Phụng Tử Đào Hôn, Ông Xã Quá Kiêu Ngạo

Chương 11




Nhắc tới đứa nhỏ, Thẩm Mặc nhẹ cắn môi một cái, từ lời nói của Lục phu nhân, có thể hiểu ra, bà ấy mặc dù biết hết sự thật, nhưng vẫn là rất để ý tới đứa bé kia, bởi vì đó không phải là con của Lục gia Dật, mà là con của người khác.

"Dì Lục, con hiểu ý của dì, chẳng qua là... Quan hệ hiện giờ của tụi con, con nói, anh ấy chưa chắc sẽ nghe."

"Không, dì hiểu con trai của mình mà, nó ngoài miệng dù có độc miệng tới cỡ nào, gây khó dễ cho con, nhưng trong lòng đều là có con, nếu không cũng sẽ không để cho con trong công ty làm nhiều năm như vậy, không phải sao? Cho nên, Mặc Mặc, dì xin con, con giúp dì khuyên nó một chút được không? Trước ia, dì cùng với phu nhân của Chủ tịch Vương thị đánh bài, nói một chút, bà ấy có một cô con gái mới từ Pháp trở về, là một họa sĩ, làm nghệ thuật, dáng người rất đẹp, lại hiểu chuyện, dì nhìn hình, đúng là một mỹ nhân, Vương gia như vậy cùng chúng ta cũng rất môn đăng hộ đối, dì cố ý để cô gái kia gặp Gia Dật một chút, nhưng là dì nói mấy lần, Gia Dật cũng không đáp lời, cái này dì làm sao cùng Vương phu nhân nói chuyện chứ? Hơn nữa dì cảm thấy cô gái kia cũng rất tốt, ít nhất là phù hợp làm Thiếu phu nhân của Lục gia chúng ta, dù gì gia thế to lớn, người lại trong sạch, Mặc Mặc, con cảm thấy thế nào?"

Lục Phu nhân nắm tay Thẩm Mặc, ánh mắt phức tạp, tựa như muốn nói lên điều gì.

Thẩm Mặc không ngốc, cô làm sao không nghe ra được ý của dì Lục chứ?

Ban đầu Lục gia nhận nuôi cô, cho cô chỗ ăn chỗ ở, đã là mang ơn rất lớn, Lục Gia Dật thích cô, mặc dù chú dì Lục không phải rất đồng ý, nhưng là bởi vì cưng chiều con trai, cho nên dù trong lòng không muôn cũng thầm chấp nhận, nhưng là sau sự việc kia, dì Lục rõ ràng cảm thấy cô không xứng với con trai dì.

Đúng vậy, cô là một bông hoa tàn, ngay cả sinh con cho ai cũng không biết, cha của đứa trẻ là ai, cũng không biết, lại có tư cách gì, lần nữa ở bên cạnh Lục Gia Dật chứ?

Bất quá cô không phải là không có lòng, mười hai năm, cô tám tuổi tới Lục gia, lúc ấy Lục Gia Dật mười tuổi.

Bọn họ sống chung suốt mười hai năm, phải nói bây giờ không còn thương, đó là giả.

Dì Lục để cho cô khuyên Lục Gia Dật đi coi mắt, sau đó kết hôn, đây là yêu cầu vô lí biết bao?

Cô trong lòng cũng không muốn làm, thậm chí vừa nghĩ đến Lục Gia Dật kết hôn, cưới người phụ nữ khác, trong lòng cô thật sự rất đau.

Nhưng là có cách gì chứ? Năm đó, lúc cô đưa ra lựa chọn đó, cũng biết, mọi chuyện không giống nhau, cũng không thể trở về được nữa.

Đối mặt với thỉnh cầu của dì Lục, Thẩm Mặc dùng mọi cách làm khó, nhưng là ngại vì không muốn để trưởng bối thất vọng, cũng đành nhắm mắt gật đầu đồng ý: "Được, dì Lục, vậy con... thử một chút xem sao."

"Cảm ơn con, Mặc Mặc, con thật là một cô gái hiểu chuyện." Thấy Thẩm Mặc đồng ý, Lục phu nhân cũng lộ ra ý cười.

"Không cần khách khí." Thẩm Mặc miễn cưỡng cười một tiếng.

"Mặc Mặc, mẹ con các con sống có tốt không, nếu có khó khăn gì cứ đến tìm dì, đừng có tự làm khổ mình, chuyện thiếu tiền, con một người phụ nữ nuôi một đứa trẻ cũng không dễ dàng, chỗ dì có một chút tiền, con cầm trước, nếu không đủ cứ nói với dì." Vừa nói nói. Lục phu nhân từ trong chiếc túi LV lấy ra một tờ chi phiếu hai trăm ngàn đưa tới.