Anh dừng xe thật, tôi chợt không biết nói gì cho phải. Con người của tôi rất vô dụng, sẽ không tranh chấp với ai, cơn phẫn nộ trào lên tận cổ họng nhưng không thốt ra được. Tập Hiểu Bắc không nhìn tôi cũng không nói lời nào, dáng vẻ như lờ kia khiến tôi cuối cùng cũng xù lông, cộng thêm nãy bị Tạ Băng kích động, tôi không hề nghĩ ngợi, vung tay cho anh một cái tát.
“Chê vòng giao thiệp của tôi bẩn đúng không? Tôi cũng bẩn, sao dùng mãi không thấy anh chê mà giờ đã phủi sạch quan hệ rồi?”
Tập Hiểu Bắc không ngờ tôi sẽ tát anh, u ám nói: “Quản Giang Đào, tôi nuông chiều em quá đúng không?”
Đây là một tín hiệu nguy hiểm, tôi nhanh tay đóng cửa xe lại, chỉ nghe thấy tiếng anh bình tĩnh vang lên phía sau: “Ngoài em ra, tôi không phát sinh loại quan hệ này với bất kỳ người đàn ông nào khác, vậy nên tôi yêu cầu em cũng phải như thế, nếu em không làm được”, anh dừng lại.
Tôi không nhịn được quay đầu thò vào trong xe hỏi: “Thì sao?”
Tuy rằng trong xe không bật đèn nhưng tôi vẫn cảm nhận được anh đang nở nụ cười: “Nếu là mười năm trước, tôi sẽ đánh chết em; nếu là năm, sáu năm trước, tôi sẽ ném em đi như rác rưởi; còn giờ tôi đã ba mươi tuổi”, anh bắn tàn thuốc ra ngoài cửa xe, “Tôi chờ em quay lại xin lỗi, sau đó đáp ứng yêu cầu của tôi.”
Tôi đứng bên vệ đường, bị Tập Hiểu Bắc tự cho đúng làm tức đau xương sườn, mẹ nó anh nghĩ mình là ai vậy, còn chờ tôi tới xin lỗi… Mà cái chính là tôi có làm gì đâu! Tôi đương nhiên muốn ở bên anh, anh không đạp tôi một cước đã là vạn hạnh rồi, sao dám đi tìm người khác cơ chứ? Tôi tìm đâu ra được người nào như anh chứ. Nhưng đâu có nghĩa là anh được xem thường vòng giao thiệp của tôi, bạn bè của tôi, tình cảm đồng giới thì sao chứ, giờ anh ở bên tôi thì không phải tình cảm đồng giới chắc? Xin lỗi, anh nằm mơ gữa ban ngày rồi Tập Hiểu Bắc!
Tôi như bệnh nhân tâm thần ngồi phỉ nhổ trên vỉa hè, lửa giận trong ngực càng cháy càng lớn, thế là tôi quyết định quay vào nhà hàng cơm Tây vừa nãy làm một chầu rượu say, thế nhưng bị chặn cửa.
“Tiên sinh, chúng tôi dựng được cơ ngơi ở đây cũng không dễ dàng gì, ngài nhìn xem trong đây toàn người ở trên cao, không vào thì hơn.” Quản lí khổ sở vừa cúi người vừa chắp tay xin tôi. Tôi ngửa mặt lên trời thở dài, Tập Hiểu Bắc, tôi làm tám đời tổ tông nhà anh.
Hôm sau tôi tới công ty, việc đầu tiên phải làm là dò hỏi xem tài khoản của tập đoàn Long Vũ có biến động gì không, kết quả rất bình thường, mấy ngày hôm sau cũng thế, hóa ra là tôi có lòng tiểu nhân. Tập Hiểu Bắc xem thường việc trói buộc tôi bằng thủ đoạn, không thèm tạo cớ để ép tôi đến xin lỗi. Dựa vào chút hơi tàn, tôi liều mạng làm việc không ngừng nghỉ, đi ngủ buổi tối chỉ hận không thể tự trói mình vào giường, sợ bản thân mộng du đi tìm anh quỳ gối xin tha.
Khát vọng thân thể còn có thể nhịn, thế nhưng trái tim như bị khoét mất một góc lớn, hô hấp thật khó khăn. Tôi như một người phụ nữ thất tình ăn không ngon ngủ không yên, lo được lo mất, hồn lìa khỏi xác, vậy mà Tập Hiểu Bắc chẳng có chút động tĩnh nào. Rốt cục cũng đến ngày tôi không chịu được, buổi tối đi tìm Chu Lỵ.
“Được rồi chị nói đúng, em là tên rác rưởi, em vô dụng, em hối hận rồi, em không bỏ được Tập tiên sinh, chị có thể nói cho em biết, làm thế nào để chừa chút danh dự đi xin lỗi anh ấy được không?”