Phục Ưng

Chương 70




Tô Miểu cuộn tròn đầu gối, ngồi trên ghế sofa với máy tính trong tay để chỉnh sửa hình ảnh.

Chàng trai trong ảnh có các đường nét khuôn mặt đều đặn, đường nét mịn đẹp, hầu như không cần trau chuốt chỉnh sửa.

Tô Miểu chỉ chọn các thông số tông màu nền để bức ảnh trông sáng hơn, sau khi điều chỉnh, cô chọn những tấm đẹp nhất và gửi cho đàn chị của mình.

Vũ Vũ Vũ Vũ Đường: “Muộn như vậy còn chỉnh sửa hình ảnh, vất vả cho em rồi, khai giảng sẽ mời em ăn cơm nhé.”

Miểu: “Được ạ!”

Trì Ưng phía sau cũng không ngừng nghỉ một giây nào, nhìn chằm chằm ấm nước đun sôi, rót vào cốc giữ ấm, sau đó điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, lẩm bẩm sao lại không mát, sau đó mở tủ lạnh ra, không có chút đồ ăn nào trong tủ lạnh trống trơn.

Tô Miểu biết anh luôn sống một cuộc sống tốt và tinh tế, vì vậy ở trong ngôi nhà cũ nát của cô, anh nhất định không mấy hứng thú.

Cô cũng không để ý đến anh, anh không ở được ắt sẽ tự rời đi.

“Tôi đi siêu thị mua chút đồ ăn, cậu có cần gì không?”

“Không.” Biểu cảm của cô nhạt nhẽo, giọng điệu thờ ơ.

“Vậy tôi mua đại.”

Trì Ưng đi tới cửa, dường như nghĩ tới cái gì đó, tựa vào tủ giày, lấy điện thoại di động ra.

Tô Miểu không nhịn được bèn quay đầu nhìn anh: “Không phải cậu đi mua đồ sao?”

“Đột nhiên nghĩ đến, nếu như tôi bước ra khỏi cánh cửa này, với mức độ giận của Tiểu Ưng nhà ta như hiện tại, thì đừng nghĩ đến việc vào lại nữa.”

“…”

“Không ngốc đến vậy.” Anh giơ giơ điện thoại, “Tôi gọi đồ ăn ngoài mang đến.”

“…”

Tô Miểu nằm trên sopha lười biếng nói: “Tôi hết băng vệ sinh rồi, đi mua cho tôi đi.”

“Cũng gọi ship đến luôn, vẫn là nhãn hiệu lúc trước à?”

“Không, đừng gọi ship, cậu đi mua cho tôi đi.”

Trì Ưng nhìn vẻ mặt giận dỗi của cô gái nhỏ, biết cô đang nghĩ gì, đặt điện thoại xuống đi tới, “Lâu lắm rồi mới gặp, không thể để tôi tán gẫu với cậu một chút sao.”

“Tán gẫu gì chứ, tôi chẳng muốn biết những chuyện phong lưu của cậu ở nước ngoài một chút nào!”

“Không hề phong lưu, nói lung tung, bạn gái duy nhất của tôi là người đang ở bên tay phải tôi đây.” Anh đưa tay muốn sờ cằm cô, liền bị cô tát một cái.

“Tôi không muốn nghe!” Cô như bị anh chọc tức chết mất thôi.

“Vậy kể tôi nghe cuộc sống thời đại học của cậu đi, có làm lớp trưởng không?” Trì Ưng ngồi xuống bên ghế sopha, làm ra dáng vẻ muốn trò chuyện đêm khuya với cô, “Có nhiều người theo đuổi cậu không?”

“Nhiều không điếm xuể, đều cao 1m85, ai nấy đều đẹp trai hơn cậu, một tuần tôi đổi một người, ngày ngày ngợp trong vàng son, chìm đắm rượu thịt.”

“…”

“Hôm nay không nói chuyện được.” Trì Ưng đặt quả táo xuống, “Tôi đi mua băng vệ sinh cho cậu.”

Anh vừa ra khỏi cửa, Tô Miểu lập tức đuổi theo, nặng nề đóng cửa lại, khóa trái lại, không cho anh vào nữa.

Cô vốn tưởng rằng Trì Ưng đã đi rồi, không ngờ hai mươi phút sau, anh lại gõ cửa: “Tiểu Ưng, tôi mua về rồi.”

“Ngủ sớm đi nhé, đừng khóc nữa.”

Tô Miểu không mở cửa, cho đến khi nghe thấy tiếng bước chân đi xa, mới mở cửa xem tình hình.

Người ngoài cửa đã rời đi, nhưng trên cửa treo một túi màu đen, bên trong có mấy gói băng vệ sinh dùng cho cả ngày lẫn đêm, còn có quần ngủ, đều là nhãn hiệu cô thường dùng.

Tô Miểu lại khóa cửa lại, cảm thấy trống rỗng, tắm nước nóng thật lâu, mặc quần ngủ anh mua cho cô, nằm trên chiếc giường nhỏ, nhìn bầu trời đêm nghiêng nghiêng ngoài cửa sổ.

Vẫn còn bối rối, Tô Miểu gọi cho Tần Tư Dương——

“Anh trai, anh ngủ chưa?”

“Đang ở công ty tăng ca, còn chưa ngủ.”

“Chuyện Trì Ưng trở về, anh có biết không?”

Tần Tư Dương quay đầu, nhìn người đàn ông anh tuẫn khoanh chân ngồi trên ghế văn phòng, bình tĩnh lột chuối, ho nhẹ một tiếng: “Anh vừa mới biết.”

“Bọn anh không có hiềm khích sao? Lần anh tố cáo cậu ấy là vào năm lớp 11.”

“Đã là chuyện của bao nhiêu năm rồi chứ.”

“Vậy những năm qua, anh có từng liên lạc với cậu ấy, có biết tình hình cậu ấy ở Mỹ như nào không?”

Tần Tư Dương nhìn Trì Ưng phía đối diện, đang nhai chuối, hai má phồng lên, đôi mắt chớp chớp.

Mặc dù cậu ta không muốn nói dối Tô Miểu, nhưng cậu ta không thể nói bất cứ điều gì về những gì mình đã hứa với Trì Ưng: “Miểu Miểu, nếu em muốn biết về tình hình của cậu ấy, em có thể tự mình hỏi cậu ấy, không cần phải vòng vo hỏi anh.”

“Em không thèm biết!”

“Vậy em hỏi cái gì.”

“Em chỉ là… thôi vậy, không có gì, nếu cậu ấy hỏi em về tình hình của em, anh cứ bảo em có rất nhiều bạn trai! Sớm đã quên cậu ta rồi, bảo cậu ta từ bỏ đi.”

“Được, anh nhất định sẽ chuyển lời.”

Tần Tư Dương cúp điện thoại, đi tới tủ lạnh lấy hai lon bia, đưa cho Trì Ưng một lon: “Cô ấy nhờ tôi nói cho cậu biết cô ấy có bạn trai rồi, cậu cũng nên từ bỏ đi.”

Trì Ưng cười bất lực: “Nghe thấy rồi, cô nhóc nghịch ngợm.”

“Điều trị khỏi bệnh rồi?”

“Tạm ổn.”

Chưa trị khỏi anh cũng không dám trở lại.

Trì Ưng một tay mở lon bia, ngẩng đầu uống một ngụm, trái cổ anh cuộn lên xuống, “Suy tim do van tim gây ra, một máy bơm nhân tạo đã được thêm vào để giúp tuần hoàn máu.”

Tần Tư Dương biết rằng Trì Ưng đã trải qua hàng loạt cuộc phẫu thuật trong nhiều năm qua.

Suy tim đột ngột, nhiều lần cấp cứu, ngay sau khi nhặt được cái mạng trở về anh đã bảo Tần Tư Dương gửi cho mình tấm hình gần đây nhất của Tô Miểu, vừa xem vừa khóc.

Cậu ta chưa bao giờ thấy Trì Ưng khóc, kể cả khi còn nhỏ.

Nhưng trong màn hình theo dõi thời gian thực của khu bệnh nặng, chàng trai xanh xao đang nằm trên chiếc giường bệnh tái nhợt như chết với một chiếc ống cắm vào người, đang cắn vào cổ tay và không cầm được nước mắt khi nhìn vào những bức ảnh, khoảnh khắc đó như một vết dao khắc sâu trong ký ức của cậu.

Một người dù mạnh mẽ đến đâu cũng không thể vượt qua sinh tử, đây là nỗi buồn lớn nhất trên đời.

“Cậu thực sự đã mượn lại một mạng của ông trời rồi.” Tần Tư Dương khàn khàn nói, “Vài lần tưởng cậu không gượng nổi rồi đấy.”

Trì Ưng cười khổ: “Ông đây mạng lớn.”

“Bớt dựng cờ kiểu này lại, giữ gìn thân thể tốt một chút, đừng để xảy ra chuyện nữa. Tôi nghĩ là do những năm đầu cậu vận động quá sức, biết mình có tật bẩm sinh mà vẫn đi leo núi, hãy trân trọng cái mạng này, đừng làm bậy nữa.”

“Bất ngờ thôi, không liên quan gì tới chuyện này cả.” Trì Ưng thản nhiên nói: “Những năm đầu, tôi thật sự cái gì cũng không sợ, cái gì cũng không để ý, bác sĩ càng nói tôi không làm được, tôi càng phải vượt qua giới hạn và chứng tỏ bản thân mình.”

“Còn bây giờ?”

“Bây giờ sẽ không thế nữa, tôi có chuyện phải lo sợ rồi.”

“Không lẽ anh Ưng của chúng ta lại cũng sẽ sợ chết à.”

“Cái chết không có gì đáng sợ, một khi nhắm mắt lại, chỉ cần vài giây thôi.” Trì Ưng đặt tay lên ngực trái, trong đôi mắt đen thẳm kia dâng lên một dòng nước ngầm sâu thẳm, “Nhưng ông trời đã bắt mẹ cô ấy đi rồi, lại đưa tôi đi luôn, thì cô ấy sẽ làm sao.”

Đây mới là chuyện mà anh cảm thấy đáng sợ nhất.

Anh sợ cả đời này... cô sẽ đứng trong góc tối khóc một mình, không nhìn thấy ánh sáng của bầu trời.

“Trì Ưng, nói cho cô ấy biết sự thật đi, cô ấy nhất định sẽ tha thứ cho cậu nếu cậu nói cho cô ấy biết, sự thật về bệnh tật của cậu, thậm chí là sự thật về việc thôi học...”

“Điều tôi muốn không phải là sự tha thứ, cô ấy có thể nổi giận với tôi.” Trì Ưng đi đến cửa sổ kiểu Pháp, nhìn Gia Lăng hùng vĩ, “Nhưng tôi không muốn cô ấy khóc nữa.”

Anh biết Tô Miểu yêu anh nhiều như thế nào, ngay cả lần đâm sau lưng tàn nhẫn vào năm thứ hai trung học, cô có thể bỏ qua, cô hoàn toàn tha thứ chỉ sau một năm.

Vào đêm giao thừa, cô uống say và cầu xin anh quay lại, thậm chí còn hát "Bóng bay tỏ tình" cho anh nghe.

Có lẽ cả đời này Trì Ưng sẽ không bao giờ dáng vẻ cô khóc khi đó, thật đau lòng.

Làm sao anh dám để cô biết những gì anh đã phải chịu đựng trong suốt những năm qua.

“Chuyện này, cũng đừng nói với em gái cậu, cô ấy là người không giấu nổi chuyện gì.” Trì Ưng nhắc đi nhắc lại với tần Tư Dương, “Đừng để cô ấy biết.”

“Tôi đã giấu cho cậu bốn năm rồi, cậu vẫn không tin tôi.”

“Tôi chỉ sợ cậu mềm lòng.”

“Tim tôi không cứng rắn như cậu, nhưng chuyện này… tôi cũng biết không nói là tốt với cô ấy.”

“Cô ấy thì sao, mấy năm nay có chuyện gì không? Tôi thấy tâm trạng cô ấy có chút không ổn định.”

“Chắc không có sao.” Tần Tư Dương nhún nhún vai, “Cô ấy một mình học ở trường đại học vùng khác, thỉnh thoảng tôi cũng nói chuyện với cô ấy, cô ấy tham gia không ít các hoạt động câu lạc bộ, cũng chủ động đi gặp gỡ bạn bè, tâm trạng hẳn là rất tốt.”

“Chuyện này cậu nghe cô ấy kể, hay là chính mắt cậu nhìn thấy?”

“Đều là cô ấy kể.”

“…”

Trì Ưng vẫn không yên tâm, “Cô ấy luôn giỏi giả vờ, cậu nên đến trường gặp cô ấy và kiểm tra đột xuất.’

Tần tư Dương cảm thấy có chút không thoải mái, những lời của Trì Ưng có lẽ đã mạo phạm lòng tự trọng của một người anh trai như cậu: “Cậu nghĩ cậu là gì chứ, không có cậu, cô ấy sẽ không sống được sao. Tôi và Tần Tư Nguyên đã chăm sóc cô ấy rất tốt trong suốt những năm qua, cho dù cậu không trở về, chúng tôi cũng sẽ cùng nhau sống rất hạnh phúc.”

Trì Ưng biết những năm qua là nhờ có Tần Tư Dương ở bên cô, đương nhiên cũng không nhiều lời, dựa vào cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, chuyển chủ đề: “Lộ Hưng Bắc vẫn đang theo đuổi cô ấy?”

“Uhm.”

Anh hừ nhẹ một tiếng: “Đủ cố chấp đấy.”

Tần Tư Dương nhìn anh: “Cậu nghĩ như thế nào?”

“Không như nào cả.” Trì Ưng cầm lấy lon bia, bình tĩnh nói: “Tùy cô ấy thích.”

“Cậu lại độ lượng thế, không ghen à.”

“Nhiều năm còn không theo đuổi được, tôi quay về rồi lại càng không thành, đạo lý rõ rành rành như thế, có gì đáng để tôi phải ghen chứ.”

Trì Ưng là người đã nói cười với lão Diêm Vương trên đoạn đường Hoàng Tuyền, vì vậy đối với anh, chẳng có chuyện gì lớn lao trên thế gian này, ngoại trừ sự sống và cái chết.

“Sunny, cậu là người mà cô ấy tin tưởng nhất.”

“Cậu muốn thế nào?”

Anh đặt lon bia lên bàn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười: “Tôi muốn theo đuổi cô ấy.”

“Tôi không giúp cậu được, nếu như cô ấy biết chúng ta thông đồng, thì hình tượng người anh trai tốt như tôi đây sẽ hoàn toàn bị sụp đổ.”

Tần Tư Dương suy nghĩ một hồi, “Nhưng mà, có một người có thể giúp cậu đấy.”

*

Vào cuối tuần, Tô Miểu đồng ý đưa Tiểu Xu đến thế giới nước Caribe. Hẹn gặp Tần Tư Dương ở cổng, sau khi đến mới biết rằng, còn có khách không mời mà đến.

Trì Ưng đội mũ của thuyền trưởng Jack, ngồi xổm trước mặt bọn trẻ, bắt chước phong thái và giọng điệu của thuyền trưởng, nói bằng thứ tiếng Anh lưu loát nhất: “I’m captain jack sparrow,the oridinal,the only.”/ “Tôi là thuyền trưởng Jack, người gốc, và là người duy nhất.”

Tiểu Xu là một cô bé rất nhút nhát, ở nhà cô bé không sợ bất cứ điều gì, nhưng lại rất hướng nội khi nhìn thấy người ngoài, cô bé trốn sau lưng Tần Tư Dương và chăm chú nhìn “Thuyền trưởng Jack” đẹp trai trước mặt.”

“Anh... anh thật sự là thuyền trưởng Jack?”

“Anh là người duy nhất, nếu giả mạo sẽ bị thay thế.”

Trì Ưng cởi chiếc mũ hải tặc trên đầu xuống, cúi đầu chào bọn trẻ một cách lịch sự, đặc biệt là theo phong cách của thuyền trưởng Jack, đẹp trai đến mức lũ trẻ xung quanh đều dừng lại xem.

Tiểu Xu càng thêm thẹn thùng, xấu hổ che mặt, cô bé ngại ngùng: “Ôi, xấu hổ quá.”

Trì Ưng càng ngày càng thích cô bé này, khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười, nhìn Tần Tư Dương: “Sao con bé lại giống chị gái như vậy chứ?”

“Đúng vậy, con bé và chị gái nó rất giống nhau, đều là những người mắc chứng xấu hổ.”

Tần Tư Dương cúi đầu và nói với Tiểu Xu, “Hôm nay hãy để anh Trì Ưng chơi với chúng ta, được không nào?”

“Anh ấy, anh ấy là ai chứ?”

“Anh ấy là anh rể em đấy.”

“Hả? Vậy tại sao anh ấy lại nói tiếng phổ thông? Nghe xấu hổ quá.”

“Bởi vì anh ấy là anh trai đến từ phương bắc mà.”

“Oh! Em biết rồi! Anh ấy và chị gái em học cùng trường đại học.” Tiểu Xu thấy anh quen với chị gái Tô Miểu của mình, nên cô bé cũng không còn xấu hổ như vậy nữa, đến trước mặt Trì Ưng, “Anh tên là Thứ Ưng!”

“Cô gái nhỏ có chút nói ngọng, Trì Ưng cũng học theo phương ngữ, nhìn cô bé một cách trìu mến: “Uhm, anh tên là Thứ Ưng.”

“Anh thật sự là anh rể của em sao?”

“Cứ cho là vậy đi.”

“Phải là phải, không phải thì là không phải, cái gì mà cứ cho là vậy chứ?” Sau khi làm quen, cô bé bắt đầu trở nên ăn nói linh hoạt, ngược lại có chút giống tần Tư Nguyên.

Trì Ưng đặt chiếc mũ cướp biển lên đầu cô bé và kiên nhẫn giải thích: “Bởi vì anh Thứ Ưng đang đuổi theo chị Miểu Miểu, bây giờ vẫn chưa theo đuổi được.”

“Woa, anh đẹp trai như thế mà vẫn chưa theo đuổi được.”

“Đúng vậy, anh đáng thương quá đi.”

Tiểu Xu suy nghĩ một lúc và nói với anh: “Anh Thứ Ưng, nếu anh muốn trở thành con chó của chị gái em, thì anh phải đối xử tốt với em.”

Lời còn chưa dứt, Tần Tư Dương liền vỗ vỗ đầu cô bé trừng phạt: “Ai dạy em nói bậy như vậy.”

“Hừ...” Tiểu Xu che đầu, ấm ức nói, “Chị Tư Nguyên bảo rằng, chị ấy có rất nhiều con chó đi theo, con nào cũng trung thành.”

Tần Tư Dương không nói nên lời, làm ra vẻ hung dữ, nghiêm mặt nói: “Em đấy, không được theo chị ấy học tập bừa bãi, nếu để cho anh nghe được lần nữa, anh sẽ trừng phạt đấy.”

Tiểu Xu sợ đến mức cô nhanh chóng trốn sau lưng Trì Ưng, nắm lấy vạt áo của anh và không chịu buông tay.

Lúc này, Tô Miểu từ phía sau truyền đến giọng đầy bất mãn: “Anh, sao anh ta lại tới đây?”

Nhìn thấy Tô Miểu, Tiểu Xu vội vàng chạy tới, ôm cô vào lòng: “Chị ơi, tên vô lại Tần Tư Dương này lại muốn trừng trị người á!”

Tô Miểu tức giận nhìn Tần Tư Dương thiếu niên anh tuấn da ngăm phía bên cạnh: “Chị giúp e xử lý nhé.”

Nói xong, cô dẫn Tiểu Xu đến trước mặt Tần Tư Dương, giơ chân muốn đá anh, Tần Tư Dương nhanh chóng trốn sau lưng Trì Ưng: “Không liên quan gì đến anh cả, ai đó nhất định muốn gặp bạn nhỏ nhà chúng ta, nên mặt dày đi theo đến đây.”

Người nào đó đứng ở giữa hai người, nháy mắt một cái với bạn nhỏ, Tiểu Xu có sự ăn ý ngầm với anh, vội vàng kéo lấy Tô Miểu: “Chị, mau dẫn em vào Caribe đi, em muốn đi vào chơi.”

Tô Miểu cởi mũ trên đầu Tiểu Xu xuống, quạt cho cô, trừng mắt nhìn hai người đàn ông phía sau: “Nóng như vậy, không sợ nổi gai ốc sao? Làm sao dẫn người tới đây? Còn nữa, bôi kem chống nắng chưa?”

Tần Tư Dương ngơ ngác lắc đầu: “Không phải là muốn xuống nước sao?”

“Vậy cũng phải thoa, cháy nắng sẽ làm da bị tổn thương.” Tô Miểu dẫn bạn nhỏ đến dưới bóng cây, “Anh làm anh trai kiểu gì chứ? Anh có mang theo kem chống nắng không?”

“Không có, những thứ này đều do Tư Nguyên lo.”

Lúc nói, Trì Ưng vừa từ trong túi xách lấy ra một lọ kem chống nắng: “Dùng của anh nè.”

Tô Miểu không thèm nhìn, trực tiếp từ chối: “Của người lớn không được, sẽ bị kích ứng da, phải dùng kem dưỡng ẩm và kem chống nắng dành cho trẻ em.”

Trì Ưng mở hộp ra, đưa kem chống nắng cho Tô Miểu: “Cái này anh còn không biết sao?”

Tô Miểu nhìn thấy lọ kem chống nắng trẻ em màu hồng, rồi lại liếc nhìn Trì Ưng.

Lông mày và đôi mắt của anh ta rõ ràng, và khóe môi mỏng của anh khẽ nhếch lên một nụ cười của đẹp đẽ, điều này khiến Tô Miểu một lần nữa nhớ đến Trì Ưng năm mười tám tuổi.

Mức độ quan tâm và chu đáo của anh... vượt xa so với các bạn cùng trang lứa.

Tô Miểu không còn gì để nói, thẳng thừng cầm lấy kem chống nắng, đặt lên tay và vỗ nhẹ lên khuôn mặt non nớt của Tiểu Xu.

Tiểu Xu nhìn Tô Miểu, sau đó nhìn Trì Ưng và nói: “Em muốn anh Thứ Ưng thoa cho em.”

Trì Ưng giọng ấm áp: “Để anh.”

Tô Miểu đành phải đưa kem chống nắng cho anh, anh bắt chước Tô Miểu, nhẹ nhàng vỗ kem chống nắng lên cánh tay mũm mĩm và nuột nà như củ sen của cô bé: “Bạn nhỏ khỏe thật đấy, uống thật nhiều sữa cho cao lớn nhé.”

“Vâng ạ, mỗi ngày đều phải uống sữa bò.”

Tô Miểu bất mãn nói: “Chị bảo em uống sữa, em lại chê tanh, sao anh ấy nói cái gì em cũng nghe thế.”

“Bởi vì anh ấy đẹp trai ạ.”

Tô Miểu bĩu môi: “Em còn nhỏ như vậy đã coi trọng vẻ bề ngoài rồi?”

Sau khi thoa kem chống nắng, Tô Miểu dẫn Tiểu Xu đến cổng soát vé, Trì Ưng giữ cô lại, xoa kem chống nắng vào lòng bàn tay cô, bôi lên chiếc cổ trắng nõn của cô, nhẹ nhàng xoa vào da cô ——

“Thoa xong cho bạn nhỏ rồi, đến lượt bạn gái nhé.”