"Thật sự nghiêm trọng như vậy sao? A Bắc, như vậy đi, chúng ta cược vui một chút, cháu thấy như thế nào, chú nghe cháu, bán số cổ phiếu này đi, nhưng là nếu như cháu đoán sai rồi, cháu phải theo chú sắp xếp. xem trong danh sách, chọn cho Tiêu gia chúng ta một con dâu, cháu thấy thế nào?"
Tiêu Bắc ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy nhìn chú, hỏi ngược lại: "Nếu như cháu thắng thì sao?"
"Cháu thắng, thì chỗ của chú là để cho cháu." Tiêu Ngọc Sơn cực kì vui vẻ, thật ra thì ông ấy lần này là muốn bồi dưỡng cháu mình, để cho cháu mình tiếp tục quản lý gia sản, Tiêu Ngọc Sơn cả đời không con, anh hai chị hai mất sớm, ông đã sớm xem Tiêu Bắc cùng Tiêu Tình là con ruột của mình.
"No, cháu đối với vị trí của chú không có hứng thú."
"Sao? Vậy cháu nói đi, cháu muốn cái gì?" Tiêu Ngọc Sơn tò mò nhìn Tiêu Bắc.
Yên lặng chốc lát, Tiêu Bắc nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc Sơn, chậm rãi nói: "Nếu như cháu thắng, chú thả tay, để cho cháu được kinh doanh một công ty riêng? Một công ty không liên quan gì đến Tiêu thị, do tự cháu điều hành."
"Thì ra tiểu tử cháu là làm cái này chỉ theo ý mình?" Tiêu Ngọc Sơn hé miệng cười một tiếng.
"Chú có muốn cược hay không?"
"Được, làm sao không được? Chú anh sống mấy mươi năm, ngang dọc thương trường nhiều năm, sóng gió gì chưa thấy qua, còn có thể bại dưới tay tiểu tử cháu? Chú cũng nhắc lại cho cháu nhớ, nếu như cháu thua, lúc đó đừng hối hận, chắc chắn phải thực hiện yêu cầu của ta."
"Yên tâm, nếu như cháu thắng, chú cũng nhớ, không can thiệp chuyện cháu tự mở công ty."
"Được, đồng ý." Tiêu Ngọc Sơn trả lời cực kì vui vẻ.
Cuối cùng, lại không quên bồi thêm một câu: "Tiểu tử cháu chờ chọn cô dâu đi, chú sẽ không thua. Venus Biotech công ty đó ta cũng đã tìm hiểu nửa năm nay, cũng tìm người thám thính nội tình, nếu không mấy tên ma già Phố Wall khôn khéo như vậy, làm sao có thể hạ thủ chứ?"
"Chuyện gì cũng không phải là tuyệt đối, chúng ta hay là cứ chờ xem kết quả đi."
Nhìn người cháu ánh mắt tràn đầy lòng tin, Tiêu Ngọc Sơn than nhẹ một tiếng: "A Bắc, có lúc cháu thật sự là tự tin quá mức đi, đúng là tuổi trẻ."
"Tự tin đôi khi đối với năng lực của bản thân là một loại khẳng định, hôm nay tới đây thôi, chú, cháu còn có việc, đi trước." Nói xong, tiêu Bắc đứng dậy chỉnh lại âu phục, xoay người rời đi.
Nhìn người cháu kiêu ngạo phách lối như vậy, Tiêu Ngọc Sơn trong lòng dâng lên một tia ấm áp, tiểu tử này, thật là khiến ông càng ngày càng thích, cùng mình lúc còn trẻ giống nhau như đúc, như vậy hết sức cao ngạo, xem thường thiên hạ.
Như vậy nhiều năm, cái này coi như cháu này, nếu như lần này ông thật sự thắng, liền có thể yên tâm về hưu, đem quyền hành giao lại cho Tiêu Bắc.
Lúc này, ở ngực một con đau truyền tới, Tiêu Ngọc Núi lấy tay che ngực, khẽ cau mày...
"Chủ tịch, ba phút nữa có cuộc họp, ở phòng họp nhỏ."
"Tôi biết."
"Chủ tịch, ngài... Nhìn không được khỏe, không sao chứ?" Nữ thư ký nhìn ra chủ tịch có chút không thoải mái, ân cần hỏi.
Tiêu Ngọc sơn khoát khoát tay, tỏ ý để cho nữ thư kí đi ra ngoài.
Thởi gian không còn nhiều, ông ta thật sự hy vọng A Bắc có thể một mình nâng đỡ được tập đoàn Tiêu thị này, chỉ là điều kiện tiên quyết, ông phải tìm cho anh ta một người vợ có xuất thân vững vàng, như vậy, nếu ông rời đi xem như cũng an tâm.
"Tiêu thiếu gia, chúng ta bây giờ đi đâu?"