Phúc Vũ Phiên Vân

Phúc Vũ Phiên Vân - Chương 90: Độc y đích châm




Liệt Chấn Bắc và Phong Hành Liệt lừng lững đáp xuống mũi con thuyền lớn. Liễu Dao Chi, Điêu Hạng và đồng bọn đã tự động lùi ra sau, tạo thành một vòng bán nguyệt vây chặt hai người.







Một trận ác chiến chuẩn bị bùng phát.







Liễu Dao Chi sắc mặt hầm hầm, trừng mắt nhìn Liệt Chấn Bắc, trầm giọng: “Liệt Chấn Bắc ngươi không biết điều mà lẩn tránh nơi thâm sơn cùng cốc với những thứ thảo dược của ngươi, lại cứ thích đến đây vầy nước! Ta phải đánh cho ngươi một trận thân bại danh liệt!”







Khuôn mặt thanh tú trắng xanh của Liệt Chấn Bắc khẽ nở nụ cười khinh miệt, hai mắt như hữu thần vô thần quan sát khắp người Liễu Diêu Chi, đoạn thản nhiên: “Liễu huynh can mạch thọ thương, chân khí từ Đan điền xuống Khí hải chuyển vận không linh hoạt. Chỉ cần vận đến tám thành công lực, e rằng trong ba năm cũng khó mà khôi phục lại, không biết huynh có tin lời của y giả ta không?”







Liễu Dao Chi ngoài mặt tuy cố làm như không có chuyện gì nhưng trong lòng đã ngấm ngầm khiếp hãi, Liệt Chấn Bắc chỉ nhìn qua một cái đã hiểu vết thương do Phong Hành Liệt gây ra hơn cả chính lão! Họ Liễu dẫu sao vẫn là người có thân phận danh vọng, bị đối phương nói trúng đương nhiên không thể ngoan cố phủ nhận.







Điêu Hạng bên cạnh hừm lên một tiếng hằn học: “Liễu tiên sinh cứ yên tâm đứng bên cạnh xem đi. Bọn chúng đã dám lên đây, chúng ta sẽ cho chúng không còn đường về!”







Tuy nói như vậy, song Điêu Hạng lại có vẻ như không muốn ra tay, ngay cả đám đệ tử Mị Ảnh Kiếm Phái, bao gồm cả hai con trai Tích Tình, Tích Hận và Vệ Thiến đệ tử Thạch Trung Thiên cũng không dám ngông cuồng xông lên gây chiến. Thân phận siêu nhiên của Liệt Chấn Bắc, cộng với đòn phủ đầu dùng thuyền nhỏ phá vỡ mũi thuyền lớn của lão đã khiến hầu hết cao thủ tại trường khiếp đảm trong lòng.







Tiếng cười lớn phát ra từ một trung niên hói đầu chừng năm mươi tuổi, trên người khoác chiếc cẩm bào sang trọng, trong tấm bào để ấy lại lộ ra bộ y phục đen viền vàng. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "







Từ dung mạo đến ăn mặc người này đều để lại một ấn tượng khó quên. Đôi mắt tròn to dưới cặp lông mày đen rậm loang loáng hung quang, nhìn Liệt Chấn Bắc lạnh lùng cất tiếng: “Nghe nói các hạ từ nhỏ đã mắc tuyệt chứng, giờ nhìn sắc mặt vẫn thấy đang bị bệnh tật hành hạ, vậy mà còn dám đến trước mặt Lam mỗ diễu võ dương oai?”







Liệt Chấn Bắc không mảy may động dung, nghiêm mặt nhìn sang, khẽ mỉm cười: “Vị này hẳn là Bang chủ Hoàng Hà Bang, Lam Thiên Vân huynh. Bốn mươi năm trước, Lam huynh với tuyệt công ‘Trường Hà chính khí đã uy trấn Hắc đạo. Theo lý mà nói, thứ tâm pháp huyền môn chính tông này tuổi tác càng cao công lực càng thêm thâm hậu, vì thế tại hạ tuyệt đối không hiểu vì sao đến tận bây giờ Lam huynh vẫn chưa đăng danh Hắc bảng. Hôm nay diện kiến thấy Lam huynh quầng mắt thâm đen, mới biết huynh là vì tửu sắc quá độ, đi ngược lại với nguyên tắc tu tâm dưỡng tính của tâm pháp huyền môn, do đó võ công mới không thể đột phá. Thật đáng tiếc, đáng tiếc!”







Bên trái Lam Thiên Vân là ái tử Lam Vọng và đại tướng số một “Ngư thích” Thẩm Lãng, bên phải là ba thủ hạ đắc lực “Lãng lý sa” Dư Đảo, “Phong đao” Trần Thỉnh và một hồng y thiếu phụ nhan sắc không tồi, trên đầu vấn một chỏm tóc rất có phong cách, “Cao phát nương” Du Xuân Uyển. Mấy kẻ này đều là cường thủ Hắc đạo hoành hành khắp một dải lưu vực Hoàng Hà, nghe Liệt Chấn Bắc châm biếm bang chủ bọn chúng, lập tức nổi giận rút binh khí toan xông lên.







Lam Thiên Vân khựng người, khoát tay ngăn đám thủ hạ, rồi hạ giọng nói không chút giận dữ: “Bốn mươi năm nay, Liệt huynh là người đầu tiên chỉ ra vấn đề này của Lam mỗ. Nể những lời vừa rồi, ngươi hãy cút đi, nhưng đôi cẩu nam nữ ấy phải ở lại!”







Liệt Chấn Bắc lắc đầu cười, chợt quay sang nhìn Phong Hành Liệt, khẽ nói: “Mười lăm năm trước, ta và Lệ huynh đã từng hợp lực tiêu diệt cả sào huyệt ‘Thập tam huynh đệ’ ở Đông bắc Cự đạo, mong Phong thế tế hôm nay không làm ta thất vọng!”







Phong Hành Liệt khẽ ngây ra khó hiểu, tại sao Liệt Chấn Bắc biết hắn nội thương chưa bình phục mà vẫn ép lên thuyền động thủ? Dù thế nào cũng đã lâm vào thế cưỡi hổ, hắn ngửa mặt cười lớn: "Vãn bối sẽ tận lực!”







Trượng Nhị Hồng thương loáng lên muôn ngàn ánh đỏ, mù mịt công tới Liễu Dao Chi.







oOo







Do Tàn Địch cùng Mông Đại Mông Nhị khinh thân vượt qua vòng vây của đám thủ hạ, đuổi theo Thích Trường Chinh ôm Thủy Nhu Tinh đang cố lẩn vào sau một dãy nhà.







Trong lúc toàn lực thi triển thân pháp, công lực cao thấp của ba Đại cao thủ Mông cổ lập tức phân biệt rõ ràng. Do Tàn Địch nháy mắt đã vượt lên cách sau lưng Thích Trường Chinh chỉ chừng mười lăm bước, lăng không một vòng, song chưởng tung ra nhằm vào giữa sống lưng hắn.









Thủy Nhu Tinh quay mặt về sau, nhìn rõ đòn đánh của Do Tàn Địch, sợ hãi kêu lên: “Cẩn thận!” Thích Trường Chinh không quay đầu lại, vận lực hít sâu một hơi, hai gò má thoáng hiện sắc hồng, toàn thân nhấc khỏi mặt đất, tốc độ còn nhanh gấp đôi lúc trước, quặt ngang sang phải.







Song chưởng Do Tàn Địch đánh vào khoảng không.







Do Tàn Địch dùng lực phát chiêu nên tốc độ khinh công giảm đi chút ít. Mông thị Song ma lại đuổi đến nơi. Ba lão nhìn cố gắng tột cùng của Thích Trường Chinh, đều nghĩ tiểu tử này uống hết tất khát.







Thì ra, Thích Trường Chinh đã dồn hết công lực vào một khẩu chân khí, đẩy thân pháp tăng lên tột bậc hầu thoát khỏi sự truy đuổi của ba lão. Công pháp này tuy hiệu quả nhưng vô cùng hao tổn chân nguyên. Khẩu chân khí đó một khi cạn đi, Thích Trường Chinh sẽ lập tức kiệt sức, thậm chí còn tạm thời mất cả công lực. Trừ phi ở thời điểm mấu chốt sinh tử, các cao thủ tuyệt đối không bao giờ làm chuyện mạo hiểm ấy. Thích Trường Chinh dùng cách đó để đào sinh, cũng bởi không còn bận tâm gì về sống chết bản thân.







Cả ba lão giả lập tức cảm thấy thư thái hẳn ra, chỉ chờ một khẩu chân khí của tiểu tử kia dùng hết, cũng là lúc hắn phải bỏ mạng.







Thích Trường Chinh lao đi vun vút như tên, chạy lên một sườn núi rồi lẩn vào trong đêm tối mất hút.







Do Tàn Địch ba người ung dung đuổi theo. Bên kia sườn núi là một quả đồi nhỏ.







Lúc ba lão lên đến đỉnh sườn núi, Thích Trường Chinh vừa ôm Thủy Nhu Tinh chạy lên đỉnh đồi đối diện.







Ba lão giả bất giác nhình nhau kinh hãi, tên tiểu tử này quả là thần lực trời phú, một khẩu chân khí lại có thể duy trì lâu như vậy mà chưa cạn. Trong lòng cảm thấy có chút gì đó không ổn, cả ba lão hét lên một tiếng, tăng tốc lao đi.







Thích Trường Chinh đã khuất sau đỉnh đồi, cũng chỉ một thoáng sau ba lão giả đã đuổi lên tới đỉnh.







Tiếng nước róc rách từ phía dưới vọng lên.







Tam lão đưa mắt nhìn nhau, cùng giậm chân tức tối. Tên tiểu tử này không những hữu dũng mà còn đa mưu, hắn không sợ hao tổn chân nguyên như vậy, chính là đã nhằm dòng sông này từ trước, rắp tâm mượn nước thoát thân.









Chỉ một loáng mắt, Thích Trường Chinh cùng Thủy Nhu Tinh đã được nước đưa đi xuôi dòng năm dặm.







Đám cao thủ Mông cổ lần lượt đuổi đến. Hai mắt Do Tàn Địch ánh lên tia nhìn cuồng nộ, răng đã nghiến vào nhau ken két: “Hai bọn chúng đều đã bị trọng thương, ta muốn xem chúng chạy được bao xa? Mang người ngựa đến đây!”







Quân tướng mấy chục tên đều vô cùng mất mặt, trong lòng hừng hực quyết tâm, bất chấp tất cả cũng phải bắt giết được hai người.







oOo







Bóng Hồng thương loang loáng đầy trời.







Những kẻ công lực yếu kém đều lũ lượt lùi lại sau, chỉ còn lại Liễu Dao Chi, Điêu Hạng, Điêu phu nhân, hai huynh đệ Tích Hận, Tích Tình, đệ tử của Thạch Trung Thiên Vệ Thiến, sư đệ của Điêu Hạng Lý Thủ, bang chủ Hoàng Hà Bang Lam Thiên Vân và năm đại tướng của lão.







Đây là khởi thủ thức “Vô định kích” trong Tam thập kích của Liêu Nguyên Bách kích. Lệ Nhược Hải khi thi triển chiêu này đã từng khiến cho hơn mười cao thủ hàng đầu của Phương Dạ Vũ hoàn toàn không thể xác định được mục tiêu tấn công, đều tưởng Hồng thương đang nhằm vào mình, vì thế cho dù nhân mã như nêm cũng tuyệt nhiên không dám ra đòn phản kích, chỉ giương mắt nhìn lão hạ sát Tông Việt rồi ung dung rời đi.







Phong Hành Liệt cố kỹ trùng diễn, đám Liễu Dao Chi tuy cao thủ đầy thuyền rốt cuộc cũng không có ai dám ra tay công lại.







Tam thập kích này còn một đặc điểm nữa, chính là không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay thì sẽ liên hoàn triền miên không ngớt, rất thích hợp trong hoàn cảnh lấy ít địch nhiều nhưng cũng hết sức hao tổn chân nguyên. Song trong giờ khắc sinh tử này, cho dù Phong Hành Liệt muốn ngưng tay cũng không thể được.







Hồng thương vừa thu về lại lập tức vung ra, phạm vi bao trùm càng lúc càng rộng, từ khởi thức “Vô định kích” chuyển sang đệ nhị thức “Vũ bão cuồng phong”, thương ảnh dày đặc lấp kín sàn thuyền, giống như người nào cũng là mục tiêu công kích.







Liễu Dao Chi biết nếu mình còn không ra tay sẽ làm mất mặt Bàng Ban và Phương Dạ Vũ, trường tiêu trong tay lập tức bật lên trúng đúng mũi thương, đồng thời hét lớn: “Tấn công!”







“Tinh!”







Tiêu mâu chạm nhau.







Lam Thiên Vân hét lớn một tiếng, tay rút Thất tiết côn danh trấn Hoàng Hà. Nhân lúc Hồng thương thu về hóa giải lực đạo của Trường tiêu, cây côn bảy khúc như độc xà nhằm Phong Hành Liệt cuốn lấy, hết sức chuẩn xác thâm hiểm.







Điêu Tích Tình mới lành vết thương, với Phong Hành Liệt lại là cựu thù tái ngộ, khi ấy cũng thét lên giận dữ, lách nhanh về phía bên phải hắn, Mị ảnh kiếm nhằm vai phải Phong Hành Liệt chém tới với tốc độ nhanh hơn ma quỷ. Chỉ cần Phong Hành Liệt hồi thương chặn kiếm, mạn trái sẽ lập tức trống trải, tạo cơ hội cho đồng bọn công vào, thật không hổ cao thủ thế hệ trẻ kiệt xuất nhất của Mị Ảnh Kiếm Phái!







Hồng thương của Phong Hành Liệt chúi xuống, chặn được một đòn của Lam Thiên Vân, chỉ cảm thấy Thất tiết côn của đối phương nặng tựa Thái sơn. Khoảnh khắc côn thương chạm nhau, nội lực như Trường giang đại hà của họ Lam không ngớt truyền sang làm đôi tay hắn tê dại, đúng là oai thế của nhất phái chi chủ!







Hắn bất đắc dĩ phải lùi lại một bước.







Bàn tay của Liệt Chấn Bắc đã ấn vào giữa sống lưng Phong Hành Liệt, chuyền vào một luồng lực khí nhu hòa, vừa khéo hóa giải “Trường hà chính khí” của Lam Thiên Vân, cùng lúc đó lão bình tĩnh nói nhỏ: “Tập trung phía trước toàn lực đánh ra, hai mạn và phía sau để ta ứng phó!”







Phong Hành Liệt lấy lại lại tinh thần, bỏ qua một kiếm của Điêu Tích Tình đang chém tới, đệ tam thức “Điệp lãng thiên trùng” tiếp tục thi triển, Hồng thương danh trấn thiên hạ cuồn cuộn dâng lên muôn trùng con sóng, từ trái qua phải, nhằm đến tất cả các cao thủ của Hoàng Hà Bang và Mị Ảnh Kiếm Phái.







Điêu Tích Tình đã chuẩn bị chém trúng vai Phong Hành Liệt, bỗng một vật nửa mềm nửa cứng phất qua thân Mị ảnh kiếm. Ngực thoắt tê dại như dính một đòn ngàn cân, hắn kêu nghẹn một tiếng, loạng choạng lùi sau. Nhìn lại, thì ra là ống tay áo của Liệt Chấn Bắc.







Liệt Chấn Bắc cười lớn: “Tiểu bằng hữu, nội thương của ngươi tuy đã bình phục nhưng dư độc trong Thực tâm hoa của ta vẫn chưa giải hết. Nếu cứ ngoan cố vận khí, ta lấy đầu ra đảm bảo, trong vòng một nghìn chiêu ngươi sẽ thất khiếu chảy máu mà chết.”







Điêu Tích Tình nghe mà ngây người kinh hãi, vội vàng lui sang một bên. Lui ra theo hắn còn có Liễu Dao Chi và Lam Thiên Vân.







Liễu Dao Chi toàn lực chặn đỡ một thương của Phong Hành Liệt, phá được thế công dũng mãnh của đối phương, nhưng bản thân lão cũng lập tức không ổn. Vết thương cũ lập tức rạn ra, không thể không lui để điểm huyệt cầm máu. Nỗi xấu hổ trong lòng khiến cho lão đại ma đầu từng hoành hành thiên hạ ấy nghiến chặt răng đến thiếu chút nữa phát khóc!









Thất tiết côn và Trượng nhị Hồng thương chạm nhau, Phong Hành Liệt chỉ lùi một bước, còn Lam Thiên Vân phải lùi liền ba bước. Họ Lam không nhìn thấy cái phất tay truyền lực của Liệt Chấn Bắc, trong lòng không khỏi kinh hãi trước công lực siêu nhiên của Phong Hành Liệt, cả khí thế lẫn tự tin đều giảm sút, nhất thời quên cả tiếp tục tấn công.







Lao đến Phong Hành Liệt giờ đây là Ngũ đại cao thủ của Hoàng Hà Bang, bên phải là Điêu Hạng, Điêu phu nhân, Điêu Tích Hận, Vệ Thiến và Lý Thủ; tuy đã không còn Liễu Dao Chi, Lam Thiên Vân và Điêu Tích Tình nhưng bằng ấy địch nhân cũng đủ khiến cho bất cứ cao thủ nào cũng phải chau mày.







Nào ngờ Phong Hành Liệt không mảy may nao núng, tuy bị khí thế hừng hực của mười cao thủ này ép tới, huyết mạch như muốn nổ tung, áo quần bay phần phật tưởng chừng sắp bị quét xuống hồ. Nhưng khi nghĩ đến khí thế anh hùng lúc Lệ Nhược Hải quyết chiến Bàng Ban, nhiệt huyết trong lòng hắn chợt bốc cao vạn trượng, Hồng thương trên tay lại toàn lực vung ra.







Lệ Nhược Hải khi truyền cho hắn chiêu thức này đã nói: “Chiêu này một khi xuất ra, nhất định phải tạo được khí thế nhất khứ vô hồi1 mới có thể phát huy được hết tinh túy của chiêu thức, bằng không sẽ chẳng khác nào Hoành tảo thiên quân của đám tiểu tốt giang hồ mà thôi, đâu có tư cách để trở thành một phần trong Liêu Nguyên Bách kích của ta!”







----------------------







1 Nhất khứ vô hồi: Một đi không trở lại








----------------------







Từ khi lâm phải vết thương quái gở vì Chủng ma đại pháp, đây mới là lần đầu tiên Phong Hành Liệt toàn lực thi triển Liêu Nguyên thương pháp.







Người hứng chịu đầu tiên là đại cao thủ Hoàng Hà Bang ngoài cùng bên trái “Cao phát nương” Du Xuân Uyển và “Phong đao” Trần Thỉnh. Du Xuân Uyển còn ở gần Phong Hành Liệt hơn Trần Thỉnh, cặp móc ở cổ tay phải vốn đã công ra, nhưng vừa thấy thế thương đã tự biết mình địch không nổi, hơn nữa võ công của ả sở trường về luồn lách giao đấu, không giỏi đối chiêu trực diện, lập tức thu tay lùi ra sau.







Trần Thỉnh không được sáng suốt như vậy. Tự phụ sức lực hơn người, hắn ngang nhiên hoành đao chặn đỡ, nào ngờ khi Hồng thương đến gần mới nhận ra là thương vòng xuống dưới! Hoảng hốt lùi lại, gân cổ tay phải đã bị vạch một đường, cả người bị dư lực Hồng thương hất văng ra sau trong tiếng kêu thảm khốc.







Các cao thủ còn lại của Hoàng Hà Bang tự biết công lực mình không hơn được Trần Thỉnh, vội hốt hoảng lũ lượt rút lui.







Hồng thương lại cuộn vòng nhằm đến mạn phải Điêu Hạng.







Thân phận của Điêu Hạng không thể so sánh với đám cao thủ của Hoàng Hà Bang.







Là Đại đương gia của Mị Ảnh Kiếm Phái, người khác có thể lùi, còn lão thì tuyệt đối không thể! Lập tức hai mắt ánh lên tinh quang, thanh Mị kiếm dài nhọn liên tiếp chém xuống Hồng thương bảy nhát. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "







Nhãn lực cao minh, tốc độ nhanh lẹ, kiếm pháp lão luyện, thật không hổ là Tông chủ của một đại môn phái.







Điêu phu nhân thấy tướng công vừa ra tay đã khắc chế được một chiêu Hồng thương kinh thiên động địa liền hứng khởi cười vang, đoản kiếm trong tay hóa thành một dải cầu vồng công sang khe hở bên dưới khuỷu tay phải của Phong Hành Liệt.







Võ công của Điêu phu nhân được chân truyền từ thân huynh Kiếm ma Thạch Trung Thiên. Hai người tuy là huynh muội đồng huyết, nhưng bởi cha mẹ đã chia tay khi cả hai còn nhỏ nên Vạn Hồng Cúc theo họ Vạn của mẹ. Thạch Trung Thiên lớn hơn Vạn Hồng Cúc những mười lăm tuổi, song lại vô cùng yêu quý thân muội của mình, đã đào tạo Vạn Hồng Cúc thành một cao thủ còn cao hơn Điêu Hạng nửa bậc.







Phong Hành Liệt thấy kiếm pháp của Điêu Hạng tinh tế như vậy, lập tức thi triển “Tà khiêu thế” trong “Ngũ thập thế” của Liêu Nguyên thương pháp, bóng thương tản ra, như hư như thực từ dưới bật lên, tận dụng độ dài của Hồng thương công đến cổ tay cầm kiếm của Điêu Hạng.







Điêu Hạng vốn chắc mẩm có thể hóa giải Hồng thương lần thứ hai, nào ngờ thế thương lại đột ngột chuyển từ nhanh sang chậm, khiến cho lão dù kiếm pháp tinh tế đến mấy cũng không thể tấn công tiếp, chỉ còn cách dìm kiếm xuống toàn lực đối chiêu.







Hóa ra Phong Hành Liệt muốn chính là điều này. Khoảnh khắc thương kiếm chạm nhau, hắn thi triển thế “Tiếp cân phản” của Liêu Nguyên tâm pháp, vận công hút mạnh.







Nào ngờ nội lực của Điêu Hạng ngưng mà không tán, hắn không thể mượn nổi chút nội lực nào của lão ta.







Đoản kiếm của Điêu Phu nhân đã tới. Phong Hành Liệt hét lớn một tiếng, cán thương vòng lại, trượt lên lưỡi kiếm.







“Tinh!”







Hai người đồng thời run bắn lên. Điêu phu nhân bay vụt ra ngoài, Phong Hành Liệt liền một lúc chọi với hai đại cao thủ của Điêu gia, khí huyết đảo loạn, kinh mạch toàn thân như muốn nổ tung. Vừa định lùi lại thì tay của Liệt Chấn Bắc đã ấn vào sống lưng truyền lực, hóa giải nguy cơ ộc máu tươi tại trận cho hắn.







Những động tác như vậy đều chỉ diễn ra trong một tích tắc, hung hiểm trong đó chỉ có người trong cuộc là rõ.







Trừ Điêu Tích Tình, các cao thủ khác của Mị Ảnh Kiếm Phái đều đồng loạt từ bên phải xông lên. Điêu Tích Hận, Vệ Thiến, Lý Thủ ba người ở giữa, trường kiếm của Vệ Thiến nhanh mà hiểm nhất, kiếm chưa tới nhưng kiếm khí lạnh buốt đã trùm lấy Phong Hành Liệt. Chỉ cần công lực của Phong Hành Liệt có một chút yếu kém, e rằng cả mắt cũng không mở ra được!







Hoàng Hà bang chủ Lam Thiên Vân cuối cùng đã nhìn thấy quỷ chiêu của lão Độc Y, lại giận dữ vì nỗi nhục thủ hạ bị chém đứt cổ tay, lập tức bỏ hết mọi kỵ nể mà xông tới Liệt Chấn Bắc, Thất tiết côn thẳng đờ như một chiếc gậy sắt nhằm đầu địch thủ bổ xuống.







Điêu Hạng thấy vậy, nháy mắt ra hiệu cho phu nhân, hai người một trường kiếm một đoản kiếm xông vào, hợp công Phong Hành Liệt.







Đám cao thủ Hoàng Hà Bang thấy Bang chủ tấn công Liệt Chấn Bắc, đâu đến mức không biết phối hợp, lập tức nhào đến mạn trái lão công vào.







Ưu thế lúc đầu của Phong Hành Liệt nháy mắt mất sạch, ngoài Liễu Dao Chi và Điêu Tích Tình, toàn bộ cao thủ của đối phương đã xông vào vòng chiến.







Phong Hành Liệt chỉ cảm thấy luồng chân khí Liệt Chấn Bắc truyền vào lần này vô cùng kỳ lạ, lúc đầu đúng là đã hóa giải được luồng khí công âm nhu có thể làm đoạn tâm mạch của Vạn Hồng Cúc, luồng chân khí tiếp theo lại đứt quãng từng đợt, không những không tăng cường nội khí cho hắn mà trái lại còn khiến huyết mạch đình trệ, khó chịu vô cùng. Có điều bây giờ không phải là lúc hỏi đến nguyên nhân, Phong Hành Liệt hét dài một tiếng, chiêu “Uy lăng thiên hạ” dũng mãnh nhất trong Tam thập kích của Liêu Nguyên thương pháp lập tức khởi phát.







Phía trước khoang thuyền lập tức tràn ngập ánh thương, lực khí giao kích vùn vụt tạo thành một áp lực khổng lồ bao trùm lên không gian chiến cục.







“Uy lăng thiên hạ” là chiêu thức dũng mãnh nhất, tất nhiên cũng sẽ hao tổn chân nguyên nhiều nhất của Liêu Nguyên thương pháp. Hôm đốt cháy chiến thuyền Bốc Địch, hắn cũng đã dựa vào chiêu này ép Điêu phu nhân phải nhảy xuống sông, ngay sau đó đã lâm vào cảnh lực kiệt tim loạn, thiếu chút nữa là vết thương tái phát. Lần ra tay này, huyết mạch vốn đã đình trệ khó chịu vì luồng chân khí của Liệt Chấn Bắc cộng với chân nguyên hao tổn sẵn do quần đấu từ nãy đến giờ, nội khí trong thân thể Phong Hành Liệt chẳng khác nào bị Thiên trùng hút sạch!







Thương ảnh lớp lớp rộ lên như cơn đại Hồng thủy, ngay cả phu phụ họ Điêu cũng phải bất chấp thân phận mà lập cập lùi lại, huống chi là đám cao thủ tay chân. Chỉ còn gã ngựa non háu đá Vệ Thiến, vẫn ôm mối hận bị Phong Hành Liệt hất ngã xuống nước hôm trước, một mình toàn lực tung ra một kiếm, quấn vào Trượng nhị Hồng thương của Phong Hành Liệt.







Thất tiết côn của Lam Thiên Vân đã lặng lẽ đâm đến sườn trái Liệt Chấn Bắc.









Liệt Chấn Bắc cười lớn, hai ống tay áo phóng ra, một chụp vào đầu côn, một phất qua thân côn. Cũng không biết lão vận công thế nào, Lam Thiên Vân chỉ cảm thấy một luồng lực đạo quái dị từ thân côn truyền lên, không biết đối phương định kéo về trước hay hất ra sau, họ Lam hốt hoảng biến đổi “Trường Hà chính khí” từ thuận sang nghịch.







Thất tiết côn đang thẳng đờ biến thành mềm nhũn như vải, quấn chặt lấy tay áo của Liệt Chấn Bắc, đầu côn mổ vào mạch cổ tay phải của đối phương, dụng chiêu thật tinh tế tuyệt luân.







“Keng!”







Kiếm của Vệ Thiến chạm vào thương của Phong Hành Liệt.







Vệ Thiến ộc máu, buông kiếm lảo đảo lùi ra.







Phong Hành Liệt toàn thân rung lên, sắc mặt phút chốc trắng bệch, thu thương hồi thân, cả người lắc lư như muốn ngã.







Liệt Chấn Bắc hét lớn một tiếng chấn động toàn trường, tay phải thu lại tránh được đầu Thất tiết côn, năm đầu ngón tay trái vung lên điểm liên tiếp lên sống lưng Phong Hành Liệt. Mỗi một ngón tay điểm xuống, Phong Hành Liệt lại nhảy bật lên, tình cảnh trông vô cùng quái dị. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "







Cùng lúc đó, ống tay áo của lão Độc y phất nhẹ quét trên Thất tiết côn, phát ra một tiếng “Tinh” rất khẽ. Lập tức một luồng lực khí sắc nhọn theo thân côn truyền đến, giống như mũi kim châm qua “Trường hà chính khí”, xuyên thẳng đến tâm phế. Lam Thiên Vân kinh hãi vận mạnh một khẩu chân khí, bay lùi về sau.







Người nhận rõ nhất tình thế bấy giờ là vợ chồng họ Điêu, võ công cao cường cộng với nhãn lực sắc bén, liền nhân cơ hội nhất loạt công ra lưỡng kiếm, phóng đến Phong Hành Liệt đã không còn chút khí lực.







Bỗng Phong Hành Liệt bay vút lên không, Trượng nhị Hồng thương rời tay rơi “ầm” trên sàn thuyền.







Ánh bạc thoáng hiện. Tay áo trái của Liệt Chấn Bắc phất qua, để lộ cây ngân châm dài kẹp giữa ngón cái và ngón trỏ.







“Ting, ting!”







Ngâm châm điểm trên hai lưỡi kiếm, hai luồng lực đạo theo kiếm truyền lên, theo cổ tay hướng đến tâm mạch hai người. Chân khí hộ thể cả hai vốn thuần khiết vững chắc vô song, trong nhất thời cũng không thể cản nổi.







Phu phụ Điêu thị cùng biến sắc mặt, không ngờ thế gian lại có thứ công lực nội gia quái dị đến vậy, chỉ còn cách lùi mạnh lại sau, vội vã vận khí hóa giải. Cũng may luồng lực đạo đó dần dần từ nhanh chuyển chậm, từ mạnh xuống yếu, đến tâm mạch thì đã không còn nguy hiểm nữa, nhưng hai người cũng được một phen toát mồ hôi, chân nguyên hao tổn không ít.







Phong Hành Liệt rơi trở lại sàn thuyền. Hai chân vẫn chưa đứng vững, tay trái của Liệt Chấn Bắc đã hất ngược ra sau, ngân châm nhanh như điện xẹt lần lượt cắm vào bảy yếu huyệt Ấn đường, Nhân trung, Hầu kết, Đản trung, Đan điền, Khí hải, Bàng quang trên người hắn.







Thân người Phong Hành Liệt không ngừng nảy lên, song lại không ngã xuống sàn thuyền. Đám người kia đều bị cây châm của Liệt Chấn Bắc làm cho khiếp sợ, nhất thời không ai dám động thân. Liễu Dao Chi vốn định hô hào chúng nhân xốc tới, nhưng nghĩ bản thân cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, lời đến cổ họng lại xấu hổ không dám bật ra.







Liệt Chấn Bắc bất ngờ hét lên: “Ta tìm ra rồi!” đoạn tung chân đá vào giữa ngực Phong Hành Liệt.







Phong Hành Liệt ọe lên một tiếng, phun ra một miệng máu tươi đúng vào phía phu phụ Điêu thị đang chuẩn bị lao tới, toàn thân đã bị cú đá hất lên rời khỏi mũi thuyền, rơi xuống chiếc thuyền nhỏ của Cốc Thiến Liên đang sốt ruột như lửa đốt neo chờ bên dưới.







Đám người không nhịn được nữa, lại ào ào như ong vỡ tổ xông lên.







Liệt Chấn Bắc ha ha cười lớn, dùng chân hất Trượng nhị Hồng thương lên tay, cây ngân châm uy nhiếp thiên hạ không biết tự lúc nào đã trở lại an nhiên trên vành tai.







Thương ảnh vần vũ đầy trời.







Tiếng binh khí va chạm nhau không ngớt vang lên, binh khí của Du Xuân Uyển tuột khỏi tay, vây cá của “Ngư thích” Thẩm Lãng gãy làm đôi, đùi non của “Lãng lý sa” Dư Đảo rớm máu, Lam Vọng bị lực đạo hất văng ra loạng choạng muốn ngã, Lý Thủ của Mị Ảnh Kiếm Phái bị cán thương đập nát xương vai, nếu không có vợ chồng Điêu thị và Lam Thiên Vân liều mạng ngăn chặn, e rằng cả đám cao thủ tay chân này đã tuyệt tử đương trường.







Bóng thương lại loang loáng rộ lên, Điêu phu phụ và Lam Thiên Vân ba người cùng bị át đến mức chỉ còn cách phòng thủ hộ thân, khí thế hoàn toàn tiêu tán.







Liệt Chấn Bắc tay cầm Hồng thương đứng ngạo nghễ đầu thuyền, cười lớn: “Đã quá, đã quá, có thể đỡ được một trăm thương toàn lực của ta! Đúng một trăm chiêu, nhưng đáng tiếc không phải là Liêu Nguyên thương pháp, bằng không các ngươi đừng hòng sống nổi mống nào! Nhược Hải huynh, nếu huynh trên trời biết được, tất sẽ hiểu kính ý trong lòng ta khi dùng Trượng nhị Hồng thương của huynh bảo vệ cho Phong thế tế.”







Liệt Chấn Bắc ngửa cổ cười vang, khóe mắt tuôn đầy lệ.







Hơn mười cao thủ đã sức cùng lực kiệt, ngay đến những bậc tông sư như Lam Thiên Vân và vợ chồng Điêu thị cũng mặt mày tái mét, chỉ dám thủ thế chuẩn bị ứng phó đợt tấn công tiếp theo.







Đến tận lúc này Liệt Chấn Bắc vẫn không hề quay đầu nhìn lại, dường như lão đã biết trước một cước đó đã chắc chắn đưa ái đồ của chí hữu lên chiếc thuyền của Cốc Thiến Liên.







Sàn con thuyền lớn nhất thời trở nên vô cùng tĩnh lặng.







Liệt Chấn Bắc mặc cho nước mắt vẫn ròng ròng trên mặt, nhìn sang đám Điêu Hạng, giọng thoắt lạnh lùng: “Nếu muốn cái đầu trên cổ ta, hãy bảo Bàng Ban hay Lý Xích Mi đến đây. Tất cả các người đều không xứng!”