Phụng Vũ Trần Triều - Nguyên Ninh Truyện

Quyển 2 - Chương 8: Sầu hoạ tà dương




Lúc Nguyên Ninh quay trở về viện thì đã thấy Yên Ngôn ngồi trong sân. Nàng ta nhìn thấy Nguyên Ninh, có chút quan tâm mà đứng lên hỏi: “Mọi chuyện thế nào?”

Nguyên Ninh ngồi xuống ghế mà từ từ nói: “Cô ta không dám đeo đôi thủ sáo của muội, chắc chắn biết rằng nó không sạch sẽ. Lại thêm cô ta bị hai con tiểu miêu hù doạ đến thế, xem chừng không sớm thì muộn cũng sẽ đến miếu Địa Tạng cầu siêu cho con bạch miêu kia!”

Yên Ngôn gật đầu: “Mấy ngày trước Hoàng Ngự nữ dò la, biết được con bạch miêu của Liễu thị từ lâu đã không còn. Đám miêu mao trong thủ sáo của muội lại có màu trắng, đích thị là đã được làm từ lông của nó!”

Nguyên Ninh gật đầu: “Hoàng Ngự nữ còn biết được lúc chết nó đang mang thai. Cho nên muội mới dùng hai con tiểu miêu kia hù doạ Hồng Ngọc!”

Nàng nói đến đó thì trước cửa có một cung tỳ bước vào, người đó không ai khác chính là Thuỷ Linh. Thuỷ Linh trên tay cầm một chiếc giỏ đựng hai con mèo con, hướng về phía Nguyên Ninh bước đến. Tố Liên trông thấy nàng ta liền mỉm cười: “Khi nãy Thuỷ Linh tỷ tỷ giả làm cung nữ đi thắp đèn, nhanh tay đến độ tráo đổi chiếc giỏ trong tay nô tỳ mà không làm Hồng Ngọc hay biết!”

Nguyên Ninh cười lạnh: “Khi nãy cô ta sợ hãi như vậy, vốn dĩ chỉ bị ta hỏi vài câu là phân tâm ngay. Nhưng mà mọi chuyện còn phải trông cậy vào Yên Ngôn tỷ tỷ!”

Yên Ngôn mỉm cười gật đầu: “Viện của ta đối diện viện của Liễu thị, tối nay ta sẽ sai Mộc Miên đem hai con tiểu miêu này đến bức tường bên ngoài phòng của hạ nhân. Đêm nay xem bộ Hồng Ngọc phải thức trắng vì kinh sợ!”

Nguyên Ninh hướng về hai con tiểu miêu mà vỗ nhẹ lên đầu chúng: “Khi không lại để hai con tiểu miêu này chịu khổ, chỉ cần sau đêm nay, ta hứa sẽ chăm sóc hai ngươi một cách chu toàn!”

***

Hồng Ngọc thức dậy vào giờ Mão, tối qua cô ta chẳng có một phút giây yên ổn nào. Dẫu bây giờ tiếng mèo con đã không còn, nhưng hễ nhắm mắt lại thì cô ta lại thấy hình ảnh của Tiểu Bạch nằm chết tại hậu viện, sau đó bị mình rút hết máu, lột da rồi đem đến cho Đan Thanh. Lúc cô ta mổ bụng của Tiểu Bạch thì mới biết thì ra con bạch miêu này đang mang thai, một xác mà nhiều mạng


Hồng Ngọc đưa tay chà sát lên vai để xoa dịu đi sự sợ hãi. Ngày đó sau khi chủ tớ bọn họ dùng Tiểu Bạch để lót bao tay đem đến cho Nguyên Ninh, cũng chẳng thấy chuyện kì lạ gì tìm đến cô ta. Ai ngờ nhân quả báo ứng vốn không chừa một ai, lúc này Tiểu Bạch rốt cuộc cũng đã đem hai đứa con quấy phá Hồng Ngọc. Bất giác giọng của vị ni cô kia ở Thái miếu như văng vẳng đâu đây…

“Điều lành nghiệp dữ cuối cùng rồi cũng sẽ có ngày ứng báo, chỉ khác nhau ở chỗ nhanh chậm ra sao mà thôi!”

Hồng Ngọc ngồi bó gối để nén lại nỗi khiếp sợ, cô ta dẫu sao cũng chỉ nghe lệnh chủ nhân sai bảo. Tiểu Bạch muốn tìm thì hãy tìm Đan Thanh mà đòi mạng!

Nhưng mà nghĩ lại, chủ tớ bọn họ hại hài tử của Nguyên Ninh, cũng chẳng thấy đứa hài tử này tìm đến mình hù doạ. Có lẽ nào là vì Nguyên Ninh đã đến miếu Địa Tạng cầu siêu cho nó, cho nên nó đã sớm siêu thoát rồi chăng?

Phải! Nhất định là như vậy rồi! Thế thì chỉ còn Tiểu Bạch làm âm hồn không tan ở dưới địa phủ, hôm nay sau khi xong việc, Hồng Ngọc nhất định phải đi cầu siêu cho nó!



Miếu Địa Tạng là một trong sáu miếu Bồ Tát nằm trong hậu cung. Tượng Bồ Tát ở đó mặc áo cà sa, đội mũ thất Phật. Ngài ngự trên đài cao, một tay cầm tích trượng, một tay cầm ngọc như ý. Hôm nay không phải ngày lễ gì trọng đại, cho nên miếu Địa Tạng cũng xem như vắng vẻ.

Khi nãy có một cặp cung nữ đến đây bái lạy, sau đó hai nàng ta cũng gấp gáp rời đi. Phút giây dần trôi qua, miếu Địa Tạng bây giờ quạnh hiu không có lấy một bóng người. Ánh hào quang của Phật tượng trên cao chợt làm cho cái người đang quỳ bên dưới trở nên khiếp sợ, cô ta ở đó cúi đầu nhắm mắt, thấp thỏm mà khấn vái: “Bồ Tát linh thiêng, xin ngài mở lòng từ bi, siêu độ cho vong linh Tiểu Bạch ở cõi âm ty sớm ngày siêu thoát! Con nguyện mỗi tháng đều đến đây dâng hoa lễ quả, cầu mong mọi chuyện trở nên êm đẹp!”

Mấy nhánh hương đang cắm bấy giờ toả ra mùi dịu ngọt, Hồng Ngọc dường như bên tai nghe thấy tiếng mèo kêu không ngừng. Cô ta có chút sợ hãi, liền liên tục niệm kinh khấn Phật mà ngước mắt phòng bị xung quanh.

Xung quanh không có một bóng người, ở đó bấy giờ chỉ có một mình cô ta, cùng với Phật tượng uy nghiêm lạnh lùng. Nhưng mà chẳng hiểu tại sao Hồng Ngọc lại có cảm giác như có kẻ dõi theo mình, xem xét nhất cử nhất động. Cô ta theo đó mà cố gắng đốt cho xong xấp kinh cầu siêu, mùi hương dịu ngọt từ chiếc lư đồng cứ theo đó mà toả ra không ngừng, bất giác làm cô ta có chút choáng váng loạn thần.

Có bóng trắng đâu đó vụt qua, làm Hồng Ngọc khiếp hãi đến mức thần sắc bất minh: “Là Tiểu Bạch có phải không?”

Tiếng mèo kêu vang lên không ngừng, Hồng Ngọc quá hoảng sợ, liền lui người về phía Phật tượng: “Hôm nay ta đến đây là để xin Bồ Tát siêu độ cho ngươi. Ngươi đừng đến tìm ta nữa, mọi chuyện không phải là chủ ý của ta!”

Bất chợt từ phía Phật tượng có thanh âm vọng đến: “Của ai?”

Hồng Ngọc chấn kinh, quay đầu lại chỉ thấy thần sắc uy nghiêm của Phật tượng, liền sợ hãi cúi đầu xuống: “Không phải là chủ ý của con thưa Bồ Tát!”

Thanh âm từ phía Phật tượng lại nghiêm nghị lại phát ra, dõng dạc mà vang vọng không ngừng: “Của ai?”

Hồng Ngọc cúi đầu, bất đắc dĩ phải đành nói: “Là của… chủ nhân!”

Mùi hương ngọt ngào ở đó dần trở nên nồng chát, Hồng Ngọc tự cảm thấy đầu óc mình có chút mị hoặc, lại nghe Phật tượng tiếp tục nói: “Đầu đuôi mọi chuyện như thế nào?”

Hồng Ngọc im lặng, Phật tượng theo đó mà thúc giục nói: “Thế nào…?”

Có tiếng mèo kêu ngày càng dữ dội hơn, Hồng Ngọc quá hoảng sợ, theo đó mà kể ra hết cả toàn bộ mọi chuyện. Rằng ngày đó Đan Thanh sai khiến nàng ta cho Tiểu Bạch ăn thịt thối cá ươn, để cho Tiểu Bạch mắc bệnh mà suy yếu đến mức chết đi. Tiếp đến Đan Thanh dùng bộ lông bẩn thỉu của Tiểu Bạch lót vào mặt trong của đôi bao tay bằng lông cáo, sau đó đem đến viện của Nguyên Ninh mà tặng cho nàng, cốt để hại chết mẫu tử hai người bọn họ.

Hồng Ngọc đang khiếp hãi tột cùng trước oan hồn của Tiểu Bạch và Phật tượng, cộng thêm hít phải mê hương lúc này đang cắm trong lư đồng, vốn dĩ không biết những lời thú tội của mình đã bị người khác từ xa nghe thấy. Mà những người nghe được ở đó không chỉ là một người, bọn họ ngoài Nguyên Ninh và Yên Ngôn, còn có chủ tớ Phong Tranh ở đó.

Thì ra Nguyên Ninh cùng với Yên Ngôn đã sớm mời Phong Tranh đi cùng, tất cả đến miếu Địa Tạng cầu xin Bồ Tát, cốt để khẩn xin ngài độ trì cho hài tử xấu số của Nguyên Ninh. Lúc này bọn họ dẫu đứng ở xa, nhưng từng lời từng chữ của Hồng Ngọc đều đã nghe rõ rành mạch.

Nguyên Ninh đau đớn đến độ không đứng vững, liền ngã quỵ xuống mà than oán: “Thuần Nghi thật là độc ác!”

Tố Liên ôm lấy chủ nhân, đã thấy Yên Ngôn cùng với Phong Tranh chung tay đỡ Nguyên Ninh đứng dậy.

Hồng Ngọc lúc này mới nhận ra bọn họ, trong lòng hết chấn kinh này đến chấn kinh khác, theo đó mà chịu không nỗi ngã gục xuống ngất xỉu. Lại nghe Phong Tranh ở đó lạnh giọng: “Ngân An, cầm tấm kim bài này đi mời Quan gia đến đây một chuyến!”

Ngân An nhanh chóng rời đi, Phong Tranh liếc nhìn Hồng Ngọc đang nằm ở đó, lạnh giọng mà nói: “Mọi chuyện quả thật là đã như lời nàng suy đoán!”

Nguyên Ninh cầm tay Phong Tranh, có chút cảm kích nói: “Chuyện này cũng nhờ Hoàng Phi phối hợp, sai An Tín công công nắp ở đằng sau Phật tượng gặng hỏi cô ta!”

Phong Tranh chau mày: “Trước giờ ta không thường xuyên giao du với đám người bọn họ, nhưng cũng có mấy lần chạm mặt Thuần Nghi ở các buổi yến tiệc. Cũng không ngờ cô ta lại có tâm địa thâm độc như vậy!”

Yên Ngôn trầm mặt từ từ nói: “Cô ta xem chừng cũng chỉ là một con cờ bị người khác lợi dụng!”

Trải qua thời gian nửa nén nhang, Quan gia rốt cuộc cũng đến. Lúc chàng đến nơi thì Hồng Ngọc đã được Ngân Bình bên cạnh Phong Tranh tạt nước lạnh để tỉnh dậy. Ban đầu Hồng Ngọc còn lên tiếng chối bỏ tội trạng, có điều mọi chuyện đã được chính tai ba người Phong Tranh, Yên Ngôn và Nguyên Ninh nghe rõ mồn một, cho nên Quan gia cũng liền sai Thiên Lang đem cực hình ra tra khảo.

Hồng Ngọc không chịu được đau, theo đó mà đem tất cả những gì mình biết khai ra mọi chuyện. Gió đông ảm đạm thổi qua gương mặt xám xịt của Quan gia, Hồng Ngọc sau đó bị đem đến Đình Ngọ Thất. Quan gia tiếp đó đưa mắt nhìn Nguyên Ninh, từ từ nhẹ giọng: “Trong chuyện này nàng là người bị hại, nàng muốn xử trí Thuần Nghi như thế nào?”

Nguyên Ninh lặng lẽ lau nước mắt nói: “Liễu thị không giống như người có tâm cơ, xem chừng đằng sau còn có người sai khiến!”

Quan gia suy tư hồi lâu rồi liền nói: “Nếu vậy trẫm sẽ đích thân tra khảo nàng ấy!”

Quan gia nói xong câu đó thì rời đi, tiếng bước chân của đoàn tháp tùng theo sau chàng như dẫm đạp vào cõi lòng của Nguyên Ninh. Liễu thị xem như đã có kết cục, nhưng còn hài tử của nàng thì sao?

Có một chút ấm áp trên mu bàn tay, Nguyên Ninh ngẩng mặt nhìn lên, đã thấy bên cạnh mình là Yên Ngôn và Phong Tranh chân tâm ở đó. Chỉ nghe giọng của Yên Ngôn ấm áp: “Chúng ta hãy cùng cầu xin Bồ Tát phù hộ cho vong linh hài tử!”

Nguyên Ninh quay đầu nhìn về phía Phật tượng, chỉ thấy ngài ở đó uy nghiêm mà hiền từ, khói hương toả ra trong tiết đông lạnh lẽo, làm mọi thứ ở đó cơ hồ quá đỗi mông lung.

… tiểu thọ tử - phungvutrantrieu.blogspot.com

Lúc Quan gia bước vào nội đường Trúc Hoa Viện thì trời đã sập tối. Trong phòng bấy giờ chỉ thắp vài ngọn đèn mờ ảo, càng làm cho khung cảnh trở nên u lãnh. Thiên Lang chau mày mà hô vang: “Đám nô tài trong Trúc Hoa Viện đâu rồi? Sao lại để trong phòng tối om như vậy?”

Chỉ nghe giọng của Đan Thanh từ từ vọng ra: “Quan gia đến rồi sao?”

Quan gia có chút chán ghét trong dạ: “Nàng đúng là to gan!”

Đan Thanh không vì lời đó mà kinh sợ, chỉ vui vẻ đáp lại, trong thanh âm dường còn có một tia si dại: “Quan gia đến đây mà xem, đừng cho đám nô tài đó đi theo”

Quan gia suy tư trong lòng, chẳng hiểu sao lại phất tay ý bảo Thiên Lang lui xuống. Thiên Lang lo lắng, nhưng cũng sợ phật ý long nhan mà lặng lẽ lui lại vài bước, đôi mắt vẫn dõi theo hình bóng của Quan gia đang tiến vào trong. Quan gia rảo mắt nhìn khắp phòng, chợt thấy Đan Thanh đang đứng thẫn thờ bên phía đông căn phòng. Ánh sáng hiu hắt từ ngọn đèn nhỏ bé không đủ để soi rõ gương mặt nàng. Chỉ thấy ở đó bên cạnh nàng, còn có một bức tranh đang đung đưa huyền ảo.

Đan Thanh sau đó mới cất tiếng: “Thần thiếp không cho hạ nhân thắp đèn, là vì muốn ánh sáng trong phòng giống như ánh tà dương ngày đó. Huyền huyền ảo ảo như một giấc mơ, làm bức hoạ đồ hoàng anh chi điểu ở đây sống động như thật!”

Quan gia liếc nhìn bức tranh ngày trước mình đã vẽ, ánh nến hiu hắt lặng lẽ đung đưa, làm con chim hoàng anh ở đó như đang vẫy cánh trong ánh quang mờ ảo. Chàng lặng lẽ tiến về chiếc bàn bên cạnh ngồi xuống, hồi sau mới nói: “Sao nàng lại ngốc đến vậy, Lã thị ám hại cái thai của nàng, mọi chuyện vốn dĩ không liên quan đến Thánh Tư. Còn chuyện hậu cung lan truyền tin đồn nhảm nhí, nàng cũng chẳng thông suốt mà mê muội vì nó hay sao?”

Đan Thanh cũng tắt đi nụ cười, nàng tiến đến chỗ bức tranh mà ôm nó vào lòng, từ từ khẽ nói: “Thần thiếp không tin lời đồn nhảm nhí kia, càng không tin lời khai của cung nữ Hoa phòng đó”

Quan gia chau mày gặng hỏi: “Nàng nói gì?”

Đan Thanh ôm bức tranh mà tiến về chiếc ghế bên cửa sổ, lặng lẽ khẽ nói: “Quan gia đã bị Thánh Tư lừa dối, mọi chuyện là do ả ta đứng sau sắp xếp. Cung nữ Hoa phòng đó ngày trước từng chịu ân của ả ta, cho nên mới đứng ra xuyên tạc mối quan hệ giữa Lã ma ma và Thái Nhạn!”

Quan gia khịt mũi: “Nàng tưởng trẫm là đứa trẻ lên ba hay sao? Chuyện tích gốc của hai ả tiện tỳ đó ra sao, trẫm đã sai người điều tra ngọn ngành. Mọi chuyện quả thực là như lời cung nữ Hoa phòng đó đã khai”

Lại nghe Đan Thanh cười lạnh: “Cũng chỉ là lời của hạ nhân thuật lại cho Quan gia nghe thôi, người có đích thân điều tra hay không? Quan gia đừng quên Thánh Tư là điệt nữ của Thái hậu. Thái hậu bà ta hoàn toàn có thể dùng người che mắt Quan gia!”

Quan gia phẫn nộ quát: “To gan! Nàng không được ở đây hồ ngôn loạn ngữ!”

Đan Thanh mỉm cười: “Quan gia là đang chán ghét thần thiếp nói ra những lời như vậy, hay thực chất là người không muốn tin sự thật này?”

Quan gia thở ra một hơi lạnh lùng: “Hôm nay trẫm đến đây để hỏi nàng một chuyện duy nhất. Cái thai của Nguyên Ninh tuy là do nàng ám hại, đằng sau còn có ai sai khiến hay không?”

Đan Thanh có chút si dại mà thẫn thờ nói: “Tất nhiên là có!”

Quan gia đương nhiên có chút tò mò, cũng có chút lo ngại nói: “Là ai?”

Đan Thanh dừng lại một nhịp, sau đó cười ngây ngô mà hỏi lại chàng: “Quan gia nghĩ là ai?”

Quan gia chần chừ, trong phút chốc chưa định mở miệng. Mãi một lúc sau mới nghe giọng nói đầy oán hận của Đan Thanh: “Là do chính hài tử của thần thiếp thúc giục. Nó ra đi oan uổng như thế, đương nhiên là không muốn hài tử của ả ta suôn sẻ ra đời!”

Quan gia tức giận mà đập mạnh lên bàn: “Nhảm nhí, hài tử của trẫm làm gì có ác niệm như vậy! Mọi chuyện chỉ xuất phát từ sự độc ác của nàng!”

Đan Thanh cười điên dại: “Ác độc ư? Thần thiếp chỉ ăn miếng trả miếng thôi! Kết cục này là quả báo của ả ta, hài tử của thần thiếp không còn thì ả ta cũng đừng mong thuận lợi sinh ra hài tử của mình!”

Quan gia chán ghét nói: “Vậy còn quả báo của nàng? Nhẫn tâm hãm hại hài tử của trẫm, nàng không sợ quả báo hay sao?”

Đan Thanh cười chua xót: “Thần thiếp chỉ là một kẻ thấp hèn may mắn được Quan gia để mắt tới. Đôi bàn tay này chỉ biết chuẩn bị hoạ cụ hầu hạ Quan gia, vốn dĩ không thể thâu tóm điều khiển người khác. Đối với hài tử mà nói, những chuyện thần thiếp có thể làm được cũng chỉ có bao nhiêu thôi. Nhưng dù có phải lên núi đao xuống biển lửa, dù phải vạn kiếp bất phục, thần thiếp cũng phải để cho những kẻ ỷ vào uy quyền của mình nếm mùi đau khổ như thần thiếp! Thái hậu bà ta che chở cho điệt nữ của mình làm chuyện xấu, có lẽ nhìn cảnh ả ta đau đớn vì mất đi hài tử mà cũng quặng thắt trong lòng”

Quan gia nhắm nghiền mắt nghe Đan Thanh cười một cách thoả nguyện, lát sau mới sầu não nói: “Nàng một câu vu khống mẫu hậu, hai câu cũng vu khống mẫu hậu! Riêng tội này cũng đã đủ chết đến trăm nghìn lần!”

Đan Thanh cười lạnh: “Quan gia nghĩ thần thiếp sợ chết ư? Chết rồi thì sẽ được đoàn tụ với hài tử, thần thiếp còn mong chờ điều gì khác đâu?”

Quan gia hít một hơi rồi lặng lẽ nói: “Ám hại long thai là tội nặng. Có điều trẫm biết nàng trước giờ là một người thuần nhiên, chuyện này là do nàng vì cái chết của hài tử mà mê muội. Lãnh cung lạnh lẽo, nàng hãy đến đó mà sống hết quãng đời cô độc còn lại”

Quan gia nói đến đó thì đứng dậy, trước lúc rời đi còn ngoảnh đầu nhìn Đan Thanh mà nói tiếp một câu: “Nàng phạm thượng bảo rằng trẫm bị mẫu hậu che mắt, vậy thì hãy cố gắng sống trong Lãnh cung mà từng ngày ngộ ra lời nói của mình hoàn toàn sai trái!”

Đan Thanh lộ nét cười mông lung: “Quan gia không giết chết thần thiếp, thì ra chỉ muốn chứng minh cho thần thiếp rằng người không bị cô điệt hai người bọn họ lừa gạt! Người chính là đang khoan dung với thần thiếp, hay thực chất là khoan dung cho chuyện bị che mắt của mình?”

Quan gia dừng lại một nhịp, sau đó liền lạnh lùng bước đi, đằng sau chỉ nghe thanh âm của Đan Thanh sầu não: “Tà dương ngày đó thần thiếp tưởng rằng chim hoàng anh trong tranh là thật, có lẽ bản thân vốn đã si muội ngay từ khoảnh khắc đó. Bởi vì hoàng anh thực sự phải có tiếng hót, còn hoạ ảnh dẫu có sống động đến đâu, thì cũng vĩnh viễn không thể phát ra một thứ thanh âm chân thật nào!”