Phượng Chưởng Cửu Thiên

Chương 5: Cái thật lòng của ngươi đem đi nuôi chó đi




"Cái này phải hỏi trắc phu nhân rồi." Tiết thái y đứng lên, "Đại phu chẩn trắc phu nhân ra có thai là ai, Tiêu phu nhân có thể hỏi hỏi rõ ràng, xem trong này có gì đó mờ ám hay không."

Tiêu phu nhân khiếp sợ "Điều đó không thể nào!"

"Lão phu ở thái y viện đã hơn mười năm, hầu hạ hoàng tộc, nghe theo Hoàng Thượng, Tiêu phu nhân không nên nghi ngờ y thuật của ta." Tiết thái y nhíu mày, ngữ khí có chút không hờn giận, "Huống hồ mấy lão già chúng ta nầy kết quả chẩn bệnh đều giống nhau, trắc phu nhân nhà bà quả thật không có mang thai, chỉ là đến kinh nguyệt rồi. Nếu Tiêu phu nhân không tin chẩn đoán của chúng ta, có thể đi ra bên ngoài mời bất kỳ một nhà y quán hiệu thuốc bắc nào mời người mà bà cho rằng là đại phu đáng tin đến, nghe kết quả chẩn bệnh của bọn họ."

Tiêu Vân Hành sắc mặt cứng ngắc khó coi, không dám tin nhìn về phía Lê Tuyết "Tuyết Nhi?"

"Không, không phải.. Hành ca, ta không có, ta cái gì cũng không biết.." Lê Tuyết sắc mặt trắng xanh, hoảng sợ bao trùm lôi kéo tay hắn giải thích, "Hành ca, chàng tin ta! Ta nói của đều là thật sự.."

"Trắc phu nhân đến bây giờ vẫn chết không hối cải." Vân Tử Thù đứng lên, lạnh lùng nhìn một nhà mấy người tuyệt vời trước mắt, "Chân tướng đã rõ ràng, Bổn công chúa không có hứng thú dây dưa thêm với các ngươi nữa. Trắc phu nhân vu oan giá họa Bổn công chúa, tội không thể tha, Lãnh Sương, đem cô vào đại lao Ám Các."

"Vâng"

Tiêu Vân Hành không dám tin "Ngươi muốn đưa nàng ấy vào đại lao Ám Các?"

"Lê Tuyết vu oan hãm hại Bổn công chúa, chẳng lẽ không nên đến đại lao đợi?" Vân Tử Thù nhíu mày, ngữ khí lạnh nhạt, "Tiêu Vân Hành, đừng nói với ta, đến bây giờ ngươi vẫn còn muốn bảo vệ cô ta."



"Ta.."

"Mang đi!" Tư Thương cứng rắn ra lệnh, trong thanh âm hàm ẩn hơi thở lạnh lùng làm cho người ta sợ, "Sau đó ta sẽ đem việc này trình bẩm chi tiết cho Hoàng Thượng, Tiêu phu nhân cùng thiếu tướng quân có lời gì, có thể đến trước mặt hoàng thượng nói."

Tiêu Vân Hành cắn răng "Vân Tử Thù, đây chỉ là việc nhà, ngươi vì sao nhất định phải nháo đến trước mặt hoàng thượng?"

"Này không phải việc nhà." Vân Tử Thù quay đầu, "Người đâu, đi lấy cho Bổn công chúa giấy, bút và mực đến đây, Bổn công chúa phải viết hưu thư."

"Vân Tử Thù!"

Nhóm đám thái y khiếp sợ nhìn Vân Tử Thù, hưu thư?

Công chúa điện hạ muốn hưu phu?

Đây..

Bọn hạ nhân kinh hồn táng đảm, ai cũng không nhúc nhích, thoạt nhìn cũng không dám đi lấy giấy, bút và mực cho công chúa.

".. Thôi đi." Vân Tử Thù thần sắc hơi hơi có chút không kiên nhẫn, "Bổn công chúa cũng lười ở Tiêu gia thêm một khắc, sau này Bổn công chúa sẽ bảo người đem hưu thư đem đến đây, từ nay về sau cùng Tiêu Vân Hành nam lấy vợ, nữ lấy chồng không còn liên quan tới nhau, nên xử lý đều xử lý hết rồi, nên chuyện giải quyết cũng cần giải quyết."

Tư Thương trầm mặc đứng ở bên cạnh cô, Khuôn mặt như tranh, lãnh đạm xuất trần.

"Đi thôi." Vân Tử Thù xoay người đi ra ngoài, "Các vị thái y có thể đi về rồi, hôm nay khiến cho các ngươi chạy một chuyến, chính là vì làm rõ chân tướng, tránh cho Bổn công chúa bỗng dưng gánh một cái thanh danh ác độc, nhưng mà nói tới đây.."

Vân Tử Thù bước chân hơi dừng lại, quay đầu nhìn về phía Lê Tuyết "Bổn công chúa tối hôm qua ngủ sâu, buổi sáng thức dậy muộn, trong phòng đại khái là bị người thả các loại mê hương, cho nên cuối cùng là ai đẩy ngươi xuống hồ, trắc phu nhân là muốn muốn lợi dụng kế độc này đối phó với Bổn công chúa như thế nào, đều cần đi Ám Các từng cái trình bày rõ ràng, Bổn công chúa tạm thời sẽ không lãng phí thời gian với ngươi."

"Hành ca, hành ca, ta không đi Ám Các, ta sẽ chết đấy! Ta không đi! Ta không đi!" Lê Tuyết cầm lấy tay Tiêu Vân Hành, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi cầu cứu, "Hành ca, cứu cứu ta! Ta không nghĩ đi.."



"Công chúa điện hạ." Tiêu phu nhân thật sâu hít một hơi, rốt cục thái độ cũng hạ xuống, "Tuyết Nhi chỉ là thân nữ nhi yếu đuối, nó nếu như đi Ám Các, tuyệt đối sẽ chịu không nổi, cầu công chúa đại nhân có đại lượng, tha cho nó một lần này."

Nói xong, cố gắng muốn thay Lê Tuyết giải thích "Tuyết Nhi tuổi trẻ không có kinh nghiệm, có thể cũng là bị đại phu vớ vẩn bên ngoài chẩn sai, cho là bản thân có thai rồi, cho nên.."

"Tiêu phu nhân đến bây giờ vẫn là không muốn thừa nhận Lê Tuyết tâm cơ thâm trầm, cố ý vu oan hãm hại ta." Vân Tử Thù chế giễu một cách lạnh lẽo, nhấm mạnh thêm hai chữ "Cố ý", "Nhưng mà không sao, Bổn công chúa không cần các ngươi tin tưởng, chỉ cần Ám vệ có thể hỏi ra sự thật là được."

Nói xong, cô một khắc cũng không nghĩ muốn ở thêm, nhấc chân bước đi.

Tư Thương trầm mặc theo sát.

Lãnh Sương nhắc nhở Lê Tuyết trên mặt đất với hai người phía sau, cô là Ám vệ, có đặc quyền được ra vào bất kỳ một tòa vương phủ biệt thự nào, lúc này không ai dám ngăn đón cô -- cho dù có người dám ngăn, căn bản cũng ngăn không được.

"Hành ca! Hành ca! Cô cô! Cứu cứu con, con không muốn đi Bóng Đêm Các!" Lê Tuyết thê lương mở miệng khóc, "Hành ca cứu thiếp!"

Tiêu Vân Hành bước một bước dài tiến lên, đưa tay bắt lấy cánh tay của Vân Tử Thù "Tử Thù, nàng bình tĩnh một chút, coi như ta thay Tuyết Nhi đền tội.."

Vân Tử Thù lạnh lùng đẩy tay hắn ra "Muộn rồi."

Tiêu Vân Hành cắn răng "Nàng ấy chỉ một nữ tử yếu đuối, chịu không nổi những khổ hình của Ám Các, sao cô có thể nhẫn tâm --"

"Ta chưa nói làm cho cô chịu khổ hình gì cả." Vân Tử Thù cười lạnh, "Ngươi cho là Bổn công chúa muốn vu oan giá họa? Tiêu Vân Hành, lúc ngươi với ngươi mẫu thân tới tìm ta khởi binh hỏi tội, có bao giờ đau lòng ta là nữ tử yếu đuối."

Tiêu Vân Hành cứng lại, vội vàng nói "Ta hiện tại tin nàng, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không? Ta về sau nhất định đối xử với nàng thật lòng --"

"Không thèm." Vân Tử Thù lạnh lùng, "Cái thật lòng của ngươi đem đi nuôi chó đi, Bổn công chúa cảm thấy ghê tởm."

Tiêu Vân Hành biểu tình cứng đờ.



"Công chúa điện hạ đã gả vào Tiêu gia, Hoàng Thượng ban hôn, thiên hạ đều biết." Tiêu phu nhân thần sắc trầm lãnh, "Trên đời này nào có đạo lý nữ tử hưu phu?"

Vân Tử Thù mặt mày lạnh lùng "Bổn công chúa hôm nay chính là mở ra tiền lệ."

Tiêu phu nhân cứng lại "..."

Hàng người do dự, vật lộn đi đến tiền viện, mọi người mới phát hiện Thống lĩnh Ám vệ Tư Thương cũng không phải một mình đến đây, tiền viện hai mươi hắc y Ám vệ trầm mặc đợi mệnh, dáng người mỗi người cao ngất, khí thế lạnh lẽo xơ xác tiêu điều, làm cho người ta tim đập nhanh.

Tư Thương mệnh lệnh "Tiêu gia trắc phu nhân Lê thị vu oan hãm hại cửu công chúa, theo luật pháp, giải đến Bóng Đêm Các thẩm vấn."

Ám vệ lĩnh mệnh "Thuộc hạ tuân mệnh!"

Lê Tuyết sợ hãi nhìn những Ám vệ giết người không chớp mắt trước mắt, kịch liệt giãy dụa "Không! Không, thả ta ra! Thả ta ra!"

"Công chúa điện hạ!" Tiêu Vân Hành bất lực, quỳ mạnh xuống, "Hôm nay mọi việc đều là lỗi của ta, là ta không phân tốt xấu, là ta tin lời nói của một bên, là ta hồ đồ! Vân Hành ở đây nguyện cho công chúa điện hạ xử trí, công chúa điện hạ muốn đánh muốn phạt, ta đều không một câu oán hận! Cầu công chúa điện hạ bớt giận!"

"Ta cũng biết sai rồi! Ta thật sự biết sai rồi, công chúa điện hạ tha cho ta đi!" Lê Tuyết sợ hãi quỳ trên mặt đất, khóc cũng thật xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng xanh, "Ta chỉ là rất muốn một cái đứa con, ta nghĩ bản thân thật sự có có thai, thấy máu đỏ chảy ra, nhất thời chịu không nổi đả kích.. Công chúa điện hạ, van cầu ngươi tha ta một lần này! Ta về sau nhất định phụng dưỡng tốt cho công chúa tỷ tỷ, tuyệt không dám tranh sủng với công chúa tỷ tỷ nữa.."