Phương Bắc Có Giai Nhân

Phương Bắc Có Giai Nhân - Chương 4




Tử Yên thề son thề sắt gì đó, nhưng Ôn Bắc Bắc lại không có động tĩnh gì cả. Bắc Bắc cho rằng mọi chuyện nên thuận theo tự nhiên.



Ví dụ, Bắc Bắc nói cho Tử Yên, buổi sáng Tần Duẫn Chi sẽ chạy thể dục. Ngày tiếp theo, lúc Ôn Bắc Bắc rời giường, đại tiểu thư Tử Yên vẫn cùng Chu công nâng cốc chúc mừng, mặc cho Bắc Bắc kêu như thế nào cũng bất động. Bắc Bắc đi trước luôn. Huống chi Ôn Bắc Bắc cảm thấy, Tần Duẫn Chi là giáo viên, mà giáo viên với học sinh, ưm, luôn có chút nguy hiểm.



Chạy bộ buổi sáng, tự nhiên vẫn là gặp Tần Duẫn Chi, cứ như trước chạy cùng anh, không nói lời nào. Tai nghe của Bắc Bắc vẫn phát ra tiếng nhạc, nhưng hai người cùng chạy lại có cảm giác không giống nhau.



Có lẽ là liên quan tới Tử Yên, trở lại bên dưới ký túc uống nước nghỉ ngơi, Bắc Bắc đặc biệt chú ý tới tướng mạo của Tần Duẫn Chi. Gương mặt anh rất dễ nhìn, dễ dàng có ấn tượng tốt ngay từ lần gặp đầu tiên. Môi rất mỏng, mím lại thành một được, sống mũi cao, làn da cũng rất trắng. Ngón tay cầm chai nước thon dài, khớp xương rõ ràng. Ôn Bắc Bắc lập tức nhớ tới dáng vẻ lúc anh cầm phấn viết, thả xuống những từ ngữ xinh đẹp như anh vậy.



Ưm, Tần Duẫn Chi đúng là rất đẹp trai, nhưng cũng không thể dùng từ “đẹp trai” chỉ để miêu tả đơn giản bên ngoài. Anh bước đi liền khiến cho người ta cảm thấy như mộc xuân phong [1], vô cùng có tính văn học, không thể nói nên lời. Mặc dù Ôn Bắc Bắc đọc nhiều sách cổ như vậy, đến lúc thế này lại không biết phải tổng kết ra sao.



“Nhìn cái gì vậy?” Ôn Bắc Bắc cứ lẳng lặng nhìn Tần Duẫn Chi hồi lâu, rốt cuộc anh cũng không nhịn nổi đặt câu hỏi.



Bị câu nói này của anh kéo về hiện thực, tay rung lên một cái làm đổ nước. Cô vội vàng vỗ vỗ chỗ áo vừa bị dính nước, ngượng ngùng nói: “Không có gì, không có gì ạ.”



Tần Duẫn Chi nhìn cô nhóc hoảng hốt, không hiểu sao lại cảm thấy thú vị. Anh thực ra rất ít khi có cảm giác thú vị này. Có thể là cô nhóc kia bình thường luôn điềm tĩnh lạnh nhạt, dáng vẻ hoảng hốt này quả thực rất hiếm thấy.



Sau khi trở về phòng, Tử Yên còn đang ngủ, cho đến lúc ăn sáng còn lơ mơ. Đến buổi chiều đi học, Tử Yên sau khi ăn no mới có tinh thần, dọc theo đường đến phòng học cứ nhăn nhó tại sao Ôn Bắc Bắc lại không tha cô xuống giường cùng. Đối với hành vi cáo trạng của cô bạn, Ôn Bắc Bắc không hề có thái độ nào. Vài câu oán giận, Tử Yên cũng im lặng không nói gì thêm.



Lúc vừa nhìn thấy Tiểu Mễ cùng Tứ Hỉ, tính nhiều chuyện của Tử Yên lại nổi lên cuồng cuộn, bắt đầu huyên thuyên về Tần Duẫn Chi, tung anh thành người tận lên trời cao vừa hạ giới, là độc nhất vô nhị ở nơi này. Nói xong lời cuối cùng, Tứ Hỉ ước gì lao thẳng ra khỏi phòng học tóm lấy Tần Duẫn Chi mới thỏa mãn.



Ôn Bắc Bắc cùng Tiểu Mễ ngồi bên hai người kia, bình tĩnh đọc sách, nhất tề gạt Tứ Hỉ và Tử Yên xuông hàng ngũ “nông cạn”. Tuy rằng suốt cả giờ học đều trôi qua bởi tiếng thì thầm của Tử Yên, nhưng đối với thói quen này của cô bạn cũng không ảnh hưởng gì đến tinh thần học tập của Ôn Bắc Bắc, vẫn có thể ghi nhớ từng trọng điểm giáo sư vừa nói không sai một chút nào như trước. Thảm một cái chỉ có Tứ Hỉ, luôn bị Tử Yên dụ dỗ, học hành không tập trung, hết giờ chỉ có thể ngồi một bên rơi lệ hối hận, một bên điên cuồng ghi ghi chép chép nội dung bài giảng.



Tử Yên chính là cái máy thu phát thông tin. Ngày thứ hai ở nhà Ôn Bắc Bắc, Tử Yên cũng đã sưu tập rất nhiều tin đồn về “Tần Duẫn Chi”, hơn nữa còn sửa sang chúng thành hồ sơ ghi vào sổ tay của cô nàng, bắt đầu thông báo kể lể cho Ôn Bắc Bắc biết.



Là vậy, năm nay Tần Duẫn Chi hơn ba mươi, nam, độc thân chưa kết hôn, lý lịch cá nhân vô cùng xuất sắc, được lãnh đạo học viện rất yêu mến, từng đạt các loại giải thưởng văn học…Ôn Bắc Bắc mơ mơ màng màng cũng không nghe vào bao nhiêu, bởi vì lúc Tử Yên đọc, cô đã ngủ trên giường, nghe xong cũng đi luôn vào giấc mộng.



Ngày cuối cùng ở nhà Ôn Bắc Bắc, Tử Yên liên tiếp giật dây Ôn Bắc Bắc kiếm cớ qua nhà Tần Duẫn Chi, lý do là cô nàng thực rất muốn biết “cấu tạo” của nhà đàn ông độc thân là tròn méo thế nào. Ôn Bắc Bắc bị phiền, nói Tử Yên muốn đi thì tự đi đi. Tử Yên dậm chân một cái, nói nếu cô mà lấy cớ đi qua thì không ổn một chút nào, nhất định Ôn Bắc Bắc phải đi lên.



Tử Yên muốn là, nếu Ôn Bắc Bắc cùng Tần Duẫn Chi quen biết, tự nhiên cũng có thể giới thiệu cho cô quen Tần Duẫn Chi, chuyện sau đó tính tiếp.



Ôn Bắc Bắc cũng chỉ là vô tình biết nhà Tần Duẫn Chi. Chỗ ở của đàn ông độc thân, cô chưa bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ đến. Nhưng Tử Yên đã ôm cánh tay làm nũng, bắt đầu dàn thế trận tấn công, thậm chí còn làm bộ muốn ôm nốt chân Ôn Bắc Bắc khiến cô tiến thoái lưỡng nan. Vì thế Ôn Bắc Bắc, chỉ có thể ôm sách, lên lầu.



Kỳ thật, khéo là cô cũng đang có phần học không hiểu được, muốn đi hỏi Tần Duẫn Chi một chút. Vấn đề này đã lâu rồi không dám hỏi, dù sao cô cũng chỉ học ké, tan học cô không dám quang minh chính đại đi hỏi bài, giống như thể chiếm lấy giáo viên của người khác vậy. Hơn nữa, ở Viện văn học, Tần Duẫn Chi dường như rất được hoan nghênh.



Bị Tử Yên “giúp đỡ” lên lầu, cuối cùng Ôn Bắc Bắc mới gõ gõ cửa phòng Tần Duẫn Chi.



Vốn đương ở trong phòng đọc sách, Tần Duẫn Chi nghe có người gõ cửa liền đi ra. Trong phòng ấm áp, anh chỉ mặc quần áo mỏng. Mở cửa ra, nhìn thấy Ôn Bắc Bắc mặc áp khoác lông, tay cầm sách, ánh mắt còn nhìn về phía thang lầu.



Ngay lúc Tần Duẫn Chi mở cửa, Tử Yên cô nương lôi lôi kéo kéo cô lên lầu đã nhanh như chớp bỏ chạy xuống dưới. Ôn Bắc Bắc nhíu nhíu mày, xoay qua, liền bắt gặp đôi mắt ôn hòa của Tần Duẫn Chi.



“Ôn Bắc Bắc, sao em lại lên đây?”



“À, em…em có mấy vấn đề muốn hỏi thầy ạ…” Cô đột nhiên có chút lắp bắp.



“Vậy, vào nhà trước đã.” Tần Duẫn Chi như thể có chút do dư, nhưng rốt cuộc vẫn nghiêng người để cho Ôn Bắc Bắc vào nhà.



Đây là nhà của đàn ông độc thân nha, Bắc Bắc suy nghĩ. Toàn bộ phòng khách được phủ một màu vàng nhạt, sô pha màu vàng đậm hơn một chút, phong cách trang trí gọn gàng, thực sạch sẽ, không chút lạnh lẽo. Trong phòng có máy sưởi khiến cho Bắc Bắc thư thái hơn rất nhiều. Cô cởi áo khoác lông, suy nghĩ một chút rồi mới hỏi Tần Duẫn Chi, “Thầy, cái này để chỗ nào ạ?”



Tần Duẫn Chi đứng ở cửa, nhìn thoáng qua Ôn Bắc Bắc. Cô gái nhỏ chỉ mặc một áo tay dài bên trong, cái áo rộng thùng thình giống như bao tải nhét hết cô vào bên trong, rất hợp với mái tóc ngắn ngủn của cô. Anh cầm lấy áo lông trong tay cô, treo lên giá ở cửa ra vào.



“Em gặp vấn đề gì?” Tần Duẫn Chi nhìn cô đương cầm sách cầm vở, hỏi.




Ôn Bắc Bắc cứ đứng như vậy mả mở sách, tìm tìm trang, chỉ vào tựa đề bên trên, là khái niệm “Vô mục đích tính”, “Hợp mục đích tính”, có chút quanh co nói: “Em nhớ rõ lời của thầy, nhưng mà không hiểu được ạ.”



Tần Duẫn Chi đi đến phía sau cô, cúi đầu nhìn sách, hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái chợt bọc lấy Ôn Bắc Bắc. Trong nháy mắt, Bắc Bắc giống như thể bị “điểm huyệt”, tim bắt đầu nhảy loạn không quy tắc. Loại tình huống này đúng là cực kỳ khó xử.



“Là phần này sao. Hợp mục đích tính là khái niệm quan trọng trong mỹ học Kant[2], liên quan tới triết học, có chút khó hiểu.” Tần Dẫn Chi nói xong đứng thẳng, thế này Ôn Bắc Bắc mới thở phào được một ơi.



Tần Duẫn Chi vừa nói vừa đi vào thư phòng: “Thầy lấy cho em mấy cuốn sách này, cơ bản em cũng đã nắm được bối cảnh cùng quan niệm triết học của Kant, tự nhiên cũng dễ dàng lý giải khái niệm này hơn.”



Bắc Bắc lên tiếng, tay trái tay phải vỗ vỗ ngực, một lúc lâu sau mới định thần, nhưng cũng không thấy Tần Duẫn Chi cầm sách đi ra, do do dự dự hướng bước vào thư phòng.



“Thầy Tần?”



Ôn Bắc Bắc lên tiếng, khoảnh khắc thấy thư phòng “vận mệnh” này, cô ngây ngẩn cả người. Ba mặt của thư phòng đều là giá sách, mỗi giá cao đến tận mái nhà, một loạt sách sắp xếp chỉnh tề ngay ngắn,



Ôn Bắc Bắc thăm dò, thấy thư phòng vận mệnh khoảnh khắc, nàng ngây ngẩn cả người, thư phòng ba mặt tường tất cả đều bãi giá sách, cái giá cao chạm đến nóc nhà, một loạt sắp xếp chỉnh tề sắp hàng, chỉ là một quyển sách liền liền không có cùng bản cũ. Điều này làm cho trong nhà cũng tàng thư thật nhiều Ôn Bắc Bắc cũng xem thế là đủ rồi.




Tần Duẫn Chi đương đứng giá sách cạch cửa sổ tìm sách, nghe thấy giọng Ôn Bắc Bắc liền đáp, “Trên bàn có hai cuốn, người này còn có một quyển…” Ngắt lời, anh ngẩng đầu lên, trùng hợp lại bắt gặp ánh mắt hưng phấn của Ôn Bắc Bắc. Sự hưng phấn này rất ít khi gặp, là bản năng khát cầu trí thức đối với sách vở.



“Thích đọc sách?” Anh cười hỏi.



“Dạ.” Ôn Bắc Bắc lên tiếng trả lời, nhưng ánh mắt vẫn còn nán lại ở giá sách.



“Nếu thực thích thì mượn mấy cuốn về đọc đi, đọc xong thì mượn cuốn khác.”



Ôn Bắc Bắc nghe vậy, vô cùng hứng khởi hỏi: “Có thể ạ?”



Tần Duẫn Chi cười khẽ, gật gật đầu, đưa sách vừa tìm được cho cô: “Mấy cuốn này đều là về Kant, không khó đọc lắm, hẳn sẽ giúp được em đôi chút.”



Bắc Bắc nhận lấy, nói cảm ơn. Sau đó, hai người chìm trong im lặng.



“Còn nữa…” Một lát sau, Ôn Bắc Bắc mở miệng: “Thầy Tần, em có thể không gọi thầy là thầy mà gọi bằng tiên sinh?”



“Tiên sinh?” Tần Duẫn Chi nhíu mày.



“Vâng.” Bắc Bắc hơi chu môi: “Em cảm thấy tiên sinh có phong cách cổ, hợp với thầy hơn.”



Trong ánh mắt của cô có ánh sáng lóe ra, Ôn Bắc Bắc cũng không biết vì sao bản thân mình lại nói như vậy, chỉ là trong đầu có cảm giác đó, thực vi diệu.



Tần Duẫn Chi nhìn cô, rốt cuộc thở dài, đồng ý:



“Tùy em vậy.”



[1]: Như đắm chìm trong gió xuân.



[2]: Immanuel Kant, được xem là triết gia quan trọng nhất của nước Đức, hơn nữa là triết gia lớn nhất của thời kỳ cận đại, của nền văn hóa tân tiến và của nhiều lĩnh vực khoa học nhân văn khác.



Hai khái niệm được nhắc đến trong chương 4 thực sự FY cũng không biết nên mới dây dưa không đăng đến tận bây giờ. FY sẽ cập nhật chú thích sớm nhất có thể, mọi người thông cảm nha.