Phúc Vũ Phiên Vân

Phúc Vũ Phiên Vân - Chương 41: Bát phái đệ nhất




Giọng Bàng Ban khẽ trầm xuống: “Gia tại sơn trung, vân thâm bất hà xứ!”.







Tần Mộng Dao thảng thốt: “Sư tỷ đã trở về Từ Hàng Tịnh Trai rồi sao?”.







Trong mắt Bàng Ban chợt thoáng một nét thê lương: “Đúng thế! Nàng đã về nhà rồi. Từ khi nàng đến Ma Sư cung, không một ngày nào là không nhớ nhà”.







Tần Mộng Dao khẽ nói: “Ngài khi đó đã muốn tỷ ấy đến, giờ sao lại để tỷ ấy đi?”.







Bàng Ban lấy lại bình tĩnh, nhìn Tần Mộng Dao, rồi lại quay đầu đưa mắt nhìn sang cánh rừng liễu tối mịt bên bờ, không trả lời câu hỏi của nàng.







Tần Mộng Dao không hỏi thêm nữa, ngẩng mặt ngắm bầu trời đêm đầy sao trải dài vô tận.







Bàng Ban chợt lắc đầu than: “Ta vì sao đã để nàng đi ư? Bởi vì ta cho rằng có thể quên được nàng, cũng giống như ta có thể quên đi Ngôn Tĩnh Am vậy. Đâu ngờ hoàng hôn hôm đó, khi một thương của Lệ Nhược Hải công đến ta mới biết, những chuyện tưởng đã lãng quên từ hai mươi năm trước thực ra vẫn ở trong tim, chỉ ẩn giấu ở một nơi quá sâu mà thôi!”. Hai mắt lão đột nhiên loáng lên những tia sáng lạnh người: “Bằng không Lệ Nhược Hải làm sao có thể làm ta bị thương, khiến cho ngay cả hạng tiểu bối tép riu cũng dám đến giở trò cười!”. Nói rồi, ánh mắt tinh tường đảo qua cánh rừng liễu bên bờ trái.







Tần Mộng Dao khẽ nén tiếng thở dài.







“A di đà Phật!”.







Tiếng Phật hiệu vang lên từ trong cánh rừng, nơi ánh mắt Bàng Ban vừa đưa tới. Lời niệm bình thản, tuy không cao giọng song lại ẩn chứa một sức mạnh thâm trầm, khiến người nghe chợt sinh ra cảm giác tình nguyện tuân theo.







Người muốn đến, cuối cùng đã đến!







Một bóng đạo nhân vụt hiện lên trên đỉnh rừng liễu.







Tần Mộng Dao vận công vào hai mắt, nhìn lên những ngọn liễu cách thuyền chừng ba mươi trượng. Nơi đó, một tăng nhân thân hình cao lớn trong bộ áo nâu đang đứng nhấp nhô trong làn sóng liễu như một chiếc lá khổng lồ. Dưới cặp mi trắng dài, hai mắt lim dim nửa nhắm nửa mở.







Nàng thầm thán phục vị bạch mi tăng này, chỉ với khinh công tuyệt đỉnh đó ông ta đã liệt được vào cảnh giới của những cao thủ hàng đầu! Nhưng đáng tiếc địch thủ ông ta tìm đến hôm nay lại là Bàng Ban.







Hòa thượng áo nâu ấy điềm đạm nói: “Bần tăng Phiệt Khả từ ‘Bồ Đề viên’, xin bái kiến Bàng lão!”. Đoạn đổi ngay giọng lạnh lùng: “Mộng Dao tiểu thư, lệnh sư vẫn khỏe chứ?”.







Trong Bát Đại Liên Minh, nếu xếp theo thứ tự sẽ là Thiếu Lâm, Võ Đang, Trường Bạch, Tây Ninh, Nhập Vân Đạo quan, Cổ Kiếm trì, Thư Hương Thế gia và Bồ Đề viên, trong đó Thiếu Lâm tự và Bồ Đề viên đều thuộc hệ phái Phật môn.







Nếu luận thanh thế, đương nhiên Thiếu Lâm cao hơn nhiều so với Bồ Đề, nhưng vị Phiệt Khả hòa thượng này vừa xuất hiện đã thể hiện thân thủ phi phàm, khiến người ta không khỏi tự hỏi, phải chăng võ lâm đã đánh giá thấp Bồ Đề Viên, vốn được liệt cuối cùng trong Bát Đại Liên Minh?







Tần Mộng Dao nghe giọng nói không hài lòng của Phiệt Khả, trong lòng khẽ than dài một tiếng, lễ phép: “Mộng Dao rời Trai đã lâu, đang rất hy vọng có người thay mặt trả lời đại sư câu hỏi đó, để Mộng Dao cũng được biết tin tức sư phụ”.







Bàng Ban khẽ cười: “Tiểu hòa thượng! Ngươi tuổi chưa quá năm mươi mà đã luyện công đến độ hai mi bạc trắng và dài như thế, có thể đã đạt đến Trùng thứ mười bảy của ‘Bồ Đề tâm công’ rồi. Nếu như ta để cho ngươi đi, liệu ngươi trong vòng một trăm ngày có thể luyện đến mi trắng hoàn đen, mi dài hóa ngắn, đạt đến cảnh giới cực hạn là Trùng thứ mười tám của Bồ Đề tâm công hay không?”.







Thân người Phiệt Khả hòa thượng khẽ trĩu xuống rồi lại bật lên. Chỉ mấy câu nói của Bàng Ban đã làm cho một cửa chân khí trong ngực ông ta bị rối loạn, khinh công theo đó cũng lập tức gián đoạn, nếu không vận nhanh cửa chân khí thứ hai chống đỡ thì Phiệt Khả hòa thượng sớm đã rơi xuống dưới rừng liễu, bẽ mặt một phen rồi.









Có điều không ai biết được vì sao Phiệt Khả lại hoảng sợ như vậy.







Bản thân ông ta lại hiểu rõ trong lòng, bởi Bàng Ban chỉ thoáng cái đã có thể nhận ra sự nông sâu trong công lực của ông ta, đồng thời lại còn biết rõ Phiệt Khả phải khổ thiền thêm một trăm ngày nữa mới có thể đạt đến cảnh giới đại viên mãn trong Trùng thứ mười tám của Bồ Đề tâm công.







Đây cũng là mâu thuẫn đêm nay của Phiệt Khả hòa thượng. Khi nhận được tin cấp báo từ Hội đồng Thập nhị nguyên lão của Bát Đại Liên Minh muốn ông gấp rút đến đây hội hợp cùng với các cao thủ hàng đầu khác, ông đã từng nghĩ đến chuyện lờ đi không phục mệnh mà bế quan luyện thêm một trăm ngày nữa để đạt toàn công cảnh giới, nhưng cuối cùng vì lo nghĩ cho đại cục nên đã tuân lệnh hành sự.







Nhưng thực ra trong lòng ông vẫn cảm thấy bất mãn.







Những tâm sự phức tạp như vậy mà Bàng Ban chỉ thoáng cái đã điểm hết ra, trí lực như thần ấy làm sao không khiến Phiệt Khả hoảng sợ bất an, thiếu chút nữa là rớt xuống dưới rừng liễu!







Phiệt Khả vốn định nhô lên liều khiêu chiến với Bàng Ban, nhưng lời vừa đến cổ họng lại đột nhiên tắc nghẹn.







Tần Mộng Dao nhìn về phía Bàng Ban, khẽ nói: “Ma Sư! Ngài có thể tha cho họ một lần không?”.







Hai mắt của Bàng Ban thoắt trở lạnh hơn: “Mộng Dao, xin lỗi! Ta chợt muốn giết vài người thử xem, để cho bọn chúng biết dẫu bị thương ta vẫn còn lợi hại thế nào!”.







Tần Mộng Dao khẽ rùng mình.







Nàng biết hành động bất nghĩa, nhân lúc đối thủ lâm nguy lại hợp công khiêu chiến của Bát Đại Liên Minh đã khiến cho Ma Sư cái thế luôn trọng anh hùng khinh tiểu nhân phải nổi giận thực sự.







Trên những ngọn liễu, Phiệt Khả càng lạnh ớn người. Một khi tử trận ở đây thì sẽ không còn cách nào để luyện thành cực hạn tâm công chỉ còn thiếu có một trăm ngày là đại thành ấy. Hàng trăm năm nay, ‘Bồ Đề tâm công’ chưa từng có người luyện được đến Trùng thứ mười tám, làm sao ông ta có thể cam tâm?







Nghĩ đến đây, toàn thân Phiệt Khả run lên, nhìn về Bàng Ban.







Tần Mộng Dao thở dài, khuôn mặt xinh đẹp thoáng qua vẻ tiếc nuối, nói khẽ: “Đại sư, ông đã thua rồi, vậy hãy trở về đi!”.







Chí khí của Phiệt Khả đã sớm bị đoạt mất, có thể giữ được một nửa khả năng so với lúc thường đã là không tồi. Nếu là một cao thủ khác, cho dù là sợ mất mật cũng phải quyết tử một phen, nhưng môn võ mà Phiệt Khả khổ luyện lại là ‘Tâm công’, là công phu được luyện thành trên ý chí. Một khi chí khí đã bị mất đi thì hồn phách chẳng khác nào đã dâng cho đối thủ, nếu cứ giao chiến thì chẳng phải là tự tìm đến cái chết sao?







Chỉ bằng mấy lời nhẹ như bông, Bàng Ban đã đánh trúng vào yếu huyệt của một trong những cao thủ trác việt hàng đầu, buộc đối phương xuôi tay mà không tốn một nửa chiêu giao đấu!







Phiệt Khả đột nhiên ngửa mặt lên cười lớn: “Gia sư Giáng Tượng chân nhân thường nói: ‘Ngươi vĩnh viễn sẽ không thể biết được Bàng Ban dùng cách gì để đánh bại ngươi, nhưng sau khi sự việc xảy ra, nghĩ lại ngươi tất sẽ tâm phục khẩu phục’. Khi ấy trong lòng ta rất không tán thành. Động thủ đấu võ, cuối cùng bao giờ chẳng là so cao thấp giữa chiêu thức võ công, đến giờ khắc này mới biết lời gia sư đã nói không sai, bần tăng quả thật đã thua tâm phục khẩu phục”.







Bàng Ban cười nhạt, vẻ rất mực ung dung, nói với Tần Mộng Dao: “Ta vốn có ý tha cho tiểu hòa thượng này, nhưng bây giờ vì sự việc tiến triển nên đã đổi lại cách nghĩ. Mộng Dao cô nương biết là do nguyên nhân gì không?”.







Gần hai mươi cao thủ Bát Đại Liên Minh nấp trong rừng liễu lúc ấy đã định lập tức xuất hiện. Nhưng hai câu nói của Bàng Ban ẩn chứa huyền cơ, cao thủ Từ Hàng Tịnh Trai lần đầu xuất thế Tần Mộng Dao lại sắp ra lời đối đáp, đám cao thủ ấy phút chốc thay đổi chủ ý ban đầu, cố nán lại hầu nghe kiến giải của nàng.







Chân khí trong ngực Phiệt Khả hòa thượng rốt cuộc cũng trở nên hỗn loạn, dần chìm sâu xuống rừng liễu mất tăm.







Trong khoảnh khắc bất giác ấy, thế chủ động công kích của cả mười tám cao thủ hạt giống hàng đầu tự nhiên trở nên vô cùng bị động, cả khung cảnh và nhịp độ đã hoàn toàn bị Bàng Ban khống chế, có thể thấy thủ đoạn phi phàm của vị Ma Sư này.







Có lẽ Tần Mộng Dao là người duy nhất ở đó biết Bàng Ban đã dùng một sức mạnh siêu tuyệt để cảm nhận tâm linh của người khác từ xa, bởi vì ‘Kiếm tâm minh thông’ của nàng cũng là ‘Đạo cảnh thiền công’ vượt qua sức lý giải của người thường, đã đạt đến đẳng cấp chí cao của võ đạo.







Đôi mắt tuyệt trần của nàng thoáng qua vẻ tiếc nuối, nhìn Bàng Ban khẽ cười: “Nếu trả lời không được câu hỏi này của Ma Sư, Ma Sư sẽ không còn phải bận tâm vì Tần Mộng Dao nữa, phải không?”.







Bàng Ban cười lên ha hả: “Đương nhiên là không, bởi vì ta biết cô nương biết mà không trả lời!”.







Tần Mộng Dao đưa ánh mắt về nơi Phiệt Khả chìm xuống, bình tĩnh nói: “Ban đầu Ma Sư có ý tha cho Phiệt Khả đại sư trở về, bởi nếu ông ta tu luyện thêm một trăm ngày nữa là có thể đạt đến Trùng thứ mười tám trong Chí cảnh của Bồ Đề tâm công. Nhưng sau đó tâm chí của Phiệt Khả đại sư lại bị đoạt mất, công lực suy giảm rất nhiều, có thể nói cả đời này cũng không mong tiến thêm được nữa. Hứng thú của Ma Sư vì thế tan mất, nên ngài đã thay đổi chủ ý ban đầu”.







Bỗng một giọng sang sảng vang lên dưới nơi Phiệt Khả vừa đứng: “Tần cô nương quả không hổ là đệ tử đắc ý nhất trong ba trăm năm nay của Từ Hàng Tịnh Trai, chỉ mấy câu nói ấy thôi đã khiến tiểu đạo bội phục sát đất”.







Từ trong rừng đi ra một đạo nhân béo tròn, tuổi tác xem ra cũng đã năm mươi, song từ cử chỉ đến vẻ mặt tươi cười lại mang một sắc thái ngây thơ chân chất, vừa thấy đã khiến người ta có thiện cảm.







Đạo nhân thu lại vẻ mặt tươi tỉnh, song khuôn mặt vênh lên càng khiến người ta tức cười, khẽ khom người hướng về phía con thuyền giữa hồ, vẻ cung kính: “Tiểu Bán đạo nhân của Võ Đang tham kiến Ma Sư và Tần cô nương”. So với những người khác, ngữ khí của ông ta đối với Tần Mộng Dao là có vẻ tôn kính nhất.







Bên này chưa dứt lời thì bờ hồ bên kia đã thấy có một hàng ba người bước ra, từ trái qua phải lần lượt là cao thủ của Cổ Kiếm Trì đã từng xuất hiện ở quán rượu hôm trước ‘Tiêu Vũ’ Lãnh Thiết Tâm, Xuất Vân Quan cao thủ mà Phạm Lương Cực theo đuổi bấy lâu nay,







‘Thúy Tu Song Quang’ Vân Thanh và cao thủ của Tây Ninh phái khi nãy hoảng hốt lui chạy ở Tiểu Hoa Khê, ‘Dương Thủ’ Sa Thiên Lý.







Bàng Ban không để ý đến mấy người bọn họ, nhếch mép cười nhạt, tay trái đưa mái chèo vào trong nước khua nhẹ, con thuyền nhỏ bỗng như bị xoáy nước cuốn đi lệch sang bên cạnh chừng một trượng.







Tay phải khẽ vung lên, lại một mái chèo nữa bay ra, đâm vút về phía mặt hồ cách đó chừng hơn mười trượng.







“Vụt!”.







Một ngọn tiễn từ mặt hồ đúng chỗ hồi nãy Bàng Ban đứng trên con thuyền xé nước vút lên như một con chim bay vào khoảng không. Cùng lúc đó, từ hướng mái chèo thứ hai đang lao đến, tiếng nước khua động, một đại hán mặc đồ đen, lưng đeo đại cung nhảy vụt khỏi mặt nước.







Mái chèo nhằm hướng ngực đại hán đó lao tới.







Người này “A” lên một tiếng kinh hãi, song quyền toàn lực đánh ra đúng vào giữa mái chèo, phần mũi mái chèo vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.







Quần hùng trên bờ vừa thở phào một tiếng, bỗng lại trợn tròn mắt, ngay cả một tiếng kêu thất kinh cũng không kịp cất lên. Thì ra, tuy nửa mái chèo phía trước đã vỡ vụn song nửa đằng sau vẫn cứng chắc như thường, tiếp tục lao như một ngọn giáo về phía người kia.







Công lực toàn thân của người đó đã sử dụng hết vào đòn đánh đầu tiên, giờ đây ngay cả tránh đi cũng không còn kịp nữa. Một miệng máu tươi chưa kịp phun ra, nửa mái chèo còn lại đã xuyên vào giữa ngực.







Một cơn mưa máu đổ xuống, người đó ngay cả một tiếng kêu cũng không kịp phát ra, chìm nghỉm xuống hồ mất dạng!







Nhân sĩ Bạch đạo trên bờ đều không ngờ, cao thủ lãnh tiễn Thiếu Lâm ‘Xuyên vân tiễn’ Trình Vọng, vừa mới lộ diện đã bị Bàng Ban kết liễu trong nháy mắt, cả mười mấy người đều không khỏi nổi da gà.







Kế hoạch thi triển lãnh tiễn dưới nước do chính Trình Vọng nêu ra. Nếu không thành công, ông ta tin rằng vẫn có thể ung dung đào thoát, nào ngờ Bàng Ban vừa cảm thấy trước nguy cơ mà xoay thuyền tránh đi, vừa tính toán chính xác điểm mà ông ta vọt lên tẩu thoát để rồi chỉ đúng một chiêu đã giải quyết xong đối thủ.









Bát Đại Liên Minh đã lường trước việc vây công Bàng Ban là một nhiệm vụ vạn phần khó khăn, nhưng tuyệt đối không ngờ lại gian nan nguy hiểm đến mức độ này.







Nước hồ phút chốc loang đầy máu đỏ.







Tần Mộng Dao không khỏi một lần nữa thở dài.







Nàng không thể nhân lúc Bàng Ban bị thương mà hợp lực với mười tám cao thủ hạt giống kia tấn công lão ta, lại càng không thể đứng nhìn mười tám cao thủ kia bị Bàng Ban diệt trừ từng người một.







Mười tám cao thủ này là tinh hoa thế hệ mới của Bát Đại Liên minh, là những nhân tài mà Liên minh sau khi bỏ đi thành kiến đã đồng tâm hiệp lực ròng rã mười mấy năm mới đào tạo được. Đêm nay nếu tất cả bị tiêu diệt, hàng chục năm nữa Bạch đạo cũng không thể khôi phục lại, Phương Dạ Vũ sẽ càng được thể làm tới.







Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Mộng Dao không khỏi ớn lạnh.







Với sự tinh nhạy của mạng lưới tình báo trong tay, Phương Dạ Vũ làm sao lại có thể không biết trước kế hoạch vây công Bàng Ban? Thiển Thủy hành động của Bát Đại Liên Minh tưởng là đắc sách, thực ra lại là một mưu chước thiển cận chết người, để Phương Dạ Vũ lợi dụng giăng ra một cạm bẫy ngược nhằm đưa cả mười tám cao thủ hạt giống này vào gọn trong lưới.







Lại một tiếng thét vang lên, ba bóng người hiện ra, một người trung niên cao gầy nhảy vút khỏi bờ, bay đến chỗ Trình Vọng bị chìm khi nãy, đưa tay quắp lấy xác ông ta, đạp vào mặt nước bay trở lại bờ, động tác như nước chảy mây trôi, vô cùng đẹp mắt.







Trong mắt Bàng Ban hiện lên vẻ tán thưởng, mỉm cười nói: “‘Vân Hành Vũ Phiêu’ của Trường Bạch Phái, cho dù Bất Lão Thần Tiên đích thân đến đây cũng chỉ đến vậy mà thôi, xin chào Tạ Phong huynh!”.







Người trung tuổi ấy chính là ‘Vô nhận đao’ Tạ Phong, phụ thân của Tạ Thanh Liên, nạn nhân trong vụ huyết án Hàn phủ.







Tạ Phong đặt xác Trình Vọng xuống, đứng thẳng người lên, cùng với hai người còn lại không hề thi lễ. Đại hán cùng đến với ông ta hai mắt ánh những tinh quang, thân hình tráng kiện, lưng dắt song rìu, hẳn là một bậc hào dũng. Người phụ nữ trạc chừng ba lăm ba sáu, dung mạo tuyệt mỹ, đáng tiếc là nửa mặt bên trái lại có một cái bớt to bằng bàn tay, hai mắt hừng hực nộ hỏa, khiến người ta nhìn mà không khỏi nơm nớp. Khi ánh mắt bà ta dừng lại trên người Tần Mộng Dao, vẻ bất mãn hiện rõ trên khuôn mặt.







“Tạ huynh khinh công trác tuyệt, Ma Sư lại có nhãn quan tuyệt vời. Đêm nay vui vẻ như vậy, hãy để tiểu đệ cùng đến góp vui! ‘Thư Hương thế gia’ Hướng Thanh Thu cùng thê tử Vân Thưởng xin bái kiến các vị cao nhân”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "







Một đôi nam nữ thần thái tiêu sái thong dong bước ra từ con đường nhỏ trong rừng, người đàn ông trang phục nho sinh, song khí thế ngất ngưởng, không mảy may có chút yếu đuối như thư quyển văn nhân. Người phụ nữ trông nhỏ nhắn yếu đuối nhưng mặt mày như hoa, khí chất cao quý, bước chân rắn rỏi.







Mười tám cao thủ đã có đến mười một người hiện thân, một bại một chết, nhưng thực lực còn lại vẫn không hề tầm thường chút nào. Trông thì có vẻ như họ đều đứng hết cả trên bờ, song thực tế đã ngấm ngầm chắn hết mọi ngả đường tiến thoái của Bàng Ban. Nếu như Bàng Ban muốn rút, nhất định phải động thủ lộ rõ bản lĩnh thật sự mới có thể thoát đi.







Tần Mộng Dao khẽ hít nhẹ một hơi, tâm trạng dao động nháy mắt khôi phục lại trạng thái bình thường, trở về cảnh giới trong vắt như nước hồ thu. Trong nháy mắt ấy nàng đã đưa ra quyết định, nguyện ý bất chấp tất cả để cứu vãn tính mạng đám cao thủ Bạch đạo đã đặt một chân vào Quỷ môn quan này.







Giọng của Kiếm Tăng bỗng vang lên từ phía sau Tiểu Bán đạo nhân: “Thiếu Lâm Bất Xá đã từng gặp Ma Sư, hôm nay xin Ma Sư ra tay chỉ giáo. Bần tăng bảo đảm không có bất cứ một người nào khác nhúng tay vào. Nếu Ma Sư thắng bần tăng, những người còn lại sẽ lập tức thoái lui”.







Đám cao thủ Bạch Đạo cùng nhìn nhau ngạc nhiên, bởi vì kế hoạch từ trước đến giờ đều là nhất tề ra tay khiến cho Bàng Ban phải thở không ra hơi, nội thương ắt sẽ trở nên trầm trọng hơn, từ đó mà sinh ra cơ hội cho họ giành phần thắng. Đột nhiên “Kiếm Tăng” Bất Xá lại lên tiếng đòi đánh một mình, thật khiến cho ai cũng khó hiểu.







Tạ Phong ở phía bên kia mặt càng sầm lại, nghĩ bụng Bất Xá nói như vậy chẳng khác nào tự coi thân phận cao hơn các hảo thủ khác, phải chăng định tạo thanh thế để lấn át Trường Bạch Phái, quyết chiếm thế thượng phong trong vụ huyết án Hàn phủ? Có điều việc Bất Xá đơn đả độc đấu với Bàng Ban, dù thắng hay bại đối với ông ta đều là lợi nhiều hơn hại, vì thế Tạ Phong cũng cố nghiến răng im lặng.







Chỉ Tần Mộng Dao mới hiểu, Bất Xá đang chịu sự kích động từ lời nói của nàng, hào khí trong người từ đó trỗi dậy. Linh cảm nhạy bén của nàng đã ngầm cảm thấy trong khẩu khí của Bất Xá ngoài quyết tâm thà chết ra còn có chút thê lương của tâm ý nguội lạnh.







Ai đã khiến cho ông ta trở nên như vậy?







Bàng Ban nhìn Bất Xá, dáng người dong dỏng trong bộ tăng bào trắng như tuyết, cất giọng bình thản: “Người đến kia có phải là Bất Xá đại sư, đồ đệ của Tuyệt Nhung hòa thượng hay không?”.







Bất Xá đến bên cạnh Tiểu Bán đạo nhân, khuôn mặt điển tú vẫn giữ vẻ bình tĩnh, chắp tay nói: “Gia sư mệnh yểu dưới tay tiền bối, đến nay đã được ba mươi năm năm tháng lẻ sáu ngày, tiểu tăng không lúc nào dám quên!”. Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "







Bàng Ban gật đầu, thần sắc tập trung nhìn Bất Xá: “Từ trước đến giờ ta chưa từng đặt mười tám cao thủ hạt giống các người trong mắt, xem ra ta đã sai rồi!”. Đột nhiên lại cười lên ha hả, tự nói với mình: “Nhưng sai lầm này cũng là khó trách! Tâm pháp Thiếu Lâm giao hoan cùng Song Tu tuyệt học mà sinh ra một chủng loại mới, quả đúng là chuyện chưa từng có!”.







Tiểu Bán đạo nhân cũng cười lên một tiếng: “Ha!”, khuôn mặt vênh vênh lại toe toét cười: “Sai thật có lý! Sai thật có lý!”.







Bàng Ban không thèm để ý đến Tiểu Bán Đạo nhân, mắt ánh lên những tia sáng rợn người chiếu thẳng vào Bất Xá: “Thật không ngờ ngươi đã vượt qua cả Bất Lão Thần Tiên và Vô Tưởng Đại sư để trở thành người số một của Bát Đại Liên Minh!”.







Bất Xá khẽ mỉm cười, vẻ vô cùng ung dung tự tại: “Tiền bối vì sao lại luôn xem thường tiểu tăng đến vậy?”.







Trong mắt Bàng Ban thoáng hiện vẻ tán thưởng, cũng mỉm cười đáp lại: “Chỉ một câu hỏi này đã có thể thấy ngươi đích thực đã đạt đến cảnh giới đệ nhất cao thủ rồi!”. Ánh mắt thoáng đảo qua tất cả nhân sĩ Bạch đạo trên bờ, thần thái của Tạ Phong là không tự nhiên nhất, hẳn là không chút vừa lòng trước việc Bàng Ban suy tôn Bất Xá như vậy; những cao thủ khác, người thì tỏ ra khiếp sợ, kẻ thì dương dương hứng chí, tâm trạng tuy khác nhau song trong ánh mắt đều hiện vẻ không hiểu, không hiểu những huyền cơ trong cuộc nói chuyện giữa Bất Xá và Bàng Ban!







Cuối cùng ánh mắt của lão dừng lại trên khuôn mặt Tần Mộng Dao đang ngồi yên lặng trên thuyền, ha hả cười: “Hôm nay ta có hai điều vui mừng, một là Mộng Dao!”. Rồi ngoảnh đầu nhìn Bất Xá, nói: “Người còn lại chính là đại sư đó!”.







Bất Xá lặng im, như thể đang lặng lẽ chờ đợi Bàng Ban nói ra nguyên nhân vì sao từ trước đến giờ lão luôn đánh giá thấp ông ta.







Bàng Ban thở dài: “Sở dĩ ta đánh giá thấp đại sư là có ba nguyên nhân!”.








Chúng nhân nghe xong đều cảm thấy ngạc nhiên. Bàng Ban có thể nói ra một nguyên nhân chí lý là đã có thể làm người nghe khâm phục rồi, không ngờ lại có tới ba nguyên nhân, thật ngoài sức tưởng tượng!







Bất Xá bình tĩnh: “Tiểu tăng chỉ có thể nghĩ đến hai nguyên nhân, vậy mong tiền bối chỉ giáo cho nguyên nhân thứ ba!”.







Đến lượt Tạ Phong cũng kinh ngạc trước trí tuệ của Bất Xá. Bất Xá nói như vậy rõ ràng là đã đưa cho Bàng Ban một câu hỏi khó, buộc Bàng Ban không những phải đoán ra hai nguyên nhân mà Bất Xá đã biết, lại còn phải nói ra nguyên nhân thứ ba mà Bất Xá chưa hề nghĩ đến!







Tay chân chưa ra chiêu, hai tuyệt đại cao thủ đã bắt đầu triển khai một cuộc đấu vô cùng huyền diệu.







Bàng Ban cười nhạt: “Nguyên nhân thứ nhất chính là tâm pháp Thiếu Lâm từ trước đến giờ luôn chủ trương vô niệm vô dục, mà tâm pháp của Song Tu vừa khéo lại đối nghịch, theo đuổi chuyện nam nữ cực tận chi hoan, nào ngờ...”, Bàng Ban lắc đầu cười tiếp.







Vân Thưởng của Thư Hương thế gia chợt xen vào, giọng rất mực dịu dàng: “Ma Sư phải chăng cho rằng hai pháp môn hoàn toàn khác nhau này là không thể hòa nhập làm một để tạo ra hiệu quả tuyệt đỉnh hay sao?”.







Chúng nhân lẳng lặng gật đầu, suy luận này của Vân Thưởng thật hợp lý vô cùng.







Chỉ có Bất Xá và Tần Mộng Dao mới nhìn ra thực ra câu nói dịu dàng của Vân Thưởng thực ra là một đòn đánh tuyệt cao, ngấm ngầm giúp sức cho Bất Xá, bởi vì chỉ cần câu trả lời của Bàng Ban đúng là như vậy, thì sự cao siêu trong lời nói của lão sẽ mất hết tác dụng.







Người phụ nữ này tâm kế quả đã vượt hẳn thế tục thường nhân!







Bàng Ban đưa mắt nhìn nữ nhân mỹ sắc từng trải ấy, nói: “Ta chỉ không ngờ Bất Xá lại có thể nắm vững pháp môn ‘Lưỡng cực quy nhất’ một cách thành công đến vậy”.







‘Lưỡng cực quy nhất’ là chỉ một phương cách luyện công, đó là nếu như có thể hòa hợp hai sức mạnh hoàn toàn khác nhau, ví như âm và dương, cương và nhu vào làm một, thì uy lực nhất định sẽ lớn hơn rất nhiều so với thuần dương, thuần âm hoặc thuần cương hay thuần nhu đơn nhất. Thế nhưng lý thuyết vẫn là lý thuyết, bởi võ lâm đương thời vẫn chưa có người luyện thành thứ kỳ công này.










Bàng Ban đem tâm pháp của Thiếu Lâm và Song Tu ví với Lưỡng cực quy nhất quả là tuyệt diệu vô cùng, bởi lẽ lão ta đã chỉ ra được căn nguyên võ học, vì sao Bất Xá có thể đưa hai thứ tâm pháp hoàn toàn trái ngược nhau này hòa vào làm một, từ đó suy ra công lực thâm nông của Bất Xá.







Bàng Ban không đợi cho quần hùng được thở, nói tiếp ngay: “Nguyên nhân thứ hai chính là Bất Xá lúc nào cũng tâm niệm báo thù, nôn nóng như thế thì làm sao có thể đạt đến cảnh giới Tiên thiên vô vi? Nào ngờ Bất Xá lại có thể nhìn thấu được chân lý ‘Vô nhất sự phi Phật, Vô nhất vật phi Phật’ trong thế gian, thật khiến cho ta cũng phải thán phục”.







Quần hùng không ai bảo ai đều thầm gật đầu tán thưởng. Nhãn lực Bàng Ban không những đã đạt đến cảnh giới nhìn thấu những hư hoặc của nhân thế, mà khí phách cũng bao la như trời rộng biển sâu, không hề giấu giếm sự tán thưởng kính nể đối với địch thủ của mình, cũng không hề sợ điều đó sẽ có lợi cho đối thủ.







Bất Xá cười: “Xin tiền bối nói tiếp nguyên nhân thứ ba!”.







Hai mắt Bàng Ban thoáng hiện vẻ rối bời, ngẩng mặt nhìn lên bầu trời đêm, thở dài một tiếng, rồi lại cúi xuống lắc đầu, nhìn Tần Mộng Dao: “Nguyên nhân thứ ba này có thể che giấu bất cứ một ai nhưng tuyệt đối lại không thể giấu được cô nương, đúng không?”.







Sự ngạc nhiên của quần hùng đã lên đến đỉnh điểm.







Tần Mộng Dao vì sao lại là người duy nhất biết được nguyên nhân thứ ba ngoài Bàng Ban?







Tần Mộng Dao né tránh ánh mắt Bàng Ban, nhìn về phía cánh rừng liễu cong cong bên bờ hồ, khẽ nói: “Nhìn Ma Sư thần thái như thế, Mộng Dao quả không dám nghĩ đến đúng cả mười phần, cũng chỉ dám đoán đến ba thôi!”







Đột nhiên nàng nhớ đến tâm ý nguội lạnh của Bất Xá lúc đầu.







Bàng Ban lẳng lặng nhìn về phía Bất Xá, thần quang trong mắt lóe lên, bỗng hét lớn: “Ải tình khó qua lắm, bằng hữu!”.







Bất Xá bỗng rùng mình, hai mắt cũng ánh lên tinh quang đáp lại ánh nhìn sắc bén của Bàng Ban, cất giọng đầy phấn khích: “Chỉ một câu nói này, bất kể đêm nay tiểu tăng sống chết ra sao cũng không cảm thấy uổng kiếp tu hành. Tiền bối, xin mời!”.







Chúng nhân nhìn dồn cả về thanh trường kiếm đeo trên lưng Bất Xá.







Kiếm của cao thủ đệ nhất trong Bát Đại Liên Minh có thể thắng nổi một Bàng Ban đã bị nội thương hay không?







Nước sâu hay là nông vậy?







Cuộc đối đầu giữa Liên minh Bạch đạo và Bàng Ban chỉ một thoáng đã đến giờ khắc quyết định sinh tử.







Nộ Giao đảo.







Bên cạnh vọng lâu, nơi ba đệ tử Nộ Giao bang bị giết, mấy đầu lãnh trong bang đang tụ hợp, ánh mắt người nào cũng trĩu nặng suy tư.







Thượng Quan Ưng nhìn sang Trạch Vũ Thời đang yên lặng, cất tiếng hỏi: “Lăng Nghiêm lẽ nào muốn tổng tấn công vào Nộ Giao đảo?”. Lại giơ bức thư trong tay ra, giọng nghi hoặc: “Phong thư lại không có thư, thế là thế nào?”.







Trạch Vũ Thời không trả lời câu hỏi của Thượng Quan Ưng, quay sang Lăng Chiến Thiên, lễ phép: “Nhị thúc nghĩ như thế nào về chuyện này?”.







Lăng Chiến Thiên đảo mắt qua Bàng Quá Chi và Lương Thu Mạc, chau mày: “Lăng Nghiêm trừ phi đột nhiên phát điên, bằng không làm sao có gan gây chuyện với Nộ Giao đảo trước mặt Phúc Vũ Kiếm?”. Rồi ngừng lại đôi chút, lắc đầu: “Chuyện này đương nhiên cũng không thể loại trừ. Những kẻ không biết trời cao đất dày ở Kinh thành đã đánh giá thấp trí tuệ và kiếm thuật của đại ca nên mới hành động mù quáng như vậy”.







Trạch Vũ Thời trầm ngâm: “Nếu thế thì phải giả thiết rằng Lăng Nghiêm không phải là đệ tử của Bàng Ban!”.







Ánh mắt Lăng Chiến Thiên hiện lên vẻ tán thưởng, bởi vì nếu Lăng Nghiêm là đệ tử của Bàng Ban thì tự khắc sẽ biết Lãng Phiên Vân là nhân vật cái thế mà ngay cả Ma Sư cũng không dám coi thường.







Lương Thu Mạc xen vào: “Vì sao Thủ tọa lại để lại dòng chữ ‘Người kẻ địch muốn là Lãng Phiên Vân’?” Truyện "Phúc Vũ Phiên Vân "







Thượng Quan Ưng nói: “Ta vốn cũng bị dòng chữ này làm cho khó hiểu, bây giờ mới chợt nghĩ ra là kẻ địch cố ý muốn khiêu khích Lãng đại thúc nên mới có dòng chữ như thế”.







Bàng Quá Chi ngạc nhiên: “Chuyện này phải chăng muốn nói Lăng Nghiêm không phải đệ tử đích truyền của Bàng Ban, bởi vì những cao thủ như Bàng Ban và Lãng thủ tọa, dù là bất cứ cạm bẫy nào cũng không có ý nghĩa gì”.







Lão đã theo Lãng Phiên Vân nhiều năm, đương nhiên hiểu rất rõ về sự lợi hại của chàng.







Sắc mặt Trạch Vũ Thời chợt thận trọng hơn, chầm chậm nói: “Vấn đề quả thực nghiêm trọng hơn mắt nhìn rất nhiều. Nếu như đối phương cố ý khiêu dụ Lãng đại thúc, bây giờ cho dù là hắn mới để lộ một tay ra, chí ít cũng làm cho nội bộ của chúng ta nảy sinh nghi ngờ”.







Quần hùng cùng gật đầu.







Cần biết rằng, ưu thế từ trước đến giờ của Nộ Giao Bang chính là hoạt động trên một cô đảo địa thế hiểm yếu, lại được bảo vệ kỹ càng. Kẻ địch không những có thể ung dung lên đảo, giết người bỏ trốn, lại còn chỉ để cho một mình Lãng Phiên Vân phát hiện, điều này cho thấy trong nội bộ Nộ Giao Bang có nội gián ngấm ngầm gian thông với địch, hơn nữa địa vị chắc chắn không phải là thấp.







Lăng Chiến Thiên chau mày: “Chuyện này thật kỳ lạ! Nếu như mục tiêu chính của Lăng Nghiêm là Nộ Giao đảo, tự hắn sẽ không bóc mẽ mình khi thời cơ chưa chín muồi, còn nếu như muốn dẫn dụ Lãng huynh rời đảo thì thiếu gì cách khác?”. Nói rồi nhìn sang Trạch Vũ Thời: “Điệt nghĩ như thế nào về chuyện này?”







Trạch Vũ Thời nhìn khuôn mặt già dặn anh tuấn của Lăng Chiến Thiên, trong lòng chợt nghĩ, Lăng Chiến Thiên thực sự là mỹ nam tử chỉ sau có Lệ Nhược Hải trong võ lâm, đoạn lại trầm ngâm: “Nhị thúc suy đoán quả rất tinh tường. Cho dù Lăng Nghiêm có phải là đồ đệ của Bàng Ban hay không cũng đều không có lý do để ra tay trước khi Bàng Ban và Lãng đại thúc phân định thắng thua, vì thế hành động khiêu khích của Lăng Nghiêm lần này nhất định là có một mục đích sâu xa nào đó, và Lãng đại thúc do đã nhìn ra điểm này nên mới lập tức ứng kế mà đi. Kế hoạch này nhất định phải có gian tế ở trong tiếp ứng, nội ám ngoại kích đồng thời tiến hành, phải như thế mới dám ra tay khi Lãng đại thúc vẫn còn trên đảo”.







Thượng Quan Ưng gật đầu: “Vũ Thời ý kiến lưu loát trôi chảy, không biết là đã có diệu sách nào chăng?”.







Trạch Vũ Thời ngẩng đầu lên nhìn trời đêm, thở dài một tiếng, thầm hy vọng thượng thiên phù hộ Thích Trường Chinh bình an vô sự, bằng không cho dù bản thân có bao nhiêu kế sách cũng khó mà triển khai cho được