Một canh giờ trôi qua, vẫn không có một vị khách nào. Triệu đại nương lúc rảnh rỗi còn sang thở dài một tiếng. "Ôi chao, một nữ nhân bị bỏ rơi, một nha hoàn, một kẻ ăn mày, còn muốn có khách đến ăn? Thật là nằm mơ!" Ánh mắt Phùng Xuân càng ngày càng ảm đạm.
Nhưng, lúc này lại có ba bốn nam nhân lực lưỡng đi vào. Những nam nhân này đẩy Triệu đại nương ra, trực tiếp gọi mười bát hoành thánh.
Ta mỉm cười với Phùng Xuân, ra hiệu bằng mắt. Đôi mắt Phùng Xuân sáng lên, vội vàng chạy đến tiếp đón khách. Làm ăn buôn bán mà, có người đầu tiên ghé thăm, sẽ có người thứ hai, thứ ba, rồi khách sẽ tới liên tục không ngừng.
Quán bánh nướng của Triệu đại nương ngày càng vắng vẻ, còn quán hoành thánh của ta lại có thêm nhiều người đổ vào. Có những nam nhân lực lưỡng ta mời đến giả làm thực khách, cũng có những cô nương bán vải thêu cùng phố, còn có một số người hàng xóm láng giềng ta không gọi được tên nhưng có chút quen mặt.
Hầu hết bọn họ đều gọi hai ba bát hoành thánh, khi Phùng Xuân bưng ra, họ sẽ mỉm cười khen một tiếng: "Đứa trẻ này tay chân thật nhanh nhẹn."
Phùng Xuân ngượng ngùng cúi đầu, nhưng đôi mắt lại sáng long lanh.
Lan Thúy bĩu môi, tiến đến bên cạnh ta nhỏ giọng hỏi: "Sao không ai khen ta?"
Ta xoa đầu Lan Thúy: "Lan Thúy của chúng ta là giỏi nhất."
Lan Thúy "hì hì" cười hai tiếng, đắc ý lắm.
Thực khách trước khi đi, ta cố ý nói lời cảm ơn. Họ xua tay, hòa vào dòng người. Ta cong môi cười, thật tốt quá.
Ta và mẫu thân đã sống ở Tây Nhai mười lăm năm, có Triệu đại nương thích buôn chuyện, tự nhiên cũng có những người dân chất phác, lương thiện. May thay, Tây Nhai vẫn không thay đổi. Ta cũng vậy.
Phùng Xuân là một đứa trẻ may mắn. Vừa về đến nhà, ta liền nói: "Lan Thúy và Tiểu Xuân đều là sao may mắn của ta, cho nên hôm nay buôn bán mới tốt như vậy." Lan Thúy ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng, vô cùng kiêu hãnh.
Phùng Xuân cũng vui, nhưng nó có phần dè dặt hơn, chỉ vui vẻ ăn thêm hai bát cơm. Cơm trộn thịt heo chiên, nó nói rất thơm.
Ngày tháng trôi qua, thực khách của quán hoành thánh Song Lan ngày càng đông. Hương thơm của rượu không ngại ngõ sâu, hoành thánh nhà chúng ta ngon, lại nhiều, mọi người truyền tai nhau, tiếng lành đồn xa, danh tiếng tự nhiên được củng cố.