Phục Ưng

Chương 72




Trái tim của Tô Miểu bị sốc bởi câu nói này, mới nghĩ đến bản thân vẫn còn giận hờn với anh, thế là lập tức lật mặt, hứ nhẹ một tiếng, mặc kệ anh.

Tiểu Xu một bên khóc òa lên, một bên lén nhìn trộm Trì Ưng và Tô Miểu, thấy hai người này vậy mà không hề quan tâm cô bé, còn ngồi bên chiếc bàn tròn nhỏ trò chuyện.

Cô bé khóc cũng mệt rồi, xem ra chỉ cần có anh Trì Ưng ở đây, hôm nay đừng mong sẽ mua được nhiều búp bê, cô bé khóc lóc thảm thiết, buồn bã chạy đến bên chiếc bàn nhỏ, bịt chiếc miệng nhỏ lại, nhìn hai người bọn họ.

“Khóc đủ rồi?”

“Anh trai xấu xa, em không muốn anh làm anh rể của em.”

“Cái này không trách em được, chỉ là do chị của em cứ một mực thích anh trai hư như anh đây.”

Dưới gầm bàn, Tô Miểu đá và chân Trì Ưng một cái.

Tiểu Xu ôm lấy hi vọng cuối cùng, nhìn về phía Tô Miểu, dùng giọng điệu tội nghiệp nũng nịu nói: “Chị ơi, mua hai bé búp bê được không chị.”

“Không được.” Tô Miểu tự nhiên không bác bỏ lời Trì Ưng, đanh thép nói, “Anh Trì Ưng nói chỉ có thể mua một bé, thì chỉ được mua một.”

“Hừ, không phải lúc trước chị không quan tâm anh ấy sao, bây giờ lại gọi là anh rồi.”

“Chị... chị không gọi anh ấy là anh, chị chỉ là đang giảng đạo lý cho em.” Tô Miểu dùng khăn giấy lau khuôn mặt đáng thương đẫm nước mắt của cô bé nhỏ, “Lúc nhỏ, chị cũng giống như em khóc đòi mẹ mua búp bê, lúc đó, một con mẹ cũng không mua cho chị, còn ở trước mặt rất nhiều người đánh chị một trận.”

“Mẹ nhất định là một người mẹ xấu.”

Tô Miểu vội vàng lắc đầu: “Mẹ của chúng ta là người mẹ tốt nhất trên thế gian, nhưng lúc đó mẹ vẫn chưa biết cách làm một người mẹ là như thế nào, nếu như mẹ vẫn còn sống, nhất định cũng sẽ mua búp bê cho Tiểu Xu.”

“Nhưng mẹ đã không còn nữa rồi.” Tiểu Xu cúi đầu ũ rũ.

“Vậy nên Tiểu Xu, em là người thân duy nhất của chị trên thế gian này, chị đương nhiên đồng ý mua mọi thứ cho em, nhưng em nên biết, một người không thể đạt được tất cả sự yêu chiều của thế giới, cũng giống như anh Bảo Ngọc trong "Hồng lâu mộng " mà chị đã đọc cho em nghe, lúc anh ấy nhận ra mình làm quen với một người chỉ có thể nhận được giọt nước mắt mà bản thân xứng đáng nhận được, chứ không thể nhận được nước mắt của cả thế gian, thì anh ấy mới thật sự trưởng thành.”

Tiểu Xu như hiểu như không mà nhìn cô: “Thế chị thì sao, chị đã nhận được phần nước mắt của mình chưa?”

“Chị không có nước mắt của cả thế giới, cũng không có giọt nước mắt của chính mình.”

“Vì sao thế ạ?”

Ánh mắt Tô Miểu nhàn nhạt lướt qua đầu ngón tay thon dài của thiếu niên đối diện: “Bởi vì người mà chị muốn, anh ấy sẽ không rơi nước mắt.... Vì thế biết được chính xác vị trí của bản thân cũng rất quan trọng, đừng theo đuổi những thứ vốn không thuộc về mình.

Trì Ưng nghe không nổi nữa: “Sao càng nói càng vô lý thế.”

“Vốn dĩ là như vậy.”

“Tiểu Xu, chọn một món đồ chơi em thích, anh mua cho em.” Trì Ưng ôm cô bé đến bên kệ hàng.

Tiểu Xu nhìn chiếc mũ cướp biển trên đầu anh, liền chọn ra một chú búp bê thuyền trưởng Jack: “Em muốn cái này.”

Trì Ưng cầm búp bê đi thanh toán, ba người cùng đi ra khỏi thế giới nước Caribe, Tiểu Xu cả đoạn đường đều nắm tay Trì Ưng, dường như dính lấy anh đến chết cũng không buông: “Anh, khi nào anh lại dẫn em đi chơi nữa?”

“Gọi chị em theo cùng, lúc nào cũng được cả.”

Cô bé quay đầu nhìn Tô Miểu một mình tụt lại phía sau, cười xảo quyệt nói: “Em có hai chị gái, không biết anh nói đến ai.”

“Chị gái không thích cười nhất, cũng không tự tin nhất, luôn tự mình bực tức, nhưng là người ngoan nhất, dễ thương nhất.”

“Mẹ ôi.” Tiểu Xu khó tin nhìn Trì Ưng, “Anh đây cũng tài quá rồi!”

“Cảm ơn.”

Trì Ưng đến nơi đậu xe lấy xe, để Tô Miểu dẫn Tiểu Xu trên đường đợi anh, Tiểu Xu vẫn dính lấy muốn đi cùng anh.

Tô Miểu nắm tay Tiểu Xu, không vui nói: “Em vừa rồi còn nói là anh trai xấu xa, không muốn chơi với anh nữa, mới một giây thôi đã không muốn tách khỏi anh ấy rồi?”

Tiểu Xu nhìn bóng dáng Trì Ưng đi xa, khẽ nói với Tô Miểu: “Em thích anh Trì Ưng.”

“Vì sao, anh ấy đâu có mua nhiều búp bê cho em.”

“Không rõ nữa, có thể vì anh ấy quá đẹp trai, người đẹp, làm gì cũng đúng cả.”

“…”

“Em cũng quá lắm rồi đó.”

“Anh ấy sẽ trở thành anh rể của em ạ? “Tiểu Xu ngây ngốc hỏi.

“Không đâu.” Tô Miểu không chút lưu tình phủ định, “Chị của em không xứng.”

“Cũng phải.” Nhóc con gật đầu nghĩ ngợi, “Thế chỉ đành đợi em lớn thôi.”

“???”

Tô Miểu túm lấy bím tóc nhỏ của cô bé, “Còn đợi em lớn lên, em nghĩ gì thế?”

“Không, không gì cả, ui da! Em nói đùa thôi!” Tiểu Xu cười rộ lên, “Chọc chị thôi!”

“Quỷ sứ này.”

Ngày ngày bên cạnh Tần Tư Nguyên, không biết nhóc con này trở thành thứ quỷ quái gì rồi.



Năm phút sau, một chiếc Aston Martin màu đen đầu xe lớn hình chữ “品-phẩm” dừng trước mặt Tô Miểu, nhìn chiếc xe sang trọng với những đường nét mềm mại, ngay cả Tiểu Xu cũng không nhịn được mà cảm thán: “Woa, còn đẹp hơn xe của anh Tư Dương.”

Tô Miểu biết Trì Ưng luôn tinh tế, không chỉ là chuyện ăn uống hay là chuyện ăn mặc hay là các đồ dùng, anh đều theo đuổi chất lượng cao cấp.

Nhìn chiếc siêu xe trước mặt, lòng Tô Miểu thấp thỏm không yên, không dám ngồi lên.

“Nhìn đi, chị của em không xứng với anh ấy.”

Tiểu Xu sửng sốt nói: “À, em... em cảm thấy em cũng có chút không xứng với anh ấy.”

“Hay là chúng ta đi đường sắt nội thị.”

“Được ạ!”

Trì Ưng dựa vào bên cửa, cạn lời mà nhìn hai chị em nhà này, lớn giọng gọi: “Làm gì đó, nhanh lên xe.”

“Cửa cũng không mở cho chúng tôi.”

Mặc dù Trì Ưng có thể dùng chìa khóa điều khiển mở cửa tự động, nhưng anh vẫn muốn đích thân đến, thành kính mở cửa, làm ra một tư thế “Mời” ——

“Hai vị công chúa nhỏ, mời lên xe.”

Tô Miểu ôm Tiểu Xu lên xe, phát hiện trên xe của anh vậy mà còn lắp đặt ghế an toàn chuyên dụng cho con nít, cô tò mò nhìn Trì Ưng: “Đây là chuẩn bị cho Tiểu Xu nhà chúng tôi?”

“Không thì còn có thể là ai.”

Tiểu Xu ngồi chắc chắn trên ghế an toàn, nhìn về Trì Ưng ngồi ở ghế lái nói: “Trì Ưng, anh đừng làm anh trai của em, anh làm bố em đi, dù sao bố cũng không về nhà.”

Trì Ưng vững vàng lái xe: “Anh làm bố em, thế chị em phải làm sao.”

“Anh cũng nói chị ấy là cục cưng của anh mà.”

“Đúng, thế anh trưng cầu sự đồng ý của chị ấy một chút, xem chị ấy có bằng lòng gọi anh là bố không.”

“Không cần hỏi, chị nhất định đồng ý!”

Tô Miểu trầm mặt, hét lên: “Hai người im lặng đi.”

Trì Ưng rất nghe lời không nói nhiều nữa, chỉ chuyên tâm lái xe.

Thông qua gương chiếu hậu phía trước, Tô Miểu trùng hợp có thể nhìn thấy dáng vẻ lúc lái xe của anh, ánh mắt bình tĩnh chăm chú nhìn về phía trước, lúc qua ngã tư, quan sát một vòng kính chiếu hậu trái phải, hai tay nhẹ nhàng giữ vô lăng, cho người khác một cảm giác yên tâm.

Cô phát hiện bản thân vẫn rất thích quan sát bộ dạng người ta lái xe, Tần Tư Dương lái xe không nhanh, nhưng có cảm giác nhẹ nhàng, khiến cô sau khi lên xe có cảm giác buồn ngủ.

Còn Lộ Hưng Bắc lái xe lại đặc biệt nhanh, điên cuồng giống như tài xế xe buýt của thành phố C, địa hình cao thấp chằng chịt khiến anh ta giống như đua xe địa hình, Tô Miểu từng ngồi hai lần, lần nào cũng bị say xe.

Sự vững vàng khi lái xe của Trì Ưng, Tô Miểu vẫn là lần đầu cảm nhận được, bất giác khiến người ta cảm thấy tin cậy, cũng rất an tâm.

Tiểu Xu ôm lấy búp bê thuyền trưởng Jack của mình, vừa quay đầu, nhìn thấy trên băng ghế sau có một hộp đồ chơi Lego lâu đài mới toanh, không thể không kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Woa! Là lâu đài!”

“Cho em đấy.” Trì Ưng nghiêng đầu nhìn vào kính chiếu hậu bên phải, đi vào làn đường rẽ phải, thờ ơ nói: “Nhắc chị Tô Miểu lúc xuống xe nhớ mang về.”

“Trời ơi, cảm ơn anh Trì Ưng!”

Tô Miểu nhìn hộp đồ chơi Lego cao bằng nửa người, giận dữ nói: “Không phải không chiều con bé sao, cậu mua cho em ấy nhiều như thế.”

“Quà gặp mặt, sớm đã chuẩn bị cả rồi, không phải nuông chiều em ấy, mà là muốn làm cho em vui.”

Lời nói dứt khoát của anh khiến cho Tiểu Xu ý vị sâu xa mà nở nụ cười kỳ quái: “Hừm hừm hừm, thì ra là vì để chị vui, hừ, chứ không phải là mua cho em.”

Tô Miểu đoạt lại đồ chơi Lego: “Thế em đừng lấy nữa.”

“Aaa không! Em muốn em muốn em muốn!”

Cô ngồi trên một chiếc áo da mềm mại giống như sopha, nhìn người đàn ông trong kính chiếu hậu: “Cậu mới trở về vài ngày mà đã mua xe rồi?”

“Anh Sunny của cậu thời gian trước hẹn tôi đưa Xu Xu đi Caribe chơi, tôi không thể để các cậu chơi cả ngày rồi còn phải ngồi tàu về nhà, nên tạm mua một chiếc.”

“Tạm thời!” Tô Miểu xém chút nữa sặc nước bọt, “Cậu mua tạm một chiếc Aston Martin!”

“Chiếc xe này là cho cậu ngồi, sợ cậu say xe, cũng muốn rộng rãi một chút, ngồi càng thêm thoải mái, thật ra nếu dựa trên sự an toàn của bạn nhỏ thì nên suy xét, mua Volvo.”

“Nhưng cậu vẫn mua Aston.”

“Chủ yếu là nghĩ đến cơ hội cậu ngồi nhiều hơn, hơn nữa lại rộng rãi.” Trì Ưng nhìn qua gương chiếu hậu, nhìn cô một cái, “Sau này chúng ta có thể ở bên trong làm rất nhiều việc.”

Tô Miểu vẫn ngây ngốc, đợi cô phản ứng lại, dùng lực đá vào ghế trước: “Cậu đang nói gì thế!”

“Tôi có nói gì đâu chứ.”

“Cậu đang nghĩ bậy!”

“Cậu không nghĩ, vậy làm sao cậu biết tôi đang nghĩ.”

“…”

Tiểu Xu ôm búp bê, mù mịt nhìn bọn họ, đột nhiên nói: “Chị ơi, em hiểu rồi chị nói không xứng với anh Trì Ưng, em cũng không xứng, là vì anh có quá nhiều tiền, còn nhiều hơn cả anh Tần Tư Dương và anh Lộ Hưng Bắc!”

Tô Miểu liếc nhìn người đàn ông trong gương chiếu hậu: “Anh ấy không chỉ có tiền, anh ấy còn đặc biệt vì bản thân mà rất biết tiêu tiền, không ai có thể hoang phí hơn anh ấy.”

Trì Ưng cười nhạt: “Nhóc con, chuyện tương xứng này, không có liên quan đến điều kiện gia đình.”

Tiểu Xu nghi hoặc hỏi: “Thế liên quan đến cái gì?”

“Liên quan đến linh hồn.” Trì Ưng bình tĩnh lại chân thành nói, “Trên thế gian này, không có ai có thể giống nhau như anh và chị ấy, tụi anh hiểu nhau, yêu thương lẫn nhau, như hình với bóng.”

“Woa!”

“Như hình với bóng...” Tô Miểu trào phúng nói, “Một người trong hoàn cảnh nào đó sẽ từ bỏ chiếc bóng của anh ta.”

Một tiếng truy hỏi, khiến anh trở về ngày mùa thu năm mười tám tuổi đó.

Trong phòng y tế, lần đầu anh biểu lộ tâm ý với cô, cũng từng hỏi lại cô, nhưng đáp án là——“Dù bất kỳ hoàn cảnh nào cũng không xảy xa.”

Trì Ưng ngắt lời cô: “Ngoại trừ sống chết.”

Mắt Tô Miểu ửng đỏ, nhìn người đàn ông với đôi mắt đen trong gương chiếu hậu kia: “Nếu như người ta chết đi, bóng cũng sẽ cùng biến mất, đây mới gọi là như hình với bóng. Đừng nói cậu vẫn còn sống trơ trơ, mà xem mình như người đã chết....”

Lòng anh cực kỳ buồn bã, sắc mặt cũng trầm xuống, cao giọng: “Vì sao cậu lại muốn chết cùng tôi?”

Tô Miểu nhìn cầu vượt đan xen nhau qua cửa xe, dùng giọng điệu nhạt nhòa chầm chậm kể lại: “Những năm mà tôi yêu cậu nhất, thì sẽ như thế.”

Đôi mắt đen sâu thẳm lạnh lẽo giống như hồ nước lạnh, những ngón tay trắng bệch xiết chặt vô lăng: “Tô Miểu, đừng như học sinh trung học vừa biết yêu, mở miệng ngậm miệng là sống sống chết chết. Tôi nói cậu biết, trên thế gian này... ngoại trừ sống chết không có chuyện lớn lao cả. Trong thời khắc tiến gần đến cái chết, cậu sẽ biết rằng, thế gian vạn vật, vũ trụ vô tận chỉ là một giọt nước trong đại dương. Chết rồi chính là chết rồi, cái gì cũng không còn.”

Mắt anh dường như đỏ lên: “Lại nói những lời khốn kiếp này, thì ông đây... không cần cậu nữa.”

Anh không muốn cô mang theo một tình yêu tuyệt vọng như vậy với cuộc đời đứt đoạn như cành lá khô của anh.

Chuyện sống chết quá lớn rồi, không đáng.

“Trước giờ cậu chưa từng hỏi, chiếc bóng có nguyện ý hay không.” Tô Miểu nén nước mắt, nói, “Trì Ưng, bây giờ là tôi không cần cậu nữa, dừng xe.”

Trì Ưng dừng xe bên đường, cúi đầu rút ra điếu thuốc.

Tô Miểu mở cửa xe, mở khóa đai an toàn của Tiểu Xu: “Chị dẫn em về nhà.”

Tiểu Xu mặc dù nghe không hiểu lời của bọn họ, nhưng cô bé có thể cảm nhận được tâm trạng của hai người, biết rằng bọn họ cãi nhau rồi.

Cô bé khăng khăng nắm lấy tay áo của Tô Miểu, liên tục lắc đầu, cô bé không hi vọng hai người cãi nhau, giống như không hy vọng bố mẹ của mình cãi nhau: “Em... em không xuống xe.”

“Không xuống xe, em đi với cậu ta đi.”

“Em không đi nổi nữa, em mệt rồi.”

Tô Miểu chỉ có thể hung dữ mà đe dọa: “Thế chị đi đây.”

“Bye.”

Tô Miểu đóng cửa xe, xoay người đi về hướng ga tàu không xa, đi vài bước thì quay đầu nhìn lại, chiếc Aston Martin vẫn dừng bên đường, cô đương nhiên vẫn không có cách nào bỏ mặt Tiểu Xu cho Trì Ưng, chỉ có thể thở hổn hển quay trở lại, ngồi lên xe.

Trì Ưng đặt điếu thuốc vào lại trong hộp, quay đầu nói: “Tiểu Xu, anh dẫn em đi ăn cơm.”

“Được ạ! Em muốn ăn lẩu!”

Trì Ưng lái xe đi, Tiểu Xu kéo tay cô: “Chị, chúng ta đi ăn lẩu nha.”

“Chị không ăn.”

“Thế chị nhìn bọn em ăn.”

Trì Ưng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng lên tiếng: “Tiểu Xu, nói với chị của em, nói anh Trì Ưng sai rồi, anh không nên nói không cần chị ấy, anh Trì Ưng mãi cần chị ấy.”

Tiểu Xu kéo tay Tô Miểu: “Chị, anh Trì Ưng nói...”

“Em không cần làm công cụ chuyển lời của cậu ta, chị nghe thấy rồi.”

“Thế chị đừng giận nữa nhé.”

“Chị không giận, cậu ta là ai, cậu ta có bản lĩnh gì khiến chị giận.”

Tiểu Xu nhìn bộ dạng im lặng lạnh lùng của Tô Miểu, cũng đành giữ im lặng.

Nửa tiếng sau, Trì Ưng dừng xe bên đường, đúng như cửa hàng mà Tiểu Xu muốn đến, trong một con hẻm vừa chật hẹp vừa ồn ào.

Quán lẩu mở trong một con hẻm nhỏ, bề ngoài không có gì nổi bật, nhưng mùi thơm của bơ lại tỏa khắp một con hẻm, kinh doanh cực kỳ tốt, náo nhiệt đông nghịt người.

Trì Ưng để Tiểu Xu ngồi bên cạnh, giúp cô bé gọi món, muốn ăn gì gọi cái đó, Tiểu Xu cũng không khách khí với anh, cá lớn thịt to toàn bộ gọi một phần.

Tô Miểu một mình ngồi bên cạnh ấm ức, không quan tâm bọn họ.

“Chị ơi, chị không gọi món sao.”

“Không ăn.”

“Chị vẫn còn giận anh sao.”

“Không có, cậu ta không xứng.”

Trì Ưng tách đũa dùng một lần ra, đưa đến trong đĩa của bạn nhỏ, giả vờ bất lực, chậm rãi nói: “Chị của em đã không để ý đến anh nữa rồi.”

“Anh trai thảm quá.”

“Đúng thế, Tiểu Xu nên quan tâm anh nhiều hơn.”

“Dạ được! Em sẽ quan tâm anh nhiều hơn!”

Lúc phục vụ lấy lại thực đơn, Tô Miểu mới nhìn, nhắc nhở Tiểu Xu: “Gọi lẩu uyên ương.”

“Ôi chao, có ai ăn lẩu đâu mà gọi lẩu uyên ương, em lại không ăn.”

Tô Miểu tức giận liếc Trì Ưng một cái, vẫn đón lấy phiếu gọi món, gạch hết toàn bộ món súp cay, gọi một phần nước dùng lẩu uyên ương.