Khi Tuyết Dao tỉnh lại đã là buổi sáng của hai ngày sau, đầu không còn đau, ngược lại nàng có cảm giác tinh thần sảng khoái,cảm giác mê man khó chịu buổi sáng cũng biến mất, điều này làm nàng kinh ngạc, nàng khẩn trương nghĩ lại xem mình té xỉu thế nào.
- Khá hơn chút nào không?
Giọng nói khàn khàn vang lên bên tai nàng.
- Hả, huynh ở luôn nơi này sao?
Khi tỉnh lại Tuyết Dao không chú ý Triệu Vũ Quốc vẫn một mực ngồi bên giường mình kể từ lúc nàng ngất xỉu, giờ phút này nghe được giọng nói khàn khàn của hắn mới hồi phục tinh thần.
Thấy vẻ mặt tiều tụy của Triệu Vũ Quốc, Tuyết Dao thất thần, tâm đau nhói, giọng nói lộ ra sự xót xa:
- Ta không thích bộ dạng cau mày này của huynh đâu. truyện được lấy tại Đọc Truyện
Hắn khẽ vuốt qua trán đang bị băng bó Tuyết Dao, thấp giọng thở dài:
- Tại sao lại làm thương tổn bản thân như vậy.
-Vì muốn phân tán cơn đau.
Trên gương mắt tiều tụy của Tuyết Dao hiện lên sự bướng bỉnh.
Triệu Vũ Quốc cúi đầu cười ra tiếng:
- Có thể phân tán sao?
- Ừ….
- Nếu là vậy, sao không để ta tới phân tán giúp.
Đôi mắt trước giờ luôn lạnh lùng của Triệu Vũ Quốc hiện lên sự xót xa, áy náy.
Trong lòng Tuyết Dao đột nhiên ấm áp, lời muốn nói nghẹn ứ trong cổ họng, mắt nàng hoe hoe đỏ, không biết phải nói gì, làm gì lúc này, chỉ mong được nhìn ánh mắt ôn nhu kia mãi mãi.
- Đáp ứng với ta, đời này, ánh mắt như thế chỉ nhìn ta.
- Ta đồng ý!
Hắn cười, lời nói chắc nịch.