trắng tinh, hai con còn lại đều có đôi lông mày hình chữ bát (八), một con theo chiều xuôi, trông rất ưu sầu, một con theo chiều ngược, nhìn rất táo bạo, thật là có cá tính.

Phương Thừa Ý xách một cái ghế nhỏ, mon men tới gần, Thẩm Hựu Dự liếc hắn một cái, Phương Thừa Ý luôn miệng cười hì hì, ném chiếc túi đeo trên người về phía trước, mở túi ra, bên trong lấy ra một quyển sách, trịnh trọng mở nó dưới mí mắt đang trừng to của Thẩm Hựu Dự.

Thẩm Hựu Dự nhìn dòng chữ ngoài bìa, bên trên viết "Kế hoạch cải tạo thiếu hiệp sa sút (hai)".

Thẩm Hựu Dự: "..."

Đã là quyển hai rồi, vậy quyển một đâu?!

...

Rời khỏi phòng phụ mẫu, Phương Niên Niên liền thấy đệ đệ như người mất hồn đi về phòng, nàng có gọi cũng không trả lời.

Phương Niên Niên rầu rĩ: "Đệ đệ ta sao thế này?"

"Ta cho nó một bài học."

Thẩm Hựu Dự nhếch miệng.

Phương Niên Niên: "Hửm?"

"Ngồi đi, khoai lang chín rồi." Thẩm Hựu Dự vẫy tay, dáng vẻ như tiểu hài tử hai ba tuổi chia sẻ đồ tốt cho người mình thích.

Mặt mũi Phương Niên Niên cong lên, bất giác nhoẻn miệng cười. Nàng rảo bước nhanh quá rồi ngồi xuống, tiếp nhận củ khoai lang nóng hôi hổi từ tay Thẩm Hựu Dự, vừa thơm vừa bùi.

Lột vỏ ra, bên trong là phần khoai màu da cam, mùi hương khoai lang ngọt ngào càng thêm nồng nàn.

"Nói đi, huynh nói gì với đệ ấy rồi?"

"Không phải nàng lo đệ ấy cứ một lòng hướng về võ lâm hay sao, ta đã nói với nó một số chuyện bí mật trong chốn giang hồ." Thẩm Hựu Dự cúi đầu, nhìn Phương Niên Niên chóp chép ăn khoai lang, hắn không kìm lòng được mà hỏi. "Ăn ngon không?"

Phương Niên Niên ngẩng đầu, từ dưới nhìn lên, trong màn đêm tối tăm bập bùng ánh lửa từ lò than, khuôn mặt hắn càng thêm ưa nhìn: "Ngon lắm."