Phược Tâm

Chương 13: Cậu buông tha cho tôi đi




Tống Phổ Tâm không nhớ rõ ngày hôm đó đã kết thúc như thế nào, sau đó Tư Trạch trực tiếp đưa anh về đường Hòe An, đến tối anh phát sốt cao, cả người mê man, liên tục gặp ác mộng.

Chuyện xảy ra ở vùng đất hoang kéo dài trong giấc mơ, cả cơ thể anh cũng bị thứ gì đó trói chặt không cách nào động đậy, ngay cả thở cũng khó khăn.

Anh muốn hét thật to, nhưng liều mạng cũng chỉ có thể suy yếu từ trong cổ họng nặn ra ba chữ “Cứu tôi với”, nhỏ đến mức dường như chỉ có mình nghe thấy.

Rạng sáng anh tỉnh lại một lần, mơ màng nhìn thấy Tư Trạch nằm ở cạnh giường, nắm chặt tay anh trong lòng bàn tay, hai mắt đỏ hoe hỏi anh: “Tôi còn có chỗ nào chưa đủ tốt với anh sao? Tống Phổ Tâm, tại sao anh luôn muốn rời khỏi tôi…”

Anh cảm thấy rất kỳ quái, Tư Trạch mà lại đỏ mắt, hắn đang khóc ư?

Hỏi ra cũng rất kỳ lạ, nhưng tình huống này lại khiến anh cảm nhận được loại cảm giác vô lý kia, như hài kịch đen*.

(*) Hài đen: là một thể loại hài kịch sử dụng sự hài hước một cách không lành mạnh, bắt nguồn từ những vấn đề mang tính cấm kị. Bất kể bạn coi nó là gì, mục đích của thể loại này là để gây cười bằng cách trình bày một cái gì đó cực sốc và bất ngờ. Trong khi nó thường được sử dụng cho việc giải trí đơn thuần, “Hài đen” cũng có thể được sử dụng để kích thích tư duy, khiến chúng ta phải thảo luận một cách nghiêm túc về các chủ đề mà mọi người thường không muốn nói đến.

Tống Phổ Tâm cố gắng rút tay mình ra, nhỏ giọng nói: “Cậu buông tha cho tôi đi.”

Tư Trạch trợn to hai mắt, dùng sức nắm chặt tay anh, kiên quyết nói: “Không buông.”

Tống Phổ Tâm tức giận đến nghẹt thở, lại rơi vào mê man.

Đợi anh tỉnh lại đã là hai ngày sau, trong thời gian đó dường như còn có người khác đến, anh nghe thấy bọn họ bàn luận gì đó ở bên cạnh giường, có người treo nước muối cho anh, dùng khăn lạnh để hạ nhiệt cho anh, nhưng sau khi tỉnh lại chỉ nhìn thấy Tư Trạch.

Đối phương ngồi ở mép giường, nửa người ẩn giấu trong bóng rèm cửa sổ, tóc rối bù, hốc mắt lún sâu, vết thương trên trán hình như đã được xử lý qua, thoạt nhìn rất tiều tụy.

“Anh tỉnh rồi…” Tư Trạch đỡ anh ngồi dậy, giải thích tình hình hai ngày qua của anh, sau đó nói, “Tháng trước mẹ anh bị chẩn đoán ung thư máu, sao anh không nói cho tôi biết?”

Tống Phổ Tâm ngẩn ra, không dám tin nhìn hắn: “Mẹ tôi không bị ung thư máu.”



“Anh lại lừa tôi, Tống Phổ Tâm.” Khóe miệng Tư Trạch nhếch lên một nụ cười khổ, vươn tay sờ mặt anh, “Tôi thật sự không đáng để anh tin tưởng như vậy sao?”

Tống Phổ Tâm hất tay hắn ra, lặp lại lần nữa: “Mẹ tôi không bị ung thư máu.”

Khi nói chuyện, trong lòng anh tự dưng dâng lên một tia sợ hãi, nghi ngờ sự chắc chắn của mình.

“Quên đi.” Tư Trạch lại tiếp tục nói, “Nếu là vì nguyên nhân này, anh làm chuyện như vậy cũng là hợp lý, về tình có thể tha thứ, dù sao cậu họ Phương kia cũng là chuyên gia về ung thư máu. Tối hôm qua tôi đã đi tìm ba tôi, giải thích với ông ấy, còn tự mình bảo đảm cho anh, nói rất lâu ông ấy mới đồng ý cho tôi giữ anh ở lại. Nhưng anh cũng nên hiểu, tôi không thể trọng dụng anh như trước được nữa, nhiều nhất chỉ có thể để anh làm trợ lý sinh hoạt…”

Tống Phổ Tâm hoàn toàn không hiểu Tư Trạch đang tự mình nói cái gì.

“Anh vừa sốt cao mới khỏe, cơ thể còn yếu, mấy ngày tới ở lại chỗ tôi đi, tôi tìm cho anh một bảo mẫu, hằng ngày đến đây nấu cơm ba bữa, quét dọn vệ sinh. Anh nghỉ ngơi cho tốt, khi nào khỏe, suy nghĩ thông suốt rồi thì gọi điện thoại cho tôi.”

Nói xong Tư Trạch đứng dậy khỏi giường, không quay đầu lại đi ra ngoài.

“Đợi đã.” Tống Phổ Tâm hỏi, “Tư Trạch, rốt cuộc cậu có ý gì?”

Tư Trạch dừng bước, đưa lưng về phía anh, cười khẽ: “Tống Phổ Tâm, anh thông minh như vậy, sao lại không hiểu ý của tôi chứ?”

Tống Phổ Tâm lạnh run cả người, nghe thấy tiếng đóng cửa mới giật mình đi qua, quả nhiên, cửa đã bị khóa từ bên ngoài, anh không ra được, lại trở về phòng tìm điện thoại của mình, may mắn là vẫn còn đó.

Tống Phổ Tâm vội vàng gọi điện thoại cho mẹ, hỏi bà có chỗ nào không khỏe không. Bà Tống nói không, hỏi anh dạo gần đây thế nào. Tống Phổ Tâm cắt ngang lời bà hỏi: “Mẹ không lừa con chứ? Cơ thể mẹ thật sự không sao?”

Bà Tống sửng sốt, ngược lại bị thái độ sốt ruột của anh dọa sợ, nói quả thật không sao. Tống Phổ Tâm thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: “Ba thì sao ạ?”

Bà Tống nói đều khỏe, còn hỏi ngược lại anh tại sao lại hỏi như vậy, Tống Phổ Tâm không trả lời được, ậm ờ nói: “Không có việc gì là tốt rồi, ba mẹ nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe.”

Vừa định cúp điện thoại, bà Tống chợt nói: “À đúng rồi, hôm qua nhà chúng ta nhận được hai hộp sản phẩm chăm sóc sức khỏe công ty con gửi đến, cả một cuộc điện thoại từ đồng nghiệp công ty con nữa.”

Tống Phổ Tâm giật mình: “Đồng nghiệp công ty con?”

Bà Tống: “Đúng vậy, nói muốn thu xếp cho ba mẹ đi khám sức khỏe toàn diện, chi phí sẽ do công ty con chi trả, mẹ đã nhắn tin cho con rồi nhưng con không trả lời. Mẹ tưởng con bận, nên cũng không hỏi nữa, vừa hay hôm nay con gọi, mẹ mới nhớ ra…”

Tống Phổ Tâm cẩn thận hỏi đó là sản phẩm chăm sóc sức khỏe gì, đối phương có để lại tên và số điện thoại không, trò chuyện khoảng mười phút thì cúp điện thoại, cả người đã đổ mấy tầng mồ hôi.

Người gọi điện thoại cho bà Tống là Hoàng Tuấn Văn, đến giờ Tống Phổ Tâm mới hiểu những gì Tư Trạch nói rốt cuộc là có ý gì. Đối phương tự mình bịa ra một lý do tha thứ cho anh, lừa gạt Tư Lệ, tiếp đó giam lỏng anh, để lại điện thoại mặc kệ anh gọi điện, cũng là gián tiếp để anh biết, đối phương có thể dễ dàng khống chế ba mẹ anh…

Tống Phổ Tâm không có kiến thức chuyên môn về y học, nhưng đủ loại thủ đoạn khủng khiếp của Tư Trạch khiến anh cảm thấy, cho dù đối phương thật sự muốn mẹ mình bị ung thư máu, cũng có thể làm được.

Anh tuyệt vọng ngồi xổm xuống một góc phòng, không biết mình phải làm thế nào.

Vài ngày kế tiếp, Tống Phổ Tâm giống như sống một cuộc sống tách biệt với thế giới bên ngoài, mặc dù có thể dùng điện thoại lên mạng, nhưng không ai chủ động liên lạc với anh hết, kể cả Tư Trạch.



Tư Trạch mời bảo mẫu một ngày tới ba lần, lúc mở cửa Tống Phổ Tâm phát hiện bên ngoài còn có một vệ sĩ, bảo mẫu nấu cơm xong liền rời đi, cả hai đều không nói một câu nào với Tống Phổ Tâm.

Buổi tối ngủ Tống Phổ Tâm vẫn sẽ mơ thấy chuyện xảy ra trong mảnh đất hoang hôm đó, liên tục bừng tỉnh từ cơn ác mộng, sự vũ nhục lần đó dường như đánh gục tinh thần phản kháng của anh, khiến anh không còn gì ngoài sự hèn nhát thừa nhận số mệnh.

Mười ngày, chỉ mười ngày Tống Phổ Tâm đã thỏa hiệp.

Lý do duy nhất anh có thể dùng để an ủi mình chính là, đây là một nhiệm vụ, nếu đã là nhiệm vụ thì sẽ có một ngày kết thúc, trên dưới Tư gia sớm muộn gì cũng bị đưa ra công lý, đợi đến lúc đó anh sẽ được tự do.

Trong một đêm, Tống Phổ Tâm từ thư ký được Tư Trạch sủng ái nhất giáng chức xuống làm trợ lý sinh hoạt, mọi người nghe nói mẹ của Tống Phổ Tâm bị bệnh, thiếu tiền nên mới làm chuyện phản bội công ty, nhưng Tư Trạch trọng tình trọng nghĩa vẫn đồng ý giữ anh lại, bởi vì anh hiểu sở thích của Tư tổng.

Khi đó Tư Trạch đã kiêm mấy chức vụ trong tập đoàn, phần lớn người biết chuyện của Tống Phổ Tâm chỉ có nhân viên Trạch Thái, cho dù có lời đàm tiếu, Tống Phổ Tâm chưa chắc lúc nào cũng nghe thấy.

Mà quan hệ của bọn họ đương nhiên không giấu được những người thân cận bên cạnh Tư Trạch, ánh mắt Hoàng Tuấn Văn và Khương Thế Khánh nhìn Tống Phổ Tâm hoàn toàn thay đổi, nhưng bọn họ cũng không dám bất kính trước mặt anh, dẫu sao Tư Trạch cũng phí công, không tiếc ngỗ nghịch Tư Lệ cũng phải giữ người ở bên cạnh, điều này cho thấy sự khác biệt của anh.

Ngày Tống Phổ Tâm thỏa hiệp, Tư Trạch nhận được tin tức trở về gặp anh. Lúc đó anh đang ngồi trên ghế sô pha, Tư Trạch chậm rãi bước tới, giống như đánh thắng trận quan sát anh một lúc, thấy Tống Phổ Tâm không chịu ngẩng đầu, mới đưa tay nâng cằm anh lên, hỏi: “Suy nghĩ kỹ rồi chứ?”

Tống Phổ Tâm nghiêng mặt đi, tự giễu: “Tôi còn có lựa chọn nào khác à?”

Tư Trạch cười, vuốt tai anh nói: “Nếu sau này làm trợ lý sinh hoạt cho tôi, thì chuyển tới ở với tôi đi.”

Một câu đã phá vỡ thỏa thuận trước đó của họ.

……

Phó Diên Thăng xoa xoa mi tâm nhíu chặt, hỏi anh: “Lúc chúng ta gặp nhau ở đại hội chiến lược tập đoàn Tư Nguyên, hai người đã ở trong trạng thái này rồi à?”

Tống Phổ Tâm gật đầu, chính là không lâu sau đó, anh gặp Phó Diên Thăng và Thích Tự, nhưng khi đó anh đã không thích nói chuyện với người khác, cũng có chút sợ giao tiếp, giống như con rối dây, Tư Trạch bảo anh làm gì thì anh làm đó.

Hai người sống cùng nhau, hầu như đêm nào Tư Trạch cũng không bỏ qua cho anh, nhưng Tống Phổ Tâm đã không còn sức để kháng cự.

Anh ngoan ngoãn phối hợp như vậy, nhưng lại không biết chọc phải chỗ nào của Tư Trạch, Tư Trạch mấy lần nổi giận với anh, còn dùng mọi cách gây khó dễ, chọc anh giận, tỉ dụ như yêu cầu anh thay quần áo cho mình, thắt cà vạt cho mình, soi mói thẩm mỹ chọn trang sức của anh…Tống Phổ Tâm đều không phản ứng.

Một ngày cả hai ở trong phòng làm việc, Tống Phổ Tâm pha trà cho Tư Trạch, Tư Trạch thản nhiên nói, dòng tiền bất động sản Phương Mậu bị đứt đoạn, buộc phải dừng dự án trong tay, công ty rất có thể sẽ phải đối mặt với phá sản, để giúp anh trai vượt khó khăn em gái Phương tổng đã cầu xin một tên phú nhị đại nổi tiếng cặn bã trong giới.

Tống Phổ Tâm nghe xong cả người cứng đờ, nước sôi tràn ra khỏi ấm trà cũng không biết.

Tư Trạch hét lên gọi anh, để tránh anh bị nước sôi bắn vào người còn đẩy anh ra theo bản năng, kết quả ngược lại khiến Tống Phổ Tâm giật mình, co rụt tay lại, tiếng ấm trà “loảng xoảng” rơi xuống đất, nước trà văng khắp nơi, Tống Phổ Tâm vẫn ngơ ngác đứng im tại chỗ.

Tư Trạch vội vàng vòng qua hỏi anh có bị bỏng không, không ngờ Tống Phổ Tâm vừa bị hắn chạm vào đã run rẩy. Tư Trạch sững sờ, sắc mặt trầm xuống, buông anh ra. Chờ gọi người vào dọn dẹp xong, Tư Trạch mới thấp giọng hỏi Tống Phổ Tâm: “Có phải anh rất sợ tôi không?”

Tống Phổ Tâm nói “Không có”, Tư Trạch như có điều suy nghĩ nhìn anh hai giây, đêm đó bảo Tống Phổ Tâm tự mình trở về đường Hòe An, cả đêm không về.



Tư Trạch không về, Tống Phổ Tâm ngủ một mình, anh cũng không hỏi nhiều. Cứ như vậy qua mấy ngày, một ngày nửa đêm Tư Trạch trở về, lôi Tống Phổ Tâm ra khỏi chăn cúi đầu hôn xuống, lúc hôn Tống Phổ Tâm nếm được vị mằn mặn, sửng sốt hai giây mới nhận ra Tư Trạch đang khóc.

Anh nghe thấy Tư Trạch hỏi anh “tại sao”, còn đè nén đau khổ nói: “Anh muốn tôi làm thế nào?”

Tống Phổ Tâm chỉ nghĩ Tư Trạch uống say, chậm chạp không biết trả lời thế nào.

Sau đêm đó Tư Trạch lại mấy ngày không về, hai người chỉ gặp nhau ở công ty vào ban ngày, Tư Trạch cũng thường xuyên nhìn anh đến xuất thần.

Nhưng bất kể buổi tối Tư Trạch có đi tìm anh hay không, trạng thái của Tống Phổ Tâm cũng không chuyển biến tốt đẹp, khẩu vị của anh ngày càng kém đi, hễ cứ ăn chút gì đó lại cảm thấy buồn nôn, để duy trì thể lực, thường dựa vào đồ uống chức năng bán trong siêu thị sống qua ngày, trong vòng vài tháng người nhanh chóng gầy đi, nhẹ giống như giấy.

Bình thường ăn cơm, Tư Trạch cũng sẽ ép Tống Phổ Tâm ăn nhiều, Tống Phổ Tâm ngoan ngoãn nghe theo, ăn xong lại đi thẳng vào toilet, nôn đến nước đắng không ra được mới thôi.

Cảnh tượng này khiến tất cả người bên cạnh Tư Trạch sợ hãi, một lần Hoàng Tuấn Văn thấy thế còn ghen tị nói một câu: “Không biết còn tưởng cậu ta đang mang thai.”

Tư Trạch nghe vậy trở tay cho hắn một cái tát, vẻ mặt đầy cáu kỉnh và dữ tợn, Hoàng Tuấn Văn bị đánh đến choáng váng, từ đó không dám bàn luận về Tống Phổ Tâm nữa, về sau Tư Trạch cũng không ép Tống Phổ Tâm ăn nữa.

Khương Thế Khánh sau khi biết quan hệ giữa Tống Phổ Tâm và Tư Trạch, mặc dù thái độ đối với anh có chút kỳ lạ, nhưng thấy anh như thế, hiếm khi lại quan tâm, lén an ủi anh ăn nhiều một chút, đừng suy nghĩ nhiều quá, nói Tư tổng rất quan tâm đến anh, trước đó vì muốn giữ anh lại thậm chí còn quỳ xuống trước mặt Tư đổng. Gần đây Tư Trạch không về đường Hòe An là vì cảm thấy tâm trạng của Tống Phổ Tâm không tốt, không muốn gặp người, cho nên mới ở bên ngoài mượn rượu giải sầu mỗi ngày….Nhưng thái độ của Tống Phổ Tâm lại rất thờ ơ.

Tối hôm đó tan làm, Tư Trạch hiếm khi lái xe chở Tống Phổ Tâm cùng nhau trở về, trên đường Tống Phổ Tâm nghe Tư Trạch nói Phùng Tình và Đinh Nhiêu chia tay, anh chỉ cúi đầu khẽ “Ồ” một tiếng.

Tư Trạch có chút bất ngờ: “Không phải anh rất thích cô ta sao?”

Vừa nãy Tống Phổ Tâm cũng chần chờ một lúc mới nhận ra là ai đã chia tay với ai, sau đó mới nhớ người trước là mối tình đầu của mình, nhưng lại không nhớ nổi tại sao mình lại thích đối phương. Sau đó lại nhớ Tư Trạch từng dùng đối phương uy hiếp mình, thậm chí cảm thấy có chút nực cười, bởi vì lúc này anh cảm thấy Phùng Tình đối với mình giống như một người qua đường không quan trọng.

Nhưng anh vẫn còn nhớ lúc đầu mình rất quan tâm đến cô, nhớ đến chiếc hộp thủy tinh trong lòng, định nhấc nó lên nhìn lại, lại bàng hoàng phát hiện khu vườn lẽ ra tươi tốt đã bị tàn phá, nắp chụp thủy tinh cũng bị dây gai Tư Trạch dùng trói buộc anh mài sứt sát, không thể nhìn xuyên thấu.

Lòng anh nguội lạnh, cảm thấy mình sống trên đời này không còn mong cầu gì nữa, lúc này ngồi trên xe, điều anh nghĩ đến là tại sao ngày hôm đó Tư Trạch phóng xe như điên lại không dứt khoát dẫn anh cùng nhau đụng chết đi chứ.