Yên Ngôn hướng về phía Huyền Dao nhẹ giọng nói: “Dạ thưa Nguyên Phi nương nương, tần thiếp muốn ở lại cùng với các đại sư đốt kinh văn một chút!”
Huyền Dao nở một nụ cười ôn nhu nói: “Dẫu sao cũng là tấm lòng của nàng mấy ngày qua! Bổn cung cũng đã chuẩn bị một bàn Phật đăng lễ Phật. Ngặt nỗi đôi mắt yếu ớt sợ đường khuya, chi bằng để Tĩnh Huệ giúp bổn cung thắp đèn cầu an, cũng giúp cho bổn cung có thêm một chút thành ý!”
Yên Ngôn vui vẻ trong lòng: “Tần thiếp được góp một chút công lao vào tâm ý của nương nương, đó là phúc phần của tần thiếp!”
Huyền Dao mỉm cười, nụ cười rực rỡ như ánh sáng lúc này trong đại điện: “Thế thì Tiêu Thoa không cần ở đây thắp đèn, hãy về chung với bổn cung!”
Huyền Dao theo đó rời đi, Đàm Hoa chán ghét thở ra một hơi lạnh lùng rồi cũng nối gót theo sau. Phút chốc toán người ở đó cũng quay trở về, trong đại điện lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng niệm kinh đều đều của các đại sư, càng vì thế mà làm không khí nơi đây trở nên uy nghiêm trang kính.
Yên Ngôn tịnh tâm lặng lẽ thắp đèn mà Huyền Dao đã chuẩn bị, chỉ nghe thấy mùi hương dịu nhẹ tinh tế của dầu. Bàn Phật đăng mà Huyền Dao sắp xếp gồm hai loại đèn. Đèn vàng được xếp bên ngoài làm nền, còn đèn trắng thì xếp thành hình chữ “vạn” phía trong.
Phật đăng vốn được thắp từ dầu lạc. Yên Ngôn thoáng chợp mắt, cảm nhận được ngoài mùi lạc dịu nhẹ ra còn có mùi hoa sen và trầm hương, trong lòng đương nhiên bái phục: “Tâm ý của Nguyên Phi nương nương thật đáng ngưỡng mộ!”
“Nguyên Phi nương nương đoan hậu thục nghi, xứng đáng là tấm gương cho chúng ta noi theo!”
Yên Ngôn quay mặt lại nhìn về hướng thanh âm vừa phát ra, chợt thấy một nữ nhân mảnh khảnh tiến đến, trên tay nàng ta là một bó hương xếp ngăn nắp. Yên Ngôn lướt mắt nhìn qua, chợt nhìn thấy cái người đi bên cạnh nàng ta hướng đến mình cúi đầu mỉm cười. Vị cung tỳ này không ai khác chính là người đã đến Mai Hoa Viện lần trước để giao lá thư của Nguyên Ninh gửi cho nàng. Trong lòng Yên Ngôn liền ngời ngợi nghĩ ra chuyện gì.
Chỉ thấy chủ tớ hai nàng ta thành kính giao bó hương cho một tiểu sư phụ đứng ở đó, sau lại cầm chín nén hương tiến về phía chiếc lư đồng ở giữa đại điện và hai bên tả hữu cắm xuống, quỳ gối cầu an.
Yên Ngôn thấy nàng ta đang thành tâm, không tiện mở chuyện, chỉ đành lặng lẽ đốt hết những chiếc Phật đăng trên bàn, quỳ xuống thành kính niệm kinh.
Mãi một lúc sau, hai nàng mới có cơ hội nhìn nhau. Yên Ngôn liền cúi đầu tươi cười nói: “Nàng đây chắc hẳn là Mục Ngự nữ, Tĩnh Huệ ta xin cúi đầu đa tạ!”
Thanh Y tiến đến một chút đỡ lấy tay nàng ta: “Tĩnh Huệ Phu nhân xin đừng làm thế! Ta cũng chỉ là góp một chút sức lực thôi!”
Yên Ngôn cùng nàng ta đi về chỗ dành để đốt kinh, lặng lẽ nói: “Nếu không có Mục Ngự nữ, e là những xấp kinh này không có cơ hội để được đốt tại đây!”
Thanh Y mỉm cười yếu ớt nói: “Tất cả cũng nhờ Phu nhân và Thánh Tư Phu nhân tính toán chu toàn!”
Yên Ngôn chậm rãi gật đầu: “Nếu không như vậy, chỉ sợ bản thân bị giết dưới móng vuốt thâm độc lúc nào không hay!”
Thanh Y nghe đến đó, trong lòng chưa biết phải đối đáp thế nào, đột nhiên khó chịu đến mức phải ho khan vài tiếng, bất chợt có một chút xấu hổ.
Yên Ngôn thấy nàng ta yếu đuối như thế, liền quan tâm hỏi: “Nàng đang bệnh à?”
Thanh Y gượng cười: “Thất lễ trước mặt Phu nhân rồi! Ta không sao, chỉ là mấy hôm nay ông Trời chuyển mùa, ta... cũng quen rồi!”
Yên Ngôn kéo nàng ta ngồi xuống chiếc bồ đoàn, tiện tay đốt từng bản kinh văn mà từ từ nói: “Hôm sau ta sẽ sai người đến Thái y viện lấy một ít thuốc cho nàng.”
Thanh Y lặng lẽ gật đầu: “Đám người ở Thái y viện, cũng thật là biết nhìn mặt mà làm việc!”
Yên Ngôn hiểu cứ, liền cười nói: “Nàng yên tâm, ta đã hầu hạ Quan gia khá lâu, bọn người ở Thái y viện đó không dễ dàng gì ức hiếp được ta!”
Thanh Y mỉm cười đa tạ: “Chỉ là cũng vì điều này, mà đám người kia mới làm khó Phu nhân!”
Yên Ngôn sầu não cười: “Biết phải thế nào đây? Trước đây ta nghĩ vốn dĩ nên nhẫn nhịn, nhưng nếu nhẫn nhịn thì bọn họ càng làm tới. Đứng yên một chỗ sẽ chết, chi bằng thử một lần tranh đấu?”
Yên Ngôn ấm áp nói tiếp: “Ân huệ này của nàng, ta nhất định sẽ khắc cốt ghi tâm! Ngày sau đương nhiên sẽ tìm cơ hội báo đáp!”
Thanh Y nghe thế chỉ biết mỉm cười gật đầu. Hai nàng theo đó cùng nhau đốt xấp kinh văn, trong đại điện ngoài tiếng niệm kinh chỉ nghe lách tách tiếng giấy cháy vụn.
***
Nguyên Ninh quay về viện của mình, trong lòng đan xen nhiều suy nghĩ. Tố Liên có chút vui mừng nói: “Rốt cuộc thì Thái hậu cũng đã hồi cung! Thử xem bọn họ có còn hống hách làm càn?”
Nguyên Ninh gượng cười: “Chỉ là Thái hậu hiện giờ đang ở cùng Quan gia, nếu được diện kiến người thì tốt biết mấy!”
Tố Liên tò mò nói: “Chủ nhân muốn gặp Thái hậu?”
Nguyên Ninh lặng lẽ ngồi xuống ghế mà từ từ gật đầu: “Phải! Muội nói xem, sau chuyện này thì bước tiếp theo mà bọn họ sẽ làm là gì?”
Tố Liên có chút nghĩ ngợi, lúc sau liền do dự nói: “Nô tỳ nghĩ bọn họ lần này không hại được Tĩnh Huệ Phu nhân, đương nhiên trong lòng vô cùng oán hận. Chỉ là Nguyên Phi nương nương đã để tâm đến chuyện này, vừa nãy còn cố tình để Phu nhân thay mình đốt Phật đăng ở Thái miếu, vốn là có ý ngấm ngầm trách cứ bọn họ! Bọn họ không tính kế được với Tĩnh Huệ Phu nhân, xem chừng lại chuyển sang chủ nhân! Nếu vậy…”
Nguyên Ninh gật đầu: “Đúng vậy! Chỉ là Nguyên Phi nương nương không hiểu sao lại đối với ta có một chút lạnh lùng. E là bọn họ càng vì thế mà dễ dàng ám hại ta!”
Tố Liên bất an hỏi: “Nếu vậy thì chủ nhân định làm gì? Nhờ Thái hậu giúp đỡ?”
Nguyên Ninh quyết đoán nói: “Đúng vậy! Nhưng tuyệt không phải là cách giúp đỡ bình thường mà ai cũng nhận ra, như thế sẽ không có lợi cho ta lẫn Thái hậu!”
Tố Liên ngời ngợi ra chuyện gì, liền thấp giọng nói: “Thái hậu thánh minh, sợ là người cũng đã hiểu ra tâm ý của chúng ta!”
Nguyên Ninh hít vào một hơi thật sâu nói: “Có lẽ là thế!”
Bên ngoài trời đêm đã nuốt trọn tất cả cảnh vật. Buổi tối trong Cấm Thành rộng lớn này chợt làm cho người ta cảm thấy buồn chán, thê lương đến độ não nề. Bởi trong đêm tối đó người ta chẳng biết có gì, là gươm đao ám khí hay ánh sáng trang nhã của thánh giá? Tất cả cũng đến từ đêm tối tịch mịch kia thôi!
Bầu trời đêm cứ thế mà bao trùm nỗi thấp thỏm của các nữ nhân ở đó, đêm nay không ai trong số bọn họ được gặp Quan gia và rồi ngày mai, tất cả bọn họ sẽ phải đối diện trước một người cao cao tại thượng chốn hậu cung! Chẳng biết là cuộc sống ngày sau sẽ biến chuyển như thế nào, quyền lực trong hậu cung liệu có xê dịch?
***
Có làn khói lượn lờ mà mờ ảo xuất phát từ đàn hương trong đỉnh đồng, giữa Phật điện yên tĩnh bây giờ chỉ nghe thao thao một giọng niệm kinh trầm ấm. Thái hậu ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, lặng lẽ lăn chuỗi phật châu trên tay rồi bất chợt thở ra một hơi nhẹ nhàng khi Tịnh Văn cô cô thấp giọng nói: “Đã đủ một trăm lần rồi thưa Thái hậu!”
Tịnh Văn cô cô nói xong câu đó liền tiến đến một chút đỡ Thái hậu ngồi dậy, hướng về chiếc bàn ở phía tây Phật điện mà hầu hạ bà ngồi xuống.
Thái hậu đưa tay nâng một đoá hoa bách hợp trên chiếc bình đặt trên bàn, đôi mày khẽ giãn ra mà cất giọng nói: “Nhìn cách cắm hoa này, xem bộ không phải là ngươi!”
Tịnh Văn cô cô mỉm cười nhẹ giọng: “Tiểu nha đầu Trác Uyên theo Thái hậu nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ bách hợp này là loài hoa yêu thích của người. Có điều, đằng sau còn có tâm ý của một người khác!”
Thái hậu nở một nụ cười bí hiểm, liếc mắt nhìn Tịnh Văn cô cô mà thấp giọng nói: “Trước giờ ngươi vẫn là người cắm hoa cho ai gia. Bây giờ lại để cho Trác Uyên làm, thì ra đúng là có nguyên do!”
Thái hậu nói xong câu đó liền đưa mũi hít lấy một hơi, đôi mắt khẽ nhắm lại mà từ từ nói: “Thơm quá!”
Tịnh Văn cô cô lặng lẽ vén tấm màn thêu hoa sen bằng chỉ vàng bên cửa sổ, để lộ ra một khung cảnh trong vắt phía trước. Vừa hay lúc đó ánh mặt trời đã kịp vươn lên khỏi những lớp tường bao, chiếu rọi khuôn viên tao nhã ở đó bằng thứ ánh sáng tinh anh mà huy hoàng. Thái hậu ngoảnh mặt quay lại nhìn, bắt gặp trong sân hai mươi mấy chậu kim cúc được bày ở đó, liền chậm rãi tiến đến bên cửa sổ mỉm cười: “Hôm qua bước vào Vạn Thọ Cung đã là lúc trời sập tối, không nhìn ra được vẻ đẹp của những chậu hoa này. Bây giờ có ánh nắng bình minh chiếu rọi, cảnh sắc này đúng thật là khiến người ta động lòng!”
Tịnh Văn cô cô mỉm cười: “Đám người kia xem bộ cũng thật là tận tâm!”
Thái hậu cười lạnh: “Bọn họ xem như cũng coi trọng lão bà này. Nhưng mà như thế chẳng phải thành ra quá cẩn thận hay sao?”
Tịnh Văn cô cô nghe Thái hậu nói câu đó, liền chậm rãi tiếp lời: “Nô tỳ ngu muội, không biết là Thái hậu đang nói bọn họ “cẩn thận” hay là “tiểu tâm” ạ?”
*小心 chữ Hán có nghĩa là cẩn thận, kết hợp từ một chữ tiểu 小 và một chữ tâm 心
Thái hậu chép miệng nói: “Tiểu tâm cũng được, đại tâm cũng được. Chỉ cần lũ nha đầu này toàn tâm toàn ý với Quan gia là đủ rồi! Có chân tâm đối với ai gia hay không cũng không quan trọng!”
Tịnh Văn cô cô lặng lẽ nói: “Thái hậu nương nương là bậc mẫu nghi, chiếu lý mà nói thì bọn họ phải dụng cả chân tình mới phải!”
Thái hậu lắc đầu nói: “Ngươi có biết loại người nào khiến người khác cảm thấy khó chịu nhất không?”
Tịnh Văn cô cô cúi đầu đáp: “Nô tỳ đang lắng tai nghe đây ạ!”
Thái hậu mỉm cười, khoé môi có chút cong lên: “Chính là loại người kín kẽ trăm bề, hoàn hảo tới mức mà chúng ta có muốn dò tìm một chút sơ hở cũng vất vả vô cùng! Nhưng mà dạng người cẩn thận quá mức thì không phải loại người này, bởi vì cẩn thận quá cũng chính là một yếu điểm. Ai gia vì thế không cần bọn họ toàn tâm, càng không cần bọn họ dụng chân tình. Bởi nếu như thế thì làm sao ai gia có thể góp một chút tâm tư mà tính toán những chuyện trong hậu cung? Chẳng phải lúc đó ai gia sẽ trở thành lão bà vô dụng, hằng ngày thưởng thức cái gọi là “chân tình” đó của bọn họ hay sao?”
Tịnh Văn cô cô nể phục đến sợ hãi, liền mỉm cười đáp lời: “Nô tỳ theo Thái hậu nhiều năm, vẫn còn chưa học hỏi được gì từ người!”
Thái hậu bật cười: “Hai chữ “chân tình” này, thử hỏi có tồn tại giữa những người không cùng máu mủ trong Cấm Thành rộng lớn này hay không? Tịnh Văn ngươi cũng thật là huyễn cầu rồi!”
Tịnh Văn cô cô ngượng đến đỏ mặt, chỉ lặng lẽ đỡ Thái hậu ngồi lại vào ghế: “Nô tỳ chỉ biết Quan gia đối với Thái hậu một lòng hiếu kính! Như vậy đã là đủ rồi!”
Thái hậu có một chút ấm áp trong bụng, liền mỉm cười hiền hoà đáp: “Không uổng công ai gia một tay nuôi nấng Quan gia từ nhỏ! Lại thêm bây giờ tỷ tỷ không còn, Quan gia đương nhiên là phải hiếu kính với ai gia rồi!”
Tịnh Văn cô cô liền nhu thuận “dạ” một tiếng, sau đó dìu Thái hậu từ Phật điện quay trở về Diên Niên Đường. Khi bước vào trong nội đường, Tịnh Văn cô cô liền quay đầu lại nhìn cảnh sắc ngoài sân mà nhẹ giọng nói: “Trời cũng bắt đầu sáng, xem bộ một lát nữa thôi Vạn Thọ Cung sẽ ồn ào nhộn nhịp! Để nô tỳ khoác thêm một chiếc viên lĩnh trường bào cho Thái hậu!”
Thái hậu gật đầu mà khẽ hỏi: “Ngươi định chọn chiếc nào?”
Tịnh Văn cô cô liền ngoáy đầu trả lời: “Lần trước khi đám người ở tiềm để thỉnh an lúc Thái hậu vừa mới hồi cung, người đã mặc chiếc Thiên Trùng Hải Lãng. Bây giờ người vừa từ Bạch Mã tự quay trở về, nô tỳ nghĩ chiếc Phù Vân Yên Tử sẽ khá là hợp!”
Thái hậu lặng lẽ gật đầu mà hướng mắt về chiếc viên lĩnh trường bào có màu trắng bạch kia, ngắm nhìn những những áng phù vân trên núi Yên Tử. Những áng mây này lơ lửng trên bạt ngàn cây cỏ của khu rừng thông được thêu bằng chỉ bạc bên dưới. Lại thêm có những nhánh tử trúc tinh tế được thêu ở cổ áo và tay áo, khiến cho phong cảnh hùng vĩ kia bất giác trở nên có chút hữu tình.
Thái hậu mặc xong chiếc viên lĩnh này, không những toát ra được nét uy nghiêm mà còn phảng phất sự trang nhã. Tịnh Văn cô cô dìu bà lại gần bàn trang điểm, đưa tay ướm thử hai cây trâm lên búi tóc của Thái hậu, một cây là tuyết liên, một cây là tố dao. Tịnh Văn cô cô còn chưa chọn được cây trâm nào, theo đó mà có chút suy tư hồi lâu.
Thái hậu đưa mắt nhìn nét đắn đo của Tịnh Văn cô cô, liền tò mò hỏi: “Ngươi còn do dự điều gì thế?”
Tịnh Văn cô cô liền nhẹ giọng: “Cây tố dao này tinh xảo mà thoát tục. Nhưng nếu đem cài lên tóc Thái hậu thì lại có chút không hợp với bộ trường bào của người. Còn cây tuyết liên liền này vừa vặn lại phối với bộ y phục rất đắt, nhưng tiếc là có chút giản dị mộc mạc! Nô tỳ không biết phải chọn cái nào!”
Thái hậu cười sâu xa: “Ngươi nói đúng! Tố dao là một loại ngọc quý, bộ trường bào của ai gia đang mặc là chốn tiên cảnh bồng lai. Nếu cài cây trâm này lên, chẳng khác nào là lấy sự xa hoa mà phá vỡ nét thanh giản. Đổi lại cây tuyết liên này vừa thanh cao vừa thánh khiết, nếu có chút đơn giản thì chi bằng hãy tìm thêm một cây trâm khác điểm xuyết vào!”
Tịnh Văn cô cô mỉm cười, tiện tay cất lại cây tố dao vào hộp trang sức mà phân vân nói: “Ở đây vẫn còn có quá nhiều cây trâm khác! Có cây vẫn còn chưa được Thái hậu dùng đến, nô tỳ ngu muội không dám tự quyết định!”
Thái hậu xoay đầu ngắm nghía bản thân mình trong gương, rồi thuận miệng nói: “Ngươi cứ thử chọn cho ai gia một vài cây xem sao?”
Tịnh Văn cô cô chọn đại một cây trâm, nhẹ nhàng đáp: “Nếu Thái hậu đã không thích cây tố dao kia, nô tỳ cũng không thể chọn cây trâm của loài hoa chóng tàn này! Cây trâm chi lan này lại quá tầm thường, cây thuý trúc này thì lại trùng với hoạ tiết cổ áo. Nô tỳ xem qua, chỉ thấy cây hàn mai và cây ngọc lộ có thể dùng được!”
Thái hậu khẽ “ồ” một tiếng, sau đó nhẹ giọng nói: “Mai hoa cương lãnh nở trong gió lạnh, khá là đẹp. Chỉ tiếc bây giờ đang lúc mùa hạ, khí trời đương nhiên có phần oi bức. Sắc xuân xem như cũng đã trôi qua, nếu ai gia còn đeo nó lên thì chẳng khác nào là níu kéo một chút xuân tàn vậy! Còn giọt sương như ngọc này...”
Thái hậu khẽ nhắm nghiền mắt, chợt ngâm hai câu trong bài thơ Tảo Thu: “Tàn huỳnh thê ngọc lộ - Tảo nhạn phất kim hà” (*dịch: Đom đóm tàn bám trên sương ngọc - Chim nhạn sáng lướt qua Ngân Hà)
Tịnh Văn cô cô khẽ đáp: “Xuân qua hạ tới, hạ mãn thu về. Ngọc lộ đẹp nhất là vào mùa thu, xem chừng bây giờ phí một chút tâm tư, ngày sau chắc chắn có dịp dụng đến. Ý của Thái hậu đã chọn cây ngọc lộ này, đúng là phước đức của nó!”
Thái hậu mỉm cười sâu xa: “Còn phải xem nó điểm xuyết cùng với cây tuyết liên này như thế nào, có hợp hay không đã!”
Tịnh Văn cô cô hiểu ý, liền nhanh tay kĩ lưỡng cài trâm lên đầu Thái hậu. Chỉ thấy Thái hậu vừa ý mỉm cười, Tịnh Văn cô cô cũng theo đó mà vui vẻ không kém.
Thái hậu xoay người nhìn mình trong gương, chợt thấy đôi khuyên tai mà Tịnh Văn cô cô đang ướm lên có một chút xa xỉ: “Đôi nhĩ sức này có phần tinh xảo!”
Tịnh Văn cô cô tươi cười nói: “Nhĩ sức này đúng là có phần quý báu, nhưng đó lại là tâm hiếu của Quan gia dành cho Thái hậu. Nghe nói lần trước Đông Hải An phủ sứ có dâng lên một hộp hồng huyết trân châu. Trong đó chỉ có ba viên là nổi trội hơn cả. Quan gia đã lấy hai viên làm nhĩ sức dành cho Thái hậu, nô tỳ nghĩ nhân dịp này đem ra cho đám người ở đó xem, để biết Quan gia đối với Thái hậu hiếu kính như thế nào!”
Thái hậu phì cười: “Đừng tưởng ai gia không biết ngươi đang nói đến chuyện gì! Trân châu này đúng là có phần quý giá, nhưng hôm nay ai gia chỉ muốn dùng loại bạch sắc trân châu mà thôi! Cứ cất vào trước, ai gia đương nhiên biết cân nhắc!”
Tịnh Vân cô cô thấp giọng nói: “Nô tỳ đương nhiên không có ý to gan tỏ ra thông minh trước mặt Thái hậu. Mà là cái người này thật sự có thể sử dụng!”
Thái hậu nhìn chiếc nhĩ sức đã được cài lên tai của mình mà bằng lòng nói: “Nhưng nếu nó có màu trắng thánh khiết như thế này! Chẳng phải là dễ tính toán hơn hay sao?”
Tịnh Vân cô cô hiểu ý cười nói: “Xem bộ phải còn xem phúc khí của bọn họ ra sao!”
Thái hậu gật đầu mỉm cười, chợt nghe tiếng Trác Uyên nhỏ nhẹ vào thưa: “Thái hậu vạn thọ thiên phúc! Các vị nương nương đã đến đông đủ, hiện đang ngồi chờ người ở chính điện!”
Tịnh Vân cô cô nghiêm giọng nói: “Trong đám người kia vẫn còn một số người chưa từng gặp qua Thái hậu, cứ để bọn họ chờ một chút để học tính kiên nhẫn!”
Trác Uyên cúi đầu “dạ” một tiếng rồi lui ra. Ở giữa đại điện Thiên Hương lúc này, chúng phi tần đã đứng thành hàng ở đó kính cẩn chờ đợi. Đàm Hoa thấy thời gian chậm rãi trôi qua, có chút không kiên nhẫn mà liếc nhìn đám Phu nhân và Ngự nữ ở đó. Bất chợt ánh mắt lượn qua một thân ảnh quen thuộc mà xa lạ, liền giễu cợt nói: “Yếu ớt như thế còn nhọc công đến đây, Mục Ngự nữ đúng là có lòng rồi!”
Thanh Y nghe Đàm Hoa nhắc đến mình, liền có chút lo sợ nói: “Thiếp thân là phi tử của Quan gia, đối với Thái hậu nương nương phải một lòng hiếu kính!”
Đàm Hoa buồn cười đến thất thố: “Phi tử của Quan gia? Là từ tám tháng trước hay một năm trước?”
Đám Phu nhân và Ngự nữ nghe thế cũng phát ra một tràn cười. Thanh Y theo đó mà xấu hổ đến đỏ mặt. Doanh Nhi lúc này đang đứng cạnh Thanh Y, cũng vì lời nói của Đàm Hoa mà chán ghét nhỏ giọng nói: “Đừng sợ!”
Chợt nghe thanh âm của ai đó trầm ấm mà uy nghiêm, làm cho người ta nghe thấy mà bất giác khiếp sợ: “Một năm trước? Thấm thoát cũng đã một năm rồi nhỉ?”
Chỉ thấy một thân ảnh điềm đạm tiến vào bên trong. Đám tần phi ở đó liền kính cẩn mà đồng thanh cúi chào: “Chúng tần thiếp xin bái kiến Thái hậu nương nương! Thái hậu nương nương vạn thọ thiên phúc!”
Thái hậu cũng không cho bọn họ đứng lên, chỉ chậm rãi tiến về chiếc ghế phụng trên cao mà từ từ ngồi xuống: “Thục Phi vừa nãy đang nhắc đến ai gia thì phải?”
Đàm Hoa khiếp sợ, liền quỳ gối tiến ra giữa điện mà cúi đầu nói: “Dạ thưa tần thiếp không có lá gan đó đâu ạ! Vừa nãy chỉ là vài câu chuyện trò giữa các tỷ muội với nhau!”
Thái hậu nghiêm mặt nói: “Thục Phi ngày càng có bản lĩnh! Đã có thể thay Nguyên Phi chấn chỉnh hậu cung!”
Huyền Dao lặng lẽ dập đầu xuống tiếp lời: “Tần thiếp vô năng, cũng nhờ Quý Phi và Thục Phi hai người giúp đỡ, công việc hậu cung vì thế mới có thể sắp xếp ổn thoả!”
Thái hậu liếc nhìn Huyền Dao nhẹ giọng nói: “Bệnh mắt của Nguyên Phi thế nào rồi?”
Huyền Dao liền ngẩng mặt lên mà tỏ ý đa tạ nói: “Tần thiếp đã đỡ nhiều rồi ạ! Đa tạ Thái hậu nương nương quan hoài!”
Thái hậu phất chiếc khăn mà chau mày đáp: “Còn quỳ ở đó làm gì, không mau ngồi xuống ghế!”
Chúng phi tần ở đó lúc này mới dám đứng dậy, đồng thanh mà cẩn thận nói: “Đa tạ Thái hậu nương nương!”
Thái hậu chép miệng nói: “Lần trước ai gia từ phủ Thiên Trường hồi cung, chỉ ở lại trong cung có một đêm. Bây giờ quay về thấy cảnh sắc trong Vạn Thọ Cung được bố trí đẹp mắt như vậy, cũng là nhờ tâm ý của Nguyên Phi!”
Huyền Dao nhẹ giọng tươi cười nói: “Thái hậu nương nương nói thế làm cho tần thiếp thực sự cảm thấy xấu hổ. Thật ra đây là tấm lòng của trên dưới các tỷ muội trong hậu cung!”
Các Phu nhân và Ngự nữ nghe thế, trong lòng đương nhiên có một tí nở mặt, lại sực nhớ lại câu chuyện lụa phiến mà chột dạ. Chỉ thấy Thái hậu lướt qua từng người ở đó mà liên tục gật đầu: “Lần trước ai gia hồi cung, chỉ có gặp mặt đám người cũ ở tiềm để, sáng hôm sau đã quyết định đi đến Bạch Mã Tự. Bây giờ có cơ hội nhìn những người mới, chợt thấy trong cung bây giờ đúng là cảnh sắc như hoa, làm ai gia chợt nhớ đến mình mấy chục năm trước, nhớ đến các vị tỷ muội lúc trước! Cũng đã thật lâu rồi!”
Thái hậu nói đến đó thì lặng lẽ phát ra một tràng cười, bất chợt nhớ đến ai đó mà chậm rãi nói: “Ồ! Nha đầu đó đâu rồi nhỉ?”
Huyền Dao nghe đến đó đã hiểu Thái hậu đang nhắc đến ai, liền nhẹ giọng ôn thuận đáp: “Dạ thưa Thái hậu! Muội muội nửa tháng trước bị bệnh, Quan gia đã cho muội ấy về nhà dưỡng bệnh!”
Thái hậu có chút không bằng lòng nhưng không hề tức giận, chỉ thăm dò nói: “Lý nào lại thế? Cũng tại Quan gia và Nguyên Phi nuông chiều quá mức!”
Huyền Dao nhẹ giọng đáp: “Muội muội tuổi nhỏ còn chưa hiểu chuyện! Có lẽ lớn lên thì sẽ thay đổi ạ!”
Thái hậu gật gù nói: “Nguyên Phi đúng là vẫn như lúc xưa, đúng là tỉ mỉ cẩn thận làm ai gia vô cùng yên tâm. Chỉ là ai gia trước nay không chịu được những chuyện ồn ào trong hậu cung! Quý Phi, mau quỳ xuống!”
Thiên Tuyết nãy giờ kính cẩn im lặng, lúc này bất chợt lại nghe Thái hậu nói câu đó, bất giác không khỏi kinh sợ mà rời ghế quỳ rạp xuống đất hốt hoảng nói: “Dạ thưa Thái hậu nương nương!”
Thái hậu nghiêm giọng nói: “Con biết tội của mình chưa?”
Thiên Tuyết đương nhiên hoang mang không hiểu cớ sự là gì mà ấp úng nói: “Tần thiếp…”
Thái hậu nhắm nghiền mắt, giọng điệu trách móc nói: “Con thân là Quý Phi, nhưng mà không hề để tâm chuyện lục cung! Đừng tưởng Nguyên Phi nói giúp cho con vài câu thì qua mắt được ai gia! Nguyên Phi nói con cùng Thục Phi, Nguyên Phi ba người quán xuyến hậu cung! Nhưng thực chất ai gia lại nghe người bên mình nói toàn quyền thuộc vào tay Thục Phi!”
Thiên Tuyết lượn mắt mà thở ra một tia nhẹ nhõm, đương nhiên hiểu ngời ngợi ra chuyện gì, liền dập đầu nói: “Tần thiếp vô năng! Cũng là Thục Phi có bản lĩnh, khiến chúng thiếp nghe lời mà phục tùng!”
Bên này Đàm Hoa cũng đã sớm tái mặt mà quỳ xuống: “Thưa Thái hậu nương nương, tần thiếp không hề có ý lạm quyền! Chỉ là thấy Nguyên Phi nương nương phải vất vả quản lý hậu cung! Nên mới cố gắng dụng một chút tâm sức để giúp đỡ một tay cho nương nương!”
Huyền Dao thấy cục diện xáo trộn như thế, cũng không khỏi có chút lo lắng. Giữa lúc đang định mở miệng thì đã nghe Thái hậu nói tiếp: “Con dùng cả tâm sức ư? Thế mà ai gia lại nghe chuyện có ai đó suýt chút nữa thì đã chịu hàm oan! Tịnh Văn, ngươi biết được chuyện gì thì hãy nói ra cho ai gia nghe một lần nữa!”
Tịnh Văn cô cô chỉ đợi đến đó, liền “dạ” một tiếng sấn đến trước nói: “Thục Phi hấp tấp, suýt nữa thì đã đem Tĩnh Huệ Phu nhân đến Đình Ngọ Thất!”
Đàm Hoa nghe đến đó, muốn hiểu cũng không thể hiểu nói tại sao Thái hậu lại biết chuyện này, liền liếc mắt nhìn Thiên Tuyết mà đổ dồn mọi nghi ngờ cho nàng ta. Chỉ nghe Thái hậu chậm rãi nói: “Ai gia tuy không ở hậu cung! Nhưng các con đừng tưởng ai gia không biết chuyện gì!”
Chỉ thấy Yên Ngôn quỳ xuống bước ra, giọng điệu hấp tấp nói: “Trong chuyện này vốn dĩ có một phần lỗi tại con! Kính xin Thái hậu nương nương trách phạt!”
Chỉ nghe Thái hậu phát ra một tiếng quát kình lực cực lớn, ánh mắt tức giận cực độ: “Đủ rồi! Ai gia biết kẻ đáng tội nhất là ai!”
Liền theo đó là thanh âm tách trà vỡ vụn xuống nền đất. Đám phi tần ở đó hoảng sợ, dường như không tin vào tai mình khi thấy gương mặt Thái hậu xám xịt mà từ từ phát ra từng chữ: “Nguyên Ninh, ngươi còn ngồi yên ở đó được hay sao?”