Dương Hiểu Yên bị Vệ Tuyền đưa đi. Nhưng đến một ngã rẽ, Vệ Tuyền đi trước, đến khi Dương Hiểu Yên rẽ sang theo nàng ta, thì không còn thấy Vệ Tuyền đâu cả.
Nàng có chút hoảng hốt, cẩn thận xem xét xung quanh. Xác định được chính mình an toàn, thầm thở dài một hơi. Nhưng sau đó, nàng bỗng phát hiện ra, cái nha hoàn kia tách mình và nhị tỷ ra. Nàng hiện tại an toàn, vậy còn Dương Hiểu Lan....
Dương Hiểu Yên trong mắt ngập tràn kinh hãi, cố gắng chạy nhanh nhất có thể về vj trí lúc mà mình và nhị tỷ tách nhau ra. Nhưng bất luận nàng chạy có nhanh đến đâu, Dương Hiểu Lan cũng đã rời khỏi nơi đó rồi.
Chưa đầy một khắc, Dương Hiểu Yên đã quay lại vị trí kia. Nàng không thấy Dương Hiểu Lan, lại rất bối rối không biết tỷ tỷ mình đã tiếp tục đi thẳng hay quay về cung yến. Dương Hiểu Yên cắn môi, nhớ lại lúc nàng hỏi nhị tỷ, gương mặt kia có chút ngưng trọng. Sau đó, là hòa hoãn lại rất nhanh, sảng khoái gật đầu đáp ứng.
Nghĩ nghĩ, Dương Hiểu Yên trực tiếp quay đầu chạy theo con đường dẫn về Nhã Hinh điện.
Rất nhanh, nàng nhìn thấy Dương Hiểu Lan đứng cùng ngũ hoàng tử Ninh vương.
“Nhị tỷ!”
Dương Hiểu Yên không suy nghĩ, ngay lập tức hô lên. Nhưng sau đó, trong lòng nàng dâng lên một cỗ cảm giác hối hận. Nàng có phải đang phá hỏng chuyện tốt của tỷ tỷ cùng Ninh vương gia?
Dương Hiểu Lan trái lại thầm khen muội muội nàng một vạn lời. Uy, đúng thật cái tiểu hài tử thông minh! Đời trước không có chuyện này, hẳn là bởi vì ban đầu nàng đi ngược lại với hướng mà tứ nhi phán đoán đi.
Dương Hiểu Yên khom người thi lễ, tay đầy mồ hôi gắt gao túm lấy khăn tay.
“Thỉnh an Ninh vương.”
“Dương tứ tiểu thư đa lễ.”
Hoắc Diệp lạnh lùng đáp. Dương Hiểu Yên tuy mới chỉ có mười tuổi, còn chưa có thật sự phát triển, nhưng nàng là mặt mày thanh tú không thể bắt bẻ. Đáng tiếc không phải là ngoại tôn nữ (1) ruột thịt của một nhà Huyền quận công, sẽ không phải mục đích của Hoắc Diệp hắn.
“Tứ nhi, ngươi vì sao lại ở đây? Không phải nha hoàn Vệ Tuyền kia đưa ngươi đến chỗ Mạnh tiểu thư sao?”
Hoắc Diệp trong lòng có chút phẫn nộ. Cái đồ ngu dốt Vệ Tuyền kia thực sự không biết giữ chân Dương Hiểu Yên lâu một chút hay sao?
Dương Hiểu Yên cắn cắn môi, thật thật thà thà mà đáp:
“Cái nữ nhân kia dẫn muội đi một đoạn, sau đó bỗng nhiên biến mất, muội lo lắng nhị tỷ, nên...”
Vẻ lo lắng tột độ lan rộng khuôn mặt kiều mị của Dương Hiểu Lan, nàng kéo tay muội muội, vừa hoảng hốt vừa tức giận nói:
“Chỉ là một nha hoàn, còn dám lừa dối chủ tử. Hôm nay trở về ta nhất định phải nói phụ thân điều tra nàng ta, xem xem Vệ Tuyền kia có ý định làm gì tứ nhi.”
Gáy Hoắc Diệp có chút lạnh, nếu hôm nay hắn trở về không xử lí Vệ Tuyền, e rằng nếu tra ra hắn đứng phía sau, sẽ không chỉ bị cả kinh thành chê cười, tự hủy đi danh tiếng của bản thân, mà còn đánh động đến bên hoàng thượng, khiến lão ta nghi ngờ mình có ý đồ với hoàng vị.
Hắn cư nhiên biết, tra đến được một vương gia là việc rất khó. Nhưng mà, Hữu thừa tướng cái tên đó là quan chính nhất phẩm đấy, không biết được hắn có bao nhiêu tai mắt ngầm đâu.
Dương Hiểu Lan đột nhiên quay sang Hoắc Diệp, thi lễ với hắn.
“Để vương gia phải chê cười rồi. Tiểu nữ có chút chuyện, liền mang muội muội đi trước. Tạ vương gia chiếu cố.”
Hoắc Diệp chỉ còn cách miễn cường cười mà nhường đường cho các nàng. Chẳng lẽ bây giờ hắn lại cự tuyệt?
Dương Hiểu Lan đóng tuồng “Cả kinh tột độ” (2), thực thành công đem muội muội trở về cung yến. Lại thấy Mạnh Thanh Ngọc đang hàn huyên cùng mấy tiểu thư bên kia, cư nhiên đều biết rõ Vệ Tuyền nói dối.
Vén mành sa xe ngựa lên, nhìn ra bên ngoài phố xá tĩnh mịch, lại nhìn ra phía xa có xe ngựa của phụ thân cùng ngũ muội, Dương Hiểu Yên quay vào trong, rũ mi mắt nhìn xuống chân. Nàng thực lo lắng cho nhị tỷ, không biết đối phương là ai, không biết đối phương muốn làm gì, như thế nào, một mảng bất an cứ lớn dần trong lòng Dương Hiểu Yên.
Nàng cư nhiên biết rõ, người đối phương nhắm đến là nhị tỷ nàng. Thứ nhất, nếu đối phương nhắm đến nàng, sẽ ra tay ngay lúc ở cung yến, khi nàng chỉ có một mình. Thứ hai, nàng chỉ là đích thứ nữ của Dương gia, còn không phải con ruột của chủ mẫu, cũng không phải nữ nhi được yêu thương nhất, nhà ngoại là một tiểu quan, không có uy hiếp.
Ngược lại là Dương Hiểu Lan. Mẫu thân là đại phu nhân Dương gia, tuy không phải nữ nhi được yêu thương nhất, nhưng là nữ nhi được kỳ vọng nhất. Nhà ngoại Huyền gia kia, phong quang vô hạn, đời đời làm quan, chính là uy hiếp của một số đại thần trong triều.
Vốn dĩ nàng muốn nói cho mẫu thân, như thế nào bị Dương Hiểu Lan trừng một cái, cảnh cáo nàng im lặng. Dương Hiểu Yên lời chưa ra được đến miệng, đã phải ấm ức nuốt vào.
(1) Ngoại tôn nữ: cháu gái ngoại
(2) Ý nói giả vờ lo lắng, sợ hãi