Phùng Thanh

Phùng Thanh - Chương 17-2: Ta gọi tên khốn nạn, người dám trả lời không ? (2)




Triệu Phùng Thanh cũng biết trò họp lớp này có gì đó không trong sáng cho lắm. Nhưng không ngờ hai bạn học kia lại vội vàng như vậy, còn dám ôm ấp nhau trong phòng nghỉ tạm.

Triệu Phùng Thanh không biết hai bạn học này, thậm chí cô cũng quên luôn cả tên và mặt của hai người đó.

Cặp nam nữ này hiển nhiên đã biến buổi họp lớp thành buổi hẹn hò của riêng đôi mình, cả hai nhanh chóng rên rỉ.

Triệu Phùng Thanh vẫn không nhúc nhích, cô chỉ sợ đồng bọn đang đứng cạnh rèm che cách cô hai mét kia sẽ phát hiện ra sự tồn tại của cô.

Tiêng rên rỉ của đôi nam nữ bỗng vang lên trong căn phòng yên tĩnh. Ban đầu bọn họ còn cố kiềm chế, sau đó lại dần dần lớn tiếng hơn.

Triệu Phùng Thanh không biết có phải vì cô thường xuyên nghe tiếng Giang Tấn và Liễu Nhu Nhu động tĩnh mà trơ lì với thứ âm thanh đó hay không. Mà mới được vài phút đã cảm thấy mệt mỏi, chỉ mong bạn nam đó đừng như Giang Tấn lâu lắm mới chịu ngừng.

Khi cô đang trong cơn buồn ngủ, người bạn đang đứng bên rèm cửa kia đột nhiên vươn tay tới.

Triệu Phùng Thanh vội vàng giả làm bức tượng.

Trong lúc vô tình đối phương chạm phải tay cô. Sau đó hắn nhanh chóng lại gần cô, vươn một tay tới che đúng vào miệng cô.

Triệu Phùng Thanh nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, nhận ra người bạn đứng bên rèm cửa nãy giờ.

Là Giang Tấn.

Điều này khiến cô cảm thấy không thoải mái. Mấy ngày nay số lần gặp mặt hắn thường xuyên đến mức có thể dùng bốn chữ “lưu niên bất lợi”[1] để hình dung.

[1] Nguyên văn là 流年不利 – ám chỉ chuyện xui xẻo

Giang Tấn vẫn trưng ra cái vẻ lạnh lùng ấy.

Triệu Phùng Thanh nhìn hắn tràn ngập đề phòng. Cô có thể ngủ gà ngủ gật khi nghe âm thanh đó. Nhưng Giang Tấn thì không.

Cứ nhìn thời gian chiến đấu trên lầu hai của tiệm hoa là biết, hắn quả nhiên rất mạnh mẽ.

Giờ phút này cô chỉ hy vọng hắn không mất khống chế đến mức bụng đói ăn quàng mà thôi.

Triệu Phùng Thanh nhận thức rõ bản thân trong mắt Giang Tấn là loại người gì. Dựa vào câu nói rất nhiều năm trước đó của hắn, cô đã sớm hiểu rằng, hắn không tin đêm đó là lần đầu tiên của cô. Cho nên hắn lên giường với cô mà không cảm thấy áy náy.

Từ quan hệ của hắn và Liễu Nhu Nhu cùng Lữ Tiểu Nhân cho thấy, hắn có vẻ thích những đóa hoa thuần khiết hơn.

Triệu Phùng Thanh thầm nghĩ mình thật may mắn, hắn không thích kiểu con gái như cô, nên sẽ tự kiềm chế được.

Trong vài phút, miệng cô bị hắn bịt quá chặt khiến cô có chút khó thở. Cô vỗ nhẹ lên tay hắn, ý bảo hắn buông ra.

Giang Tấn cũng rất thức thời, liền rút tay về.

Triệu Phùng Thanh thở phào một cái, cố định ánh nhìn lên rèm cửa.

Đôi nam nữ gian trong làm việc rất nhanh, chỉ một lúc sau đã lên đến cao trào.

Triệu Phùng Thanh cảm thấy ánh trăng sáng trắng ngoài cửa sổ kia cũng thật vô duyên. Cô lùi người ra xa, muốn kéo dãn khoảng cách của mình và Giang Tấn.

Giây tiếp theo, hắn hình như muốn làm gì đó.

Đợi đến khi cô nhận ra cũng đã quá muộn rồi.

Mặt Giang Tấn đột nhiên tiến sát lại gần cô.

Xuyên qua ánh trăng, cô nhìn thấy một tia sáng chợt lóe lên trong mắt hắn. Sau đó, môi cô bị ai kia chặn lại.

Triệu Phùng Thanh cứng đờ cả người.

Đây là lần đầu tiên cô và hắn môi lưỡi quấn quýt. Nhắc lại mới thấy thật buồn cười, mười hai năm trước, hai người cũng đã trần trụi lăn lộn trên giường cùng nhau, nhưng lại chưa từng hôn nhau nóng bỏng thế náy.

Cô đang tính xem có nên cắn đứt lưỡi hắn hay không, nhưng lại chẳng muốn quấy rầy cặp nam nữ trong kia.

Triệu Phùng Thanh không phải người phong kiến bảo thủ. Sau khi xảy ra chuyện đó với Giang Tấn, cô cũng không hối hận. Lớp màng ấy có còn hay không, cũng không quá áp lực với cô. Cô có thể dành tặng nó cho cậu thiếu niên mình thích, cũng coi như không uổng phí thanh xuân của mình.

Chỉ là hiện giờ, cô không cảm thấy hài lòng. Cô muốn thoát ra nhưng lại bị hắn giữ chặt.

Sức của cô không bằng hắn.

Khi cổ tay cô đang đau nhức thì cô duỗi chân đá hắn.

Một đòn đạp thẳng vào đầu gối hắn.

Giang Tấn không rên lên thành tiếng, nhưng nụ hôn kia cũng kết thúc.

Triệu Phùng Thanh lập tức vươn tay xoa xoa môi mình thật mạnh.

Cô chưa từng hôn người đàn ông nào, nhưng sau trải nghiệm lần này cô có thể nhận ra, kỹ thuật hôn của hắn cũng không tệ lắm. Chẳng biết có phải trước đó hắn đã từng uống rượu đỏ hay không mà trong miệng hắn có cả vị ngọt của rượu đỏ. Không hề giống vị rượu cô vừa uống cho lắm.

Cô tự an ủi mình, nếu đêm đầu cũng đã cho hắn, hy sinh thêm nụ hôn này cũng không ghê gớm lắm. Dầu ăn hóa chất cũng ăn bao nhiêu rồi, virus kia của hắn thì có gì phải sợ chứ.

Thế mới biết, bảo sao người ta luôn nói đàn ông suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Mới vừa rồi không chừng Giang Tấn còn chẳng biết người con gái hắn vừa hôn là ai, chính là loại yêu tinh quyến rũ mà hắn ghét nhất.

Cô thậm chí còn tưởng tượng, tương lai một ngày nào đó hắn bị một tiểu mỹ nhân đâm chết trên giường, cảnh ấy thật đáng để chiêm ngưỡng.

Sau khi nụ hôn này kết thúc, hai người đều không nhúc nhích.

Đôi nam nữ ngoài kia đánh trận tầm hai mươi phút rồi ngừng. Bọn họ vội vàng mặc quần áo rồi rời khỏi phòng nghỉ.

Lúc này ánh trăng dần trốn sau tầng mây, căn phòng cũng không còn sáng như ban nãy nữa, nhưng Triệu Phùng Thanh vẫn nhìn thấy vẻ xem thường trên mặt hắn.

Cầm thú thì vẫn là cầm thú. Bất luận hắn có chán ghét cô thế nào, thì dưới sự điều khiển của dục vọng, hắn vẫn sẽ chạm vào cô. Điều đó càng chứng tỏ độ tra nam của hắn.

Triệu Phùng Thanh cong khóe môi cười tươi, cô cũng chẳng thèm nói gì với hắn, định đi qua người hắn, thoát khỏi buổi họp lớp này.

Giang Tấn cản đường cô, một bước cũng không nhường.

Tuy rằng Triệu Phùng Thanh luôn thoải mái theo dõi câu chuyện của tra nam, nhưng điều đó không chứng tỏ, nếu cô là ngưởi trong cuộc, thì cô sẽ duy trì thái độ đứng ngoài xem trò được. Chân mày cô hơi nhướn lên, “Bạn học, xin cho qua.”

Ánh trăng đã trốn khỏi rặng mây, cô rõ ràng nhìn thấy, đôi môi mỏng kia cũng trở nên dày hơn. Thế mới nói, quả là có lực hút tác động qua lại lẫn nhau mà.

Giang Tấn không tránh người ra. Hắn nhìn cô chằm chằm, trong đôi đồng tử màu nâu kia ẩn chứa sự thâm trầm khó đoán.

Cô và hắn không quen nhau, nên cô không thể đoán được ý hắn..

“Triệu Phùng Thanh?” Hắn rốt cục cũng mở miệng, chỉ là không chắc về tên cô lắm.

Cái gì mà học sinh giỏi chứ, cũng chỉ thế mà thôi. Liễu Nhu Nhu đã nhắc hắn bao nhiêu lần rồi nhưng hắn vẫn không nhớ được tên cô. Triệu Phùng Thanh nở nụ cười, “Đúng là tôi. Trời tối đen xì xì, đứng gần rất dễ va vào nhau. Bạn học cậu lui ra chút, tôi đi bật đèn.”

Giang Tấn khẽ cười, hắn giữ chặt lưng cô, cúi đầu hỏi, “Cậu và tôi cùng học chung cấp ba sao?”

“Nghe nói thì hình như vậy.” Lưng của cô có hơi ngứa.

“Cậu học lớp nào?” Hắn tiến lại càng gần hơn.

“Lớp bảy.” Số lớp có thể nói lên trình độ học hành của cô như thế nào.

Quả nhiên, Giang Tấn bỗng nhiên tỉnh ngộ, “Khó trách lại làm việc trong tiệm của Nhu Nhu.”

Triệu Phùng Thanh thở dài, thiếu chút nữa đã muốn khóc rồi, “Cuộc sống khó khăn, chỉ mong Giang tổng không vạch trần.”

“Hả?” Đầu ngón tay kia của hắn lướt lên lướt xuống trên lưng cô, rồi quanh quẩn lượn lại gần dây áo con của cô.”Vậy cậu có muốn kiếm tiền không?” Lúc này giọng hắn lại khàn khàn, thậm chí còn có ý muốn quyễn rũ cô.

Cô vẫn cười, “Đương nhiên là muốn rồi. Tôi sống khổ sống sở ở tiệm hoa ấy không vì chút tiền lương đó sao.” Cô hy vọng bản thân đã hiểu nhầm ý hắn.

Môi hắn khẽ lướt qua gò má cô, hơi thở miên man quấn quanh bên tai cô, “Cậu có thể chọn một cách thoải mái hơn.”

Thói đời bạc bẽo, đạo đức suy đồi. Có lẽ trong suy nghĩ của hắn quan hệ tình dục chỉ là chuyện bình thường. Triệu Phùng Thanh không kiềm chế nổi lòng thương tiếc, cô vốn định để quá khứ về cậu thiếu niên lạnh lùng ấy ngủ yên. Nhưng giờ hắn lại cố tình muốn để hình tượng khốn nạn này quét sạch ký ức của cô.

Điều đó chỉ chứng tỏ cô đã từng bị mù mắt chứ không có ý nghĩa gì khác. Cô thản nhiên cười, ra vẻ ngớ ngẩn, “Cám ơn Giang tổng đã nhắc nhở. ‘Nghe vua nói một lời, còn hơn mười năm đọc sách’. Tôi thấy bản thân mình nên mở một cửa hàng rồi mời mấy em gái về làm quản lý.”

“Cô có đủ vốn liếng như Nhu Nhu sao?”

Cũng không biết vốn liếng hắn vừa nói là chỉ phương diện nào. Nếu là ngực thì xem ra của cô không bằng được Liễu Nhu Nhu rồi. Triệu Phùng Thanh cười dịu dàng nói, “Tôi sao có thể so với bà chủ được. Nhiều nhất thì tìm mấy thím bán hoa quả hùn vốn chung mà bán mấy chén trà sữa kiếm tiền thôi.”

Giang Tấn hừ nhẹ, khẽ buông ra cô.

Cô cảm thấy thật may mắn vì hắn chẳng có chút hứng thú với mình. Bằng không trong hoản cảnh cảnh tối lửa tắt đèn này, nếu hắn thật sự muốn cưỡng ép cô thì cô cũng không thể thắng được.

Triệu Phùng Thanh nhìn hắn cười “Ha ha”, sau đó đẩy hắn ra, lần mò đi bật đèn lên.

Hắn đứng sau lưng cô im hơi lặng tiếng.

Trong khoảnh khắc ánh đèn vụt sáng, mắt cô không kịp thích ứng với đèn, liền nhắm lại hai giây sau mới mở. Cô thật sự tò mò không biết hắn xấu hổ thì trông thế nào, vì thế cô quay lại cười nói, “Tôi còn có chút việc, Giang tổng anh cứ ngồi tự nhiên.”

Giang Tấn trước mặt cô đây vẫn trưng ra thái độ ung dung chẳng chút sợ hãi,. Một màn xuân cung đồ vừa rồi cũng chẳng khiến mặt hắn có chút biến sắc nào.

Khiến cô có chút hoài nghi, người vừa cưỡng hôn cô trong bóng tối kia không phải hắn.

Quả nhiên, là cầm thú đã lâu nên tinh thần cũng vững vàng hơn.

Triệu Phùng Thanh cũng chẳng phí tâm tư mà phỏng đoán suy nghĩ của Giang Tấn. Cô không quay đầu lại liền đi thẳng ra ngoài, muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi quỷ quái này.

Cô biết ngay mà, buổi họp lớp này không nên đi mới phải.

Triệu Phùng Thanh vừa mở cửa phòng nghỉ, đã thấy Lữ Tiểu Nhân đang tựa người vào bức tường đối diện ngoài hành lang.

Cũng không biết cô nàng đã đứng đó bao lâu.

Lữ Tiểu Nhân vốn đang cúi đầu nghịch di động, vừa nghe thấy tiếng cửa mở cô ta liền lập tức ngẩng đầu lên.”Thì ra cậu cũng ở trong đó à.” Vẻ mặt cô nàng trông không bất ngờ cho lắm.

“Đúng vậy, tôi ở trong đó.” Triệu Phùng Thanh cười nói câu vô nghĩa.

“Ừ.” Lữ Tiểu Nhân miễn cưỡng nở nụ cười, ló đầu vào phòng nghỉ tìm kiếm.

Triệu Phùng Thanh rất hào phóng lách người ra khỏi phòng, để Lữ Tiểu Nhân có thể hoàn toàn nhìn thấy Giang Tấn.

Lữ Tiểu Nhân hiển nhiên không ngờ cô sẽ làm vậy, cô nàng kinh ngạc nhìn Triệu Phùng Thanh.

Triệu Phùng Thanh cũng chẳng biểu lộ chút lúng túng nào, ngược lại cô còn vô cùng tự nhiên.”Tôi chuẩn bị về đây, dạ dày đang hơi khó chịu.”

Lữ Tiểu Nhân vẻ mặt phức tạp nhìn Giang Tấn, sau đó cô nàng quay sang nhìn cô, thân thiết hỏi, “Có nặng lắm không?”

“Không sao, ngủ một giấc là khỏe, tôi về trước nhé.” Triệu Phùng Thanh biết thừa Lữ Tiểu Nhân hẳn là biết cô đang lấy cớ trốn về.

Quả nhiên Lữ Tiểu Nhân không giữ cô lại mà chỉ nói, “Cậu không nói với các bạn tiếng nào à?”

“Cũng không cần đâu.” Dù sao mười mấy năm không gặp, ai còn quan tâm đến nghi lễ chào hỏi chứ.

Lữ Tiểu Nhân khẽ cười nói, “Vậy để tôi báo mọi người hộ cậu.”

“Làm phiền rồi.” Triệu Phùng Thanh ước gì mấy người bạn học cũ này đừng làm phiền cô nữa. Nhất là cái cậu Khổng Đạt Minh kia.

Cô quay người đi ra ngoài, vừa mới đi được hai bước chợt nghe thấy tiếng Lữ Tiểu Nhân làm nũng oán trách ai kia, “Vào đây cũng không nói với em một câu, em còn nghĩ anh chẳng biết đường tới toilet ấy chứ.”

Cô nàng hoàn toàn không tò mò chuyện Giang Tấn và Triệu Phùng Thanh cùng vào một phòng.

Đây chắc hẳn là tự giác của bạn gái Giang Tấn.

Triệu Phùng Thanh tiếp tục đi về phía trước.

Câu trả lời của Giang Tấn cô cũng không nghe thấy.

***

Buổi họp lớp lần này, Triệu Phùng Thanh bị tổn thất khá lớn. Cô gần như chưa ăn được gì mà còn bị Giang Tấn vô lễ một phen.

Sau khi ra khỏi nhà hàng, cô lên xe bus đi kiếm quán ăn.

Tính ra, tiền lương của cô được hơn ba ngàn tệ, chưa tính đến chuyện thuê nhà, chia đều ra ba mươi ngày thì một ngày chỉ được tiêu tối đa sáu mươi bảy tệ. Gần đây cô không thể về nhà ăn cơm lại không được ăn trực, vì thế cuộc sống tương đối vất vả.

Cô quyết định sẽ về quán đồ ăn nhanh gần nhà trọ làm một bữa.

Xe bus đi qua vài điểm dừng liền bắt đầu tắc đường.

Triệu Phùng Thanh dựa đầu vào cửa kính, ngắm nhìn những đèn xe chi chít ngoài kia.

Vài phút xe mới nhích được một đoạn, lắc la lắc lư, khiến cô mệt mỏi rã rời cả người.

Vừa ngước mắt lên đã tới gần trường cao trung A.

Triệu Phùng Thanh mở hé mắt nhìn về phía trường học.

Cửa chính của cao trung A không nằm trên con đường này. Bên phía này là cửa hông, ngay bên cạnh đó là sân thể dục.

Hồi trung học, bọn Đại Hồ thường xuyên đi đá bóng. Thỉnh thoảng có nhờ mấy người Tưởng Phù Lị đi cổ vũ. Triệu Phùng Thanh không phải kiểu người sẽ gào lên cổ vũ, lúc đó cô chỉ ngồi im lặng bên cạnh.

Lúc ấy, trường học cũng có hoàng tử sân bóng. Mỗi khi cậu ta xuất hiện, thì sẽ khiến các nữ sinh gào thét chói tai.

Tên của vị hoàng tử ấy, Triệu Phùng Thanh giờ đã quên rồi. Cô chỉ mơ hồ có ấn tượng về một cậu chàng hơi gầy dáng người dong dỏng cao. Diện mạo kém xa Giang Tấn.

Trong ký ức của Triệu Phùng Thanh, Giang Tấn chưa từng xuất hiện trên sân bóng. Con người ấy vĩnh viễn chỉ xuất hiện cùng chồng sách. Nếu không, cái chức hoàng tử ấy sao có thể rơi vào tay người khác được.

Năm ấy lúc theo đuổi Giang Tấn, Triệu Phùng Thanh biết có rất nhiều nữ sinh thầm mến hắn. Hồi ấy cô còn cảm thấy kiêu ngạo, vì mình quả nhiên có mắt nhìn người.

Nay nhớ đến tên cầm thú Giang Tấn kia, Triệu Phùng Thanh không khỏi cảm thấy ngu người.

Quả là trẻ con ngây thơ mà.

***

Phía trước là đèn đỏ, một hàng dài xe đang đỗ ở đó.

Xe bus dừng lại.

Bên đường kia là tiệm sách gần trường. Vị trí vẫn ở đó, chỉ là đã thay đổi tên tiệm. Trên tấm kính thủy tinh ngoài cửa tiệm có dán một tờ giấy A4.

Cổng chính của cao trung A nằm một đường khác, đối diện cũng có ba bốn tiệm sách. Nhưng bên phía cửa phụ thì chỉ có duy nhất một tiệm này, vậy mà việc làm ăn xem ra còn tốt hơn mấy tiệm ở cổng chính. Mấy tiệm sách ở cổng chính chỉ buôn bán chủ yếu là sách giáo khoa. Còn nơi này, năm ấy còn có thêm dịch vụ cho thuê tiểu thuyết ngôn tình.

Triệu Phùng Thanh cũng chẳng quan tâm nhiều lắm đến thể loại này.

Còn Tưởng Phù Lị rất thích đọc tiểu thuyết. Một ngày cô nàng thuê hai cuốn, trong giờ lén đọc một cuốn, tan học đọc nốt cuốn còn lại. Đọc xong liền bám Triệu Phùng Thanh kể cho cô nghe những câu chuyện trong sách.

Lúc ấy Tưởng Phù Lị từng nói với cô, nếu Triệu Phùng Thanh và Giang Tấn mà thành đôi thì chính là ngôn tình phiên bản đời thực.

Tiếc là cuộc đời vốn không phải tiểu thuyết, vậy nên cô đã thất bại.

Triệu Phùng Thanh biết Tưởng Phù Lị có rất nhiều kỷ niệm với tiệm sách này, vì thế cô lôi di động ra chụp lại một tấm rồi gửi qua Wechat cho Tương Phù Lị.

Sau khi xe bus lăn bánh lần nữa, Triệu Phùng Thanh quay đầu nhìn về phía cửa trường học. Lúc này, cô tự nhiên nhớ lại cảnh tượng gặp Giang Tấn lần đầu tiên trong phòng giáo viên.

Cậu thiếu niên ấy rốt cục đã đi đâu rồi?

***

Tối hôm ấy, Triệu Phùng Thanh tắm giặt rất lâu, tốn thời gian gấp ba lần bình thường.

Hơi nước như sương mù bay khắp phòng tắm.

Sau khi quấn khăn tắm ra khỏi phòng vệ sinh, cô ngắm mình trong gương khẽ cười. Chắc hẳn đêm nay Giang Tấn xỉ nhục cô trăm ngàn lần trong lòng, nhưng ai bảo hắn nổi hứng lên cơn, cô mới không còn sự lựa chọn nào khác.

Nghẹn chết hắn thì càng tốt.

Triệu Phùng Thanh thay xong váy ngủ thì ngả người xuống giường. Chắc hẳn là vì ở quá lâu trong phòng tắm, nên cô mệt vô cùng. Nằm được vài phút thì đã vào giấc rồi.

Trong giấc mơ, môi của cô nóng như bị hỏa thiêu, nóng đến mức cô không biết mình đang trôi dạt ở đâu.

Chỉ một lát sau, cô tỉnh giấc vì quá nóng.

Cũng may là tỉnh được, bằng không cô vừa xoay người đã đè nát cái điện thoại rồi.

Triệu Phùng Thanh nhìn màn hình di động.

Mười một giờ mười phút.

Sau khi cô tắt máy, liền vứt di động lên chiếc bàn bên cạnh giường, rồi tắt đèn đi ngủ.

Một giây trước khi ngủ, cô lẩm nhẩm mong muốn mình sẽ không mơ về cái cảnh nóng rực kia nữa.

Chỉ là mong ước của cô lại không được thực hiện rồi.

Một lát sau, cô lại mơ về Giang Tấn của thời niên thiếu.

Trong mơ, hắn là cậu thiếu niên trầm lặng thuần khiết. Nhưng khi hắn liếc mắt qua nhìn cô một cái, thì lạnh lùng y hệt cái lần đầu tiên hai người gặp mặt.

Triệu Phùng Thanh đi theo những cánh hoa bay liền nhìn thấy hắn, trong lòng cô bỗng xuất hiện những hạt mầm tình yêu.

Sau đó cảnh bỗng đảo lộn.

Giang Tấn đột nhiên trưởng thành, gương mặt cũng trở nên khó ưa hơn.

Bên cạnh hắn còn có Liễu Nhu Nhu và Lữ Tiểu Nhân đi theo.

Hai cô nàng kia đang giành giựt Giang Tấn, địch ý lồ lộ rõ trên mặt.

Triệu Phùng Thanh vẫn không nhúc nhích, cứ nhìn Giang Tấn như vậy.

Cho đến khi từ xa có tiếng gọi truyền tới: “Ta gọi ngươi là gã khốn nạn, ngươi dám trả lời không?”

Giang Tấn lạnh lùng đáp “Ừ” một tiếng.

Sau đó hắn bị hút vào một chiếc bình hồ lô bằng vàng ngay lập tức.

Lại sau đó Tôn Ngộ Không liền xuất hiện lôi cây gậy như ý ra giáng xuống một đòn. Chiếc hồ lô bằng vàng phút chốc vỡ vụn.

Sau khi Giang Tấn biến mất, Tưởng Phù Lị liền chạy tới, ồn ào la hét muốn đi đâu chơi. Ngay lúc đó, Tưởng Phù Lị liền vươn tay về phía Triệu Phùng Thanh.

Triệu Phùng Thanh cười tươi vươn tay tới nắm lấy tay cô nàng…