Phượng Đường Hoàng Hậu

Chương 50






Tháng ba năm ấy, tuyết vẫn cứ thế rơi mãi không dứt. Người ta nói đó chính là sự may mắn của thiên địa dành cho Tỏa Liên, cũng có người nói đó là linh hồn của Hoàng hậu trở về thăm Hoàng đế.

Tuyết trắng phủ kín cả hoàng thành, cờ tang vẫn treo còn chưa tháo xuống. Trong hoàng cung giờ đây đã ảm đạm tới mức ngột ngạt. Bên ngoài kinh thành có một đoàn ngựa trắng lặng lẽ lưu lại những dấu vết trên con đường tiến vào hoàng cung.

Lạc Úy đã trở về.

Hắn trông xung quanh khắp nơi đều treo những dải lụa trắng, không khí ảm đạm tới thê lương mà ngạc nhiên. Rốt cuộc trong mấy tháng ngắn ngủi hắn tới biên ải tiếp viện đã có chuyện gì xảy ra trong hoàng cung, để tới khi hắn quay về mọi thứ đều đã thành ra như này...

"Nam Ảnh, trong cung có xảy ra chuyện gì sao? Bình thường dân chúng trong thành đều không đồng loạt treo cờ trắng như vậy, trừ khi..." Lời hắn nói ra tới cổ họng lại nghẹn lại, hắn không dám nói thêm trừ khi hoàng cung có quốc tang. Hắn cũng có nghe đồn rằng Hoàng hậu tạ thế, nhưng cũng thật sự chẳng dám tin.

"Nhị thân vương gia, chúng ta hãy cứ quay về hoàng cung trước rồi sẽ rõ mọi chuyện thôi." Nam Ảnh hướng về phía hắn mà đáp, hắn biết những tin đồn kia, cũng biết bản thân Lạc Úy luôn không dám tin vào những lời đồn đại đó nên mới gấp rút trở về kinh thành như vậy.

Nếu không hắn sẽ còn ở ngoài biên ải thêm sáu năm nữa.

Cánh cửa sắt nặng nề kéo lê trên tuyết thành một đường vòng cung dài. Binh lính ở cửa cung quỳ xuống hành lễ đoàn ngựa đi qua, Lạc Úy bỗng cảm nhận được điều bất thường. Ngày mà hắn từ biên giới trở về sau sáu năm, quang cảnh tuy có ảm đạm nhưng cũng không đến nỗi thê lương như thế này.

Hắn bắt gặp hai cung nữ trông quen mắt mặc theo y phục nhạt màu đem theo án trà lặng lẽ bước đi. Trên gương mặt bọn họ biểu lộ ra ý sắc buồn bã đau lòng, dưới cánh tay còn vẽ một bông mẫu đơn trắng...

Mẫu đơn, Bất Ý nàng thích nhất chính là hoa mẫu đơn.

"Vương gia, hai người đó không phải là cung nữ của An Các cung sao, sao lại đi lại ở nơi này. Lại còn ăn mặc như vậy."

"Nam Ảnh, ngươi tới hỏi bọn họ đi."

Lạc Úy chầm chậm bước xuống khỏi lưng ngựa, hắn cùng với Nam Ảnh tiến tới gần chỗ hai vị cung nữ đó. Tới gần, Nam Ảnh lập tức liền nhận ra hai gương mặt quen thuộc kia, hắn vội vàng gọi lớn.

"Bạch Nhan."

Hai người dừng bước rồi quay đầu, Bạch Nhan trông thấy Nam Ảnh liền nở ra một nụ cười rồi bước đến phía hắn: "Nam Ảnh thị vệ, huynh đã quay về rồi sao. Cũng may là huynh có thể bình an quay về rồi."

"Mấy tháng này trong cung xảy ra chuyện gì sao, sao muội cùng với Uyển Nhi lại ăn vận như vậy. Vả lại còn vẽ mẫu đơn trắng trên tay, hai muội có phải lại muốn trêu chọc gì Hoàng hậu nương nương đúng không?"

Bạch Nhan nở ra một nụ cười chua xót, nét vui vẻ vừa xuất hiện trên gương mặt cũng dần biến mất. Uyển Nhi chậm rãi thở dài rồi đem án trà của Bạch Nhan chồng lên rồi xoay người rời đi: "Một lát nữa cô nhớ tới Di Viên điện nhé, ta không muốn lại phải chạy đi tìm cô nữa đâu."

"Di Viên điện? Chuyện này là sao, Bạch Nhan không phải muội cùng với Uyển Nhi vẫn luôn hầu hạ Hoàng hậu ở An Các cung sao, sao bây giờ lại tới Di Viên điện rồi."

Bạch Nhan trông ra Nhị Thân vương phía sau, nét mặt thoáng qua đau thương, một màn sương mờ che ngang tầm mắt nàng ta. Bạch Nhan lắc đầu: "Muội bây giờ đã không còn là nô tì của Hoàng hậu nữa rồi, cũng không phải cung nữ của An Các cung. Bởi vì..."

"Bởi vì Hoàng hậu đã tạ thế rồi..."

Nam Ảnh giống như không tin vào tai mình, hắn chầm chậm lắc đầu bàng hoàng mà kinh ngạc thốt lên: "Không thể nào!"

Bạch Nhan lại chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, đáy mắt trào ra một giọt lệ lăn xuống gò má phảng phất chút hồng vì tuyết giá: "Có thể hay không thể, huynh nói là được sao? Hoàng hậu bây giờ đã tạ thế, muội cũng được điều đến nơi khác để làm việc. Bây giờ cũng không có thời gian giải thích dài dòng với huynh, muội chỉ nói như vậy, huynh có tin hay không cũng chẳng thể thay đổi được gì."

Nàng ta nói rồi quay người rời đi, bỏ lại một ánh mắt phức tạp đằng sau nhìn theo. Nam Ảnh vội trấn tĩnh lại, quay người nhìn Lạc Úy còn đang ở phía xa chờ hắn.

"Vương gia, Hoàng hậu tạ thế rồi."

"Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không Nam Ảnh?". Giống như hắn vừa nãy, Lạc Úy cũng không chấp nhận được sự thật này, mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lí trước thế nhưng...Thế nhưng khi nghe được sự xác nhận kia lòng hắn vẫn đau như có ngàn mũi tên xuyên tới.

"Không, ngươi đừng có tin lời ả ta. Chắc chắn Hoàng thượng lại sủng ái một vị phi tần nào đó, nên những nha đầu đó mới dám ăn nói hỗn xược như vậy. Không được, ta phải tìm bọn họ giáo huấn một trận."

"Nhị thân vương gia, người nén bi thương..."

Lạc Úy biết rõ, hắn biết rõ hai nô tì kia là ai qua tiếng gọi lớn của Nam Ảnh. Nhưng chỉ là.. hắn không chấp nhận được sự thật này. Hắn lặng lẽ quay đầu hướng về phía An Các cung, ánh mắt xa xăm như có ngàn vạn nỗi nhớ nhung đau khổ.

"Bất Ý.. nàng muốn đi ít nhất cũng nên chờ ta về nói một lời từ biệt chứ."

"Nhưng mà không sao, kiếp này của nàng như vậy là đủ rồi. Kiếp này nàng không chọn ta, vậy nhất định kiếp sau phải chọn ta nhé. Ta sẽ bảo vệ cho nàng, sẽ tuyệt đối yêu thương nàng, sẽ không để nàng phải chịu cực khổ nữa. Bất Ý, nếu nàng còn nghe được những lời ta nói, vậy thì ta muốn nói ta yêu nàng."

Một cơn gió thổi qua, mang theo tuyết trắng rơi xuống. Nàng đáp lại hắn rồi, tức là nàng cũng biết hắn đã yêu nàng nhiều tới mức nào. Những hạt tuyết trắng kia giống như nàng buông xuống, dang tay nhào vào lòng hắn.

Cuối cùng hắn cũng không khống chế được bản thân, quỳ phục trên nền tuyết trắng đau đớn khóc lên như một đứa trẻ. Bi thương càng thêm bi thương, đau đớn lại càng đau đớn. Nam Ảnh vội đỡ lấy hắn, nhưng cũng chẳng thể nói với hắn mấy chữ vương gia người nén bi thương.

Bi thương của Lạc Úy đã nén lại từ bảy năm về trước rồi.

Bây giờ lại bắt hắn nén bi thương nữa, hắn phải nén bi thương như thế nào đây? Hắn yêu nàng thì đã làm sao, hắn rốt cuộc cũng chẳng làm gì sai cả. Có trách, cũng chỉ trách nàng là công chúa, sinh ra với bổn phận nặng nề trên vai, trách hắn không phải Thái Tử, không vác trên mình cả một cơ đồ giang sơn.

Trách Ngôn Tận bạc tình với nàng.

Hai ngày sau, hắn vận theo bạch y đi tới Dưỡng Tâm điện. Hắn cùng với Ngôn Tận lặng lẽ ngồi ở trong điện, một câu cũng khó mà nói ra. Ngôn Tận không dám lên tiếng nói mấy chữ Hoàng hậu đã tạ thế rồi, còn Lạc Úy lại không dám mở lời nói mọi chuyện đã rõ.

Sau cùng, Ngôn Tận đứng dậy đem tới phía của hắn một lá thư. Trong lá thư này, nàng viết cho cả Tỏa Liên, nhưng cũng là viết cho cả Ngôn Tận và Lạc Úy. Nàng muốn sau khi nàng đi rồi, Ngôn Tận phải chăm sóc thật tốt cho giang sơn này thay cả phần của nàng nữa...

Nàng cũng muốn đưa cung nữ Bạch Nhan gả tới cho Nam Ảnh thị vệ. Cũng muốn Lạc Úy đừng quá đau buồn, muốn hắn thay nàng mỗi năm tới Vãn Yên điện cầu phúc, tiện thể đem đến cắm ở chiếc bình sứ trong điện một bông thố tử.

Lạc Úy thở dài một hơi, hắn chầm chậm gật đầu đem bức thư kia trả lại cho Ngôn Tận. Bọn họ cùng tới An Các cung một lần, nơi này cảnh vật cũng chẳng thay đổi, Bạch Nhan và Minh Uyển cùng các cung nữ vẫn thường lui tới quét dọn.

Cảnh còn, nhưng người thì đã không còn nữa...

Thấm thoát một thời gian sau, những tia nắng rực rỡ chiếu xuống làm tan đi lớp tuyết dày đọng trên mái hiên của An Các cung. Từng tia nắng xuân ấm áp như bao lấy lòng người, chồi non trong hậu viện cũng vì thế mà nở rộ. Ngôn Tận cũng thường xuyên lui tới đây, có lẽ chỉ có nơi này là kỉ niệm duy nhất nàng còn để lại.

Cơn gió xuân thổi bay trang giấy tuyên ngay ngắn trên bàn. Ngôn Tận đưa tay nhặt lấy trăng giấy, nét mực đen ngay ngắn đẹp đẽ, vẻn vẹn chỉ vài chữ.

Thiên nhai lộ viễn, thùy nhân liễu giải?