Phụng Vũ Trần Triều - Nguyên Ninh Truyện

Chương 2-2: Hàn khiết chi mai (2)




Thuỷ Linh có chút ngập ngừng nói: "Thật ra Tĩnh Huệ Phu Nhân giờ này đã phải có mặt tại Nghênh Xuân Cung rồi ạ!"

Nguyên Ninh chột dạ: "Phải có mặt ư? Vì sao thế?"

Thuỷ Linh e dè nói: "Nô tỳ có nghe các tỷ muội trong Ngoạn Hoa Cung bàn tán. Rằng độ chừng nửa tháng trước, có một hôm Tĩnh Huệ Phu Nhân đến thỉnh an Nguyên Phi nương nương trễ một chút, tuy Nguyên Phi nương nương có ý bỏ qua nhưng Phu nhân lại bị Thục Phi nương nương trách phạt. Từ đó Phu nhân phải đến Nghênh Xuân Cung trước lúc thỉnh an một canh giờ!"

Nguyên Ninh có chút lạnh lẽo trong lòng: "Hôm qua ta có nghe Lê cô cô truyền đạt cung quy. Mỗi ngày các phi tần ở dưới phải đến thỉnh an Nguyên Phi nương nương vào giờ Thìn. Nếu trễ hoặc vắng mặt thì phải có lý do chính đáng. Ta biết tỷ tỷ trước giờ rất nề nếp, nếu đi trễ chắc chắn là đã có một cái lý do nào đó rồi, chẳng lẽ tỷ ấy không nói cho Nguyên Phi nương nương nghe sao?"

Thuỷ Linh cũng là bất lực nói: "Chuyện bên trong như thế nào nô tỳ cũng không rõ ngọn ngành. Chỉ nghe các vị tỷ muội trong Ngoạn Hoa Cung bàn tán thực ra là... Tĩnh Huệ Phu Nhân đã đắc tội gì đó với Thục Phi nương nương, nên mới bị người mượn cớ mà trách phạt thôi!"

Nguyên Ninh nghe đến đó thì dừng bước, trong dạ chỉ bồn chồn lo lắng không thôi. Nàng khẽ nói: "Giờ Mão là lúc mặt trời chưa lên sương đêm còn lạnh, tỷ tỷ ngày nào cũng phải thức dậy giờ này mà đến trước Nghênh Xuân Cung đứng đợi, chỉ sợ lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Theo như Thuỷ Linh nói thì Nguyên Phi nương nương là người hiền lành đoan hậu, lát nữa ta sẽ cầu xin người để tha lỗi cho tỷ tỷ!"

Tố Liên lo sợ xua tay: "Chủ nhân, Thục Phi nương nương dẫu sao cũng là di nương của Nguyên Phi nương nương. Nô tỳ thấy trong chuyện này có lẽ Nguyên Phi nương nương cũng đã mắt nhắm mắt mở mà xuôi theo ý muốn của Thục Phi nương nương rồi ạ! Lúc này mà chủ nhân đến cầu xin người, e là..."

Nguyên Ninh ngẫm nghĩ lại, đột nhiên sực nhớ ra chuyện gì liền nói: "Thượng hoàng và Thái hậu đã từ hành cung Thiên Trường về hoàng cung! Ta có thể nhờ Thái hậu nói giúp một tiếng!"

Thuỷ Linh khẽ nói: "Thái hậu hiện giờ không có trong cung! Chuyện này nô tỳ cũng biết một ít. Thái hậu hồi cung cùng với Thượng hoàng được vài hôm thì nhớ đến dọc đường có đi ngang Bạch Mã Tự, liền quyết định đến đó để cầu an cho Thượng hoàng và Quan gia! Xem chừng độ một tháng nữa người mới hồi cung ạ!"

Nguyên Ninh có chút thất vọng. Tố Liên thấy thế liền an ủi: "Bỏ đi chủ nhân, chúng ta hãy đợi đến lúc Thái hậu về, lúc đó cầu xin Thái hậu thì cũng không muộn!"

Nguyên Ninh cũng chỉ biết lặng lẽ gật đầu: "Chỉ là... mà thôi, nhanh đến Nghênh Xuân Cung! Ta muốn gặp tỷ tỷ, tỷ ấy lâu nay đã chịu khổ rồi!"

Cả ba người bọn họ liền gấp gáp đến Nghênh Xuân Cung. Nguyên Ninh trong lòng bồn chồn, cũng quên đi cái lạnh như muốn cắt vào da thịt.

Phía trước là Nghênh Xuân Cung, cung điện dành cho Nguyên Phi xếp sau Hoàng hậu. Kiến trúc đúng thật là nguy ngoa, nhưng hầu hết các tòa tháp và lầu các trên cao đều không được sử dụng, tất cả đều không có treo đèn. Thật khác với những cung điện khác của các vị phi tần kia, Nguyên Phi nương nương chắc hẳn không phải là người thích xa hoa lãng phí. Duy chỉ có ánh đèn là đặc biệt trang nhã hơn hẳn, dẫu sao cũng là bậc sủng phi, cũng cần phải có một số thứ mà người khác không thể sánh được. Nguyên Ninh hít vào một hơi thật sâu, bước đến trước cổng Nghênh Xuân Cung.

Ở đó đã có hai tên nội thị đứng gác, bọn họ thấy Nguyên Ninh tiến đến, đoán cách ăn mặc mà lặng lẽ cúi đầu chào: "Nô tài xin bái kiến chủ nhân!"

Nguyên Ninh lặng lẽ gật đầu nói: "Ta là Thánh Tư Phu Nhân vừa mới nhập cung, cố tình đến sớm một chút để thỉnh an Nguyên Phi nương nương!"

Hai bọn họ nhìn nhau, một tên liền do dự nói: "Dạ thưa Thánh Tư Phu Nhân, giờ này hãy còn sớm, chúng nô tài chỉ sợ..."

Nguyên Ninh thấy bọn họ khó xử như vậy, cũng bất đắc dĩ nói: "À ta hiểu, ta cũng không muốn làm khó ngươi. Vậy khi nào thì Nghênh Xuân Cung mới mở cổng?"

Tên nội thị kia khó xử nói: "Dạ thưa... khoảng độ một nén nhang nửa ạ!"

Tố Liên nghe thấy như thế, chợt cảm thấy sương sớm đang phủ trên người Nguyên Ninh, trong dạ liền có chút lo lắng.

Giữa lúc đó đó, đột nhiên có một thanh âm từ trong Nghênh Xuân Cung phát ra: "Có chuyện gì thế?"

Tên nội thị kia liền kính cẩn nói: "Dạ thưa Tiêu Mẫn cô cô, bên ngoài có một vị Phu nhân tới thỉnh an Nguyên Phi nương nương, nhưng mà chưa đến giờ mở cổng nên bọn ta không dám cho Phu nhân vào trong!"

Tiêu Mẫn khẽ nói: "Ồ! Có phải là vị Phu nhân vừa mới nhập cung?"

Tên nội thị liền trả lời nhanh: "Dạ đúng ạ!"

Tiêu Mẫn liền nói: "Thế thì hãy cho Phu nhân vào trong!"

Hai người bọn họ lúc này mới mở cửa cho Nguyên Ninh bước vào trong. Trước mặt Nguyên Ninh hiện ra một khuôn viên tràn ngập ánh sáng nhã lệ, nhưng mà trong lòng của nàng chỉ muốn gặp tỷ tỷ thật nhanh, cứ như thế mà vô thần bước vào.

Chỉ thấy một vị cung nữ bước ra đón ba người, dáng vẻ cũng thật là tinh tế, đúng là cung tỳ thân cận của Nguyên Phi cũng sẽ hơn người ta một bậc. Tiêu Mẫn cũng không biết là vô tình hay cố ý mà đã quên hành lễ chào Nguyên Ninh, chỉ mỉm cười nói: "Thưa Phu nhân, trời sớm như vậy mà người đã đến thỉnh an chủ nhân của nô tỳ rồi sao?"

Nguyên Ninh cũng không trách cứ nàng ta, chỉ mỉm cười đáp: "Đó là bổn phận của chúng ta, huống hồ gì đây cũng là ngày đầu tiên ta được diện kiến Nguyên Phi nương nương, cũng nên có lòng một chút!"

Tiêu Mẫn khẽ cười: "Phu nhân thật sự có thành ý! Xin mời!"

Nàng ta chỉ tay ý nhường Nguyên Ninh đi trước một bước, sau đó dẫn nàng băng qua hoa viên rộng lớn trong Nghênh Xuân Cung. Trên đường đi Tiêu Mẫn chợt nói: "À, đến sớm thỉnh an Nguyên Phi nương nương không chỉ có Phu nhân người đây, thật ra từ sớm thì Tĩnh Huệ Phu Nhân từ Mai Hoa Viện cũng đã đến đây. Phu nhân người cũng không sợ có người bầu bạn!"

Tố Liên nghe ngữ khí nàng ta có phần châm chọc, liền đưa mắt nhìn Nguyên Ninh, chỉ thấy Nguyên Ninh bình tĩnh mỉm cười: "Ồ! Có chuyện đó sao?"

Tiêu Mẫn có một tia ngạo mạn mà gật đầu, cũng không muốn bỡn cợt tiếp, liền im lặng mà dẫn Nguyên Ninh đến trước đại điện Thiên Đăng.

Nguyên Ninh từ xa trông lại, chợt thấy có một phấn y nữ tử đang đứng chờ trước đại điện. Nghĩ lại những chuyện đã nghe Thuỷ Linh nói khi nảy, bất giác trong mắt Nguyên Ninh có chút ẩm ướt. Nàng nhanh chân hướng về phía tỷ tỷ mà bước không ngừng.

"Yên Ngôn tỷ tỷ!"

Câu đó trong bụng định phát ra, bất chợt Tố Liên đã nắm chặt cánh tay của Nguyên Ninh tự lúc nào. Chỉ thấy Tiêu Mẫn xoè tay về phía Yên Ngôn nói: “Thánh Tư Phu Nhân, người phía trước là Tĩnh Huệ Phu Nhân!”

Yên Ngôn từ từ ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy một đoá hoa mai băng thanh ngọc thiết, tưởng như trên đời này chẳng còn thứ gì tinh khôi hơn nàng.

Nàng ta thần sắc lạnh lùng, khóe miệng ôn nhu mà phát ra một thanh âm trong trẻo trả lời: “Là cô sao?”

Nguyên Ninh có chút nghẹn ngào, chỉ thấy thần sắc của Yên Ngôn có chút kỳ lạ. Tiêu Mẫn liền cười xen vào: “Tĩnh Huệ Phu Nhân biết vị Phu nhân đây sao?”

Thần sắc Yên Ngôn tạnh lựa băng, như mặt hồ mùa thu không chút gợn sóng nói: “Nàng ta vốn là người quen cũ của ta, nhưng mà không ngờ hôm nay lại có cơ hội gặp lại nhau! Thú thật mà nói bản thân ta thực sự không mong chờ cuộc gặp mặt này một chút nào!”

Nguyên Ninh cũng nhanh chóng nhận ra được sự kỳ lạ, liền nhanh trí tiếp lời: “Đúng thế, bây giờ chúng ta đã cùng là phi tử của Quan gia! Cô không muốn gặp ta nhưng cũng không còn cách nào rồi!”

Tiêu Mẫn thấy hai nàng ta đấu khẩu với nhau như vậy thì liền nhoẻn miệng cười: “Nô tỳ không dám to gan trước mặt hai vị Phu Nhân. Chỉ là trong cung vốn dĩ có phép tắc. Giờ này Nguyên Phi nương nương còn đang yên giấc, chỉ mong hai vị Phu nhân đây nếu có truyện trò thì cũng nên nhẹ nhàng một chút, chờ lát nữa Nguyên Phi nương nương thức dậy rồi thì hai người sẽ có cơ hội bày tỏ tấm lòng của mình! Nô tỳ vẫn còn một chút việc cần làm, xin cáo lui trước ạ!"

Tiêu Mẫn nói xong câu đó liền hành lễ cáo lui.

Nguyên Ninh chờ cho nàng ta đi xa, liền kiềm chế không nổi mà liền tiến đến gần Yên Ngôn nắm chặt tay nàng ấy: "Tỷ tỷ!"

Chỉ thấy ánh mắt Yên Ngôn mừng rỡ nhưng cũng có một tia phòng bị xung quanh: “Nguyên Ninh! Có muội ở đây thật tốt, chỉ là...”

Nguyên Ninh có chút xúc động nói: “Tỷ tỷ! Chuyện của tỷ muội cũng đã biết rồi! Mấy hôm nay thật cực khổ cho tỷ!"

Yên Ngôn mỉm cười, nụ cười của nàng như hàn băng lạnh lẽo: "Ta không sao! Trái lại là muội, muội xem, vừa nãy Tiêu Mẫn dường như đã nghi ngờ giữa ta và muội có mối liên hệ!”

Nguyên Ninh cũng cố gắng mà tươi cười: "Tỷ tỷ đừng lo cho muội không thôi, hãy nhìn lại tỷ kia kìa, sao trên người đến cả một chiếc áo choàng cũng không có vậy?"

Nguyên Ninh nói đến đó, ánh mắt lặng lẽ đưa đến cung tỳ đứng cạnh Yên Ngôn, lạnh lùng nói: "Mộc Miên, ngươi theo tỷ tỷ lâu như vậy rồi mà lại sơ suất đến vậy sao?"

Chỉ nghe Mộc Miên sợ hãi cúi đầu: "Nô tỳ biết tội, chỉ là..."

Yên Ngôn cười nói: "Chuyện này không liên quan đến Mộc Miên, là ta không muốn mặc thêm áo choàng!"

Nguyên Ninh có chút lo lắng: "Trời hãy còn sớm như vậy, đám sương lạnh này sẽ khiến tỷ tỷ nhiễm phong hàn mất!"

Nguyên Ninh nói xong liền tháo một chiếc áo choàng trên người đưa cho Yên Ngôn, chỉ thấy Yên Ngôn lắc đầu: "Không cần đâu, ta không thấy lạnh!"

Nguyên Ninh có chút hấp tấp: "Sao lại không chứ! Muội mặc hai chiếc áo choàng trên người vẫn còn thấy lạnh, tỷ tỷ sao lại không?"

Yên Ngôn tươi cười: "Muội cũng biết trước giờ cơ thể muội sợ lạnh, còn cởi áo choàng đưa ta làm gì! Cơ thể ta vốn khoẻ mạnh, không cần phải mặc thêm áo choàng đâu!"

Đột nghe một thanh âm nhỏ thé lên, hình như là tiếng ai đó kìm nén nước mắt: "Chủ nhân không cần như thế nữa, hai ngày nay người đã bắt đầu có triệu chứng của bệnh phong hàn rồi!"

Nguyên Ninh đột nhiên nghe thấy Mộc Miên nói như thế, liền nhanh miệng nói: "Tỷ tỷ bị bệnh sao còn không biết bảo trọng thân thể của mình?"

Yên Ngôn có chút tức giận quay sang Mộc Miên nói: "Nhiều chuyện thật! Ở đây tới phiên ngươi nói chuyện sao?"

Nguyên Ninh cứng rắn hướng về phía Mộc Miên nói: "Có gì cứ nói không cần sợ, ở đây có ta rồi!"

Mộc Miên ấm ức nói: "Mấy hôm nay chủ nhân không dám mặc thêm áo choàng, là sợ Thục Phi nương nương trách phạt. Thục Phi nương nương nói rằng, nếu chủ nhân mặc áo choàng trên người thì chẳng khác nào nói với những người khác là Nguyên Phi nương nương bắt chủ nhân mỗi sáng phải chịu cái khổ giá lạnh!"

Yên Ngôn tức giận, liền giơ tay lên mắng: "Ngươi càng ngày càng không chịu an phận! Không cần ngươi phải nhiều chuyện như thế!"

Nguyên Ninh đưa tay cản Yên Ngôn lại, thanh âm nghẹn ngào nói: "Đừng đánh, tỷ tỷ, muội không ngờ bọn họ lại hiếp đáp tỷ đến như vậy!"

Yên Ngôn nãy giờ nghe những lời Mộc Miên nói vốn đã có chút tủi thân, lúc này nghe Nguyên Ninh nghẹn ngào như thế liền không kìm được mà rơi xuống một dòng lệ. Cũng là Tố Liên bình tĩnh khẽ nói: "Chủ nhân, ở đây là Nghênh Xuân Cung!"

Yên Ngôn và Nguyên Ninh nghe thế cũng kiềm chế được cảm xúc. Nguyên Ninh nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Yên Ngôn, khẽ cởi áo choàng của mình mặc lên người Yên Ngôn nói: "Tỷ tỷ đang mang bệnh trong người, bây giờ cứ mặc áo choàng này đi, lát nữa lúc bọn họ đến thì cởi ra, sẽ không ai phát hiện đâu!"

Yên Ngôn cũng lặng lẽ gật đầu. Nguyên Ninh đưa mắt nhìn quanh, chợt thấy gần đó có một chiếc bàn thưởng nguyệt, bèn nắm tay Yên Ngôn tiến đến đó.

Nguyên Ninh ngồi xuống, khẽ hỏi: “Thục Phi nương nương thật sự vì chuyện tỷ đến thỉnh an Nguyên Phi nương nương trễ mà trách phạt? Nhưng muội biết tỷ tỷ là người nề nếp, đến trễ như vậy chắc hẳn là có lý do, tại sao tỷ không nói cho Nguyên Phi nương nương nghe?”

Yên Ngôn lắc đầu: “Hôm đó ta thật sự đã dậy muộn!”

Nguyên Ninh có chút ngạc nhiên nói: “Thật sao? Mộc Miên! Sao ngươi không đánh thức tỷ tỷ?”

Mộc Miên sợ hãi nói: “Hôm đó... nô tỳ cũng dậy muộn ạ!”

Yên Ngôn ôm lấy bàn tay của Nguyên Ninh nhẹ nhàng nói: “Đó không phải là lỗi của Mộc Miên, hôm đó trên dưới Mai Hoa Viện đều dậy muộn. Chính ta cũng không biết tại sao, cho đến khi có một tiểu cung nữ vì lén ăn lại món thịt xào ngó sen đêm hôm trước mà cả chiều hôm đó ngủ say, thì ta mới phát hiện ra món này bị người khác bỏ thuốc an thần vào! Chỉ tiếc là đồ ăn cũng đã bị ăn hết cả rồi, cũng không thể tìm được chứng cứ gì nữa!"

Nguyên Ninh trong lòng kinh hãi nói: “Bọn họ đúng thật là thâm sâu! Dùng thuốc an thần bỏ vào trong ngó sen, người ở Mai Hoa Viện nếu ăn vào ngủ say mà dậy muộn thì cũng nghĩ là do hôm trước ăn cái món an thần lợi ngủ này thôi!"

Mộc Miên cúi đầu nói: “Cũng là do nô tỳ quá sơ suất, không kiểm tra kỹ lưỡng đồ ăn!”

Yên Ngôn lắc đầu: “Độc dược thì có thể kiểm tra được bằng ngân châm. Còn như thuốc ngủ này thì làm sao chúng ta phát hiện được chứ!”

Nguyên Ninh nhẹ giọng nói: "Cái người toan tính như thế này, là Thục Phi...?"

Yên Ngôn đưa ngón tay lên miệng Nguyên Ninh lắc đầu nói: “Lời này không thể tuỳ tiện nói ra!”

Nguyên Ninh bất mãn nói: “Nhưng rốt cuộc bọn họ vì lý do gì mà hãm hại tỷ tỷ chứ?”

Yên Ngôn đưa mắt nhìn xa xăm: “Là vì xuất thân của ta!”

Nguyên Ninh lẩm bẩm: “Xuất thân của tỷ ư?”

Yên Ngôn lặng lẽ gật đầu: “Phải! Phụ thân ta lập nhiều công lao cho Trần triều, hiện giờ đang được phong làm Hữu Kim Ngô Đại tướng quân nắm giữ Kim phù. Bọn họ làm gì không sợ xuất thân của ta sẽ làm lung lay vị trí của họ trong hậu cung chứ?”

Yên Ngôn nói xong câu đó, liền lo lắng mà nắm chặt tay Nguyên Ninh nói: “Không chỉ có ta, thân thế của muội mới đáng để bọn họ đề phòng!”

Nguyên Ninh có chút lo lắng. Yên Ngôn liền nhẹ giọng nói: “Muội cũng giống như Nguyên Quân tỷ tỷ, cả hai người đều xuất thân hoàng tộc, là nữ nhân của nhánh Vạn Kiếp. Thân phận cao quý như vậy vốn đã được định là Trung cung Hoàng hậu! Nếu chẳng phải vì kẻ gian hãm hại làm phụ thân của muội bị Thượng hoàng và Quan gia nghi ngại! Nguyên Quân tỷ tỷ... cũng không phải lâm vào cảnh bị thất sủng!”

Nguyên Ninh nhớ đến tỷ tỷ, đuôi mắt liền có chút ẩm ướt: “Không giấu gì tỷ tỷ, lần này muội nhập cung, quyết phải tìm ra nguyên nhân cái chết của tỷ tỷ!”

Yên Ngôn liền xua tay: “Không được, chuyện này quá sức hung hiểm!”

Nguyên Ninh khẽ thốt lên: “Tỷ tỷ!”

Yên Ngôn nhẹ giọng: “Nguyên Ninh, chuyện của Nguyên Quân tỷ tỷ ta cũng đã nhiều lần điều tra, nhưng thực không có manh mối nào! Ngược lại còn khiến bản thân vào tình cảnh nguy hiểm! Suy cho cùng thì chúng ta cũng nhập cung lúc mọi chuyện đã thành ra như thế! Quan gia lại cấm không để ai nhắc lại chuyện này! Nguyên Ninh, chuyện của tỷ tỷ muội… nếu bỏ qua được thì nên bỏ, quên lãng được thì nên quên! Chuyện quan trọng lúc này là…, ta không muốn tạo sức ép cho muội! Nhưng mà muội là nữ nhân duy nhất còn lại của nhánh Vạn Kiếp, nếu muội không biết nắm chắc số phận của mình thì sẽ bị người khác hãm hại! Nguyên Quân tỷ tỷ và ta chính là bài học trước mắt!”

Nguyên Ninh rùng mình nói: “Tỷ tỷ...!”

Yên Ngôn đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, liền cười khổ nói: “Nửa tháng trước khi biết được tin muội sắp nhập cung, mẫu thân của ta đã gửi một lá thư dặn ta phải chiếu cố cho muội! Dẫu không có nó thì ta cũng biết mình phải làm gì. Nguyên Ninh, chúng ta không chỉ là nghĩa tỷ muội, mà ta đối với muội từ lâu đã như tỷ muội ruột rồi! Nửa tháng nay ta chịu đựng như thế, chính là vì để bọn họ đắc thắng mà không đề phòng! Nguyên Ninh, ta nói cho muội nghe, lát nữa...”

Yên Ngôn đưa miệng vào tai của Nguyên Ninh thủ thỉ, Nguyên Ninh nghe xong liền có chút hoảng sợ nói: “Như thế... như thế có được không?”

Yên Ngôn nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần muội làm đúng như lời ta nói, chắc chắn việc này sẽ thành!”