Phương Bắc Có Giai Nhân

Phương Bắc Có Giai Nhân - Chương 21




Tuy rằng Ôn Bắc Bắc dịu ngoan nghe lời, từ nhỏ đã được người lớn yêu thích, thuộc dạng “con nhà người ta” từ lâu rồi. Nhưng mà nếu thực sự phải đi “gặp ba mẹ chồng”, Bắc Bắc vẫn vô cùng khẩn trương, không để đâu cho hết.



Nhưng mà trước khi gặp ba mẹ chồng còn có một chuyện mấu chốt quan trọng nữa. Cho đến nay, Ôn Bắc Bắc vẫn chưa chính thức nói với ba mẹ quan hệ giữa mình và Tần Duẫn Chi. Thế nên, mấy ngày gần đây, trong lúc nói chuyện, mẹ cô còn vô tình nhắc đến Thi Lỗi, rằng thì là anh đã lâu quá rồi không ghé thăm nhà.



Trước khi mở miệng, Ôn Bắc Bắc còn tìm Tần Duẫn Chi để khiến tâm lý vững vàng hơn một tý. Thật sự là Tần Duẫn Chi không chịu nổi nhóc con này. Lúc trước theo đuổi anh như vậy, vừa bướng bỉnh vừa mạnh mẽ đến mức không kéo trở lại được. Bây giờ đến lúc gặp người lớn thì sờ sợ lo lắng đủ điều, rất giống như hai người không thể nào có kết cục tốt được vậy.



Kỳ thực Ôn Bắc Bắc cũng không thể nói trong cô hiện giờ sợ hãi, khẩn trương hay phấn khởi là nhiều nhất. Dù sao, gặp người lớn, là chuyện nghiêm túc và quan trọng vô cùng. Là lời hứa hẹn, không phải tùy tiện.



Rốt cuộc, sau hai tuần kỳ nghỉ hè bắt đầu, trước khi ba mẹ Ôn lại chuẩn bị đi khảo sát bên ngoài, Ôn Bắc Bắc ngồi trong phòng khách, trưng ra thái độ nghiêm túc hiếm có, nói với ba mẹ: “Ba mẹ, con có bạn trai. Ưm…ảnh muốn đến thăm ba mẹ đó.”



Trong nhất thời, Mẹ Ôn có chút phản ứng, “á” một tiếng. Mắt ba Ôn cũng sáng ngời ngời. Dù sao bảo bối của họ có cá tính, hướng nội quá mức, thực không thể nghĩ được là trước khi tốt nghiệp lại còn có thể mang bạn trai đến gặp ba mẹ.



“Hẳn không phải là Thi Lỗi đi…” Mẹ Ôn nói: “Trách không được nó thế nào cũng không ghé nhà mình, gọi đến ăn cơm cũng từ chối đủ cách.”



Nhắc đến, Ôn Bắc Bắc mới nhớ quả thật mình đã lâu rồi không thấy người kia, nhưng suy nghĩ còn không bay xa được, câu hỏi của ba liền ập đến: “Đối phương là người nào con, bạn học sao?”



Mặt Bắc Bắc lập tức đỏ lên, “Không…không phải. Ảnh…ba mẹ cũng quen đó…”



“Hửm? Ba mẹ cũng biết sao?” Ba Ôn mẹ Ôn nhìn nhau. Trong đầu mẹ Ôn lập tức xuất hiện một ý tưởng, lại quay đầu nhìn về phía Ôn Bắc Bắc, “Sẽ không phải là…”



“Thầy Tần ạ…”Ôn Bắc Bắc cúi đầu càng thấp. Cô gãi gãi đầu, lại nói thêm, “Con…con thực thích ảnh.”



“Là thầy Tần ở trên lầu kia sao!” Mẹ Ôn có chút kinh ngạc, “Thằng bé lớn hơn con bảy tám tuổi gì đó đi. Ôi, cái này mẹ thực sự không nghĩ tới.”



Mẹ Ôn làm cho Ôn Bắc Bắc hoảng cả lên. Tuổi của ba mẹ cô cũng không kém bao nhiêu, cô sợ cả hai người sẽ có chút để ý ở phương diện này. Tuy rằng ba mẹ của cô đều cởi mở, nhưng thực sự cũng không “mở” đến như vậy, thậm chí có vẻ truyền thống.



Ba Ôn nhìn ‘nhất cử nhất động’ của Ôn Bắc Bắc. Một lát sau ông mở miệng nói, “Nhưng danh tiếng của thầy Tần ở trong trường rất tốt.”





Mẹ Ôn liếc nhìn ba Ôn, nói, “Vậy chọn ngày đi, để cho thầy Tần đến thăm hỏi. Lầu trên lầu dưới, cũng rất tiện.”



Nói như vậy là coi như là đã đồng ý, nhưng trong lòng Ôn Bắc Bắc vẫn còn bồn chồn không thôi. Cô cũng không hoàn toàn hiểu được suy nghĩ của ba mẹ. Không phản đối, nhưng cũng không phải là vui vẻ gì.



Không quá hai ngày, Tần Duẫn Chi liền chính thức tới cửa chào hỏi, mang theo quà tặng, cấp bậc lễ nghĩa cũng là chu toàn. Vào buổi chiều, ba mẹ Ôn đều ở nhà, hàn huyên thật lâu. Hỏi chuyện tình hình trong nhà gần đây, công việc ở trong trường thế nào và mấy chuyện vụn vặt khác. Bữa cơm tối Tần Duẫn Chi còn chủ động giúp mẹ Ôn chuẩn bị. Rốt cuộc Ôn Bắc Bắc cũng có thể thấy được tia sáng tán thưởng le lói trong mắt ba mình.



Buổi đêm, Ôn Bắc đọc sách xong, rửa mặt chuẩn bị về phòng ngủ. Đi ngang qua cửa phòng ba mẹ, ánh sáng mờ mờ hắt từ phòng ra. Cô chợt nghe được tiếng ba mẹ nói chuyện với nhau.



“Kỳ thực tuổi lớn một chút cũng không phải không tốt, ít nhất cũng chín chắn trưởng thành. Bắc Bắc nhà mình, tuy rằng không cần vợ chồng mình quan tâm đến cuộc sống của nó, nhưng đạo lý đối nhân xử thế vẫn còn kém một chút. Có một người hiểu biết bên cạnh nó là tốt nhất.”



“Ừ, anh thấy Tần Duẫn Chi kia là một người chín chắn điềm tĩnh, việc trong nhà cũng biết làm, tính tình cũng tốt. Quan trọng nhất là, nhìn ánh mắt Ôn Bắc Bắc hôm nay đi, chỉ có hai chữ, yêu thích.”



“Anh làm ba đấy, sẽ không ghen tị đi? Em nói cho anh biết, con gái lớn rồi thì không giữ được đâu!”



Ôn Bắc Bắc ở ngoài cửa nghe, sống mũi ‘bất tri bất giác’ nghèn nghẹt cay cay. Trên đời này, người để tâm đến cô nhiều nhất vĩnh viễn là ba mẹ cô, bởi vì sinh mệnh của cô bây giờ là của ba mẹ cho. Ba mẹ sẽ không bao giờ hứa hẹn, không bao giờ nói vĩnh viễn, nhưng ba mẹ sẽ luôn vững vàng ở lại cái nơi gọi là nhà kia, vì con của họ mà chắn gió che mưa.



Yên lặng trở về phòng mình, Ôn Bắc Bắc giương mắ nhìn bóng đêm mịn mướt, trong không khí là những ngọn gió mùa hè nhẹ thôi, mang theo hương vị của hạnh phúc và may mắn. Có được những người như vậy che chở, là may mắn của cô.



Mùa hè giữa tháng tám, ngày Ôn Bắc Bắc gặp ba mẹ chồng rốt cuộc cũng đến. Tần Duẫn Chi lái xe dọc đường đi, điều hòa trong xe mở hơi thấp, nhưng trong lòng bàn tay Ôn Bắc Bắc vẫn rịn đầy mồ hôi.



Xe cuối cùng cũng rẽ vào một khu chung cư kiểu mới, khung cảnh tao nhã, còn có người tạo suối phun cùng cây xanh, thái dương Ôn Bắc Bắc cũng rịn luôn cả mồ hôi. Dưới đáy lòng cô thực khinh bỉ chính mình đang có ý định nhanh chân chạy trốn, nhưng là…Cô quả thực không thể ngờ được ba Tần Duẫn Chi là giáo sư của trường Kiến trúc, cũng không nghĩ tới việc mẹ anh là du học sinh, Anh văn khỏi nói! Trách không được việc tìm đối tượng cho anh lần trước là một cô gái làm trong công ty nước ngoài. Lần đầu tiên cô cảm thấy chính mình dường như rất lỗi thời, căn bản cũng là không thích hợp.



Đỗ xe xong, Tần Duẫn Chi nhìn thấy Ôn Bắc Bắc đang vô cùng bất an, liền nắm lấy tay cô, nhìn vào mắt cô, nghiêm túc nói, “Bắc Bắc, anh nói với em rồi, không nên lo lắng nhiều. Ba mẹ anh sẽ chấp nhận em.”



“Nhưng là…em sợ mình không có…đề tài chung…với hai người…Anh văn em không tốt. Còn kiến trúc…”




“Ôn Bắc Bắc.” Tần Duẫn Chi cắt ngang lời cô, “Em lại suy nghĩ đi đâu rồi. Họ làm sao có thể lấy ngành học mà làm khó dễ em thế này thế kia được? Huống chi, họ cũng đâu biết lịch sử đâu. Ba mẹ anh là người dễ chịu, cũng rất dễ ở chung, giống như ba mẹ em vậy. Thả lỏng chút. Tin tưởng anh, được không?”



Thả lòng mình, tin tưởng anh. Ôn Bắc Bắc ngẩng lên nhìn vào mắt anh, sau đó yên lặng gật đầu.



Không biết vì sao, chỉ cần nắm bàn tay vững vàng của Tần Duẫn Chi thật chặt sẽ khiến Ôn Bắc Bắc có nhiều dũng khí hơn.



Cô nhảy xuống xe, cầm quà cáp lên, nắm lấy bàn tay người đàn ông kia, vào thang máy lên lầu.



Người mở cửa là mẹ Tần Duẫn Chi. Vừa nhìn thấy bà, ánh mắt của bà liền hấp dẫn Ôn Bắc Bắc. Đó là một ánh mắt ôn hòa giống Tần Duẫn Chi như đúc, tràn ngập sức mạnh khiến người ta cảm thấy an toàn.



Mẹ Tần nhìn thấy Ôn Bắc Bắc liền tươi cười dẫn hai người vào nhà. Ba Tần đang ngồi trên sofa đọc báo, nhìn hai người cũng đứng dậy chào hỏi. So sánh một chút, thì nhìn qua ba Tần nghiêm khắc hơn rất nhiều. Hàng mi ông thẳng, môi gần như mím lại thành một đường, có tư thế rất uy nghiêm, khiến cho Ôn Bắc Bắc không dám đối diện quá lâu.



Ôn Bắc Bắc ngập ngừng gọi bác trai bác gái xong đã bị mẹ Tần nhiệt tình kéo tay ngồi trên sofa, “Con là Ôn Bắc Bắc đi.”



“Vâng ạ.”



“Là một đứa bé rất chăm chỉ. Nghe Duẫn Chi nói con học khảo cổ, vất vả lắm hả con?”




“Vâng, tốt ạ.”



“Mẹ, Bắc Bắc hướng nội, mẹ đừng làm cô ấy sợ.” Tần Duẫn Chi đem quà cáp mang đến cất hết đồ vào nhà xong, liền ngồi xuống bên cạnh Bắc Bắc.



Mẹ ruột liếc nhìn anh một cái, “Nhìn con lo lắng kia, chẳng lẽ mẹ còn ăn cô bé hả.”



Ba Tần nhấp ngụm trà, chậm rãi nói: “Con yên tâm, mẹ con là phán sao phán trăng xong mới phán được chuyện này, đã quyết định là không làm cô bé khó xử rồi.”




Mặt Ôn Bắc Bắc ửng hồng, vụng trộm nhìn Tần Duẫn Chi. Tần Duẫn Chi chỉ nhìn cô cười dịu dàng.



Sau đó, vì ba Tần kêu Tần Duẫn Chi lên phòng làm việc, để lại Ôn Bắc Bắc cùng mẹ Tần. Có lẽ ba Tần nói thật, mẹ Tần đối với Ôn Bắc Bắc rất là nhiệt tình, không có một chút gì khiến cô khó xử, quan tâm rất nhiều. Hỏi cô việc học có nặng lắm hay không, Tần Duẫn Chi có bắt nạt cô hay không. Bà còn nói Bắc Bắc là cô gái đầu tiên Tần Duẫn Chi mang về nhà, đương nhiên là không thể không nhắc đến bạn gái của Tần Duẫn Chi thời Đại học. Tóm lại là để nhấn mạnh vị trí trọng yếu của Ôn Bắc Bắc trong mắt Tần Duẫn Chi. Ôn Bắc Bắc nghe, trong lòng không khỏi tràn đầy cảm xúc vui vẻ. Trước mặt mẹ Tần cũng từ từ thả lỏng.



Cơm tối có một dì giúp việc đến làm nên cũng không bảo Ôn Bắc Bắc giúp. Không khí trên bàn ăn cũng rất hòa hợp, không có gì phải nói. Sauk hi ăn xong lại nói chuyện hàn huyên trong chốc lát, hai người mới rời đi. Mẹ Tần còn nhắc đi nhắc lại hai người phải thường xuyên ghé nhà.



Đi xuống lầu, cả người Ôn Bắc Bắc mới hoàn toàn bình tĩnh lại, cô thở mạnh một hơi. Lúc ngồi bên ghế phụ, cả người như mềm ra.



“Rất mệt sao?” Tần Duẫn Chi nghiêng đầu, nói.



“Ừm.” Cô gật đầu, sau đó cười với anh, “Nhưng rất vui. Ba mẹ anh giống như là nhận em, đúng không?”



Nhìn ánh mắt lấp lánh ánh sáng của cô, Tần Duẫn Chi bật cười, nhịn không được hôn hôn lên đôi môi kia, sau đó nói: “Phải. Cho nên, yên tâm?”



Bị động tác hôn đột ngột của anh làm cho bất ngờ, cô hoảng người vội vàng nghiêng mặt qua. “Ừm, dạ.”



“Ôn Bắc Bắc, sao cho đến bây giờ em vẫn còn ngại ngùng ngập ngừng đến vậy? Hả?” Tần Duẫn Chi cũng không lui lại, ngược lại có vẻ xấu xa nâng cằm cô lên, xoay lại đối diện cùng mình.



Rõ ràng mặt của cô đã đỏ bừng lên, người đàn ông kia vẫn cúi đầu xuống, dùng sức bắt đầu hôn. Có lẽ bởi vì tâm trạng anh cũng tốt, nên không dây dưa như chuồn chuồn lướt nước nữa. Nụ hôn lần này rất xâm nhập, rất sâu, tách hàm răng của cô ra rồi quấn quít không buông. Cánh tay vòng ra sau gáy cô, kéo cô áp sát vào người mình.



Cảm xúc nóng cháy thình lình trào ra, quấy đảo cả thế giới đều choáng váng mơ hồ. Ôn Bắc Bắc không biết làm sao chỉ có thể níu chặt lấy áo người đàn ông kia. Không khí dần loãng. Cô cảm thấy giờ phút này mình không thể hít thở được, lại ngượng ngùng nghĩ nếu thời gian ngừng lại – chỉ một khắc này thôi – cũng không là quá tệ.



Cô từ từ phát hiện ra, chính bản thân mình càng ngày càng tiếp cận với một Tần Duẫn Chi chân chính, một Tần Duẫn Chi mà càng ngày cô càng thích.



Suy nghĩ của tác giả: Ôi, thầy Tần ơi, anh nhanh chút ăn luôn Ôn Bắc Bắc đi. Đen mặt.