Phượng Ẩn Thiên Hạ

Chương 137




Đan Hoằng đi đến trước mặt Hoa Trứ Vũ, kinh ngạc nhìn nàng, cất tiếng khen từ tận đáy lòng: “Tướng quân, người thật xinh đẹp!”

Nhưng khi vừa nói xong, mắt cô cũng ánh lên những giọt lệ. “Người phải gả cho Hoàng Thượng thật sao?”

“Hoàng Thượng đối với ta rất tốt, gả cho hắn cũng không tệ.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.

“Thật sao, tướng quân, người cam tâm tình nguyện thật sao?” Đan Hoằng nhìnnàng. “Sao muội lại cảm thấy tướng quân không vui. Hơn nữa, đứa bé trong bụng người....”

“Đan Hoằng, đừng nói nữa!” Hoa Trứ Vũ nắm chặt tay lại, giấu dưới lớp giá ymàu đỏ. Trong lòng cảm thấy đau đớn tới trống rỗng, ngoài cảm giác đau,còn có cảm giác tuyệt vọng khi mất đi thứ quý giá nhất. Nàng từ từ quaylại nhìn Đan Hoằng trong gương, chậm rãi nói: “Đan Hoằng, tới đây đội mũ phượng cho ta.”

Đan Hoằng khẽ lau nước mắt, nâng chiếc mũ phượng khảm đầy minh châu rực rỡ đội lên đầu Hoa Trứ Vũ.

Một chuỗi dây ngọc thả xuống, trước mắt Hoa Trứ Vũ toàn là ánh sáng lấplánh, trong phút chốc, dường như tất cả mọi thứ đều trở nên mông lung,huyền ảo.

Trong phút chốc, Đan Hoằng cảm thấy hoa mắt. Nàng nhìn Hoa Trứ Vũ xinh đẹpnhư hoa, tâm trạng trở nên phức tạp, Ngân diện Tu la, vị tướng quân từng rong ruổi nơi sa trường, từ nay về sau sẽ trở thành một người phụ nữdịu dàng, thướt tha như thế này.

Bỗng nhiên, bao nhiêu tình cảm si mê trước kia nàng dành cho tướng quân, bao nhiêu sự cố chấp không thể buông tay, trong khoảng khắc này, tất cả đãchuyển thành sự hâm mộ.

Hoa Trứ Vũ đi tới gần cửa sổ, bầu trời lấp lánh đầy sao. Bầu trời muôn hoa khoe sắc.

Hoàng Phủ Vô Song thật sự rất để tâm tới đại điển phong hậu lần này.

Nàng nhìn bầu trời rực rỡ ánh đèn, nói với Đan Hoằng: “Đan Hoằng, trong đạiđiển hôm nay, dù có chuyện gì phát sinh muội cũng không được sợ hãi. Sẽcó một người tới dẫn muội đi, sau này, muội không cần phải vì ta, hay vì bất kỳ ai mà làm chuyện gì nữa.”

Đan Hoằng kinh ngạc hỏi: “Tướng quân, người đang nói gì vậy?”

Hoa Trứ Vũ nắm tay Đan Hoằng, kéo cô ngồi xuống bàn trang điểm, cầm lấy hộp phấn thoa lên mặt Đan Hoằng, đây là lần đầu tiên Hoa Trứ Vũ dùng tớimấy món đồ nữ nhi này.

Thoa không được đều, Đan Hoằng đưa tay ra nhận lấy hộp phấn nhẹ nhàng tô vẽtrên mặt, sau khi ngậm son, cả gương mặt toát lên vẻ hồng hào.

Đan Hoằng nghi hoặc hỏi: “Tướng quân, vì sao lại trang điểm cho Đan Hoằng! Mà người kia rốt cuộc là ai?”

Hoa Trứ Vũ cười: “Hắn là ai, khi tiến hành đại điển muội sẽ biết. Muội phải tham gia đại điển cùng ta, đương nhiên phải trang điểm cho thật đẹp.”Hiển nhiên, Đan Hoằng cũng không hề biết thân phận thật sự của mình.

Có lẽ vì sự si tình của Đan Hoằng dành cho Doanh Sơ Tà, nên người được đưa đến bên cạnh Cơ Phượng Ly không phải Đan Hoằng mà là Cẩm Sắc.

Hiện tại, nàng phải để Tiêu Dận mang Đan Hoằng đi, nàng không muốn Đan Hoằng phải hy sinh thêm nữa.

Trời bắt đầu rạng sáng, đội ngũ đến đón dâu cũng sắp tới.

Trong Nhiếp phủ, tiếng ca múa, hoan hỉ rợp trời.

Tiếng nhạc hỗn loạn, tiếng người nói xôn xao khiến Hoa Trứ Vũ cảm thấy nặng nề.

Đan Hoằng khẽ nói: “Là Hoàng Thượng tới đón dâu sao?”

Hoa Trứ Vũ chú tâm lắng nghe, bên ngoài mơ hồ truyền tới tiếng binh khí vachạm, tiếng quát trầm thấp, tiếng bước chân hỗn loạn, còn có những tiếng kêu, rên rỉ.

Hoa Trứ Vũ nhếch môi cười lạnh, đây không phải người tới đón dâu, người đón dâu sẽ không bao giờ sử dụng đao, kiếm.

“Đan Hoằng, những người này tới đây cướp dâu, nếu lát nữa ta bị mang đi,muội nhớ mặc giá y tiến cung thay ta, trên giường còn một bộ giá y nữa.” Hoa Trứ Vũ thản nhiên nói.

Vốn nàng định yên lặng rời đi, nhưng thật không ngờ, đã sớm có người tới cửa tìm nàng.

May mà nàng đã chuẩn bị trước một bộ giá y nữa, tuy không có mũ phượng và khăn choàng, nhưng vẫn vô cùng xa hoa.

“Như vậy có được không?” Sắc mặt Đan Hoằng trở nên trắng bệch, vội vàng cầm lấy tay Hoa Trứ Vũ.

“Nhớ kỹ, không được để Nhiếp Viễn Kiều phát hiện ra, muội phải thay ta thamgia đại điển, mau tìm chỗ nấp đi!” Hoa Trứ Vũ cúi đầu nói, đồng thời lấy tay đẩy Đan Hoằng xuống gầm giường.

Cửa phòng đột ngột mở ra, một nha hoàn lảo đảo ngã xuống đất, xuyên quacánh cửa mở rộng, có thể nhìn thấy trời đã tảng sáng, những tầng mâycuộn tròn phía chân trời, vài tia nắng hiếm hoi màu vàng xuyên qua tầngmây, rơi loạn xuống mái ngói lưu ly.

Nhóm thị vệ Nhiếp phủ đang giao đấu với hơn mười người mặc đồ đen, nhữngngười mặc đồ sử dụng chiêu thức mau lẹ, bộ pháp nhẹ nhàng không phát ratiếng động, Những thị vệ Nhiếp phủ có xuất thân từ cấm vệ quân, nhưngcũng không phải là đối thủ của bọn họ.

Mấy người mặc đồ đen thế như chẻ tre, chỉ một lát sau đã đánh tới cửaphòng. Hơn nữa, trong công có thủ, sử dụng trận pháp biến ảo, e là cóhơn trăm người ở đây cũng không phải đối thủ của bọn họ. Những người mặc đồ đen đều là có chuẩn bị mà tới!

Hoa Trứ Vũ hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra, trên môi xuất hiện nụ cười kiều diễm, nhìn về phía mười người mặc đồ đen.

“Các ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy mà còn nghĩ có thể thuận lợi rời khỏi kinh thành sao?” Hoa Trứ Vũ lạnh lùng nói.

“Chỉ cần cô ngoan ngoãn đi theo chúng ta đi, chuyện này không cần cô phải lo lắng.” Người cầm đầu trầm giọng nói, giọng nói âm u không chút tìnhcảm.

Hoa Trứ Vũ quay lại giường rút một thanh trường kiếm, đâm về phía người cầm đầu.

Chỉ thấy người kia khẽ nghiêng đầu né tránh, còn dùng tay kẹp chặt mũikiếm, nói: “Nhiếp tiểu thư không cần biểu diễn trước mặt chúng ta, đắctội rồi!”

Nói xong, đầu ngón tay dùng thêm chút lực, Hoa Trứ Vũ liền cảm thấy phản lực mạnh mẽ truyền từ mũi kiếm tới chuôi kiếm.

Hoa Trứ Vũ vội vàng buông trường kiếm trong tay, lãnh đạm nói: “Được! Ta đi theo các ngươi, nhưng các ngươi phải thả bọn họ ra!” Hoa Trứ Vũ chỉ vào đám thị vệ và nha hoàn ngã trên mặt đất.

“Chúng ta chỉ có hứng thú với hoàng hậu tương lai.” Người mặc đồ đen lạnh lùng nói.

-----------

Hoa Trứ Vũ ngồi trong một không gian yên tĩnh đầy bóng tối, có thể mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa lọc cọc.

Xe ngựa chạy nhanh trên đường, tiếng truy binh la hét ầm ĩ phía sau dần trở nên mơ hồ, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.

Không biết vì sao, Hoa Trứ Vũ lại thấy vô cùng bình tĩnh, giống như mặt hồ yên ả không có lấy một gợn sóng.

Nàng mơ hồ đoán ra ai đã bắt cóc nàng, thật ra nàng đã mong được gặp lại người này, đã mong từ rất lâu rồi.

Ước chừng nửa canh giờ sau, xe ngựa mới dừng hẳn, tấm ván bằng gỗ phía trên đầu được lật lên, lộ ra ánh sáng.

“Ra ngoài đi!” Người mặc áo đen lạnh giọng nói.

Hoa Trứ Vũ chậm rãi bước từ trong hòm ra, bị người mặc đồ đen mạnh mẽ áp giải xuống xe ngựa.

Bên ngoài là một nông trang rộng lớn, có mấy gian nhà tranh lượn lờ khóibếp, nếu không phải đang trong tình cảnh nguy hiểm, Hoa Trứ Vũ thật muốn đắm chìm trong đó, tính theo canh giờ ngồi trên xe, chắc hẳn đây là một nông trang nằm ở ngoại thành cách Vũ Đô không xa.

Hoa Trứ Vũ bị giam trong một căn phòng có thể coi là thanh nhã, người mặcđồ đen trói hai tay nàng lại, nhưng khi vừa đưa nàng vào trong phòngliền đi ra ngoài.

Nàng ngồi đợi trong phòng rất lâu, nhưng người nàng muốn gặp lại không hề xuất hiện.

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như tưởng tượng củanàng, có lẽ không phải là hắn? Nhưng liệu có thể là ai khác? Dù thế nào, nàng cũng không thể tiếp tục chờ đợi, nếu là hắn, nàng sẽ rời xa hắn,nếu không phải hắn, nàng càng không cần phải ngồi đây chờ chết.

Hoa Trứ Vũ chậm rãi đi đến bên cửa sổ, lặng yên đánh giá động tĩnh bên ngoài.

Hai người mặc áo đen cầm đao canh giữ ngoài cửa, còn có hai người canh giữ ngoài sân, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.

Cỗ xe vừa đưa nàng tới đây cũng ở trong sân, hai con ngựa kéo đang được cột vào một gốc cây cổ thụ.

Nàng âm thầm vận nội lực, tách đứt dây thừng, lấy tay mở cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài.

Giá y đỏ thẫm lướt nhanh trong gió, dưới ánh nắng mặt trời đỏ rực như ráng chiều.

Nàng nhẹ nhàng điểm chân lên xe ngựa, nhún người nhảy lên lưng ngựa, giật dây cương, cưỡi ngựa chạy ra ngoài.

Bên ngoài là những ô ruộng ngang dọc đan xen lẫn nhau, ngựa chạy vọt nhanh như tên, phía sau còn có tiếng xé gió truyền tới.

Hoa Trứ Vũ biết đó là tiếng động từ những mũi tên do đám người mặc đồ đen bắn ra.

Nàng nhẹ nhàng nằm úp xuống lưng ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng đã được tôi luyện tới thuần thục trên chiến trường.

Tránh được mũi tên kia, nàng xoay người ngồi thẳng dậy, nhưng ngay sau đó lại cảm giác được một cơn gió mạnh ùa tới.

Ngọn gió cực mạnh này không xuất phát từ phía sau, mà là từ phía trước.

Dựa vào khả năng cưỡi ngựa của nàng, mấy người mặc áo đen phía sau khôngthể đuổi kịp nhanh như vậy, chắc hắn là đồng bọn tới tiếp ứng.

Một cảm giác lạnh lẽo ùa tới, trong chớp mắt, Hoa Trứ Vũ đã nhận ra cơn gió kia kỳ thật không phải gió, mà là kiếm khí.

Không hướng về nàng, mà hướng về con ngựa của nàng.

Hoa Trứ Vũ phản ứng cực nhanh, nàng đột ngột kéo mạnh dây cương, con ngựasợ hãi giơ cao hai chân trước hí vang, đồng thời tránh được một kiếmkia.

Nàng ngước mắt nhìn lên, người vừa tập kích nàng là một người mặc đồ đen khác.

Mà mấy người mặc đồ đen phía sau chạy dọc theo cánh đồng,tung hoành ngangdọc giống như một bức tranh thủy mặc với hai màu đen, vàng.

Một cỗ xe ngựa xuất hiện trong bức tranh thủy mặc đó, một bóng dáng cao lớn kiêu ngạo đang ôm lấy cánh tay nghiêng người tựa vào xe, bộ giáp trắngtrên người gần giống như những áng mây buổi sớm phía chân trời.

Vẻ mặt hắn có phần cứng ngắc, cũng có thể do hắn đang đeo mặt nạ.

Khi nhìn thấy Hoa Trứ Vũ ghìm ngựa né tránh thanh kiếm tập kích chân ngựa,trong mắt người đó hiện rõ vẻ kinh ngạc, hắn đột nhiên dời bước, lữngthững đi tới như chỗ không người.

Hắn khẽ cười khiến gương mặt cứng nhắc có phần ấm áp hơn, tươi đẹp giống như ánh mặt trời buổi sớm.

Nhưng sát ý vẫn không ngừng truyền vào trong gió. Hắn chậm rãi bước qua cánh đồng, không hề bị dính chút nước nào.

Chỉ trong khoảnh khắc, Hoa Trứ Vũ có cảm giác, dường như tất cả phú quý,quyền lực, sùng bái đều tập trung ở người đằng trước mặt, tất cả nhữngthứ còn lại đều trở nên hèn mọn.

Chỉ có hắn mới là vương giả cao cao tại thượng trên thế gian này.

Không hề nghi ngờ, người như vậy chắc chắn là chủ nhân của đám người mặc đồ đen bắt cóc nàng.

Quả nhiên không phải là người nàng nghĩ tới, nếu đã như vậy, chi bằng mau chóng thoát thân.

Kéo dây cương, Hoa Trứ Vũ định giục ngựa chạy như điên, nhưng mấy người mặc đồ đen kia đã cầm kiếm xông tới.

Nàng lạnh lùng nheo mắt, thân mình hơi nghiêng về một phía, sau đó đột ngộtngửa người ra sau, những thanh kiếm lạnh lẽo xẹt qua gò má nàng, nhanhchóng tập kích thêm lần nữa.

Gió thổi tà váy tung bay như cánh bướm phiêu dật trong nắng.

Cơ Phượng Ly vừa nhìn lướt qua trang phục đã biết nàng chính là hoàng hậubọn họ muốn cướp, nhìn tư thế cưỡi ngựa của nàng cũng có thể biết nànglà người có võ công.

Vậy nên hắn mới sai đám người mặc đồ đen qua ngăn nàng lại, không cho nàngbỏ chạy. Chỉ là hắn không ngờ, nàng cưỡi ngựa rất thuần thục, dễ dàngtránh né.

Gương mặt khuất sau chuỗi dây ngọc như mộng như ảo, lúc người mặc đồ đen đâmthêm một kiếm tới, nàng khẽ xoay người về một bên, kiếm của người kiakhẽ lướt qua chuỗi dây bằng ngọc, lộ ra một đôi môi đỏ mọng xinh đẹp,sống mũi cao thẳng, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, còn cả cái trán trơnmịn, đầy đặn.

Khi nhìn thoáng qua gương mặt lúc ẩn lúc hiện sau chuỗi dây ngọc, Cơ Phượng Ly chợt ngây người.

Hắn đang nằm mơ sao, sao hắn lại cảm thấy cô nương kia quen thuộc như vậy?Giống hệt như lúc nhìn bức tranh khắc họa nàng, trái tim co thắt mãnhliệt.

Trong khoảnh khắc đó, một tiếng ngựa hí lên đau đớn, ngựa của người mặc đồđen đã bị đâm trúng, máu tươi bắn ra tung tóe, run rẩy ngã gục xuốngđất. Còn nàng giục ngựa chạy đi, bộ giá y màu đỏ bay trong gió, còn cảchiếc khăn choàng vai chập chờn như cánh bướm lay động, đẹp tới hai mắthắn cảm thấy đau đớn.

Cũng trong chính khoảnh khắc đó, hắn đột nhiên tháo con ngựa ở xe ra, tungngười nhảy lên đuổi theo. Nhưng vẫn chậm một bước, hắn chỉ có thể nhìnngười đằng trước tháo mũ phượng ném xuống đất, nhìn nàng đi càng lúccàng xa, mãi đến khi biến mất phía chân trời.

Hắn kéo dây cương lại, nụ cười trên môi đã sớm nhạt đi, môi mỏng khẽ mím chặt.

Mà trái tim, co thắt dữ dội khiến hắn không thể bình tĩnh.

“Tất cả lui về, không cần đuổi theo nữa!” Hắn lạnh lùng nói.

“Thật không ngờ, một Nhiếp tiểu thư nhu nhược lại biết võ công, còn có khảnăng cưỡi ngựa lợi hại như vậy!” Một người mặc đồ đen nói.

Cơ Phượng Ly đưa mắt lạnh lùng nhìn bọn họ, nơi mà ánh mắt hắn đi qua đềukhiến người ta cảm giác như mình là mặt băng bị xuyên thấu thoáng xuấthiện vết nứt, hoảng sợ lùi lại phía sau.

“Đại hôn của Tân đế sắp bắt đầu rồi, mau chuẩn bị, ta muốn tiến cung đi!” Hắn thản nhiên nói.

Khoảnh khắc kia quá ngắn ngủi, hắn nghĩ do mình đã quá nhớ tới người kia nên mới bị hoa mắt, sinh ra ảo giác.

Nhưng hắn vẫn cảm thấy lòng mình không yên, hắn nhất định phải nhìn xem, Nhiếp Y Nhân, rốt cuộc nàng ta là ai?

“Chủ nhân, ngài lấy thân phận gì tiến cung, hoàng tử Nạp Lan đã dùng thânphận hoàng tử Nguyệt Thị rồi. Huống chi, chúng ta đã thành công châmngòi để Hoa Mục tranh chấp với Nhiếp Viễn Kiều, bây giờ tiến cung sẽ rất nguy hiểm.”

Cơ Phượng Ly làm như không nghe thấy gì, thản nhiên nói: “Nhiều lời!” Cho dù là núi đao biển lửa, hắn cũng phải vào cung.

Rạng sáng, bá quan văn võ đã tập trung ngoài Khang Ninh Điện, cấm vệ canh gác nghiêm ngặt.

Nghi thức Hoàng tộc vô cùng long trọng, cấm vệ quân và cung nhân quỳ đầy hai bên đường, các thái giám, nội thị đứng hầu bên cạnh.

Đến giờ lành, Loan kiệu đón tân nương từ Nhiếp phủ vào thẳng hoàng cung, có một tấm thảm đỏ trải dài từ cửa cung tới Khang Ninh Điện, vô cùng xahoa, lãng phí.

Loan kiệu đưa tới trước cửa cung liền dừng lại. Hoàng Phủ Vô Song mặc cátphục màu đỏ thẫm cầm cung tới trước Loan kiệu, bắn ba mũi tên nhỏ vàocửa kiệu, theo tập tục dân gian, đây là hành động để xua đuổi tà khí.

Có cung nữ tới mở cửa kiệu, Hoàng Phủ Vô Song đưa tay đỡ hoàng hậu đầu đội khăn hỉ thêu hình uyên ương bước xuống.

Hai người nắm tay bước trên thảm đỏ, chậm rãi đi về phía Khang Ninh Điện.

Lần đại hôn này, sứ thần các nước cũng tới tham dự, hoàng tử Nguyệt Thịnhìn thấy tân đế dắt hoàng hậu bước lên thềm đá, hắn liền xoay người rời đi, chỉ một lát sau, bên cạnh hắn đã xuất hiện thêm tùy tùng NguyệtPhách.

Tất cả mọi người chỉ chăm chú nhìn vào Đế - Hậu, không có ai để ý tới tình huống bên này.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời xanh vạn dặm không mây, trên thảm đỏ có mộtđôi người ngọc mặc trang phục màu đỏ rực rỡ như lửa, vô cùng loá mắt.Văn võ bá quan, nội thị, cung nữ, tất cả như ngừng thở đưa mắt nhìn haingười đang sánh vai.

Phía cuối thảm đỏ là Khang Ninh Điện, hai người bước lên đài cao quỳ xuống hành lễ với Nhiếp Thái Hậu.

Quan viên Lễ bộ đã dựng hương án, Tổng quản Cát Tường cầm thánh chỉ bước ra, cao giọng đọc: “Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết: Thiên kimtiểu thư Nhiếp tướng Nhiếp Y Nhân, tính tình dịu dàng, hiểu lễ nghĩa,tài đức vẹn toàn, nay cử hành đại điển, sắc phong làm Hoàng Hậu, khâmthử!”

Cát Tường tuyên đọc xong liền giơ cao thánh chỉ ý bảo tân Hậu đang quỳ trên mặt đất tiếp chỉ.

Khăn hỉ màu đỏ che khuất gương mặt, Đan Hoằng vô cùng lo lắng, không biết vì sao tướng quân vẫn chưa về, chẳng lẽ nàng phải thay người gả cho HoàngThượng sao?

Trong lúc do dự, Hoàng Phủ Vô Song đã cúi người đỡ nàng đứng dậy, đặt chiếuchỉ trong tay Cát Tường vào tay nàng. Hắn nắm lấy tay nàng, khẽ nói vàotai nàng: “Đứng trên cao nhìn khắp thiên hạ, vạn vật cung phụng dướichân, quân lâm thiên hạ là cảm giác vui sướng cỡ nào, nhưng điều làmtrẫm hạnh phúc nhất là có nàng ở bên cạnh trẫm, Tiểu Bảo Nhi.”

Đan Hoằng nghe vậy, trong lòng khẽ run lên, nàng không phải tướng quân, nếu tướng quân ở đây, nghe được những lời này, liệu có thể động lòng haykhông.

Đúng vào lúc này, ngoài đại điện có thái giám bước vào bẩm báo: “Hoàng đế Bắc Triều Tiêu Dận đích thân mang đại lễ tới mừng.”

Hoàng đế Bắc Triều?

Quần thần sửng sốt, không có ai ngờ hoàng đế Bắc Triều lại đơn thương độc mã đi tới Nam Triều.

Còn Hoàng Phủ Vô Song đã nhận được mật báo từ lâu, nhưng hắn cũng bất ngờ khi Bắc Đế thân chinh đến dự đại hôn của mình.

“Còn làm gì vậy, mau mời vào trong.” Hoàng Phủ Vô Song mỉm cười nói.

Thái giám bước ra truyền chỉ, chỉ một lát sau, một tràng dài tiếng hô nối tiếp vang lên.

“Bắc Đế yết kiến!” Đến khi âm thanh cuối cùng vang lên, bên ngoài cửa cung xuất hiện một bóng người cao lớn, đầy vẻ ngạo mạn.

Bắc Đế Tiêu Dận bước đi trên thảm đỏ, mặc một bộ áo tím thêu hình giao long phần phật bay trong gió. Bước đi đầy khí phách, mạnh mẽ, theo sau hắnlà hai trong số tứ đại thân vệ.

Khi đứng cách Hoàng Phủ Vô Song khoảng mười bước mới dừng lại, cấm vệ quân Nam Triều thấy thế liền rút đao ra ngăn cản.

“Thì ra người Nam Triều tiếp đãi khách như thế này sao?” Tiêu Dận lạnh lùngđưa mắt nhìn qua, những cấm vệ quân đang ngăn cản cảm thấy toàn thân run lên.

“Lui ra!” Hoàng Phủ Vô Song lạnh giọng quát.

“Bắc Đế đi đường xa tới, không tiếp đón từ xa, thật quá thất kính!” Hoàng Phủ Vô Song cười nói.

“Hoàng Thượng khách khí rồi, lần này bản đế tới đây, một là chúc Hoàng Thượngvà hoàng hậu long phượng sát cánh, bạc đầu giai lão!” Tiêu Dận nhếch môi cười, giọng nói nhẹ nhàng mang theo lạnh lùng.

Sau đó, hắn nheo mắt lại, nói: “Dâng lễ vật lên.”

Hồi Tuyết và Lưu Phong đứng sau nghe thấy liền nâng khay, trình lễ vật lên.

Hoàng Phủ Vô Song ra hiệu bảo thái giám đứng sau nhận lấy, còn mình bướcxuống mời Bắc Đế vào trong điện tham gia yến hội sắp tới. Tiêu Dận khẽcười, sau đó đưa mắt nhìn tân Hậu đứng phía sau Hoàng Phủ Vô Song, đôimắt hơi nheo lại, chậm rãi nói: “Lúc bản Đế tới đây, cũng không biếtHoàng Thượng tiến hành đại hôn, lễ vật có phần vội vàng. Nhưng, bản đếlại có một phần đại lễ muốn tặng cho Hoàng Hậu.”

Hoàng Phủ Vô Song nghe vậy, bật cười: “Không ngờ Bắc Đế còn tặng cả lễ vật cho Hoàng Hậu, Hoàng Hậu hãy mau đa tạ Bắc Đế.”

Đan Hoằng bị khăn hỉ che khuất, không nhìn được người mới tới, thứ lọt vàotầm mắt chỉ có một đôi giày hoa văn bằng da hươu, nàng cúi đầu nhìn chân hắn, trong đầu chợt nhớ tới những lời nói của tướng quân.

Gả đi thay người, còn nói sẽ có một người mang nàng đi. Chẳng lẽ, người này là Bắc Đế? Vì sao, hắn lại mang nàng đi?

Nàng chậm rãi hít sâu, mỉm cười nói: “Đa tạ Bắc Đế.”

“Hoàng hậu không nhìn xem đó là lễ vật gì sao?” Giọng nói trầm thấp có phần bá đạo truyền tới.

Trong lòng khẽ run lên, nhất thời Đan Hoằng không biết nên làm thế nào cho phải.

Hoàng Phủ Vô Song nói: “Hoàng Hậu một nước không cần quá để ý lễ nghi, mau mở khăn xem đi!” Lời vừa dứt, Hoàng Phủ Vô Song đã nâng tay kéo khăn hỉtrên đầu Đan Hoằng xuống.

Trong khoảnh khắc, trái tim Cơ Phượng Ly co thắt mãnh liệt. Lúc này hắn đãtrở thành hoàng tử Nguyệt Thị, mà Nạp Lan Tuyết chân chính đã tháo mặtnạ ra, giả dạng tùy tùng Nguyệt Phách.

Hắn nhìn Hoàng Hậu đội mũ phượng phía xa không chớp mắt, cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Tính canh giờ, cô nương kia cùng quay về kịp thời gian Hoàng Phủ Vô Song tới đón dâu, thế nên hắn mới cố ý tiến cung, nhìn cô nương này một lần.

Hắn nhìn khăn hỉ chậm rãi rơi xuống, lộ ra đôi môi đỏ, sống mũi dọc dừa, mắt ngọc mày ngài.

Gương mặt rất đẹp, chỉ là không có điểm nào giống với người kia.

Trái tim đang cheo leo bên bờ vực rơi thẳng xuống đất.

Chẳng lẽ, những thứ hắn nhìn thấy thật sự là ảo giác?

Vì nhớ tới điên cuồng, nên nhìn ai cũng thành hắn?

Ánh nắng chiếu sáng cả một khu vực màu đỏ, những dây lụa đỏ tung bay tronggió, không khí hoan hỉ khắp nơi, chỉ có hắn, đôi mắt thâm trầm, mãi mãilạnh như băng.

Nhưng khi nhìn rõ dung mạo của Đan Hoằng, nhận ra đó là phi tần Tống Khởi Latrước đó của Khang đế, nhận ra đó là người khiến Nguyên Bảo phải chịu án tử, hắn liền ngây ngẩn cả người.

Khi Tiêu Dận nhìn thấy Đan Hoằng, cũng ngây ngẩn cả người. Năm hắn bảytuổi, mẫu hậu qua đời, cũng từ khi đó, dung mạo của mẫu hậu trong tâmtrí hắn càng lúc càng mờ nhạt. Mãi đến khi Hoa Trứ Vũ đem bức tranh vẽĐan Hoằng tới trước mặt hắn, dường như mọi ký ức về mẫu hậu đã quay trởvề. Còn hiện tại, nhìn thấy Đan Hoằng thực sự vẫn khiến hắn ngây người.cảm giác này giống hệt như mẫu hậu đã quay trở lại.

Cùng sửng sốt có Hoàng Phủ Vô Song, Nhiếp Viễn Kiều phong tỏa thông tin vôcùng kín kẽ, dù sao, hoàng hậu bị cướp ở Nhiếp phủ, bọn họ tránh khôngthoát tội. Huống chi, hoàng hậu kia cũng không phải nữ nhi nhà họ. Dođó, Hoàng Phủ Vô Song không biết Hoa Trứ Vũ bị cướp đi. Lúc này nhìnthấy hoàng hậu là một người khác, sao có thể không sợ hãi?

Ở góc độ mọi người không nhìn thấy, gương mặt tuấn mỹ vô song lộ ra vẻ âm thầm lạnh lẽo, còn có cả sát khí nồng đậm, đôi mắt tràn ngập vẻ hoan hỉ giờ sắc bén tựa chim ưng. Hắn khẽ thở dài một hơi, đến khi quay đầulại, trên môi xuất hiện nụ cười rạng rỡ tựa hoa đào. Hắn cầm lấy bàn tay mảnh khảnh của Đan Hoằng, chậm rãi nói với Tiêu Dận: “Không biết Bắc Đế đã tặng lễ vật gì cho Hoàng Hậu?”

Bá quan vô cùng khiếp sợ, bọn họ không hiểu, vì sao phi tần của Khang đếlại trở thành Nhiếp tiểu thư, còn trở thành tân Hậu. Rất nhiều ngườinghĩ mãi không thông, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của HoàngPhủ Vô Song, không có ai dám mở miệng chất vấn.

Đan Hoằng người đàn ông đầy khí phách trước mắt, nhìn đôi mắt kiêu ngạo rực cháy như lửa, nàng có phần sửng sốt. Đôi mắt kia như mang theo sức mạnh câu hồn đoạt phách, trong nháy mắt đã bao trùm cả người nàng trong đó.

“Đa tạ Hoàng Thượng.” Nàng thi lễ với Bắc Đế.

Tiêu Dận vẫy tay ra hiệu cho Hồi Tuyết bưng khay ngọc lên, trong khay ngọc là một cuộn tranh màu trắng.

Cát Tường nhận lấy khay ngọc đưa tới trước mặt Đan Hoằng, nàng cầm lấy bứctranh, từ từ mở ra, Hoàng Phủ Vô Song đứng bên cũng hứng thú quan sát.

Bức họa màu trắng mở ra, Đan Hoằng liền cảm thấy kinh ngạc, ngay cả sắc mặt Hoàng Phủ Vô Song cũng trở nên tái nhợt. Thảo nguyên, lều trại, trờicao, chim ưng bay lượn. Gần nhất là một cây mai đang nở hoa, những đóahoa mai lặng lẽ nở rộ, cành cây vì sức nặng của hoa mà hơi rủ xuống,dường như còn có cả hương hoa mai từ đó toát ra.

Dưới tán cây, có một người phụ nữ đang ngồi trên ghế, mặc trang phục dị tộc, xinh đẹp mà điềm tĩnh. Người đó ôm một đứa bé gái nhỏ xíu trong lòng,một bé trai tầm bảy, tám tuổi đang đứng bên cạnh cầm que kẹo đùa với bégái kia. Bức tranh này, rõ ràng lo do một nam nhân vẽ lại, đường nétkhông quá tỉ mỉ, nhưng lại mang tới cho Đan Hoằng cảm giác ấm áp, đúnglà đã dùng cả tấm lòng để vẽ nên bức tranh này. Khi Đan Hoằng nhìn thấygương mặt của người phụ nữ, tay nàng lập tức run lên. Bởi vì vẻ bề ngoài của người kia có rất nhiều điểm giống nàng.

“Người này....là ai vậy?” Đan Hoằng run giọng nói.

Hoàng Phủ Vô Song nhìn vào bức tranh, đôi mắt hơi nheo lại, khẽ cười: “Bứctranh này không tệ, Hoàng Hậu hãy mau nhận lấy, mời Bắc Đế vào trongđiện nghỉ ngơi, buổi tối sẽ có dạ yến, rất hân hạnh được chào đón BắcĐế!”

“Hoàng Thượng thành thân với hoàng muội của bản Đế, đương nhiên bản Đế phảitới tham dự!” Ánh mắt Tiêu Dận mang theo sự thương tiếc nhìn Đan Hoằng,mỉm cười nói.

“Ha ha ha!” Hoàng Phủ Vô Song bật cười. “Ngài thật biết đùa, mời vào trong điện!”

Tiêu Dận đứng yên ở đó nhìn Hoàng Phủ Vô Song, cười lạnh: “Người này làhoàng muội đã mất tích nhiều năm của bản đế - cũng chính là công chúaTrác Nhã, người trong bức tranh này là mẫu hậu của ta, đứa bé bà ômtrong lòng là hoàng muội của ta, cũng chính là Hoàng hậu của ngài. Tađường đường là Bắc Đế, sao có thể nhận bừa hoàng muội của mình? Loạichuyện này sao có thể lấy ra đùa giỡn!”

Khi Đan Hoằng biết mình là công chúa Bắc Triều, trong lòng không thể bìnhtĩnh. Nàng nắm chặt bức tranh kia trong tay, suy nghĩ trong đầu khôngngừng xoay chuyển. Nàng vẫn luôn nghĩ mình là một cô nhi không nơi nương tựa, vậy mà chỉ trong chớp mắt sau lại trở thành công chúa Bắc Triều.Người phương Bắc khí phách, mạnh mẽ này lại chính là đại ca của nàng.Mọi chuyện hôm nay thật giống như một giấc mơ.

Nàng nhớ tới lời Tướng quân nói, sẽ có một người mang nàng đi, nói như vậy,Tướng quân đã biết chuyện này từ lâu. Thế nên mới ngầm bỏ đi trước,nhưng Tướng quân đang ở đâu?

Đan Hoằng đứng bất động như một con rối gỗ, nàng không biết mình phải làmgì tiếp theo! Trong mắt Hoàng Phủ Vô Song thoáng hiện vẻ tức giận, nhưng chỉ trong giây lát đã có thể tươi cười, nói: “Trẫm cũng không biết nàng là hoàng muội của ngài, còn tưởng đây là Nhiếp tiểu thư, chuyện này cần phải điều tra lại cho rõ, có lẽ, ngài đã nhận sai người rồi, trongthiên hạ không phải không có người có vẻ bề ngoài giống nhau!”

Các quan phía dưới thì thầm bàn tán. Một đại thần thừa cơ bước ra, nói:“Nếu tân Hậu đúng là hoàng muội của Bắc Đế, vậy về việc của Tả tướng đại nhân, xin Hoàng Thượng mau chóng điều tra rõ việc này, rửa sạch nỗi oan cho Tả tướng đại nhân!”

“Việc này không cần điều tra lại nữa, hoàng muội của bản Đế chỉ có một, đó là tân Hậu trước mắt Hoàng Thượng. Còn nữa, Cơ Phượng Ly chết cũng thậtoan ức, có phải Hoàng Thượng nên trả lại trong sạch cho hắn không!” Tiêu Dận cảm thán nói.

“Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng trả lại trong sạch cho Tả tướng đại nhân!”

“Hoàng Thượng....”

.......

Tiếng người không ngừng nối tiếp nhau.

Vốn là đại điển thành hôn long trọng, vui vẻ, vì sự xuất hiện của hoàng đế Bắc Triều lại trở thành lễ rẩy oan của Cơ Phượng Ly.

Hoàng Phủ Vô Song u ám đứng trên đài cao, hắn không ngờ Cơ Phượng Ly đã quađời lâu như vậy mà bá quan văn võ vẫn còn ủng hộ hắn như thế.

Hắn lạnh lùng nói: “Hôm nay là đại hôn của trẫm, những chuyện khác để sauhãy bàn!” Nói xong, hắn cầm lấy tay Đan Hoằng, kéo nàng bước vào trongđại điện.

Nạp Lan Tuyết buồn bực thì thầm vào tai Cơ Phượng Ly: “Chuyện gì đang xảyra vậy, ngươi câu kết với Bắc Đế à, sao hắn lại đi rửa oan cho ngươi?”

Cơ Phượng Ly im lặng không nói gì, đôi đồng tử màu đen khuất sau lớp mặt nạ vàng chợt lóe lên vẻ nghi hoặc rồi biến mất.

Tạm chưa nói đến chuyện vì sao Bắc Đế đi giải oan cho hắn, điều khiến lònghắn không yên lúc này là cô nương hắn bắt cóc sáng nay, đây không phảilà Nhiếp Y Nhân, vậy Nhiếp Y Nhân đang ở đâu?

Đêm đến.

Hoàng Phủ Vô Song thiết yến ở Khang Ninh Điện, ánh đèn đuốc giao hòa với tiếng ca múa mừng cảnh thái bình.

Tân Hậu từ Nhiếp tiểu thư trở thành công chúa Bắc Triều, chuyện này khiếncho quần thần cảm thấy vô cùng kinh hãi. Nhưng hoàng đế hai nước lại tỏvẻ như không có chuyện gì, người làm bề tôi như họ sao dám lên tiếng.

Đan Hoằng ngồi bên cạnh Hoàng Phủ Vô Song, trong lòng vẫn cảm thấy bất an,tuy Hoàng Phủ Vô Song luôn miệng tươi cười, nhưng nàng vẫn có thể cảmnhận được sự lạnh lẽo toát ra từ cơ thể hắn.

Bàn tay bỗng có cảm giác ấm áp, nàng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy Hoàng PhủVô Song đang ngửa đầu uống rượu đã quay lại cười sủng nịnh với nàng, nụcười dịu dàng mà thuần khiết như ngọc, nếu không phải từng chứng kiến sự tàn nhẫn của hắn, cũng có thể nàng sẽ chìm đắm trong nụ cười kia.

Hắn chậm rãi tiến gần sát về phía nàng, dịu dàng hỏi: “Nàng... đang ở đâu? Nói cho trẫm biết!”

Đan Hoằng nhìn hắn mỉm cười: “Nàng đã đi rồi! Cả đời này ngài không thể gặp lại nàng nữa!” Đan Hoằng hiểu, tướng quân không muốn gả cho HoàngThượng nên mới tình nguyện đi theo bọn bắt cóc, cũng không biết đã trốnthoát được hay chưa.

“Đi rồi?” Hoàng Phủ Vô Song nhíu mày, cười lạnh. “Trẫm sẽ tìm ra nàng!”

Bá quan nâng chén chúc mừng, dù là ai Hoàng Phủ Vô Song cũng đều nhấp mộtngụm, Hữu tướng Nhiếp Viễn Kiều cũng tới nâng chén chúc mừng, cúi ngườiquỳ lạy: “Vi thần có tội, vi thần không biết cô ta là công chúa BắcTriều, xin Hoàng Thượng thứ tội!”

Hoàng Phủ Vô Song uống cạn chén rượu, mỉm cười nói: “Hữu tướng đại nhân, ngài có tội gì chứ, ngài tìm được công chúa Bắc Triều chính là lập công lớn, trẫm còn phải ban thưởng cho ngài! Người đâu, ban rượu!”

Một thái giám nâng chén rượu đi đến trước mặt Nhiếp Viễn Kiều, ngay lúcNhiếp Viễn Kiều nhận lấy uống cạn, thái giám kia lật cổ tay, phía dướikhay hiện lên một luồng ánh sáng lạnh tấn công Hoàng Phủ Vô Song.

Sự việc xảy ra đột ngột, ai cũng không kịp đề phòng.

Ánh dao lạnh lẽo như tuyết không ngừng lướt gió xông tới.

Mọi người thét lên kinh hãi, cũng có người kêu hộ giá.

Cả đại điện náo loạn, đột nhiên, Nhiếp Viễn Kiều xông lên giao đấu vớithái giám nọ. Hôm nay đã xảy ra quá nhiều việc ngoài ý muốn, hoàn toànvượt qua tầm khống chế của tất cả mọi người.

Trải qua nhiều năm như vậy, Nhiếp Viễn Kiều giấu tài, ngấm ngầm bồi dưỡngHoàng Phủ Vô Song để đợi tới ngày hắn bước lên ngôi cửu ngũ, để nữ nhicủa mình có thể làm chủ hậu cung, để mình có thể nắm giữ triều chính.

Nhưng nữ nhi của ông vẫn còn quá nhỏ, bất đắc dĩ phải dùng cô nương kia thay thế.

Vậy mà không ngờ, trong ngày đại hôn lại có một loạt chuyện xảy ra.

Hoàng Hậu hiện nay không thể làm nữ nhi của ông, nhưng Hoàng Phủ Vô Songkhông thể chết, ít nhất, trước khi nữ nhi của ông đủ tuổi nhập cung, hắn tuyệt đối không thể chết.

Võ công của thích khách cũng không tệ, Nhiếp Viễn Kiều giao đấu với hắnmấy chiêu, chợt thấy toàn thân mềm nhũn, nội lực không chịu tập trung ởđan điền, cuối cùng không còn chút sức lực nào nữa.

Vào đúng lúc này, có ánh sáng lóe lên, ông trơ mắt nhìn con dao trong taythích khách cắm vào ngực, cảm giác đau đớn, máu tươi chảy ra nhiễm đỏvạt áo ông.

“Hữu tướng đại nhân!” Hoàng Phủ Vô Song hô lớn, đưa tay giữ lấy Nhiếp ViễnKiều sắp ngã xuống đất. “Hữu tướng đại nhân, ngài thế nào rồi? Mautruyền ngự y!”

Lúc này, cấm vệ quân đã chế ngự được tên thích khách kia.

Nhiếp Viễn Kiều nghe thấy tiếng của Hoàng Phủ Vô Song, ông quay lại, dùng đôi mắt không dám tin nhìn hắn, thở dốc: “Ngươi... Là ngươi làm? Vì...sao...”

Chén rượu kia do hắn ban thưởng, trong rượu có độc.

Tên thích khách kia cũng do hắn an bài, nhân lúc chất độc phát tác, giết hại ông.

“Đúng vậy, cậu, trong lòng cậu nghĩ cái gì trẫm lại không biết sao, nhưngtrẫm niệm cậu từng lập công lớn, không muốn động đến cậu. Nhưng cậukhông nên làm mất Bảo nhi của trẫm, càng không nên giấu diếm trẫm đểtrẫm bị vây trong tình cảnh này. Cậu cứ yên tâm mà đi thôi, Nhiếp Ninhđại ca sẽ tiếp tục phò tá trẫm!” Giọng nói lạnh lẽo tới cực điểm dán sát vào tai Nhiếp Viễn Kiều, chậm rãi đầy vẻ ma mị.

Nhiếp Viễn Kiều mở lớn hai mắt, cổ họng phát ra những tiếng khàn khàn nhưtiếng khóc than, giành giật vương vị, rốt cuộc ai sẽ là người chiến, dùsao, người thắng cũng không phải ông!

Hoàng Phủ Vô Song đặt Nhiếp Viễn Kiều xuống đất, cất giọng nói: “Hữu tướng xả thân hộ giá, trẫm cảm động trước lòng trung thành của ông, cho phép antáng theo nghi lễ quốc gia. Trước lúc ra đi Hữu tướng vẫn không yên lòng về trưởng tử của mình, nay trẫm nay sắc phong Nhiếp Ninh làm Trung Dũng Vương, khâm thử!”

Giọng nói của Hoàng Phủ Vô Song tràn đầy sự bi thương sâu sắc, khiến người ta cảm thấy động lòng.

Chúng thần sững sờ, từ khi Hoàng Phủ Vô Song đăng cơ, Tả tướng Cơ Phượng Lyqua đời, người nắm giữ toàn bộ triều chính, dưới một người trên vạnngười không phải ai khác mà chính là Nhiếp Viễn Kiều. Còn bây giờ, nữnhi được phong Hậu, vinh hoa phú quý vô hạn. Nhưng nào ngờ tất cả đã tan biến thành bọt nước. Tất cả mọi người ở đây đều tận mắt chứng kiến quátrình Nhiếp tướng hộ giá rồi hy sinh, ai cũng không nén được tiếng thởdài, thật đáng tiếc.

Cơ Phượng Ly ngồi yên quan sát màn kịch trước mắt, cười nhạt. Hắn cũngkhông nghĩ tới, ban đầu hắn chỉ định khơi mào tranh chấp giữa Nhiếp Viễn Kiều và Hoa Mục, nhưng không ngờ Hoàng Phủ Vô Song lại ra tay, tự mìnhloại bỏ Nhiếp Viễn Kiều.

Bày ra vụ hành thích đẩy nạn nhân vào tròng, mãi tới tận khi chết mới biếtđược chân tướng. Cuối cùng, thứ để lại cho ông ta chỉ có một danh hiệumỹ miều, liều chết cứu giá, hy sinh thân mình vì đất nước. Hoàng Phủ VôSong, quả không hổ là người tàn nhẫn.

Đợi đến khi Nhiếp Viễn Kiều được cấm vệ quân đưa ra ngoài, Hoàng Phủ VôSong mới nói: “Để xảy ra việc này, trẫm có cảm giác thương tiếc sâu sắc. Nhưng hôm nay là đại hôn của trẫm, mọi người không cần câu nệ.”

Cả đại điện im ắng, Hoàng Phủ Vô Song lệnh cho nhóm ca cơ lên đánh đàn, mới xua đi được cảm giác lạnh lẽo trong đại điện.

“Hoàng Thượng, trong cung có một vũ cơ mới tới, hãy truyền nàng ta lên múa,góp vui cho yến tiệc!” Cát Tường khẽ nói vào tai Hoàng Phủ Vô Song.

Hoàng Phủ Vô Song nói: “Ân chuẩn!”

Có một thái giám bước lên nói gì với Hoàng Phủ Vô Song, chỉ thấy Hoàng Phủ Vô Song gật đầu đồng ý, mấy chiếc đèn lưu ly được tắt đi. Ánh sáng trởnên nhạt nhòa như lúc chạng vạng, trong đại điện chỉ còn lại những ánhnến mờ ảo hắt lên gương mặt mỗi người.

Vào đúng lúc này, một tiếng đàn vang lên, âm thanh như cơn mưa trong trẻođầu xuân, tươi mát như cơn gió mùa hạ, nhẹ nhàng, réo rắt.

Một vầng ánh sáng trắng bao phủ lên một bóng người bay từ trên cao xuống.Tay áo tung bay, tà váy phấp phới, nàng nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.Chân vừa chạm đất, chiếc váy màu đỏ xòe ra ôm lấy người như một đóa hoadiễm lệ.

Mọi người chỉ nhìn thấy một dáng người mảnh mai, vòng eo nhỏ nhắn, thướttha, tao nhã khiến người ta cảm thấy mơ màng. Nàng mặc một chiếc váybằng lụa mỏng màu trắng mông lung như sương như khói. Thân váy thêu họatiết vùng Quảng Đông, tay váy kết từ dây kim tuyến, lấp lánh dưới ánhnến.

Tiếng đàn khẽ chuyển điệu, nàng từ từ đứng dậy rồi đột ngột nghiêng người rasau tạo thành một đường cong huyền ảo, giống hệt như ánh trăng non đầutháng.

Cũng trong lúc đó, một cánh tay cầm nhánh cây hoa hạnh đưa về phía trước.

Những nụ hoa e ấp xếp thành từng lớp, tôn lên bộ ngực của nàng.

Trong vầng ánh sáng mông lung, chiếc khăn che mặt màu bạc mỏng không che nổinhững đường cong xinh đẹp trên gương mặt, tất cả mọi người đều hiếu kỳvới dung mạo của nàng, còn nàng bắt đầu múa rất nhanh.

Vòng eo mảnh mai xoay tròn tạo nên một điệu múa xinh đẹp, cánh tay trắng nõn nà tạo đủ tư thế, thiên biến vạn hóa.

Nàng khẽ lắc đầu, cành hoa cài tóc rơi xuống, một dòng suối màu đen, mượt mà trượt xuống.

Điểm nhẹ mũi chân, chiếc váy rộng rãi xoay tròn trong gió, như một đóa hải đường lặng lẽ nở rộ.

Nương theo tiếng nhạc, điệu múa của nàng lúc nhanh lúc chậm. Khi thì thongthả, chìm đắm, nhẹ nhàng như đóa hoa nở rộ trong ánh mặt trời khiếnngười xem không thể dời mắt. Khi thì dồn dập, tà váy dài không ngừngxoay tròn như một cơn lốc nhỏ màu trắng, điệu múa nóng bỏng mà triềnmiên, toàn thân nàng như một ngọn lửa nhỏ, thiêu đốt tâm trí người khác.

Mỗi một cử động của nàng đều hấp dẫn vô số ánh mắt. Nhưng vẫn chưa có ainhìn thấy điều gì sau lớp khăn che mặt kia. Chỉ thấy một đôi mắt trongsuốt, sáng ngời nổi bật trong màn đêm u ám.

Điệu múa này như tấn công trực tiếp vào góc khuất tâm hồn mỗi người, khiếnhọ lâng lâng như thoát khỏi chốn phàm tục, vượt lên cõi tiên.

Tiếng đàn réo rắt chợt chậm lại, nàng duyên dáng xoay thêm một vòng, chiếckhăn che mặt bị gió thổi qua. Một gương mặt thanh thoát, xinh đẹp hiệnra trong tầm mắt của mọi người, một đôi mắt thuần khiết như chứa đựngmọi hào quang của trời đất, thuần khiết như ngọc...

Là hắn sao?

Là hắn!

Hắn vẫn chưa chết!

Trong khoảnh khắc đó, Cơ Phượng Ly cảm giác được sự chấn động trước nay chưatừng có, trời rung đất chuyển hắn vẫn giữ được bình tĩnh, thương hảitang điền** cũng không khiến hắn căng thẳng tới mức này, thậm chí, khicả thế gian này bị hủy diệt, hắn cũng sẽ không kinh ngạc như vậy!

** thương hải tang điền: ruộng dâu biến thành biển xanh, ý nói sự thay đổi trong cuộc đời con người

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc như trống rỗng không thể suy nghĩ, cảm giác bị sét đánh cùng lắm cũng chỉ tới mức này.

Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy vật đổi sao dời, như Trang Chu mộng điệp**, không biết mình đang ở đâu nữa.

** Trang Chu mộng điệp: Có một hôm, khi đang say giấc, Trang Chu chiêm bao thấy mình hoá thành bướm, tự do bay lượn, thấy thích thú vô cùng, không còn biết mình là Chu nữa. Nhưng khi tỉnh giấc, thì lại thấy mình làChu.

Những ngón tay giấu dưới tay áo run lên bần bật, nắm lại rồi buông ra, bàntay đặt trên đùi, tay và đùi cùng run lên, tựa vào bàn, cả chiếc bàncũng run rẩy không yên.

Trong khoảnh khắc đó, trái tim đã đóng thành băng của hắn như bị dòng nướcmùa hè chảy tràn vào, dòng nước làm tan băng, còn không ngừng cuộn sóng.

Là mộng sao?

“Nạp Lan, mau véo ta một cái!” Người mà dẫu Thái Sơn có sụp đổ cũng khôngbiến sắc như Cơ Phượng Ly đang run giọng nói với Nạp Lan Tuyết.

Nhưng Nạp Lan Tuyết hoàn toàn không nghe thấy lời của Cơ Phượng Ly, hắn đang ôm chén trà trong tay, sững sờ nhìn về phía trước.

Cơ Phượng Ly chỉ có thể tự mình véo mình, đau! Thêm một cái nữa, thật sự rất đau!

Hình như không phải mộng.

Cảm giác trống rỗng qua đi, từ khiếp sợ, kinh ngạc còn có mừng rỡ như điên, tất cả đều đang tấn công trái tim hắn, hắn không nghĩ được gì, cũngkhông biết nói gì, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại hai chữ: “Bảonhi.... Bảo nhi... Bảo nhi....”

Từng tiếng một tích tụ thành một cơn sóng thần, dâng trào trong lòng hắn.

Hắn cảm thấy cảnh vật xung quanh như mờ đi, chỉ có nàng là rõ nhất, hắnkhông thể nói rõ mình vui mừng tới mức nào, cảm giác này giống hệt nhưPhục Hy nhìn thấy Nữ Oa từ mấy vạn năm trước. Bảo nhi vẫn còn sống, việc duy nhất hắn muốn làm lúc nay là xông lên ôm người kia vào lòng, hônnàng, thương nàng, ôm chặt lấy nàng....

Trên thực tế, hắn đã chuẩn bị làm như vậy. Nhưng vừa động thân, Nạp LanTuyết đứng bên tỉnh táo lại ép hắn ngồi xuống, chậm rãi nói: “Hoàng tử,người muốn đi đâu?” Sau đó cúi đầu ghé sát vào tai hắn: “Đừng quên ngươi đang ở đâu, còn nữa, sao hắn ta lại đột nhiên trở thành nữ nhân? Cô talà ai? Cô ta có mục đích gì?”

Bảo nhi, nữ nhân!

Mãi tới lúc này, Cơ Phượng Ly mới tỉnh táo lại đôi chút.

Đúng vậy, hắn... nàng, rốt cuộc là ai?

Hắn cố nén sự xúc động đang cuộn dâng trong lòng, đưa mắt nhìn nàng. Gươngmặt được che khuất bởi chiếc mặt nạ màu vàng tinh xảo, thứ lộ ra ngoàichỉ có chiếc cằm tinh xảo và một đôi mắt cuồn cuộn cảm xúc mãnh liệt,vừa lạnh thấu xương, vừa nóng như lửa đốt.

Chính giữa đại điện, một Bảo thống lĩnh từng khoác chiến bào rong ruổi nơi sa trường, một Bảo công công từng mặc trang phục thái giám màu đỏ, bỏ đitất cả những thứ đó, hiện tại, chiếc váy bằng lụa mỏng màu trắng, búitóc Lưu Vân, đầu cài trâm phượng, mắt ngọc mày ngài, vòng eo mảnh mai,bộ ngực cao ngất, chính xác là nữ nhân, không hơn không kém.

.......

“Sao vậy, Bảo công công coi trọng bản tướng? Không kìm được phải bơi đến đây sao? Tuy bản tướng không phải người đoạn tụ chi phích, nhưng... Bảo công công không chỉ xinh đẹp, mà lại có lòng mê hoặc bản tướng, nếu bản tướng cự tuyệt có phải rất ngốc hay không, xem ra, bản tướng không nhận không được.”

Nàng quay đầu lại dịu dàng cười với hắn, rồi đem cả hoàn khố của Cơ PhượngLy ôm vào trong lòng, cười hì hì nói: “Tướng gia, ngài từ từ tắm rửa đi, nô tài đi trước một bước, bộ quần áo này mượn tạm của ngài! Còn nữa,tướng gia à, nô tài không bị đoạn tụ. cho dù có bị đoạn tụ đi chăng nữa, cũng không hề để ý tới ngài đâu. Dáng người của ngài vẫn chưa đủ uymãnh! ”

.......

Thì ra trên thế giới này tồn tại người bị đoạn tụ thật! Nếu muốn để ngươicam tâm tình nguyện đi theo bản tướng, thật cũng không dễ dàng gì.”

“Ta biết Thái Tử điện hạ rất vô dụng, tuy ta có chút tình cảm với hắn nhưng vẫn chưa hãm vào quá sâu, càng chưa si tình tới mức cùng hắn bước xuống suối vàng. Nếu Tả tướng đã có ý với ta, người đoạn tụ như ta cũng không ngại cùng với Tả tướng….”

.......

“Cái…cái gì? Chuộc người làm gì?”

“Ta muốn khai trai!”

.......

“Ta thích nàng! Cẩm Sắc!” Trong doanh trại đầy trời tuyết bay, nàng lạnh lùng nói.

“Vì sao?” Hắn không cam lòng hỏi.

Nàng nhìn hắn, lạnh lùng cười: “Ta từng nói rồi, ta không phải người đoạn tụ!”

.......

“Ta đến cướp tân nương!”

“Cơ Phượng Ly, hy vọng ngươi để Tứ nhi đi theo ta!” Nàng lạnh lùng nói.

“Vì sao?” Hắn cúi đầu nói, đồng thời cũng tiến về phía trước.

Nàng nhếch môi cười lạnh nói: “Cơ Phượng Ly, ta từng nói, ta thích nàng....”

.......

Hắn không nhịn được cưỡng hôn nàng, nàng dùng tay đẩy hắn ra, lạnh giọng nói: “Cút ngay! Đừng khiến ta cảm thấy ghê tởm!”

.......

“Hôm nay bản tướng mới biết, thì ra Bảo công công xơi được cả nam lẫn nữ!”

“Hôm nay Tướng gia mới biết sao, đầu óc của ngài cũng thật trì trệ!”

......

Nàng ngẩng đầu lên, trên môi hiện ra nụ cười đắc ý, chậm rãi nói: “Khôngsai, bản công công có quen biết với phu nhân Tả tướng, còn sợi dâychuyền này, ta cũng từng thấy phu nhân Tả tướng mang bên mình.”

......

“Cơ Phượng Ly, ngươi cũng có ngày hôm nay sao? Đúng là sảng khoái!”

Nàng đột nhiên dùng lực, Cơ Phượng Ly liền ngã khỏi giường.

......

“Bảo nhi, ta đi đây. Nếu thật sự có kiếp sau, ngươi có biết ta muốn làm gì nhất không?” Hắn cúi đầu hỏi.

“Làm gì?” Hoa Trứ Vũ nhìn hắn, không biết từ khi nào, nhưng giọt lệ nơi khóe mắt nàng đã chậm rãi rơi xuống.

“Ta sẽ thỉnh cầu Diêm vương để kiếp sau đầu thai làm một nữ nhân, Bảo nhi, ta và ngươi không cần cùng là nam nhân nữa.”

......

Những ký ức khi ở cùng nàng trước đây lần lượt hiện lên. Trong toàn bộ nhữngcảnh đó, hắn đã đem lòng yêu một nam nhân, dần dần trở thành người đoạntụ.

Vậy mà kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện lại là nữ nhân. Thì ra, đúng là nàngkhông bị đoạn tụ, đơn giản vì nàng là nữ nhân, hắn bị nàng hấp dẫn.Nhưng nàng giấu diếm hắn lâu như vậy, trơ mắt nhìn hắn trầm luân, giãydụa trên con đường đoạn tụ! Như vậy vẫn còn chưa đủ, nàng còn tặng hắnmột dao cướp đi tính mạng của hắn.

Vốn hắn nghĩ nàng ghê tởm hắn, từ chối hắn, vì nàng không phải người đoạntụ. Còn bây giờ khi biết nàng là nữ nhân, hắn lại nghĩ, từ đầu đến cuốinàng chưa bao giờ thích hắn, dù chỉ là một chút! Nàng là người hắn yêunhất, nhưng còn hắn, chỉ e hắn lại chính là người nàng hận nhất!

Cảm giác quay cuồng, đảo điên từ lúc mới nhìn thấy nàng đã từ từ lắngxuống. Bảo nhi, mặc kệ thân phận thật sự của nàng là gì? Mặc kệ nàngmuốn làm gì? Cũng không cần biết nàng có yêu ta hay không, chỉ cần nàngcòn sống là tốt rồi! Mà ta, chỉ cần được nhìn thấy nàng, mỗi ngày đềuđược nhìn thấy nàng đã là rất tốt rồi!

Điệu múa kết thúc, Hoa Trứ Vũ thản nhiên mỉm cười. Nàng đứng đó đón nhận ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thật hiển nhiên, trong số những người nàycũng có người không biết Nguyên Bảo, nhưng kể cả có nhận ra thì vẫnkhông dám tin.

Hoàng Phủ Vô Song chăm chú nhìn nàng, đôi mắt như màn đêm u tối, thoáng cólửa giận lấp lánh trong đó. Đúng vậy, sao Hoàng Phủ Vô Song có thể không giận, vốn hắn nghĩ tân nương là nàng, vậy mà người bái đường với hắnlại là Đan Hoằng, mà đêm nay, nàng lại lấy thân phận vũ cơ xuất hiệntrước mặt hắn, bảo hắn không giận sao được.

Tiêu Dận ngồi cạnh Hoàng Phủ Vô Song, đôi mắt màu tím sâu tới ngàn trượng,dường như có thể hút mất hồn phách nàng, khiến nàng trầm luân trong đó.

Nàng khẽ mỉm cười thi lễ với Hoàng Phủ Vô Song: “Hoàng Thượng, nô tỳ còn có một khúc nhạc muốn dâng lên Hoàng Thượng.”

Sắc mặt Hoàng Phủ Vô Song hơi trầm xuống, nhưng vẫn cười nói: “Ân chuẩn!”

Hoa Trứ Vũ nhận lấy cây đàn tỳ bà trong tay cung nữ, mỉm cười vén tay áolên, mười ngón tay ngọc lướt qua dây đàn, trong nháy mắt, tiếng tỳ bàchan chứa, dịu nhẹ như cơn mưa lạc trong khe núi mang theo tiếng gió,tiếng nước rơi róc rách.

Chỉ một lát sau, những âm điệu chói tai vang lên, róc rách mãnh liệt nhưcơn mưa trong khu rừng rậm, những hạt mưa bắn văng đi khắp nơi như tiếng ngọc rơi vỡ, còn có những dòng nước hợp lại thành suối, réo rắt tận sâu vào tâm khảm.

Tiếng đàn bỗng nhiên dâng trào, vó ngựa ầm ầm rung chuyển trời đất, tiếng đao kiếm va chạm, người ngựa tung hoành như sấm vang chớp giật.

Mọi người ngồi trong điện cảm thấy nhịp tim đập nhanh tới mức khó khống chế, gần như muốn đứng lên bỏ chạy.

Trong khoảnh khắc đó, Hoa Trứ Vũ đột ngột vung tay làm đứt bốn sợi dây đàn,tiếng tỳ bà ngừng lại, còn bốn sợi dây đàn lại giống như bốn mũi tên sắc bén tấn công về phía Hoàng Phủ Vô Song.

Một chiêu này, hắn nhất định phải chết.

Đầu tiên, Hoa Trứ Vũ dùng nội lực đánh đàn, chấn nhiếp tinh thần của người khác, sau đó cũng dùng nội lực bứt đứt dây đàn.

Bốn dây đàn hóa thành bốn múi tên dài, chia thành bốn hướng tấn công nhữngvị trí trọng yếu trên người Hoàng Phủ Vô Song, đồng thời cũng phong tỏatoàn bộ không gian né tránh của hắn. Dây đàn mỏng manh lướt đi nhanh như sấm sét, lấp lánh dưới ánh đèn như cầu vồng sau mưa, tấn công về phíaHoàng Phủ Vô Song.

Trong nháy mắt, toàn thân nàng tỏa ra sát khí mạnh mẽ.

Nào có ai ngờ đàn tỳ bà có thể dùng làm ám khí, cũng nào có ai ngờ một cô nương yểu điệu có thể tỏa ra sát khí mạnh như vậy.

Một chiêu này, rất chuẩn, rất độc.

“Hoàng Thượng, cẩn thận!” Thị vệ đứng trong điện muốn phi thân ứng cứu cũng không kịp.

Hoàng Phủ Vô Song lạnh lùng nhìn dây đàn đang bắn tới, đột ngột ném chén rượu trong tay ra ngoài.

Chén rượu trong suốt đón nhận thế tấn công mạnh mẽ từ dây đàn vang lên tiếng vỡ nát, mà dây thứ hai, thứ ba, thứ tư đều đã tới rất gần, một dây bắnvề phía mi tâm, một dây nhằm vào ngực trái, một dây chiếu thẳng vào cổhọng.

Hắn nghiêng đầu né tránh dây đàn tấn công phía mi tâm, dùng ngón tay chặnlại dây đàn trước cổ họng, chỉ có phần ngực không có gì che chắn, chỉ có thể đưa mắt nhìn dây đàn xuyên qua.