Phục Ưng

Chương 77




Cô và Trì Ưng liên tục mấy ngày đều không nhận điện thoại của mọi người bao gồm cả Tần Tư Dương, đóng cửa, sống thế giới hai người “xa hoa dâm đãng”, ngủ cho đến khi mặt trời lên cao.

Buổi trưa, Tô Miểu lề mề chậm chạp bước chân ra khỏi phòng, đi tắm xong là một ngày tràn đầy sinh khí, mở tủ lạnh bày ra đủ các loại thực phẩm mà hai người đã cùng đi dạo mua tối hôm trước, nấu cho Trì Ưng bữa trưa thịnh soạn phong phú.

Cho đến khi mùi thơm tràn ngập hết căn bếp, ai đó để ngực trần, lười nhác đi ra nhà bếp, đứng dựa bên chiếc tủ, ung dung nhìn bóng dáng yêu kiều của cô gái.

Bờ môi mỏng của anh ngậm điếu thuốc, đôi mắt dài khẽ híp lại, biểu cảm lạnh nhạt, ánh mắt mê hoặc.

Tô Miểu quay đầu, tức giận liếc anh một cái.

Trì Ưng cười nham hiểm với cô, nhắc cô… tất cả những việc phát sinh lúc tỉnh giấc vào sáng sớm của hai người bọn họ.

Cô cầm mui cơm, làm ra vẻ muốn đánh anh: “Nhanh đi súc miệng, đồ lưu manh.”

“Không vội.”

Cô bê ra một cốc nước sạch từ trong tủ bếp, đem cốc nước đưa tận tay anh: “Nhanh lên.”

“Hối cái gì.”

“Anh… sau này không được như thế nữa.”

“Không phải rất thích sao?”

“Làm gì có!”

“Không thích mà em cứ nắm tóc anh, không ngừng nhấn vào trong.”

Tô Miểu nhất thời không biết nói gì cho phải, đỏ cả mặt, bắt anh đi súc miệng.”

Trì Ưng súc miệng xong, lại đi vào nhà vệ sinh tắm, Tô Miểu bê món ăn đặt lên bàn, sau đó đến bên cửa nhà vệ sinh: “Trì Ưng, có thể mở cửa không?”

“Ừm.”

Tô Miểu đẩy cửa trượt, nhìn chàng trai trong gương mờ hơi nước trong phòng tắm, eo thon vai rộng, tỉ lệ cơ thể có thế được xem là hoàn mỹ.

“Em vẫn rất hiểu lễ nghĩa.” Anh liếc cô một cái.

“Đương nhiên, đâu phải ai cũng như anh.” Tô Miểu dựa vào cửa, dùng giọng điệu thương lượng nói với anh, “Trì Ưng, chúng ta không thể như thế này nữa đâu.”

Anh tắt nước, lau bọt nước trên cơ thể.

Tô Miểu xoắn tay áo lên đi đến, cầm lấy bông tắm lau tấm lưng rộng và khoẻ của anh: “Em nói rồi phải chăm sóc sức khoẻ của anh, sau này chúng ta nên nghiêm túc kiểm soát, phải lập ra lịch trình, không thể để mỗi ngày đều như thế này.”

“…”

“Tiểu Ưng, cái này không cần thiết, trong lòng anh tự có tính toán.”

“Anh mới không có tính toán! Anh là không tính toán gì nhất!”

Tô Miểu biết ý chí của Trì Ưng rất mạnh, bất cứ chuyện gì anh đều có thể kiềm chế tuyệt đối, trừ chuyện này.

Anh thật sự đang chơi đùa với mạng sống.

“Anh mà còn không tiết chế, cuộc sống chung của chúng ta vừa bắt đầu đã coi như sắp đến hồi kết rồi đấy.”

Trì Ưng lau đi bọt nước trên mặt, quay đầu nhìn cô một cái, cười lẳng lơ:

“Gần đây anh mới phát hiện, mong muốn kiểm soát của em thật sự rất mạnh.”

“Có sao?”

“Em muốn chỉ đạo đời anh, sắp xếp cuộc sống của anh, thậm chí là việc đó, em cũng muốn là người quyết định.”

“Có có…có sao?”

“Ừm.”

Tô Miểu có chút thấp thỏm, ngẫm nghĩ lại thì hình như đúng là vậy.

Chung sống chưa đến hai tuần, cô đã bắt đầu sắp xếp mọi mặt trong cuộc sống của Trì Ưng…

Mỗi ngày mấy giờ thức dậy, bữa trưa bữa tối ăn gì, dạo phố mua cho anh kiểu giày dép quần áo gì, thậm chí bao gồm cả con đường nắm tay đi bộ sau buổi tối, đồ dùng sắm thêm trong nhà… Tô Miểu đều tính toán ổn thỏa.

Cô rất thích cảm giác cùng anh sinh sống, cũng muốn khiến anh cảm nhận sự hạnh phúc, chăm sóc anh, giống như trước kia cô chăm sóc cho Tô Thanh Dao…

Trì Ưng quá nhạy bén, anh cái gì cũng nhìn ra được.

“Anh… không thích như thế sao.” Tô Miểu chột dạ nói, “Anh có thể nói với em, sống chung không chỉ là giai đoạn thích ứng của hai người, trước kia mẹ em cũng từng nói em rất có hiếu, lúc nào cũng thích chăm sóc bà…”

“Thật ra vẫn rất hưởng thụ.” Trì Ưng cắt ngang cô, cầm lấy khăn tắm.

Tô Miểu lập tức đón lấy khăn tắm, kiễng chân lên, giúp anh lau người.

Anh một thân một mình đấu tranh từ bé mà lớn lên, không ai quan tâm, không ai càm ràm, còn không có ai quở trách anh.

Vì thế, đối với Trì Ưng mà nói, quản thúc là phương diện mà anh thiếu thốn nhất, Tô Miểu vừa hay khỏa lấp được tất cả.

Không tự nhiên mà trong những năm này, trong mắt anh chỉ có mỗi cô. Mức độ phù hợp của bọn họ, cũng giống như sự kín kẽ mỗi đêm, không chút dư thừa.

“Anh thích sự sắp đặt của em.”

Trì Ưng ôn tồn nói, “Nhưng trên phương diện chuyện đó, anh không thích lập kế hoạch, muốn là làm.”

Tô Miểu biết phương diện cuộc sống không thể quá độc tài, cô cũng cần phải tôn trọng suy nghĩ của Trì Ưng.

Vậy thì không vạch kế hoạch, dù sao trong lòng cô đã tự có tính toán, nhất định phải khắc phục.

“Được.”

Trì Ưng dùng khăn tắm vò vò đầu cô, tinh thần thả lỏng, khóe miệng cong lên nụ cười bỡn cợt với đời: “Chúng ta rất hiểu ý nhau, bách niên giai lão không là vấn đề.”

“Hừm, thuận theo ý anh, chính là hợp ý rồi. Nếu như em không nghe theo ý anh, có phải sẽ bị đuổi đi ngay lập tức.”

“Nếu đi, cũng là em đuổi anh đi.” Trì Ưng mặc một chiếc áo thun màu đen giản dị, quay đầu nhìn cô, “Nơi đây là nhà của em, giấy tờ đứng tên của em.”

“Sao có thể!”

“Năm đó đã đổi rồi, cho rằng em sẽ đến ở, vậy mà vẫn để anh trống trải bao nhiêu năm. Tần Tư Dương cũng có lòng riêng, cứ không nói với em, muốn để em ở lại nhà cậu ta.”

Tô Miểu nhất thời không biết nói gì: “Anh điên rồi! Anh, anh viết tên em làm gì!”

Cô có tư cách gì nhận được một món bất động sản lớn như thế, cái này cũng quá…

Trì Ưng bước ra khỏi nhà tắm, cầm lấy máy sấy tóc Dyson sấy khô mái tóc ngắn của mình, “Anh còn sống, Tiểu Ưng sẽ không phải không nhà để về; anh mất rồi, em cũng sẽ… mãi có một ngôi nhà.”

Mắt cô đỏ rồi, tưởng tượng đến năm đó, Trì Ưng nếu như thật sự có gì bất trắc, cô sẽ mang theo tâm trạng gì khi trở về ngôi nhà này…

Nhà của bọn họ.

Chuyện này không dám nghĩ, mỗi lần nghĩ đến lại thấy ruột gan đứt đoạn.

Mắt Tô Miểu đỏ cả lên: “Em không nhận.”

Trì Ưng đặt máy sấy xuống, đi đến trước mặt cô, vò vò tóc cô gái nhỏ: “Được rồi, sao bỗng dưng lại thấy đau lòng mất rồi?”

Cô ngửi thấy một mùi dầu gội đầu bạc hà thoang thoảng, rất tươi mát, là mùi hương của anh, khiến cô bị mê hoặc nhớ nhung.

“Trì Ưng khốn kiếp.”

Trì Ưng không muốn nhìn cô như thế, đe dọa nói: “Lau nước mắt đi, ông đây lại muốn chơi em rồi.”

Tô Miểu im lìm một lát, đánh bàn tay mò lung tung của anh: “Ăn cơm đi, nguội cả rồi!”

Trì Ưng lén chạy nhanh đến bên bàn, nhìn thấy một bàn ăn thịnh soạn đầy ắp, hấp, xào, kho đều có… nhưng thiếu mỗi món cay.

“Tiểu Ưng, anh thật sự quá hạnh phúc.”

Tô Miểu gắp thức ăn cho anh, không đếm xỉa nói: “Món này gọi là đại nạn không…”

Lời của cô còn chưa dứt, bỗng nghĩ đến ngày mẹ mất.

Sáng tinh mơ hôm đó, cô vẫn còn nhắn tin cho bà, lúc đó Tô Thanh Dao trả lời cô một câu: “Phước đức của mẹ đều nằm ở phía trước.”

Sau đó, bà mang phúc khí của cô… mãi mãi rời xa trần thế, đi đến nơi xa đó.

Tô Miểu cúi đầu, đũa dằm hạt cơm trong bát, trong lòng đầy sự hoảng loạn, hoảng sợ không thôi.

Trì Ưng nghe cô nói một nửa, lại không tiếp tục nói nữa, ít nhiều cũng đoán được vài phần, gắp cho cô một ít thịt xào, nói bổ sung: “Đại nạn không chết, mai sau ắt hạnh phúc.”

“Đúng thế, Trì Ưng.” Cô gái nhỏ im lặng rất lâu, hồi phục tâm trạng, nghiêm túc nói với anh, “Em muốn để anh trở thành người hạnh phúc nhất trên thế gian.”

“Anh nghĩ, đã thành hiện thực rồi.”



Cuối tháng 8, trường đại học Nam Du tiến hành hoạt động khai giảng năm học mới.

Đàn chị Lý Vũ Đường mời Tô Miểu tham gia vào báo trường, phụ trách công việc đưa tin đăng bài và biên tập bản tin.

Ngoài ra, cô còn nộp hồ sơ qua trường trung học số một Bắc Khê, muốn lợi dụng thời gian rảnh đảm nhận vị trí giáo viên part time, nếu như có thể nhận được một phần lương thì càng tốt.

Cô chưa từng sống theo mong muốn cuối cùng của mẹ, là để chú Tần giúp cô hoàn thành việc học đại học. Suốt 4 năm đại học, Tô Miểu đều dựa vào việc làm ngoài giờ, khoản cho vay sinh viên và học bổng mà sinh sống, học cao học càng nên như thế.

Cô không có bản lĩnh như Trì Ưng, nhưng cũng cần có sự nghiệp riêng, mới không bị người khác xem thường, đây là đạo lý căn bản nhất mà mẹ đã dạy cho cô.

Và sau khi Trì Ưng trở về, cô không cần đến trung tâm tư vấn tâm lý nữa, con dao đó cũng bị cô khóa lại trong ngăn kéo.

Mọi thứ đều trở nên tốt hơn, Tô Miểu cũng không cần đến nó nữa.

Trì Ưng lấp đầy sinh mệnh trống rỗng của cô, anh âm thầm chữa lành cho cô, nên Tô Miểu đương nhiên cũng muốn dùng trạng thái tốt nhất ở bên cạnh anh.

Lạc quan, tích cực, rực rỡ.

Cô cũng muốn như Tống Ngôn Hoan, chia sẻ cuộc sống tươi đẹp, mỗi bữa ăn đẹp đẽ, những điều ngọt ngào dễ thương, còn có những khoảnh khắc mơ mộng và cảm động trên Weibo…

Cô sẽ trở thành cô gái tốt đẹp, xứng đáng đứng bên cạnh anh.

Buổi sáng, Tô Miểu đến văn phòng báo trường làm việc, nghe thấy các đàn anh đàn chị xung quanh đều đang thảo luận, nói núi Kim Vân đang bốc cháy.

Cô nhất thời dừng bước, tờ mò hỏi: “Bốc cháy rồi?”

“Chính thế đấy, núi lửa, mấy ngày trước đã bắt đầu cháy, cháy cả một mảng lớn.”

“Bắc Bội và Bích Sơn chung một dãy, mấy ngày nay trời nóng quá, một hạt mưa cũng không có.”

Chính lúc này, đàn chị Lý Vũ Đường sải bước tiến vào, sắp xếp thành viên: “Người có thời gian thì đi với tôi, chúng ta đến hiện trường núi lửa khai thác chút tư liệu thực tế.”

Các bạn học đưa mắt nhìn nhau, do dự nói: “Chúng ta là báo nội bộ của trường, còn phải cần đưa tin này sao? Hiện trường chắc chắn có rất nhiều kí giả của các tờ báo chính thống.”

Lý Vũ Đường cầm lấy máy quay và bút ghi âm: “Trường chúng ta có không ít bạn học đăng ký tình nguyện, nhà trường muốn báo trường chúng ta cũng chuẩn bị nội dung liên quan đưa tin trên fanpage.”

Mọi người do dự——

“Lát nữa tôi còn có tiết học.”

“Tôi cũng thế, buổi chiều tôi còn có một bài thuyết trình.”

Tô Miểu cũng từ trong ngăn tủ rút ra chiếc máy ảnh phản xạ ống kính đơn SLR Tần Tư Dương đã dùng cũ ra đưa cho học tỷ: “Đàn chị, em rảnh, em đi cùng chị nhé.”

“Tốt quá!” Lý Vũ Đường quét mắt qua các đàn anh đàn chị trong sảnh, biết bọn họ sợ nguy hiểm, tự nhiên cũng không nói nhiều lời.

Tốc độ lan rộng của đám lửa trong núi lửa cực kì nhanh, ai cũng không biết có thể kiểm soát hay không, sợ hãi là điều chắc chắn, trong lòng cô cũng rất sợ.

Nhưng bất kể ra sao, nhà trường đã có các bạn tình nguyện viên tự nguyện xông lên tuyến đầu, thì nên có phương tiện truyền thông báo trường đi quay phim chụp ảnh đưa tin.

Ngay cửa trung tâm hoạt động sinh viên đỗ một chiếc xe ca mập 16 chỗ ngồi do nhà trường cấp cho bọn họ, lúc lên xe, có rất nhiều sinh viên tình nguyện mặc đồ màu xanh mang theo nước khoáng và mì tôm, bánh mỳ nhỏ, và các loại đồ ăn đi đến——

“Ấy, đi Kim Vân hả, có thể giúp đỡ không, đem theo những thứ này, còn có những sinh viên tình nguyện này, bên đó thiếu nhân lực trầm trọng, chúng ta bên này cũng thiếu xe nghiêm trọng, xe của các bạn còn chỗ không?”

Tô Miểu nhìn về phía Lý Vũ Đường, cô ấy gật gật đầu, đồng ý: “Ở đâu cũng thiếu nhân lực, chúng tôi đây cũng thiếu, không mấy ai muốn đi đến bên đó, nhanh lên xe, chỗ trống còn rất nhiều, có thể ngồi mấy người thì ngồi bấy nhiêu.”

Tô Miểu cũng vội vàng giúp chuyển vật tư lên xe.

Ngồi trên xe có năm bạn sinh viên tình nguyện, còn chở đầy một xe vật tư cứu viện, qua cửa sổ xe, Tô Miểu nhìn thấy trên con đường bên cạnh, có không ít xe từ miền Bắc đi đến, nhưng vẫn còn một dòng xe tải, xe cứu hỏa dài bất tận chạy về phía núi lửa.

Vừa tiến vào Bắc Bội, Tô Miểu có thể nhìn thấy từ rất xa trên núi đang trào lên từng đợt khói dày đặc, lượn lờ tiến vào trong mây.

Cách xa như thế mà đã có thể nhìn thấy, có thể thấy tình hình lửa rất lớn.

Nửa tiếng sau, xe dừng tại điểm phục vụ tình nguyện viên công viên khoa học kỹ thuật. Sau khi xuống xe, Lý Vũ Đường lập tức mở máy quay cùng với sinh viên của trường bắt đầu ghi hình.

“Đàn chị, em sẽ làm gì đây ạ?” Tô Miểu nhìn nhóm người bận rộn, bỗng dưng không biết nên làm gì.

“Em chụp hình hiện trường, quay vài video, quay nhiều chút sau này chúng ta cắt sửa cũng tiện, nhìn thấy ở đâu cần giúp đỡ thì đi qua đó.” Nói xong, Lý Vũ Đường vội vàng bắt tay vào công việc.

Tô Miểu nhanh chóng lấy máy ảnh bắt đầu quay phim chụp ảnh.

Điểm phục vụ này nằm dưới chân núi, hiện trường có không ít tình nguyện viên đang chuyển vật tư lên núi, nơi xa còn có lính cứu hỏa và những thợ cưa máy nghiệp dư đang được đào tạo tại hiện trường.

Nghe nói là vì nhân lực không đủ, nên rất nhiều thợ cưa máy đều là tình nguyện viên nhất thời được đào tạo, cùng với lính cứu hỏa lên núi chặt cây tạo vành đai ngăn cách.

Tô Miểu chụp một lát thì bị một nhóm nữ tình nguyện viên kéo đi, bởi vì thiếu người nghiêm trọng, thế nên tóm được ai liền kéo đi——

“Ấy, em gái này, đừng ở đây chụp chụp chụp nữa, nhanh giúp phân phát thực phẩm và đồ uống đi! Sao mắt lại không nhìn thấy việc thế!”

Nét mặt và thây hình gầy gò của người phụ nữ trung niên cho người khác một loại cảm giác lão luyện và linh hoạt, đầu tóc buộc đuôi ngựa nhanh nhẹn, giọng nói cũng rất sắc bén, đang tổ chức công việc hiện trường.

Bộ dạng bà ấy lúc nói chuyện không khách sáo chút nào, không thể không khiến Tô Miểu nghĩ đến người mẹ chua ngoa của mình ở nhà.

“Chậm như rùa, nhanh lên đi, đặt máy ảnh xuống, cô xem ở đây người nhiều lộn xộn, thứ đồ đắt như thế chẳng mấy chốc là vỡ đấy.”

“Được... được rồi.” Tô Miểu vội đem máy ảnh cất vào trong túi, cùng người phụ nữ đó chuyển dời và phân phát vật tư.

Người lên núi chặt cây tạo vành đai cứ liên tục không ngớt, đường núi khó đi, tất cả dựa vào những người lái xe máy từ khắp các vùng thành phố đến chở vật tư đưa lên núi.

Tô Miểu và người phụ nữ kia đứng ở bên đường núi đem những món vật tư xếp vào thùng trên xe máy.

Hai người cùng chung sức, không hay không biết làm đến nửa đêm, núi lửa vẫn lan ra, vì thế hiện trường mảy may không chút buông lỏng.

Tô Miểu bận rộn cả một ngày, eo mệt đến mỏi nhừ, tìm một lều nhỏ tạm thời ngồi xuống nghỉ ngơi, mới phát hiện đã là chín giờ tối.

Đàn chị Lý Vũ Đường không biết đang ở đâu, xe cũng không tìm thấy, nơi đây ùn tắc quá, nhất định không gọi được xe đưa cô về nhà.

Cõ lẽ đêm nay không trở về được rồi, Tô Miểu vội rút điện thoại gửi tin nhắn cho Trì Ưng——

Miểu: “Ở thư viện đọc tài liệu mãi, vẫn chưa kịp hỏi thăm bạn trai. [Biểu tượng ôm ôm]”

C: “Anh cũng thế, phòng nghiên cứu bận đến bây giờ, cần bạn trai đến đón em?”

Miểu: “Không cần, tối nay em ở kí túc xá, sáng sớm mai còn có tọa đàm khai giảng cho học sinh mới.”

C: “Anh cũng có dữ liệu cần tính trong đêm.”

Miểu: “Không được thức khuya. [Nghiêm túc]”

C: “[Sờ đầu]”

Miểu: “Đúng rồi, nghe nói núi Kim Sơn đang bốc cháy, anh cách xa chút! Tuyệt đối đừng đến đó, cố gắng ở lại trong trường, đâu cũng không được đi!”

C: “Câu này nên đổi lại là anh nói với em, đừng có nóng lòng chạy đi cùng với tình nguyện viên, lửa lan nhanh quá, con rùa nhỏ như em... chạy cũng chạy không thoát.”

Miểu: “Em không thèm đi! Em chỉ lo anh.”

C: “Mạng của anh gửi lại ở chỗ Tiểu Ưng.”

Miểu: “[Bổ về phía trước]”



Lúc này, có người đem đến cho cô một chai nước khoáng và chiếc bánh mỳ nhỏ: “Nhanh ăn chút đi.”

Tô Miểu ngẩng đầu, nhìn thấy là dì tình nguyện viên trung niên lãnh đạo giỏi giang, “vênh mặt hắt hàm sai khiến” dắt cô theo cả ngày hôm nay.

“Thấy cô mệt cả một ngày, cũng không dừng, lại không thích nói chuyện, hậm hực im lặng giống y hệt cái bình gas. Sao thế, một mình đến làm tình nguyện viên giúp đỡ à?”

Giọng điệu và ngữ khí lúc dì nói chuyện, rất giống Tô Thanh Dao, vì thế cho dù bà nói chuyện rất không khách sáo, Tô Miểu vẫn cảm thấy rất gần gũi.

“Cháu cùng với đàn chị và bạn học đến đây, vốn dĩ là muốn chụp tư liệu trở về đưa tin, nhưng đàn chị và bạn học không thấy đâu nữa, nên ở lại giúp đỡ.”

“Sinh viên?”

“Dạ.” Tô Miểu mở bánh bao nhỏ, ăn như hổ đói.

Dì nhìn bộ dạng của cô, giống như đói chết đến nơi, lại vội vàng đưa đến 1 hộp bánh và một chai nước khoáng: “Ăn chậm thôi, không có ai cướp của cô đâu.”

“Dì cũng là đến làm tình nguyện viên sao?”

“Đúng vậy, tôi ở Bắc Bội, ngọn lửa nếu như cháy xuống, cháy đến thị trấn của tôi thì phải làm sao! Tôi nhất định đến giúp sức!”

“Người nhà của dì không lo lắng sao?”

“Con gái của tôi ở nước ngoài học đại học, cũng lớn ngang cô, đàn ông trong nhà chúng tôi mấy năm trước không biết đã chết ở đâu cả rồi, một mình không vướng víu, đến tìm chút việc để làm. Mặc dù không có bản lĩnh gì lớn, không lợi hại giống như sinh viên các cô, nhưng lúc đất nước cần vẫn dũng cảm đứng ra.”

Tô Miểu cúi đầu ăn bánh mỳ nhỏ, cổ họng có chút chua cay, cũng không biết là vì nghĩ đến mẹ, hay là vì bị dì làm cho cảm động, hoặc cả hai.

“Dì à, cháu cũng không lợi hại gì.”

Cô cũng chỉ là người bình thường, nhưng vì bây giờ có nhà rồi, nên đặc biệt hạnh phúc hơn mà thôi.

Đêm hôm đó, hai người Tô Miểu và dì ấy dựa vào nhau, trong lều tình nguyện ngủ tạm một đêm, sáng tinh mơ hôm sau khi mặt trời vừa mọc, công việc vận chuyển bận rộn lại được tiến hành.

Ngày đầu tiên có chút vụng về, sang ngày thứ hai, dưới sự lãnh đạo của dì, Tô Miểu đã hoàn toàn nắm rõ toàn bộ quy trình, thậm chí còn có thể dẫn theo vài tình nguyện viên mới cùng giúp đỡ đâu ra đấy.

Sau đó dì đi đến điểm tình nguyện khác, Tô Miểu lại đảm nhận công việc của dì, bắt đầu cầm kèn đồng lên đứng ở trên đường gào thét——

“Đồng chí nào vẫn chưa ăn cơm, mời đến bên này dùng bữa!”

“Ở đây chúng tôi có nước, mọi người chú ý bổ sung lượng nước.”

“Thợ cưa máy! Thợ cưa máy lên xe!”

...

Rất nhiều tình nguyện viên mới đến đều tới tìm Tô Miểu, cô sẽ sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ, khả năng tổ chức và lãnh đạo năm đó làm lớp trưởng ngay lập tức được thể hiện.

Vì thế, cho dù trải qua cuộc sống bình phàm nhất, cũng giống như đàn cá di trú trong nước, trong cuộc đời ngắn ngủi, luôn sẽ có những khoảnh khắc lóe sáng khi nhảy lên khỏi mặt nước được mặt trời soi rọi.

Buổi trưa, Tô Miểu giúp phân phát thực phẩm và nước uống, núi lửa sắp lan tới vành đai ngăn cách, người lên núi càng lúc càng nhiều, vật tư của điểm phục vụ tình nguyện viên này cũng sắp cạn.

Đúng lúc này, một chiếc xe Mercedes màu đen dừng trên đường, trên xe một cặp anh em song sinh bước xuống.

Tần Tư Dương mở cốp sau, cùng Tần Tư Nguyên mang vài thùng nước khoáng chuyển xuống, ghế sau xe còn chất đầy mỳ hộp.

“Anh, sao mọi người lại đến đây?” Tô Miểu vội chạy đến đón.

“Tư Nguyên nói em học Lôi Phong (*), cho nên qua xem xem “em gái Lôi

Phong” của chúng ta có cần giúp hay không.”

(*) Một người anh hùng của TQ.

Tô Miểu nhìn Tần Tư Nguyên mặc đồ thể thao trắng tinh phía sau anh: “Anh rất phiền, gọi anh không bằng nói với người khác.”

“Em chỉ hi vọng anh giữ bí mật cho em, hahaha, em có hiểu lầm gì anh không.”

“Tiểu Xu đâu?”

“Bảo mẫu trông rồi, đừng lo.”

“Công ty còn vài xe bánh mỳ ở phía sau, một xe chất đầy lẩu tự sôi và thức ăn nhanh, đợi chút là đến.” Tần Tư Dương nhìn cô, “ Bọn anh có thể giúp được gì không.”

“Thế bọn anh phát thức ăn và nước uống đi.”

Buổi chiều, Tô Miểu nhìn thấy Lộ Hưng Bắc vậy mà cũng lái xe máy lên núi, nhìn thấy Tô Miểu, anh cũng có chút kinh ngạc: “Diệu Diệu, em sao lại ở đây?”

“Anh sao cũng đến rồi?”

“Anh đến xem xem, thuận tiện chuyển ít đồ! Nghe nói ở đây thiếu người, xe không lên được, chỉ có xe máy mới có thể chạy lên, vừa hay anh có xe máy.”

Tô Miểu nhìn những chiếc giỏ rỗng trên xe anh, vội chất nước và thức ăn lên xe: “Phiền anh đem những đồ này lên núi cho thợ cưa máy và lính cứu hỏa, nghe nói ở trên đó rất thiếu vật tư.”

“Được.”

Lộ Hưng Bắc vội xuống xe giúp chuyển đồ, cười nói: “Em ở đây bận trước bận sau, thằng nhóc vùng khác kia của em ở đâu, thế nên anh nhìn cậu ta một cái liền hiểu, chàng trai ích kỷ...”

Tô Miểu trợn mắt anh ta: “Người khác có công việc của người ta, lẽ nào toàn bộ những người trong thành phố không đến giúp đỡ đều gọi là ích kỉ, anh không cần nhân danh đạo đức! Tôi còn không phải vì đúng lúc đang rảnh, mới bị đàn chị kéo đến đây!”

“Em chỉ nói giúp cậu ta, nói cho em biết, tai họa ập đến mới thấy chân tình, anh mới là người sẽ không rời bỏ em.”

Tô Miểu lười để ý anh ta, xoay người đi làm việc khác.

Lộ Hưng Bắc chất đầy một xe hàng, ầm ầm lái xe lên con đường núi gập ghềnh cao và dốc.

Lúc hoàng hôn, Tô Miểu đang nghỉ ngơi, nhìn thấy có vài máy bay không người lái hạ cánh trên bãi đất trống.

Cô chú ý đến một chiếc máy bay nhỏ gọn nhất trong đó... dường như có chút thân thuộc, rất giống chiếc mà cô nhìn thấy ở nhà Trì Ưng.

Tô Miểu đi đến, hỏi tình nguyện viên đang chất vật tư lên máy bay không người lái: “Cho hỏi người điều khiển máy bay không người lái này đang ở đâu thế?”

“Ở miệng núi phía trước.”

“Cảm ơn.”

Tô Miểu bắt một chiếc xe máy đến miệng núi, nơi đây tầm nhìn rộng mở, địa thế tương đối cao, rất phù hợp làm đài quan sát cho người điều khiển máy bay không người lái.

Cô gian nan tốn sức leo lên dốc núi, xa xa nhìn thấy Trì Ưng.

Cả người anh mặc bộ đồ đột kích màu đen xơ xát, ống quần dính đầy những vết bùn loang lỗ, đứng trên miệng núi giữa hai đường kẻ hở nham thạch, thân hình cao lớn, gió mạnh thổi qua khiến chiếc áo kêu phành phạch.

Trong tay anh cầm tay cầm điều khiển, máy bay không người lái lượn vòng trên đỉnh đầu, từ miệng núi bay đi.

Bên cạnh có chàng trai cầm điều khiển đến nhờ anh chỉ giáo, anh nhẫn nại dạy cậu ta điều khiển thế nào.

Gió lớn rít lên, hào quang xung quanh chàng trai còn mạnh mẽ, bờ môi mỏng sắc bén, con ngươi đen nhánh bình tĩnh nhìn chăm chú vào màn hình điều khiển.

Tuy nhiên, khi ánh mắt anh vô thức quét qua Tô Miểu ở nơi không xa, đáy mắt vụt qua tia kinh ngạc, khuôn mặt lưỡi đao trong nháy mắt giống mùa xuân tan ra, nở ra một ý cười dịu dàng——

“Hèn gì nhịp tim anh bỗng nhiên không bình thường, thì ra là Tiểu Ưng của chúng ta bay đến.”

Anh che che ngực.

Tô Miểu làm lơ nụ cười của anh, cũng không quấy rầy công việc của anh, kiên nhẫn đợi máy bay không người lái của anh vận chuyển vật tư xong, yên ổn hạ cánh trên mặt đất, cô mới nổi giận đùng đùng đi đến, trở mặt chất vấn: “Không phải anh nói đang ở trong phòng nghiên cứu làm số liệu sao, Trì Ưng, anh lừa em!”

Trì Ưng cười: “Nếu như nhớ không nhầm, ai đó cũng nói cô ấy đang ở thư việc đọc tài liệu.”

Tô Miểu nhất thời không nói nên lời, chỉ có thể cố tình gây sự nói: “Em có thể lừa anh, nhưng anh không được lừa em!”

“Đây là đạo lý gì thế.”

“Đây... đây chính là đạo lý của nhà chúng ta!”

Trì Ưng nhìn bộ dạng hung dữ này của cô, đáy mắt càng trở nên dịu dàng: “Được rồi, nhanh xuống núi đi, ở đây anh còn vài vòng, bay hết pin rồi anh sẽ xuống tìm em.”

Tô Miểu nhìn những chàng trai điều khiển máy bay không người lái, cô nắm lấy góc áo của Trì Ưng: “Ai cho anh cùng những người này đến đây, sức khỏe anh không tốt, xe không lên được chỗ này, cũng không có đường, anh cùng em về đi!”

Trì Ưng không động đậy, vẫn như cũ mở miệng đùa giỡn: “Trước mặt nhiều người như thế nói sức khỏe anh không tốt, em xem người đàn ông của em không cần mặt mũi nữa sao?”

Tay của Tô Miểu khăng khăng túm lấy tay áo anh, có chút tức giận, nghiến răng nói: “Anh hứa với em cái gì, anh nói muốn trở thành Trì Ưng ham sống sợ chết, em mới đồng ý tha thứ cho anh.”

Trì Ưng quét mắt khắp một mảng rừng rậm rạp xanh tươi kéo dài, một loại cảm xúc phức tạp chiếm lấy con ngươi sắc bén đen lánh.

“Nhưng Tiểu Ưng, nơi đây là nhà của em.”

Không thể thoái thác.

- -------------------