Phượng Đường Hoàng Hậu

Chương 22





Lạc Úy đưa mắt nhìn Nam Ảnh chờ cho hắn nói xong mới chậm rãi đứng lên, có lẽ do Túy tửu khiến hắn không còn có thể đứng vững.

Hắn đem bình rượu trên bàn cầm lên, một hơi uống cạn sạch sẽ, hồi lâu sau mới thở dài: " Nàng ta nói Lam phi và Thục phi đều không có ý chống đối trung cung, nhưng mà cũng không thể chắc chắn bọn họ không có dã tâm gây ra chuyện này"
" Vương gia, người có cần nô tài tới chỗ của Trưởng tôn công chúa điều tra thêm không?".

Nam Ảnh dè dặt hỏi hắn, hắn lại lặng lẽ lắc đầu, phía bên Thục phi có Dã Thanh ở đó, hắn lại càng chắc chắn muội muội của hắn không gây chuyện này bởi từ bé tới lớn hắn đã cùng Dã Thanh lớn lên.
" Bổn vương mệt rồi, ta vào trong nghỉ ngơi.

Nam Ảnh ngươi cứ đi làm việc của ngươi.." Hắn chợt ngưng lại, bước chân cũng dừng trên không trung:" Ngươi từng nói khi lưu lạc tới Hoàng cung này cũng từng nghe nói ở Bắc Thanh có rất nhiều người có võ công lưu lạc giang hồ, vậy chi bằng ngươi đi nghe ngóng tên Triệu Khâm Dực kia một chút"
Tuyết trắng trên cao nhẹ nhàng đáp xuống, ngày lại nối ngày trôi qua nhanh chóng, cũng đã được gần một tháng từ khi Bất Ý tới đây, vết thương vốn đã mau chóng phục hồi, nàng cũng có thể thoải mái đi lại được.

Chỉ có điều tiết trời lạnh buốt khiến ngoài việc tới chỗ của Thái Hậu thì nàng cũng không muốn đi lại nhiều

Hôm nay Ngôn Tận lại tới chỗ của nàng, đem theo thuốc bổ tới.

Bất Ý vui vẻ nhận lấy, nàng ngồi bên cạnh Ngôn Tận tay vuốt ve viên dạ minh châu đem hắn đem tới đang tỏa ra ánh sáng ấm áp: " Hoàng thượng, chuyện điều tra vẫn không có thêm tiến triển gì sao? Đã lâu như vậy rồi"
Ngôn Tận nghe vậy trong lòng hắn có chút khó chịu, hắn cùng Lạc Úy mỗi ngày đều điều tra, nhưng kết quả chỉ dừng lại ở một cái tên Triệu Khâm Dực, gần đây hắn nhận thêm một tin tức mới nói tên kia là người ở trong Trâm Bích Phường, nhưng mà Trâm Bích Phường ở đây đều không ai muốn tới, vốn dĩ nơi đó là vô cùng hỗn loạn.
" Trẫm cùng Nhị Thân vương ở bên ngoài điều tra, nhưng mà đã lâu như vậy vẫn không có thêm tin tức gì.

Nhưng nàng yên tâm, chuyện này trẫm chắc chắn sẽ điều tra đến cùng, cho dù có phải đào ba tấc đất cũng phải tìm ra kẻ đã hại nàng.

Một người mưu kế toan tính như vậy trẫm giữ lại ở trong hậu cung này cũng chỉ càng khiến sau này thêm nhiều mối họa thôi"
Bất Ý chậm rãi lắc đầu, nàng hướng mất nhìn về phía Ngôn Tận, đáy mắt biểu lộ sự thành khẩn: " Hoàng thượng, hay là chuyện này bỏ đi không điều tra nữa, dù sao vết thương của thần thiếp cũng đã khỏi rồi, chuyện này nếu không thể điều tra thêm nữa vậy chúng ta quay về hoàng cung có được không? Ở đây lâu cũng không tốt, chuyện triều chính không thể trễ nải"
Ngôn Tận nhìn Bất Ý dấy lên vẻ đau lòng, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng: " Bất Ý, chuyện này không thể không điều tra được, dù sao cũng chính là tội hành thích hoàng tộc nói bỏ là bỏ được sao.

Nàng lúc nào cũng nhân từ như vậy, làm sao trẫm có thể không lo lắng cho nàng được đây?"
Trước đây hắn vẫn biết nàng là vị Hoàng hậu hiền lương thục đức nhất, nhưng hắn luôn cảm thấy nàng quá nhân từ, quá coi trọng cung quy phép tắc, hắn cho dù ra sao cũng muốn đem chuyện này ra ánh sáng.

Bất Ý lại ở bên cạnh phản kháng: " Hoàng thượng, thần thiếp muốn hồi cung, thần thiếp quả thật rất nhớ Hoàng Thái Tử, dù sao Bắc Thanh Thành này người nói nguy hiểm như vậy, chi bằng người đưa thần thiếp quay về Hoàng cung"
Ngôn Tận nhìn nàng hồi lâu, như muốn nhìn thấu tâm tư trong đáy mắt của nàng, hắn cũng cảm thấy nàng nói vô cùng có lí, nếu nơi này nguy hiểm như vậy, vậy hắn càng phải mau chóng đưa nàng hồi cung, bảo vệ cho nàng thật tốt, phòng khi lại một lần nữa có thích khách tới
Hắn lại vô thức cảm thấy nàng không giống như Đan Linh quý phi, ý niệm suýt chút nữa thì thốt ra thành lời.

Cũng may là Ngôn Tận mau chóng khôi phục lại ý thức, hắn gật đầu nhìn nữ nhân trước mắt: " Được rồi, vậy thì đợi qua mấy ngày nữa trẫm sẽ đưa nàng hồi cung.

Chắc là Đường nhi cũng rất nhớ nàng rồi"
Hắn mỉm cười, lại đưa tay vén tóc nàng gọn lại, hắn hiện tại tự hỏi bản thân tại sao vẫn không thể quên được Đan Linh Hương, cũng không thể yêu nàng giống như yêu Đan Linh quý phi.


Thứ tình cảm hắn của hắn và nàng dịu dàng êm ấm như một làn gió xuân, mà hắn đối với Đan Linh Hương lại là sự say mê cuồng nhiệt
" Thần thiếp chỉ tiếc một điều...!Không thể vào trận tuyết đầu mùa rơi mà ngắm cảnh đẹp trên dòng sông kia, để đến bây giờ chắc nước ở mặt sông đều đã đóng thành băng rồi.

Vạn ngọn đèn hoa cũng không còn bay nữa" Bất Ý thở dài một hơi, nếu như nàng không bị thương, nhất định ở trận tuyết đầu mùa kia múa cho hắn xem một điệu Vũ Nguyệt
Ngôn Tận nghe nàng nói như vậy trong lòng cũng có tính toán riêng, hắn tới chỗ của Thái hậu, lại trông thấy Lạc Úy cùng Dã Thanh cũng đang ở đó nói chuyện với người vui vẻ.

Hắn bước vào trong, nhanh chóng ngồi xuống cùng bọn họ: " Thì ra Nhị Thân vương và Trưởng công chúa cũng đều ở đây với Thái Hậu, trẫm có chuyện này..."
" Chuyện gì khiến Hoàng thượng lại vất vả chạy tới chỗ của ai gia thế? Bình thường ai gia thấy hoàng đế bận rộn, không phê duyệt tấu chương thì cũng ở chỗ của Lam Phi và Thục phi điều tra chuyện náo loạn lần trước ở lễ hội.

Hôm nay lại chạy tới đây có phải đã điều tra ra chân tướng rồi không?"
Thái Hậu nhàn nhạt nhấp chén trà, lại nửa đùa nửa thật hỏi hắn.

Ngôn Tận lắc đầu, đem chuyện Bất Ý nói muốn hồi cung nói lại với Thái Hậu, người nghe xong cũng nhanh chóng gật đầu: " Chuyến đi này không đem theo Thái Tử, hoàng đế nói xem bậc mẫu nghi như Hoàng hậu làm sao có thể không lo lắng được"
" Thái Hậu, tối nay trẫm muốn mở một bữa tiệc sau đó quay về Hoàng cung, Hoàng hậu mấy ngày này đều là bị thương nặng nên chỉ ở trong Bắc Thanh viên dưỡng thương không thể ra ngoài, hẳn là rất nhàm chán.


Cảnh ở đây đẹp như vậy không ngắm thì rất uổng, ý của Thái Hậu như nào?"
Lạc Úy ngưng động tác trên tay, hắn đặt chén trà ấm lên mặt bàn hướng về phía của Ngôn Tận, Thái Hậu lại không nhanh không chậm thở dài một hơi, sau cùng lại nhìn xuống chén trà trong tay: " Hoàng đế muốn chiều lòng Hoàng hậu như vậy thì cứ mở tiệc, còn phải tới đây hỏi ai gia để làm gì.

Người mở tiệc, ai gia cũng muốn ngắm cảnh"
Dã Thanh từ đầu tới cuối vẫn luôn im lặng, nàng ta bật cười sau đó hướng mắt về phía Ngôn Tận: " Hoàng thượng mở tiệc không chỉ chiều lòng được một mình Hoàng hậu đâu, mà còn chiều lòng được hai vị Lam Phi và Thục Phi.

Từ lúc náo loạn tới giờ ai cũng đều có thể ra tới bên ngoài, chỉ duy mấy vị phi tần của người là bị giam lỏng ở trong Bắc Thanh viên này thôi"
" Trẫm cũng đâu có muốn giam lỏng bọn họ, chỉ là bọn họ sợ trẫm sẽ nghi ngờ nên mới không muốn phiền phức mà bước chân ra bên ngoài thôi".

Ngôn Tận phẩy tay mấy cái, hắn điều thêm mấy thị vệ tới nên Thục Phi và Lam phi mới không muốn ra ngoài, sợ hắn sẽ nghi ngờ, bây giờ lại ở đây nói hắn giam lỏng hai người họ
Thái Hậu bật cười, người hướng về phía của Dã Thanh gật đầu: " Vậy tối nay Hoàng thượng mở tiệc để mọi người cùng vui vẻ một chút, sau đó hãy quay về Hoàng cung, nếu được người hãy đốt thêm đèn lồng vọng nguyệt ở bên cạnh Thanh Chi thủy tạ để cùng cầu phúc cho Tỏa Liên"