Nạp Lan Tuyết thở dài rồi tiếp tục nói: "Ôn Uyển đã làm rất nhiều chuyệncho hắn, hắn cứu Ôn Uyển từ Bắc Triều về, Ôn Uyển lén vào cung, đem sợidây chuyền của công chúa Bắc Triều đưa cho Hoàng Phủ Vô Song, giúp kếhoạch của Phượng Ly tiến hành thuận lợi hơn. Nhưng việc này hoàn toànkhông phải do Phượng Ly yêu cầu. Ta vẫn nghe Lam Băng nói, từ trước tớigiờ hắn luôn từ chối ý tốt của Ôn Uyển để không mắc nợ muội ấy quánhiều. Còn bây giờ, hắn vì cô mà ngôi vị hoàng đế cũng không màng, hắnmuốn thành thân với cô trước khi đăng cơ để cô có thể danh chính ngônthuận trở thành hoàng hậu. Khi thân phận của cô bị bại lộ, hắn nói cô đã có thai để nhanh chóng được thành thân với cô. Nhưng vì sao cô vẫn chưa đồng ý? Các quan đòi cho thái y tới bắt mạch, cũng là hắn cứng rắn ápchế bọn họ."
Hoa Trứ Vũ yên lặng lắng nghe, ngón tay đặt trên dây đàn khẽ run lên giống như lòng nàng lúc này.
"Ta nhìn cái bộ mặt như thiếu nợ của hắn mấy hôm nay, sắp không chịu nổinữa rồi. Ta cũng tin cô thật lòng với hắn, nên mới nói với cô mấy lờinày." Nạp Lan Tuyết thở dài nói.
Hoa Trứ Vũ cúi đầu không nói gì, từ sau khi Hoàng Phủ Yên tới đây, Cơ Phượng Ly vẫn chưa xuất hiện.
"Ta cáo từ trước!" Nạp Lan Tuyết cảm giác mình đã nói xong, đứng dậy, chắp tay cáo từ.
Hoa Trứ Vũ khẽ mân mê dây đàn, gảy lên khúc “Nhược Thủy” do Cơ Phượng Ly sáng tác.
......
Lúc hoàng hôn trời bắt đầu nổi mưa, tiếng mưa rơi rào rào mang theo nhữngcơn gió lạnh ùa tới. Đây là cơn mưa đầu tiên trong năm, nhưng lại khônggiống mưa xuân.
Trong Cần Chính Điện sáng rực ánh đèn, có vài tia sáng lọt qua khe cửa hắt về phía hành lang màu đỏ, mang theo bầu không khí nặng nề đầy áp lực.Ngoài điện, không chỉ có thái giám đứng chờ lệnh mà còn có một lượng lớn Phong Vân Kỵ canh gác bên ngoài.
Cơ Phượng Ly mặc triều phục ngồi dựa vào ghế, thân hình cao lớn khuất sauLong án, trên gương mặt tuấn mỹ không có nét biểu cảm nào. Mấy ngày nay, hắn bận rộn xử lý chính vụ, phê duyệt tấu chương. Còn bây giờ, nhìnđống tấu chương chất cao như núi hắn lại không có tâm trạng xem xét. Hắn là Nhiếp Chính vương, hắn phải phụ trách cuộc sống của hàng vạn dânchúng Nam Triều, còn cả gánh nặng của giang sơn xã tắc. Hắn không đượclười biếng, cũng không được chậm trễ, thế nhưng, hắn thật sự không cótâm trạng đọc những bản tấu chương kia. Bởi vì hắn có thể đoán đượcnhững thứ kia nói về chuyện gì.
Hồng nhan họa thủy, nữ nhi phản thần.
Hắn chỉ muốn thành thân với người hắn yêu, sao lại có nhiều người ngăn cảnhắn như vậy. Làm quân vương một nước, cuối cùng hắn đạt được gì?
"Thần xin Vương Gia nghĩ lại." Lam Băng giờ đã thành Thừa tướng Nam Triều khom người nói.
Cơ Phượng Ly khép đôi mắt lại, lạnh lùng nói. "Lam Băng, kể từ khi làmThừa Tướng, ngươi bắt đầu cổ hủ hơn trước nhiều. Dựa vào tính cách củaNguyên Bảo, bản vương không tin nàng sẽ giúp đỡ Hoa Mục phản quốc."
Lam Băng trầm ngâm nói: "Vương Gia nói phải, lấy tính cách Nguyên Bảo chắcchắn không làm ra những chuyện đó. Nhưng xin Vương Gia đừng quên, HoaMục có thân phận gì."
Cơ Phượng Ly khẽ nhíu lên, đứng dậy đi đi lại lại, bước chân trầm ổn không hề phát ra tiếng động.
"Vương Gia, Đồng đại nhân có chuyện bẩm báo." Ngoài cửa, có thái giám thận trọng bẩm báo.
Cửa phòng mở ra, Đồng Thủ vội bước vào thi lễ: "Vương Gia, có mật báo từ Tây Giang Nguyệt."
Lam Băng nhận lấy mật báo, dâng lên. Cơ Phượng Ly nhanh chóng mở ra đọc,trong phút chốc, mặt cắt không còn giọt máu. Không thể bình tĩnh lại,kinh ngạc, khó tin, khổ sở thì nhau ùa tới.
"Vương Gia, đã xảy ra chuyện gì?" Lam Băng và Đồng Thủ lo âu hỏi, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Vương Gia khiếp sợ như vậy.
Cơ Phượng Ly lắc đầu, nhàn nhạt nói: "Không có việc gì, các ngươi lui xuống đi!"
Đồng Thủ và Lam Băng đưa mắt nhìn nhau, nhanh chóng lui ra ngoài.
Cơ Phượng Ly cúi đầu nhìn bức mật báo trong tay, trong mắt như có ngọn lửa đang bừng cháy, giống như muốn thiêu đốt hoàn toàn hai chữ "Công chúa"kia vậy.
Cần Chính Điện trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi tí tách bên ngoài, càng ngày càng nhanh, miên man không dứt.
Mãi một lúc sau, hắn đặt bức mật báo lên chậu than rồi bước nhanh ra ngoài. Thái giám đứng hầu ngoài cửa vừa nhìn thấy hắn liền vội vàng mang ô tới cho hắn che mưa. Nhưng hắn lại ra lệnh: "Không cần, tối nay các ngươikhông cần đi theo bản vương!"
Thái giám kia còn chưa kịp phản ứng, hắn đã bước vào cơn mưa, tiếng gió vùvù gào thét bên tai. Hắn đi thẳng tới bờ hồ phía trước Đào Nguyên Cư mới dừng lại, mưa rơi càng lúc càng dày.
Cơ Phượng Ly đứng đó cười khổ, trong lòng chỉ cảm thấy đau đớn.
"Bảo Nhi, đó là lý do nàng ở bên cạnh ta sao? Rốt cuộc nàng còn bao nhiêuchuyện giấu diếm ta nữa đây?" Một câu nói này như rút hết sức lực củahắn, chỉ còn lại tiếng thở dốc trong đêm.
......
Trong hoàng cung, tiếng mưa rơi gào thét như tiếng khóc than.
Hoa Trứ Vũ dùng xong bữa tối, Lộng Ngọc lệnh cho cung nữ thu dọn chén dĩa,rót cho nàng một chén trà rồi đi ra ngoài. Tối nay Cơ Phượng Ly vẫnkhông đến đây, ngày thường, dù có bận tới mức nào hắn vẫn tới ăn tốicùng nàng.
Nàng tựa vào giường nhìn ra ngoài cửa sổ, cầm chén trà trong tay chậm rãithưởng thức, gió đêm lạnh lẽo tràn qua cửa sổ, thấm vào vai nàng, thổitung tóc nàng.
Mơ hồ, trong tiếng mưa mang theo tiếng sáo, chỉ là rất mơ hồ, không rõràng. Hoa Trứ Vũ chăm chú lắng nghe, âm thanh như có như không. Nàngnghi ngờ mình nghe nhầm thôi, chỉ có thể mỉm cười nắm chặt chén tràtrong tay.
Nàng đứng dậy đặt chén trà lên bàn, vừa định thổi tắt nến, tiếng sáo ngoàicửa sổ lại mơ hồ truyền tới. Nàng vội vàng bước lại gần, mở cửa sổ ra.Tiếng sáo hòa cùng tiếng mưa tí tách, mang theo sự lạnh lẽo, giá buốt.
Tiếng sáo phiêu đãng không dứt, quanh quẩn xung quanh nàng, thấm vào lòng nàng.
Nhược Thủy, đó là khúc nhạc do Cơ Phượng Ly sáng tác.
Vạn vật trong trời đất dường như cũng đang trầm mặc trong tiếng sáo của hắn.
Nương theo ánh sáng mờ nhạt trong mưa, Hoa Trứ Vũ thấy một cỗ xe ngựa dừng dưới gốc cây đào cách đó không xa.
Tiếng sáo từ nơi xa truyền tới, có một bóng người đang đứng trong mưa.
"Nguyên Bảo, mau ra ngoài đi!" Trong tiếng sáo có tiếng người cao giọng hô.
Trong cung, người gọi nàng là Nguyên Bảo cũng chỉ có hoàng tử Nguyệt Thị NạpLan Tuyết, không biết đêm hôm khuya khoắt, hắn tới đây làm gì. Nàng khép cửa sổ lại, cầm lấy một chiếc ô chạy nhanh ra ngoài.
Bên ngoài chỉ có tiếng mưa rơi, tiếng sáo đã biến mất không còn dấu vết khiến nàng nghi ngờ có phải mình đã nghe lầm không.
"Ngài tới đây làm gì?" Hoa Trứ Vũ nhíu mày hỏi.
Nạp Lan Tuyết đứng dưới ô, nhưng vẫn không tránh được những giọt mưa bắnvào, dưới ánh đèn mờ nhạt chỉ có chấm chu sa giữa hai hàng lông mày củahắn là rõ ràng nhất.
Hắn không nói gì mà chỉ nhíu mày, dùng một tay vén tấm màn che cỗ xe phía sau lên.
"Đây, ta chở người đến rồi, mau nhận lấy đi!" Nạp Lan Tuyết chỉ vào trong xe, thản nhiên nói.
Mấy thái giám giương đèn lồng lên, ánh sáng nhàn nhạt chiếu vào trong xe.Hoa Trứ Vũ vừa nhìn vào, ánh mắt như bị đóng đinh không thể dời đi chỗkhác được nữa.
Người nằm trong xe chính là Cơ Phượng Ly đã mấy ngày không gặp.
Hình như hắn đang ngủ, hàng mi dày rũ xuống, vẻ mặt có phần tái nhợt. Trongtay là một cây sáo ngọc. Rõ ràng, tiếng sáo vừa rồi không phải ảo giácmà do chính Cơ Phượng Ly thổi.
"Chàng sao vậy?" Hoa Trứ Vũ hỏi.
Nạp Lan Tuyết nhún vai nói: "Không có việc gì, chỉ là uống thêm mấy chénnên vậy đấy, đây là lần đầu ta thấy hắn uống say. Còn không ngừng gọitên cô nên ta đưa hắn tới đây!"
Đêm hôm khuya khoắt, Nạp Lan Tuyết đưa Cơ Phượng Ly tới đây. Việc này khiến Hoa Trứ Vũ không kịp phản ứng, Nạp Lan Tuyết vội vàng kéo Cơ Phượng Lytrong xe ra ngoài.
"Đây, giao cho cô!" Hắn đẩy Cơ Phượng Ly về phía Hoa Trứ Vũ.
Cơ Phượng Ly bất tỉnh tựa vào vai Hoa Trứ Vũ, trong hơi thở còn có mùi rượu thoang thoảng.
"Này......" Hoa Trứ Vũ còn chưa kịp nói gì, Nạp Lan Tuyết đã ngáp dài,uể oải nói. "Ôi chao, mưa lớn quá, ta về đây!" Nói xong, hắn vội vàngtrèo lên xe, lệnh cho đám thị vệ, chỉ một lát sau đã biến mất trong mànmưa.
Hoa Trứ Vũ nghiêng đầu nhìn Cơ Phượng Ly đang tựa vào vai mình, chỉ mấy ngày không gặp, sao lại tới mức này.
Hoa Trứ Vũ một tay cầm ô, một tay vừa đỡ vừa kéo Cơ Phượng Ly vào trong, đặt hắn xuống giường.
Nàng ngồi bên nhìn hắn ngủ. Mới có mấy ngày mà trông hắn gầy đi rất nhiều.Nàng thở dài kéo chăn lại cho hắn, rồi thổi tắt nên trong phòng. Vừađịnh đi sang thư phòng đọc sách, chợt thấy trời đất quay cuồng, bị người khác ôm chặt vào lòng.
Hoa Trứ Vũ còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy người kia đã đặt nàng xuốnggiường, toàn thân nàng bị hắn ôm chặt tới không thể nhúc nhích.
"Cơ Phượng Ly!" Hoa Trứ Vũ khẽ gọi tên hắn, đáp trả lại nàng chỉ có tiếng ngáy trầm thấp của hắn.
Hoa Trứ Vũ không tin hắn đang ngủ. Thậm chí, nàng còn không tin hắn đangsay rượu. Đã lâu không thấy mặt, đêm hôm khuya khoắt đột ngột xuất hiện, phá cả giấc ngủ của người khác.
Nàng dùng tay mà không đẩy được hắn. Đang thầm nghĩ có nên dùng nội lực đánh hắn ra ngoài không.
"Ta biết chàng không say, mau đứng lên đi!" Nàng oán hận nói, chẳng lẽ hắn định bắt nàng ngủ kiểu này đến sáng sao?
Nhưng người phía trên không nhúc nhích, mắt vẫn nhắm nghiền, cả lông mi cũng không buồn cử động.
Hoa Trứ Vũ nghi ngờ, chẳng lẽ hắn say thật? Vừa nghĩ tới đây, trên mặt cảmthấy tê tê buồn buồn, môi của Cơ Phượng Ly đã rơi xuống gương mặt nàng.
Lần này không còn nghi ngờ gì nữa, nàng thuận tay dùng lực đẩy hắn ra.
Cơ Phượng Ly ngã xuống giường, sau khi rên rỉ mấy câu liền nằm yên không nhúc nhích.
Hoa Trứ Vũ ngồi dậy, trâm ngọc đã rơi ra, mái tóc đen nhánh chảy dài về phía sau.
"Cơ Phượng Ly!" Nàng gọi tên hắn.
Hắn không nhúc nhích.
Thêm lần nữa.
Hoa Trứ Vũ khẽ nhíu mày.
Nàng tựa vào giường, chống cằm nhìn hắn.
Một lúc sau, hắn vẫn bất động như cũ.
Hoa Trứ Vũ đi gần về phía hắn, cúi đầu nhìn hắn.
Trong khung cảnh tranh tối tranh sáng, hai hàng lông mi khẽ rung lên, hắn đột ngột mở mắt ra, thản nhiên cười với nàng.
Hoa Trứ Vũ đỏ mặt, lạnh lùng nói: "Nếu không say, thì mau về đi!"
Nàng quay lại ngồi xuống giường, thản nhiên nói.
Cơ Phượng Ly đứng dậy, một tay nâng cằm nàng, hôn xuống trán nàng. Nàng có thể nghe được giọng nói trầm ấm, dịu dàng của hắn: "Bảo Nhi, nàng vẫnquan tâm đến ta!"
“Chàng còn không đi đi?" Hoa Trứ Vũ khẽ nói."
"Ta đói." Hắn hoàn toàn không hiểu lời nàng nói, cởi áo choàng ngoài ra treo lên giá, sau đó đi tới nhà bếp.
Hoa Trứ Vũ không biết làm sao cho đúng, dù gì, tất cả mọi nơi trong cungđều là lãnh địa của hắn. Nàng trèo lên giường, trùm kín chăn đi ngủ. Chỉ là tiếng động nồi niêu xong chảo ở gian phòng bên cạnh không ngừng vang lên, chỉ một lát sau, hương thơm đã lan tỏa cả căn nhà.
Hoa Trứ Vũ sao có thể ngủ được, đã mấy ngày nay, nàng không được ăn cơm Cơ Phượng Ly nấu.
"Nàng lại đây ăn một chút đi!" Giọng nói của Cơ Phượng Ly truyền tới.
Cuối cùng, Hoa Trứ Vũ không chống đỡ được thức ăn thơm ngon hấp dẫn, bò dậy uống hết bát canh.
Dùng bữa xong, dọn dẹp xong, Hoa Trứ Vũ ném cho hắn một cái ô: "Lần này đi được rồi!"
Cơ Phượng Ly nhướng mày, nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm lấy ô, xoay người bước ra ngoài, trước khi đi còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Trong không gian yên tĩnh, Hoa Trứ Vũ nằm ở trên giường hồi lâu vẫn không ngủ được.
Tiếng mưa rơi bên ngoài càng lúc càng lớn, trong âm thanh tí tách của tiếng mưa rơi dường như lại có tiếng sáo vang lên.