Nam Lương năm Thừa Long thứ sáu, Yên vương làm phản, tấn công vào kinh thành. Thành Trường Thịnh dấy lên một hồi tinh phong huyết vũ. Phi tần trong hậu cung giẫm đạp lên nhau mà bỏ chạy. Nhưng không ai biết rằng, Thừa Long đế cùng Dương hoàng hậu đã sớm đoán được nội gián.
Âm thanh chém giết, tiếng binh khí va chạm không ngừng truyền đi. Trong không khí xen lẫn mùi máu. Từ Lãnh Hương cung, vọng ra điệu đàn hành khúc, khiến cho hoàng cung đã thê lương lại càng thêm thê lương.
Hoắc Diệp ngữ khí thập phần tức giận bước vào.
“Dương Hiểu Lan, là ngươi phải không?”
Dương Hiểu Phù nhìn người đang gảy đàn, thanh âm run rẩy kìm nén sự phẫn nộ:
“Lan tỷ tỷ, có phải ngươi lâu nay âm thầm trợ giúp Hoắc Quyết nuôi quân tạo phản?”
Dương Hiểu Lan rũ mi mắt, che giấu cảm xúc, rồi nàng ngẩng đầu, mỉm cười:
“Nếu ta nói đúng là như thế, thì sao?”
Hoắc Diệp nghiến răng, chỉ thẳng vào nàng, nói:
“Ngươi! Đồ ăn cây táo rào cây sung!”
Dương Hiểu Lan cười lạnh.
“Hoắc Diệp, ngươi nói ta ăn cây táo rào cây sung? Rốt cuộc ai mới là người ăn cây táo rào cây sung đây? Ngươi vì ngôi vị hoàng đế, sẵn sàng làm mọi thứ, kể cả tàn sát huynh đệ. Ngươi từng hứa trong lòng ngươi chỉ có ta. Sau đó thì sao? Dương gia cùng Huyền gia trợ lực cho ngươi, cuối cùng bị ngươi ghép tội cấu kết ngoại tộc mưu phản mà chu di, biếm ta lãnh cung, thậm chí nhẫn tâm giết hài tử của ngươi.”
Nàng lại nhìn Dương Hiểu Phù, đáy mắt lóe ra hàn quang:
“Còn ngươi! Muội muội tốt của ta! Ngươi tốt xấu gì cũng là lớn lên ở Dương gia, phụ thân đối đãi ngươi không tệ. Hà cớ gì ngươi nỡ đẩy cả Dương gia đến vực thẳm ấy? Ngươi vì tính kế ta, thậm chí....”
Chưa nói hết câu, miệng nàng đã phun ra một ngụm huyết. Mắt nhìn xuống thanh kiếm đang đâm xuyên ngực mình, nàng khẽ cười mỉa mai. Nam nhân này xưa kia thề son hẹn sắt với nàng, cuối cùng lại chính là kẻ kết liễu nàng như vậy.
“Hoắc Diệp, ngươi nhớ cho rõ! Ngôi vị hoàng đế là ta giúp ngươi có được, vậy thì ta cũng đủ khả năng để đem nó cho kẻ khác.”
Cùng lúc, tử sĩ bên ngoài xông vào. Dương Hiểu Lan lộ ra một nụ cười lạ lùng, ngã xuống. Nàng như vậy, chết cũng cam tâm!
__ Năm Thừa Long thứ sáu, Yên vương tạo phản, lật đổ hôn quân. Sau khi lên ngôi, hoàng đế truy phong Dương phế hoàng hậu thành Hiếu Từ Chiêu Ý Khiêm Mẫn Thuận Trang Cẩn Văn hoàng hậu__
_____
Nàng vốn là nhị tiểu thư của Hữu thừa tướng. Năm mười bốn tuổi, gặp ngũ hoàng tử Ninh vương. Vì lời ngon tiếng ngọt của hắn, nàng nhanh chóng sa vào lưới tình. Ba năm sau trở thành Ninh vương phi, trợ giúp hắn lên ngôi. Cuối cùng, thứ nàng nhận lại là bị biếm lãnh cung, gia tộc nàng bị tàn sát, hài tử nàng bị chính phụ thân của nó tự tay giết chết...
Dương Hiểu Phù là con thứ. Nàng ta mất mẫu thân từ sớm, Dương Hiểu Lan thương hại nàng ta, liền thân cận một chút, có gì tốt liền có phần nàng ta. Rốt cuộc bị phản bội....
Dương Hiểu Lan còn nhớ, trước kia Huyền Lệ Cơ từng nhắc nàng “Cẩn thận người thân cận của ngươi. Đừng nên quá tin người.” Nàng liền cho nàng ấy quá lo xa, không tin tưởng người khác. Song ngày bị biếm lãnh cung, hôm sau ngay lập tức có đại điển phong hậu, Dương Hiểu Lan mới hiểu....
Điều nàng hối hận nhất, chính là liên lụy Dương gia và Huyền gia.
“Nếu có kiếp sau, ta và các ngươi, chỉ có oán!”
Phủ Hữu thừa tướng. Hàm Lệnh Các
Đêm càng về khuya, trăng soi càng tỏ. Gió khẽ cựa mình lướt qua trên ngọn lá xào xạc.... Trong khuê phòng của Hàm Lệnh các, một nữ nhân đang nằm trên nhuyễn tháp. Nàng ta trạc mười ba, mười bốn tuổi, mày ngài mắt phượng, khuôn mặt như ngọc, có thể được coi là khuynh quốc khuynh thành rồi.
Nàng ta chậm rãi mở mắt. Thấy xung quanh có chút không giống Lãnh Hương cung, lại nhớ trước đó trong mơ mình bị Hoắc Diệp đâm, Dương Hiểu Lan nghi hoặc xem xét chung quanh. Gia cụ trong phòng rất tinh xảo, cái sơn đen mạ vàng, cái sơn khảm xà cừ. Đây đích thực chính là Hàm Lệnh các của nàng.
Dương Hiểu Lan lấy gương. Trong gương là tiểu cô nương mười bốn tuổi, mày ngài, mắt phượng, sống mũi cao cao. Chính là nàng năm mười bốn tuổi!
Mà nhuyễn tháp quen thuộc kia, lại có cảm giác lâu rồi chưa nằm lên. Còn giấc mơ của nàng, ngẫm lại thực thấy rất chân thật. Dương Hiểu Lan rốt cuộc đã hiểu, nàng là không phải nằm mơ. Hết thảy những gì nàng đối mặt phải, là kiếp trước của nàng.
Nếu đã được ông trời cho cơ hội sống lại như vậy, vậy thì Hoắc Diệp, Dương Hiểu Phù, những gì các ngươi làm, ta sẽ từng chút trả lại.
Nha hoàn Thù Nhi nghe có tiếng động như vậy, liền đẩy cửa bước vào.
- Tiểu thư, người không ngủ được sao?
Dương Hiểu Lan ngước nhìn nha hoàn tam đẳng của mình. Thù Nhi kém nàng hai tuổi, trên mặt còn lộ vẻ non nớt, da thịt sáng lóng lánh, có cảm tưởng như trong suốt. Trong lòng Dương Hiểu Lan cười lạnh. Thì ra đây chính là lí do khiến cho nàng ta tự tin mình có thể bò lên giường Hoắc Diệp