Tố Hương vội vàng lùi ra phía sau, dường như cũng kinh ngạc bởi những điều bản thân vừa làm. Một cung nữ như nàng ta lại có võ công quả thật là một điều kỳ lạ, trong đầu nàng ta lại hiện lên những đoạn ký ức hỗn loạn giằng xé lẫn nhau. Khung cảnh lướt qua chiếc bảng thiếp vàng đề lớn mấy chữ " Thanh Hương Lầu" người người tấp nập đi ra đi vào, nhưng lại chỉ có các nam nhân
Dã Thanh lại không nhiều lời nhẹ nhàng đi tới phía Tố Hương đang ôm đầu, đau đớn nhớ lại từng mảng ký ức vụn vặt để tìm ra mọi chuyện mà nàng ta đã lãng quên. Trên tay Dã Thanh là một túi kim châm nhỏ cùng thảo dược, nàng ta kéo Tố Hương lại nhìn, lại càng khiến cho những mảng kí ức kia hỗn loạn
Khung cảnh Trầm Khiêm tới Thanh Hương lầu, lại chuyển tới một đoạn nàng ta cùng Lam phi trò chuyện, Tố Hương kinh ngạc phát hiện hình như bọn họ đang bày mưu ám sát Hoàng hậu, miệng lẩm nhẩm trong sợ hãi: " Không, đó không phải là nô tỳ, Hoàng hậu nô ty tuyệt đối không làm như vậy, không..."
Nàng ta đau đớn quỳ trên mặt đất mà dập đầu, Bất Ý vẫn chưa hiểu mọi chuyện lại muốn tiến tới đỡ Tố Hương lên liền bị Dã Thanh đưa tay ra cản lại: " Hoàng hậu, chuyện này đều là sắp xếp của ta, người đừng nhúng tay vào chuyện này. Bây giờ ta cần mang Tố Hương đi chữa trị, lấy thập hương nhuyễn cân tán ra khỏi cơ thể của nàng ta, như vậy chúng ta mới rõ được chân tướng"
Bất Ý ngờ vực rồi lại gật đầu, mấy tên thị vệ ở ngoài nhận lệnh liền lập tức chạy vào trong đánh ngất Tố Hương rồi đem nàng ta đi. Dã Thanh đưa bọc kim chứa thảo dược cho nô tì bên cạnh, dặn dò nàng ta đem tới cho lão Thái Y nhờ ông ta giải trừ chất độc trong cơ thể của Tố Hương
" Ngày trước lúc Hoàng Thượng và Nhị Thân vương điều tra, có nhắc tới một nơi gọi là Trâm Bích phường, nhưng nơi đó thị phi hỗn loạn nên cũng chẳng ai dám vào trong đó hỏi chuyện. Bọn họ đã điều tra đúng hướng, nhưng lại không điều tra triệt để mà bỏ lỡ mất, chính vì thế mà ta đã tới Bắc Thanh viên, tự mình đi tới Trâm Bích phường bắt đầu điều tra"
" Trưởng tôn công chúa người mạo hiểm như vậy vào trong nơi đó, nếu ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì làm sao mà ta có thể ăn nói được với Thái Hậu, cũng may mà người không sao. Trước đây khi trông thấy người phạt Đan Linh quý phi quỳ gối, lại được chứng kiến một màn giao đấu của người cứu Triệu Đơn quận chúa, ta mới dám nhờ tới người, đúng là chỉ có người mới giúp được ta". Bất Ý thở dài một hơi nhẹ nhõm
Dã Thanh mỉm cười: " Thật ra là do ta may mắn, vừa vào tới Trâm Bích phường liền gặp một đám lưu manh náo loạn, ta cũng chỉ là tình cờ gặp được một nam nhân trước đây Lam phi thuê tới để ám sát Tố Hương, và cũng là những tên thích khách ở khán đài lễ hội"
Từ bên ngoài đưa tới một nam nhân mặc y phục màu tím nhạt thêu một bông hoa tử đằng rủ xuống, hắn chầm chậm tiến tới đứng bên cạnh Dã Thanh mỉm cười gật đầu một cái, rồi cúi xuống hành lễ với nàng. Bất Ý nhìn người trước mặt, nhớ lại trước đây Ngôn Tận và Lạc Úy từng điều tra tới một người ở Trâm Bích Phường
" Ngươi là... Triệu Tử Khâm?". Tên nam nhân kia liếc mắt nhìn Dã Thanh, lại nhận được một cái gật đầu chắc nịch, hắn cẩn trọng đặt tay lên thanh bội kiếm ở bên cạnh. Thanh kiếm mang một dáng vẻ huyền bí, bên trên rủ xuống một tấm bái thiếp đề mấy chữ son đỏ chói, lại thêm một bông hoa tử đằng
" Tại hạ là Triệu Tử Khâm, vài ngày trước vô tình bị vây bắt ở trước cồng Trâm Bích Phường lại may mắn gặp được Trưởng tôn công chúa ứng cứu. Trước tới giờ tại hạ hành tẩu giang hồ luôn có quy tắc có ân trả ân, nô tài nghe nói Trưởng tôn đang muốn điều tra về sự việc lần trước nên mới mạn phép phá lệ vào cung".
Trong lời nói kia của hắn mang theo mấy phần khí khái trọng tình trọng nghĩa, lại thẳng thắn không chút che giấu. Bất Ý trông hắn dè chừng thì mỉm cười: " Trước đây khi cẩm y vệ điều tra tới ngươi, bổn cung bởi vì sợ Hoàng thượng nguy hiểm nên đã quyết định xin người mau chóng quay lại Hoàng cung bỏ lại việc điều tra"
Mấy người cung nữ dần lui xuống hết, để lại mấy người ở trong đại sảnh rộng lớn nói chuyện. Bất Ý sau khi được nghe Triệu Tử Khâm giải thích mọi chuyện liền gật đầu, hắn sờ lên tấm bái thiếp ở trên chuôi kiếm đẹp đẽ kia. Đề mấy chữ Trâm Bích phường, tấm bái thiếp này chính là của sư phụ hắn gửi tới cho ma ma ở Thanh Hương lầu, hay nói cách khác là Hương Miên
Hương Miên xuất thân vốn là một kỹ nữ hèn kém, ở trong kỹ viện từng bị chà đạp không thương tiếc, nhưng lại may mắn gặp được sư phụ của Triệu Tử Khâm khi ấy còn là một công tử nổi tiếng đào hoa, cũng chẳng biết từ khi nào bọn họ lại có tình cảm với nhau, nhưng Hương Miên lại luôn cho rằng bản thân nàng ta chỉ là một kỹ nữ không xứng đáng với thứ tình cảm đẹp đẽ này
Tháng ba năm ấy, Thanh Hương lầu lần đầu tiên mở cửa liền thu hút được rất nhiều khách quan tới, không lâu sau đã nổi danh khắp vùng Bắc Thanh. Cho tới khi xuất hiện một nàng Tố Hương thiên hương kiều diễm, Bắc Thanh viên dường như đã ấn định nổi danh với cái tên của Thanh Hương lầu này
" Vậy Tố Hương nói cách khác chính là Tịch Hương, cung nữ trong An Các cung bên cạnh bổn cung sao?". Bất Ý kinh ngạc, rồi nhanh chóng nhận được cái gật đầu vô cùng chắc chắn của Triệu Tử Khâm, hắn xoa lên tấm bái thiếp cũ nát kia đã được viết lại cẩn thận tỉ mỉ. Cũng không dám tin được những chuyện đó
" Khi Lam phi thuê ta tới trừ khử Tố Hương, nàng ta đã đưa cho ta tấm bái thiếp này. Chính là thư mời gửi từ Thanh Hương lầu tới Trâm Bích phường, gửi cho sư phụ ta, sư mẫu ta trước lúc lâm chung từng nói cho ta một chuyện, người mà ta luôn luôn kính trọng là sư phụ thực chất là phụ thân của ta"
Bởi vì khi ấy sư phụ của Tử Khâm không muốn hắn một ngày nào đó phải trốn chạy dưới lớp bảo vệ của người, nên đã để Tử Khâm nhận hắn là sư phụ, ngày ngày huấn luyện nghiêm khắc cũng chỉ muốn giúp cho hắn trở nên mạnh mẽ, mạnh mẽ tới mức chẳng phải sợ bất kỳ ai.
Cho tới khi hắn ép phụ thân hắn nói ra toàn bộ chân tướng, lại vô tình biết được Tố Hương thực chất chính là muội muội cùng phụ khác mẫu của hắn, hắn cuối cùng cũng hiểu ra tại sao Tố Hương lại biết võ công, càng hiểu tại sao Hương Miên chưa bao giờ để nàng ta trở thành một kỹ nữ
Có lẽ hắn đã đúng khi ngừng tay, cũng đã mừng vì không khiến bản thân phải hối hận. Hắn tới đây là muốn cứu muội muội của hắn quay về, vốn Triệu Tử Khâm ngày hôm ấy muốn rời khỏi Trâm Bích phường tiến cung tìm Tố Hương, nhưng bị phụ thân hắn sai người cản lại, mới dẫn đến được việc Dã Thanh may mắn gặp hắn
Lúc này Bất Ý thở dài một hơi, lai lịch của Tố Hương coi như cũng đã rõ, hiện tại chỉ còn chờ một miếng bánh hoa đào kia của Lam phi, nàng sẽ tự tay kết thúc mọi rắc rối này của nàng, cũng sẽ tự tay cho Lam phi biết nàng vốn không yếu đuối nhu nhược như nàng ta vẫn nghĩ
Dã Thanh đặt tay lên vai nàng, chầm chậm gật đầu một cái: " Vậy ta sẽ quay về phủ trước, nếu như có tin tức Hoàng hậu hãy lập tức báo cho ta". Bất Ý mỉm cười gật đầu, khi này Dã Thanh lại hướng về phía Triệu Tử Khâm: " Ngươi muốn theo ta về phủ, hay muốn ở lại đây chờ Tố Hương tỉnh lại?"
Triệu Tử Khâm trầm ngâm hồi lâu, lại lắc đầu: " Ta ở trong cung cũng chỉ nhiều thêm một thị vệ, còn khó mà tránh khỏi tầm mắt của những người xung quanh nhòm ngó, ta có nghe tới tình cảm giữa Hoàng Hậu và Hoàng thượng, ở lại chỉ càng khiến cho Hoàng thượng nghi ngờ".
Nói rồi hắn dứt khoát đứng dậy đem theo bội kiếm bước ra ngoài: " Ta sẽ ở trọ ngoài, nếu có chuyện thì phiền Trưởng công chúa tới tìm ta