Phượng Đường Hoàng Hậu

Chương 47






Dưới gốc cây sồi khô trong hậu viện của An Các cung, một nữ nhân mặc y phục mang màu tím đinh hương sắc nhàn nhạt kiều diễm lặng lẽ hướng mắt ngắm nhìn xung quanh. Nơi hậu viện này rất nhiều cây cối chỉ chực chờ tới mùa xuân mà đâm chồi nở rộ, những tán cây trơ trọi đơn độc đọng lại những mảng tuyết trắng cùng với nữ nhân kia toát lên khung cảnh ảm đạm não nề.

"Hoàng hậu nương nương, sao hôm nay người lại không mặc phượng phục thế, mới sáng sớm người đã ở nơi này hại nô tì đã đi tìm khắp cả An Các cung. Bộ y phục này... thật quen mắt, nhưng nô tì lại không nhớ đã trông thấy người mặc nó khi nào."

Bạch Nhan mỉm cười, trông bộ y phục mà cảm thán. Tuy không cầu kỳ giống như phượng phục, nhưng bộ y phục này cũng không hề tầm thường, từng đường thêu tinh xảo lại ngay ngắn giống như dùng một cây cọ ngũ sắc để họa lên trên y phục những bông Ngọc Nữ nở rộ trắng muốt.

Bất Ý bật cười, đáy mắt thoáng hiện lên một tia đau lòng. Nàng đưa tay chạm lên bộ y phục, lướt qua một lượt tấm lụa mịn màng giống như dùng mây thêu dệt, giọng điệu xen trong ngữ khí thanh khoát.

"Bộ y phục này chính là triều phục của Tản Hoa thành. Năm bổn cung mười lăm tuổi khoác lên bộ y phục này đến chỗ phụ hoàng, người nhìn thuận mắt vô cùng nên đã gọi bộ triều phục này là Mãn Nhuệ Đinh Hương, người nói bổn cung thay Ngũ Chỉ công chúa hòa thân."

"Mẫu thân của Ngũ Chỉ công chúa là Hoa phi nương nương năm ấy vừa mất nên không thể xuất giá, Ngũ Chỉ công chúa lại đau ốm liên miên. Bổn cung còn nhớ năm ấy, tỷ tỷ nắm chặt tay bổn cung không ngừng rơi nước mắt, biết rằng hòa thân đi rồi sẽ phải chịu đủ khổ đau, cũng không ngừng xin lỗi bổn cung."

Trước mắt nàng hiện lên một khung cảnh tuyệt mỹ, cánh hoa Ngọc Nữ nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh nàng, nương trên tà y phục theo nàng vào tới tận trong Ngọc điện, Ngũ Chỉ công chúa nằm ngay ngắn bên cạnh Hoa phi không chút huyết sắc. Nước mắt nàng cứ thế tuôn xuống, ưu phiền thở dài lấy một hơi.

Bạch Nhan đau lòng vuốt lưng nàng an ủi, lại nghĩ năm ấy nếu người hòa thân tới đây không phải là nàng thì Bất Ý sẽ không phải vướng bận như bây giờ. Uyển Nhi từ ngoài đi tới, mang theo sự vui vẻ như một làn gió mát sà đến khiến cho Bất Ý cũng nhanh chóng lấy lại được tinh thần.

"Chủ tử, người mặc bộ y phục này trông thật đẹp, giống như một thiếu nữ đậu khấu niên hoa vậy. Nô tì ngày trước có nghe Bạch Nhan nói người lúc còn là Thái Tử Phi chính là quốc sắc thiên hương không ai so được, bây giờ mới có thể thấy người chính là bị những cung quy của Hoàng hậu làm cho giảm sút nhan sắc rồi."

Bất Ý lắc đầu: "Cả đời này được làm Hoàng Hậu, được Hoàng Thượng yêu thương chính là phúc của bổn cung, một chút nhan sắc, một chút cung quy có là gì so với ái tình thiên tử, bậc mẫu nghi thiên hạ lại càng phải nghiêm chỉnh, nghiêm chỉnh trong từng cử chỉ và hành động."

Uyển Nhi trầm mặc nhìn Bất Ý, bầu không khí lại đột nhiên yên ắng tới lạ. Yêu thương? Phúc phận? Ngôn Tận đã từng thật lòng yêu thương nàng hay sao, thật sự đây chính là phúc phận của nàng hay sao?...

Bất Ý không biết...

Nàng chỉ biết mọi người thấy nàng thật may mắn khi làm Hoàng hậu của Tỏa liên.

Mọi người chỉ thấy trong đại lễ phong hậu, có một nam nhân mặc hoàng bào nắm chặt lấy tay của nữ nhân mặc phượng phục đỏ chói, hai người vui vẻ tựa đầu vào nhau uống cạn chén rượu giao bôi, sợi tơ tình hạnh phúc cũng từ đó mà thêu dệt lên trong mắt người đời thiên hạ.

Bách tính giang sơn thập phần mừng rỡ, Thiên tử đã có một vị Hoàng hậu xứng đôi ở bên cạnh, bọn họ cũng đã có một bậc mẫu nghi thiên hạ hiền lành đức độ...

Cuối cùng Tản Hoa và Tỏa Liên cũng đà hòa bình với nhau.

Nhưng chẳng ai để ý rằng kể từ khi Hoàng hậu mới của Tỏa Liên xuất hiện, lễ rước đèn vào mỗi trận tuyết đầu mùa cũng không còn nữa. Cũng chẳng ai thấy trong đại lễ phong hậu có một ánh mắt cứ thế khắc sâu vào trong tim nỗi nhớ nhung đau khổ đến cùng cực. Rồi cứ thế ánh mắt ấy rời xuống bàn tay hai người đang nắm chặt mà tuôn lệ,

Không ai thấy giọt lệ ấy, cũng chẳng ai thấy có một cái ngoảnh đầu rời xa mãi đến tận sáu năm sau...

Bất Ý mỉm cười hướng lên bầu trời kia, cơn đau bỗng từ ngực dữ dội truyền tới, nhưng nụ cười kia không tắt đi, nàng chỉ nhẹ nhàng quay đầu nhìn Bạch Nhan cùng Uyển Nhi đang đứng bên cạnh sau đó lại động nhẹ hộ giáp: " Hai ngươi lui về tẩm cung làm việc trước, bổn cung ở đây yên tĩnh một chút rồi sẽ vào trong."

Chờ cho Bạch Nhan cùng Uyển Nhi rời đi khuất, Bất Ý mới nhăn mặt ho khan vài tiếng, một ngụm máu tươi phun xuống nền tuyết trắng xóa nhanh chóng bị nàng vùi lấp. Bất Ý chậm rãi bước tới ngồi xuống đình tự nhỏ ở gần gốc sồi xanh kia, đau đớn đưa tay đặt trước ngực mình.

Mảnh áo thêu bông Ngọc Nữ màu trắng bị nàng vò tới nhàu nát, Bất Ý nhẹ nhàng mỉm cười tựa vào thành ghế, tính hàn trong người của nàng năm nào cũng sẽ như vậy nặng nề mà đau đớn. Nhưng có lẽ năm nay lại không như vậy, mùa đông giá này đã có quá nhiều chuyện xảy đến với nàng.

Cơn đau dần dần qua đi, Bất Ý mới có thể nhẹ nhõm đi một chút, nàng đưa tay vuốt phẳng lấy vạt áo trước ngực mình, lại nhanh chóng khôi phục trạng thái nặng nề mà thở ra một hơi dài. Cơn gió tuyết từ từ thổi đến, đem theo cái lạnh tới tê buốt trùm quanh nàng, Bất Ý bấy giờ mới chịu trở vào trong.

Nàng muốn nhìn lâu hơn chút nữa hậu viện này, nơi nàng đã tự tay vun lấy từng bông ngải tiên dại, những bông thố tử cùng với tử mạt lị. Nơi này có lẽ là nơi an bình nhất mà nàng cảm nhận được, từ trong hậu viện nhìn ra có thể thấy được Dưỡng Tâm điện uy nghiêm kia.

Bạch Nhan đem tới cho nàng một chén trà nóng, cùng với một chiếc hộp gỗ trạm vân tinh xảo: "Hoàng hậu nương nương, khi nãy Phúc Vũ công công có tới đây đưa vật này, nô tì có nói chủ tử không khỏe đang nghỉ ngơi nên Phúc Vũ công công có nói với nô tì rằng chiếc hộp này là của Hoàng Thượng đem tới."

"Vậy sao."

Nàng đưa tay đỡ lấy hộp gỗ, nàng còn nhớ lúc trước ở Dưỡng Tâm có thấy Ngôn Tận cầm chiếc hộp này cùng với chuỗi hạt của Đan Linh quý phi để lại cẩn thận mà lau chùi, sao bây giờ lại đem nó tới cho nàng.

Nằm ngoài dự tính của Bất Ý, bên trong chỉ có một chiếc trâm cài của nàng phủ trên lớp nhung đã được thay thành màu đỏ tới chói mắt. Nàng nâng chiếc trâm cài lên, phía dưới thấp thoáng một tờ giấy mỏng.

"Trẫm nghĩ nàng cần giữ lại vật này nên đã nói với Phúc Vũ đem đến cho nàng, trẫm không muốn để vật này ở cùng với chuỗi hạt ngọc kia, như thế sẽ không may mắn, nàng phải dưỡng bệnh cho tốt, cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, khi nào trẫm có thời gian rảnh sẽ tới An Các cung thăm nàng."

Bất Ý nở một nụ cười đau lòng, Ngôn Tận đem vật này trả lại là vì cảm thấy áy náy với nàng, lần trước khi nàng đặt chiếc trâm vào trong hộp cạnh chuỗi hạt của Đan Linh quý phi có lẽ hắn đã phần nào đoán được dụng ý của nàng, nhưng lại không nghĩ nàng sẽ dám bỏ đi khi hắn chưa cho phép nên mới trả lại cây trâm cho nàng.