Phục Ưng

Chương 127: Ngoại truyện Quý: Tần Hạnh phúc




Sau khi trở về từ núi Giá Cô, Quý Khiên bèn bắt đầu chọn nhà.

Người môi giới mà anh tìm còn rất tận tụy có trách nhiệm, đề cử cho bọn họ không ít nhà.

Ngoại trừ làm việc thì cặp đôi nhỏ phần lớn thời gian đều đi theo người môi giới đến từng phòng kinh doanh của các tòa nhà bất động sản để xem nhà.

Nhưng chọn tới chọn lui cũng không chọn được căn nào tốt.

Không phải là vị trí quá lệch thì chính là chất lượng không tốt, nếu không nữa thì là diện tích quá nhỏ.

Tần Tư Nguyên không phải là một người che giấu được cảm xúc, cho dù sau khi ở cùng Quý Khiên, cô đã cố gắng khống chế tính khí của mình nhưng chỉ cần cô nhướng mày, Quý Khiên sẽ có thể nhìn ra được là cô không hài lòng.

Cuối tuần, Tần Tư Nguyên hẹn Lư Tư Tu và Dương Y Y ra ngoài dạo phố.

Trong cửa hàng đồ ngọt socola, hai cô gái kéo Tần Tư Nguyên bắt đầu thuyết phục bạn bè.

“Thật đó, tớ thật sự nghĩ mãi mà không rõ, một người thông thấu như vậy sao lại chọn người bạn trai như thế?” Lư Tư Tư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà nói: “Điều kiện ấy… cũng không tính là quá kém, nhưng quả thật không bì được với gia đình cậu!”

Dương Y Y ngậm thìa, cũng gật đầu liên tục: “Còn không phải à, rõ ràng là có thể tìm được công tử nhà giàu môn đăng hộ đối, cậu cứ phải ở bên cậu ta.”

Tần Tư Nguyên không hề bị lay động, ăn miếng bánh socola: “Các cậu bớt ở đây đốt nhà đi, tớ và anh Khiên của tớ tình cảm rất tốt đấy.”

Dương Y Y và Lư Tư Tư liếc nhìn nhau một cái, Lư Tư Tư nói: “Tớ biết, vào năm cấp 3 là hai cậu đã dây dưa rồi, trước kia tớ cũng cảm thấy cậu ta rất đẹp trai.”

“Bây giờ anh ấy cũng rất đẹp trai.”

“Phải phải phải, nhưng đẹp trai thì có tác dụng gì chứ, mọi người đều là người trong xã hội rồi, không thể chỉ nhìn mặt giống như hồi cấp 3 được.”

“Tớ cũng đâu có nhìn mặt.” Tần Tư Nguyên cười nói: “Các phương diện của anh ấy đều hợp ý tớ, nhất là trong chuyện đó, tuyệt vời.”

“...”

Dương Y Y che tai: “Dân độc thân tụi tớ không nghe được mấy chuyện này đâu!”

Lư Tư Tư bất đắc dĩ nói: “Nếu cậu chỉ nhìn vào phương diện đó, vậy thì tớ không còn lời nào để nói nữa.”

“Ai chỉ nhìn vào phương diện đó chứ, các cậu đừng xem thường anh Khiên của tớ, bây giờ anh ấy là cầu thủ nổi tiếng rồi, tiền lương cũng rất cao.” Tần Tư Nguyên cầm thìa, khuấy sốt socola: “Tớ sẽ cùng anh ấy cố gắng, giành được một tương lai tốt đẹp cho bọn tớ.”

“Đối với những cô gái bình thường như tụi tớ mà nói, điều kiện của Quý Khiên thật sự không tệ, nhưng đối với cậu thì vẫn hơi kém, cậu đã quen với kiểu cuộc sống đó, cậu ta có cố gắng thế nào cũng không cho cậu được, xuất thân đã có giới hạn, cậu cũng không thể mãi mãi ở cùng cậu ta trong căn nhà nhỏ được.”

“Đúng đấy, hai cậu xem nhà đã hơn mấy tháng rồi mà vẫn chưa quyết định được, tớ cảm thấy có xem nữa thì cũng không xem ra được kiểu dáng gì.” Dương Y Y nói: “Đối với chất lượng cuộc sống, phải nói cậu là một người bắt bẻ, sao cậu có thể ở được trong nhà vừa đủ ở đó chứ.”

Tần Tư Nguyên nhún vai: “Không quan trọng.”

“Bây giờ cậu đang trong thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, đương nhiên là cảm thấy không quan trọng, nhưng chờ mấy năm nữa thì sao?”

“Cho tớ xin đi, tớ và anh Khiên cũng đã năm sáu năm, sắp bảy năm rồi, thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt của tụi tớ chưa từng kết thúc.”

Lư Tư Tư suy nghĩ một chút, trầm giọng nói: “Vậy tương lai có em bé thì sao? Dù sao cậu cũng có lúc làm mẹ mà.”

“Haiz, tớ và anh ấy đã nói rồi, tạm thời không sinh con, tụi tớ vẫn là trẻ con, còn chưa chơi chán đâu.”

“Vậy cậu xem Tô Miểu ở trong Lâm Giang Thiên Tỉ, cậu lại ở trong căn nhà như thế, tương lai cậu ấy tới nhà cậu chơi, cậu có ngại không?”

Lời này ngược lại có chút tác dụng, Tần Tư Nguyên im miệng không nói nữa.

Quả thật, cô có tính cách không chịu thua, cái gì cô cũng có thể chịu đựng được, duy chỉ không thể chịu được việc Tô Miểu hơn cô.

Mặc dù so sánh như vậy rất vô vị.

“Hừ, chuyện này có gì đâu.” Tần Tư Nguyên mạnh miệng: “Nếu như tớ ở không quen trong nhà nhỏ nữa thì tớ có thể về nhà anh trai tớ mà! Anh trai tớ nói, tớ mãi mãi là em gái của anh ấy.”

Lư Tư Tư nở nụ cười, biết trong lòng cô đã bắt đầu dao động, bèn không nói thêm nữa.



Thật ra đâu phải Tần Tư Nguyên không biết sự chênh lệch giữa cô và Quý Khiên, lúc học đại học, Quý Khiên nhượng bộ lui binh với cô không phải là vì sự chênh lệch của hai người quá xa à.

Tần Tư Nguyên cũng từng thử muốn từ bỏ anh, rút ra khỏi tình cảm này, thử tiếp xúc với nhiều chàng trai hơn.

Nhưng sự thật chứng minh, ngoại trừ người đó, cô đều không động lòng nổi với bất cứ ai

Quý Khiên từng nói, tương lai rất dài, cuộc sống cũng vụn vặt và tầm thường như lông gà dưới đất.

Nhưng Tần Tư Nguyên vẫn chẳng chùn bước mà chạy về phía anh, tiền không thể chống lại được sự vụn vặt này, nhưng cô tin… tình yêu có thể.

Giống như trước kia cô nói với Tô Miểu, thái độ với tình yêu của đàn ông và phụ nữ khác nhau một trời một vực, trên thế giới này có nhiều đàn ông vô tâm lắm, cô gần như cũng sắp không tin vào đàn ông nữa.

Tô Miểu phải may mắn đến nhường nào mới có thể gặp được Trì Ưng.

Tần Tư Nguyên cảm thấy mình cũng may mắn, bởi vì Quý Khiên là sự bất ngờ lớn nhất trong nhận thức của cô, người đàn ông này có thể mang đến cho cô cảm giác yên ổn tựa như “Những chiếc thuyền đi qua đều không phải thuyền đang mong đợi”.

Chạng vạng tối, Tần Tư Nguyên mang theo một hộp bánh kem socola nhỏ, quay về nhà.

“Anh Khiên, xem em mang gì cho anh này?”

Vừa về tới nhà, cô nhìn thấy căn phòng nhỏ hai mươi mét vuông bị dọn trống không rồi.

Căn phòng vốn dĩ bị cô nhét đầy đồ, lúc này quả thật giống như chiếc răng bị khoét rỗng vậy, chỉ còn lại một cái xác không, quần áo treo trong tủ cũng không cánh mà bay sạch, bao gồm cả đồ trang sức, tóc giả, còn có các loại đồ chơi của cô như móng tay giả.

Tần Tư Nguyên sợ ngây người, hộp bánh kem cũng rơi xuống đất.

Ngoài cửa khu nhà, Quý Khiên đang chỉ huy thợ dọn nhà, cẩn thận đừng để va đập, nhìn thấy cuộc gọi của Tần Tư Nguyên, anh đi đến bên cạnh vườn hoa nghe máy: “Cục cưng.”

Đầu bên kia điện thoại, Tần Tư Nguyên đang khóc um sùm, khàn giọng hô lớn: “Đồ lừa đảo! Lừa tiền lừa sắc! Anh đi thì đi, anh còn mang theo đồ của tôi đi luôn! Đây là kiểu người gì vậy… tôi đã báo cảnh sát rồi! Dù có là chân trời góc bể tôi cũng sẽ túm anh về!”

“...”

Quý Khiên cầm điện thoại ra xa một chút, đợi sau khi cô gái mắng đủ rồi thì anh mới nói: “Anh đang ở Lâm Giang Thiên Tỉ.”

Tần Tư Nguyên sửng sốt: “Hả?”

Quý Khiên kiên nhẫn giải thích: “Không có lừa tiền của em, càng không lừa sắc, lúc sáng anh đã gọi công ty dọn nhà, đưa tất cả mọi thứ đến căn nhà anh trai em chuẩn bị cho em rồi.”

“Dọn nhà?”

“Ban đầu đã nói là xách đồ vào ở, đồ đạc của em thật sự nhiều lắm, rất rất nhiều luôn.”

Quý Khiên dọn dẹp cả buổi sáng, dọn ra được mười cái túi lớn, cả quả thật bó tay, hoàn toàn không làm được, chỉ có thể gọi công ty dọn nhà.



Nửa tiếng sau, Tần Tư Nguyên vô cùng lo lắng xông tới Lâm Giang Thiên Tỉ.

Quý Khiên đã chỉ huy công nhân dọn hết đồ đạc vào cửa nhà, đang kiên nhẫn sắp xếp, ủi quần áo của cô xong rồi treo trong phòng để đồ.

“Anh Khiên, chuyện gì vậy?” Tần Tư Nguyên cực kỳ khó hiểu, nắm chặt lấy tay áo của người đàn ông: “Vì sao anh lại dọn đồ của em đến đây, có phải anh… có phải anh muốn rời xa em không?”

Quý Khiên thu xếp quần áo váy của Tần Tư Nguyên, bận rộn trong phòng để đồ: “Ba mặt tủ quần áo này là của em, một mặt tủ này là của anh, sau này chúng ta chia khu rõ ràng, đừng có vò quần áo của em rồi nhét vào trong đống đồ của anh lung tung nữa, em xem nó nhăn thành dạng gì rồi.”

Tần Tư Nguyên thấy anh thật sự phân chia váy của cô một cách tỉ mỉ, dựa theo phân loại trang phục đông hè mà treo vào phòng để đồ, mà áo vận động và áo lông của anh đều được bỏ vào trong tủ, còn có mấy đôi giày chơi bóng của anh cũng đã được sắp xếp xong.

“Chúng ta… sẽ chuyển đến đây sao?”

Quý Khiên hờ hững nói: “Anh trai em mua cho em căn nhà to thế này, không ở thì lãng phí lắm.”

“Nhưng mà… nhưng mà không phải anh không muốn chuyển vào đây sao?”

Quý Khiên quả thật không muốn chuyển vào, nhưng mấy tháng như thế, thật ra anh cũng đã suy nghĩ rõ ràng rồi, không có bất cứ chuyện nào quan trọng hơn việc Tần Tư Nguyên sống vui vẻ thoải mái.

Anh không thể vì bảo vệ chút lòng tự trọng đáng thương kia của mình mà để Tần Tư Nguyên sống khổ cực theo anh được, mặc dù anh đã dốc hết sức lực để cô sống tốt, nhưng cô vốn nên có được cuộc sống tốt hơn.

“Em gái Sủi Cảo, căn nhà này coi như là anh nợ anh trai em, sau này anh kiếm được tiền rồi sẽ trả cho cậu ta.”

Tần Tư Nguyên hiểu rõ ý của Quý Khiên, ôm lấy vòng eo mạnh mẽ của anh từ phía sau.

Lời khuyên giải của Lư Tư Tư và Dương Y Y vào chiều hôm nay vốn dĩ đã khiến trong lòng cô nghi ngờ…

Không biết tương lai mình có hối hận với sự lựa chọn của mình hay không.

Năm năm mười năm, có lẽ cô có thể kiên định không thay đổi, nhưng hai mươi năm ba mươi năm thì sao…

Hiện tại, chút lo nghĩ và không xác định ấy của Tần Tư Nguyên đã tan thành mây khói.

Cô biết lòng tự trọng của Quý Khiên mạnh thế nào, nhưng anh sẵn lòng vì cô mà buông xuống sự tự tôn, cô cảm động đến mức không biết nên nói gì cho phải: “Anh thật sự không để ý chuyện này sao?”

“Anh để ý.” Quý Khiên mím môi, giữ bờ vai cô, thẳng thắn mà nghiêm túc nói: “Trước kia anh từng từ chối em nhưng vẫn thích em. Nếu đã không thể xa nhau, một lần nữa ở bên nhau, anh nghĩ… anh nên kiên định hơn một chút.”

“Kiên định mà anh nói là…”

“Tất cả lấy sự vui vẻ của em gái Sủi Cảo làm điểm xuất phát cao nhất.”

Tần Tư Nguyên cười, nhảy lên người anh, hai chân câu lấy eo anh: “Em biết mà, anh Khiên của chúng ta là người đàn ông tốt nhất trên đời, không có giống như lời bọn họ nói đâu.”

Quý Khiên bị cô làm cho lùi lại hai bước, ôm lấy cô, dựa lưng vào ngăn tủ đựng mũ áo: “Thế nào, buổi chiều phàn nàn về anh với bạn em rồi à?”

“Hả, đâu có đâu có!” Tần Tư Nguyên nhanh chóng dừng đề tài này lại, nhảy xuống khỏi người anh: “Em và anh cùng nhau dọn dẹp, chờ sau khi chuẩn bị xong rồi, em muốn gọi Tô Miểu tới chơi!”

“Được!”



Hai người bận rộn hơn một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng sắp xếp toàn bộ đồ đạc của cô một cách thỏa đáng.

Quý Khiên quét dọn căn nhà sạch sẽ, không bỏ qua ngóc ngách nào trong nhà, không dính một hạt bụi, rõ ràng đã có cảm giác của nhà, ấm áp lại dễ chịu.

Không có thời gian nấu căn, bọn họ gọi đồ nướng bên ngoài, bày xong bữa ăn khuya ở bên cạnh sân thượng của Lâm Giang, đồng thời gọi Tô Miểu và Trì Ưng tới.

Trì Ưng mang theo một chai rượu vang đỏ từ bộ sưu tập tới, rất chủ động mà chào hỏi Quý Khiên, cùng anh đứng bên sân thượng nói chuyện.

Trì Ưng vẫn luôn là người đàn ông lịch sự chu đáo, cho dù Quý Khiên cảm thấy không phải người chung đường với anh ấy thì Trì Ưng cũng không để bầu không khí trở nên tẻ nhạt lúng túng, chủ động gợi chuyện, cùng anh nói về chuyện chơi bóng.

Tô Miểu đi theo Tần Tư Nguyên thăm nhà, luôn miệng khen ngợi: “Nhà mà anh trai cậu mua cho cậu còn lớn hơn nhà tụi tớ một chút, tầm nhìn tốt hơn.”

“Còn không phải à, anh tớ đã lựa chọn rất lâu mới chọn được căn này, chính là muốn lớn hơn, tốt hơn nhà cậu!”

“Phải phải phải! Tô Miểu biết tính trẻ con của cô gái này, tự động nhận thua: “Cậu chính là cái gì cũng tốt hơn tớ, công việc tốt, anh trai tốt, bạn trai tốt… tớ hâm mộ cậu muốn chết.”

“Hừ.”

Bốn người ở bên sân thượng hóng gió, ăn khuya, trò chuyện… bầu không khí hòa hợp, tựa như có chủ đề nói mãi không hết.

Mãi đến rạng sáng, Tô Miểu và Trì Ưng mới giúp đỡ dọn dẹp nhà cửa, sau đó tạm biệt.

Tần Tư Nguyên mặc áo choàng đứng một bên ban công, nhìn cảnh sông trơ trọi ở bờ đối diện, gió đêm ung dung, ánh sao lấp lánh, nửa đời trước của cô… chưa từng có khoảnh khắc nào hạnh phúc hơn giờ phút này.

Quý Khiên nhìn ra được cảm xúc trong lòng cô.

Bình thường Tần Tư Nguyên tùy tiện đến nỗi giống như không để ý gì cả, nhưng cô có sự tị nạnh của riêng mình.

Trong lòng cô luôn có sự âu sầu đối với Tô Miểu.

Tô Miểu là sự bấp bênh lớn nhất trong tuổi thanh xuân của cô, cho dù sau này làm hòa rồi, sự bấp bênh đó bị đè xuống nhưng lại chưa từng biến mất…

Mặc dù cứ so bì với cô ấy mãi cũng rất nhàm chán. Tô Miểu có xuất thân bết bát như vậy, cô đi so sánh với cô ấy thì thật sự là đủ ngây thơ.

Nhưng Tần Tư Nguyên chính là không nhịn được.

Sau đêm nay, cô có thể hoàn toàn buông được rồi, bởi vì cô có được hạnh phúc vững vàng hơn.

Quý Khiên đi tới, ôm lấy cô từ phía sau, cùng cô nhìn qua dòng sông mênh mông cuồn cuộn —

“Sủi Cảo, ở bên anh rồi, anh sẽ cho em thể diện.”

“Hửm?”

“Cố gắng hết khả năng của anh, vì em mà tranh giành vinh quang lớn nhất.”



Tần Tư Nguyên thật ra không để ý lời anh nói cho lắm.

Mãi đến ba năm sau, Quý Khiên giành được vô địch thế giới, đồng thời sau khi đi xuống khỏi sân khấu nhận thưởng, anh không chút do dự mà đeo huy chương vàng tượng trưng cho vinh quang cao nhất lên cổ cô, quỳ một chân xuống đất, cầu hôn cô.

Trong buổi cầu hôn Tô Miểu, Trì Ưng khiến cả thành phố nghe được.

Nhưng khoảnh khắc này, hạnh phúc của Tần Tư Nguyên… lại được cả thế giới chứng kiến.

Sự vinh quang cao nhất, Quý Khiên không hề giữ lại chút nào mà dâng tặng cho cô.

Đúng vậy, cô là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này.