Phượng Đường Hoàng Hậu

Chương 7






“ Cửu cô, chúng ta tới Liên thành rồi sao.

Nơi này đẹp quá”

Nữ nhân mặc hồng y bước xuống khỏi xe ngựa, lại tươi cười nhìn về phía một nữ nhân khác mặc triều phục Tản Hoa bước đi.

Nữ nhân kia nhìn nàng, lại mỉm cười: “ Không có, nơi này quả thật là Tỏa Liên Quốc, nhưng không phải hoàng thành, nơi này là Vãn Yên điện”

Bất Ý thích thú ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, lại cảm thán: “ Vãn Yên điện này so với Khuynh Thủy viên còn đẹp hơn nữa, người xem những bông hoa này thật tinh khôi.

Nhưng mà Cửu cô, sao chúng ta lại dừng lại ở đây, không phải chúng ta sẽ vào trong hoàng thành hay sao?”

Cửu cô kéo nàng vào trong điện, lại mỉm cười: “ Công chúa đi cả nửa ngày trời rồi không thấy đói sao, vả lại chúng ta vẫn phải ở đây cầu phúc một chút, tạm thời chúng ta nghỉ ngơi ở nơi này”

Nàng gật đầu, hướng mắt ngắm nhìn đàn cá tung tăng ở dưới ao sen trước điện, từng bông hoa nở rộ tạo nên khung cảnh tuyệt mĩ.

Bất Ý của trước đó vô lo vô nghĩ, dáng vẻ của nàng cũng không chứa đựng nhiều u uất đau thương như bây giờ

Ngày hôm ấy, nàng gặp được một nam nhân, người này y phục màu thiên thanh dáng vẻ thư sinh anh tuấn nho nhã, tay cầm một cây quạt xếp phe phẩy.

Thật tình cờ hắn cùng nàng đều đang ngắm nhìn một cây dạ lai hương

Cũng sau một hồi ánh mắt đến phiêu hồn, nàng mới nhẹ nhàng lên tiếng: “ Công tử, người cũng thích hoa sao?”.

Lạc Úy mỉm cười không đáp, hắn phẩy quạt trên tay, sau đó khẽ gật đầu

Nàng cùng hắn trò chuyện hồi lâu, sau cùng mới biết hắn là người thuộc hoàng thất.


Ngày hôm sau nàng vào cung, trước mặt Tiên đế hành lễ, hoàng hậu ngồi bên cạnh Tiên đế nhìn nàng thuận mắt, lại đối đáp trôi chảy liền rất ưng ý nàng mà ban hôn cho Thái tử

Mà từ sau khi gặp nàng ở Vãn Yên điện, Lạc Úy cũng rất hay lui tới đó, chủ yếu để gặp lại được nữ nhân ấy, nhưng mà hắn lại không gặp được.

Tâm tình của hắn dường như đều đã chìm vào trong đôi mắt ngọc kia của nàng, sau cùng lại tình cờ gặp nàng cùng Cửu cô ở trong Ngự Hoa viên

Lúc ấy hắn mới biết nàng là Công chúa của Tản Hoa thành tới đây hòa thân, lại biết tin nàng đã được ban hôn cho Thái tử.


Lạc Úy khi ấy vẫn còn là một hoàng tử mười bảy tuổi, cũng là lần đầu nhìn thấy một nữ nhân kinh vân tế nguyệt như nàng.

Ngày sau đó số lần nàng ra vào hậu cung ngày càng nhiều, cũng gặp mặt Thái tử vài lần.

Trái lại với Lạc Úy ôn nhu như ngọc, Ngôn Tận lại mang dáng vẻ khôi ngô phong tình vạn chủng.

Sau vài lần tiếp xúc, Ngôn Tận cũng dần có cảm tình với nàng, hắn cũng rất hay lui tới tú viện của nàng

Mấy ngày sau đó Lạc Úy thường xuyên tới gặp nàng, lại ở Vãn Yên điện đem tới cho nàng một bông thố tử.

Bất Ý nở một nụ cười, nhận lấy bông thố tử kia của hắn, nụ cười ấy cho tới tận bây giờ Lạc Úy vẫn luôn nhớ rõ

“ Bất Ý, nàng đã gặp mặt Thái tử lần nào chưa?”

“ Muội có, huynh ấy là một người rất anh tuấn, lại cũng rất quan tâm tới muội.

Huynh ấy chính là… dáng vẻ phong tình vạn chủng”.


Bất Ý đưa mắt nhìn Lạc Úy, lại vô tư nở một nụ cười.

Hắn nhìn thấy nàng cười, cũng vô thức mà nở một nụ cười theo nàng.

Hắn nhìn nàng, ánh mắt mang theo vẻ say mê ngắm nhìn nữ nhân như hoa như ngọc trước mắt hắn.

Lạc Úy đưa tay vòng qua, đeo lên cho nàng một chiếc vòng tay bằng bạc lấp lánh

Nàng nhìn chiếc Khi nàng trở về cung cùng hắn, Cửu cô nhìn thấy đã vô cùng tức giận.

Người kéo nàng ở một bên không ngừng giáo huấn dạy dỗ nàng, sau cùng lại thở dài ra một hơi:

“ Bất Ý, người tuyệt đối không bao giờ quên người chính là Công chúa, nếu người ở nơi này không thể hòa thân tới cho Thái Tử, vậy thì Tản Hoa thành sẽ tuẫn táng theo hôn lễ của người”

Khi ấy Bất Ý mới chợt nhận ra, nàng vốn chỉ là một con chim hoàng yến bị nhốt chặt lại, không thể dang rộng đôi cánh bay đi.

Nàng là Công chúa, sứ mệnh của nàng chính là đem lại hòa bình của Tản Hoa thành, Bất Ý nghe tới hai tai ù đi mà đánh rơi bông thố tử trên mặt đất

Cửu cô giam lỏng nàng ở trong tẩm viện kia, không cho nàng bước ra ngoài.


Bất Ý nhìn bông thố tử rơi ở trên mặt đất, những cánh hoa dập nát kia cũng giống như nàng, trước mắt phủ một màn sương mờ

Một giọt lệ rơi xuống chiếc vòng bạc trên tay nàng.

Bất Ý đau lòng, mỗi một câu nói bên tai nàng đều đang nhắc nhở nàng là Công chúa, mà Công chúa thì không thể vì tình cảm riêng mà quên đi sứ mệnh trên vai mình

Nàng cùng Ngôn Tận gặp mặt ngày càng nhiều, mà hắn cũng càng ngày càng yêu thích nàng hơn, hắn tới chỗ của Tiên đế xin được mau chóng thành thân cùng nàng, mà Tiên đế cũng không chậm trễ định hôn cho nàng vào ba ngày sau

Khi ấy dáng vẻ lanh lợi kia của nàng cũng không còn hoạt bát như trước, nàng đối diện với tình cảm của Lạc Úy dành cho nàng lại vô cùng khó xử.

Ngôn Tận cũng đã đoán ra Lạc Úy có tình cảm với nàng, trước ngày thành hôn hắn đã cùng Lạc Úy tới trước mặt nàng

“ Bất Ý, ta không muốn ép nàng thành thân với ta, nhưng mà ta cùng Lạc Úy ở đây đều vô cùng thích nàng, nếu như nàng muốn thì ta có thể nói với phụ hoàng để nàng cùng huynh ấy thành hôn.


Nàng yên tâm đi, ta sẽ nói ta không thích nàng, như vậy thì nàng có thể gả cho Nhị Hoàng tử”

Bất Ý cũng rất muốn chọn Lạc Úy, nhưng làm sao nàng có thể quên đi những lời nói trước kia của Cửu cô, nếu nàng không thành thân với Ngôn Tận thì hòa bình của Tản Hoa thành liệu có còn giữ được… Nàng lắc đầu, Tản Hoa thành còn phải dựa vào hôn lễ này của nàng mà bình yên

Đối diện với lời cầu thân của Lạc Úy và sự đảm bảo tuyệt đối của Ngôn Tận, cuối cùng nàng vẫn khước từ đi lời cầu thân kia.

Ngôn Tận vui mừng đi tới, ôm chặt lấy nàng, hắn lúc này có bao nhiêu vui mừng trong lòng không thể diễn tả

Đợi sau khi Ngôn Tận rời đi rồi, nàng mới tới tìm Lạc Úy trả lại cho hắn chiếc vòng bạc, giải thích cho hắn biết nàng có bao nhiêu nỗi khổ tâm.

Lạc Úy mỉm cười như không, lại xoa đầu nàng: “ Được rồi, nàng mau về nghỉ sớm đi”

Ngày nàng lên kiệu hoa gả tới cho Ngôn Tận, nhìn thấy Lạc Úy đứng một bên, cờ hoa pháo đỏ ngợp trời nhưng ánh mắt hắn vẫn không mảy may bận tâm, chỉ chăm chú nhìn nữ nhân trong lòng hắn mặc giá y đỏ chói xuất giá hòa thân

Bất Ý kể tới đây liền thở dài một hơi, sau đó lại nhìn sang Bạch Nhan lúc này nước mắt đã ướt đẫm, còn Uyển Nhi lại nức nở bên cạnh nàng: “ Được rồi, các ngươi khóc lóc cái gì chứ, đó đã là chuyện của bảy năm trước rồi, bây giờ bổn cung đói rồi, các ngươi có định mang điểm tâm lên không đây?”

Bạch Nhan cùng Uyển Nhi vâng dạ, sau đó nhanh chóng đứng dậy to nhỏ rời đi.

Mà ở phía bên này Nam Ảnh sau khi nghe xong chủ tử của hắn kể ra mọi chuyện thì thở dài một hơi

“ Chủ tử, vậy Hoàng hậu khi ấy có yêu người không?”.