Phục Ưng

Chương 103




Trì Ưng nhảy ra khỏi đường trượt, lúc xoay người đã trông thấy Tô Miểu từ phía xa xa.

Cô mặc bộ quần áo trượt tuyết trắng tinh, đeo mắt kinh phản quang màu đen, làn da càng thêm trắng nõ lạnh lẽo trong thế giới trắng xóa này, sắc môi hồng nhạt trơn bóng, mái tóc dài đen nhánh bị tuyết gió gào thét thổi bay tán loạn.

Cô đứng trên một tấm ván trượt tối màu, đang nhìn về phía sườn dốc trong bãi trượt, nóng lòng muốn thử.

Dáng vẻ trang bị đầy đủ của cô khiến Trì Ưng không nhịn được cong khóe môi.

Chỉ thấy cùi chõ và đầu gối của cô được bọc bốn cái mai rùa đen nhỏ, cái mông thì mang một cái mai rùa đen lớn. Nhìn thoáng qua, trông cô không giống đi trượt tuyết, ngược lại càng giống như đi khoe sự đáng yêu hơn.

Đáng yêu đến phạm quy.

Trì Ưng đi tới bên cạnh cô, giúp cô vén mái tóc dài lại thành một chùm rồi lấy sợi thun cột tóc màu hạt dẻ trên cổ tay cô, buộc mái tóc dài xõa tung của cô lại thành một cục trên đỉnh đầu.

"Thắt đuôi sam cho em hết một tiếng đồng hồ vậy mà em thả ra hết."

"Kéo da đầu đau lắm. Em chụp hình xong là tháo ra rồi, vẫn là để thoải mái tốt hơn."

"Nói chuyện xong với anh trai mưa của em rồi à?"

"Ơ? Sao anh biết?"

"Chuyện gì mà anh không biết."

Tô Miểu cầm ván trượt lên đánh anh một cái: "Cái gì mà anh trai mưa, khó nghe muốn chết."

Trì Ưng né tránh, khóe miệng môi nở một nụ cười đen tối vô lại, hỏi một vấn đề mà hầu như đàn ông trên toàn thế giới đều tò mò:

"Nếu như không có anh, em sẽ chọn Tần Tư Dương chứ?"

Tô Miểu nghiêng đầu nhìn anh một cái, anh cố làm ra vẻ thản nhiên, nhưng rõ ràng cũng rất để ý.

Đề tài này có chút mùi vị của sự chết chóc.

Nhưng Tô Miểu cũng chẳng thèm sợ anh, vô cùng thành thật trả lời: "Không biết."

Trì Ưng bực bội cười một tiếng, cúi đầu, mũi chân đạp văng một quả cầu tuyết trên mặt đất: "Nghe hình như... có chút tiếc nuối nhỉ?"

"Chính anh muốn hỏi vậy mà nhận được câu trả lời lại tức giận, đồ Trì Ưng ấu trĩ."

"Sao? Trong lòng em cũng có một phần thích cậu ta đúng không?"

"Trì Ưng, anh thử đứng trên lập trường của một cô gái nghĩ thử xem, cô gái đó có thể cự tuyệt một Tần Tư Dương biết đàn cổ cầm, biết nấu ăn ngon, nhà có quặng mỏ, cao ráo đẹp trai lại còn dịu dàng nữa chứ?"

Nghe được Tô Miểu khen người kia như vậy, Trì Ưng đúng là có chút ghen rồi: "Bây giờ em hối hận vẫn còn kịp."

"Ồ, vậy em đi đây."

Trì Ưng xách cổ áo sau lưng của cô gái, kéo cô trở lại giam trong ngực giống như bắt mèo vậy, lạnh lùng nói: "Anh không chịu nỗi bất kỳ sự phạm lỗi nào, vậy nên Tần gì đó Lộ gì đó, em giữ khoảng cách một chút."

"Anh lại uy hiếp người ta. Lần trước cũng không biết ai uống say, ôm em cầu xin đừng chia tay, da mặt thật dày, còn khóc nữa..."

Lần uống say đó... thật sự là thời khắc đen tối nhất trong đời Trì Ưng.

Gò má anh nhất thời đỏ lên. Anh cù cô gái nhỏ rồi cùng cô làm loạn cả lên, hai người ngã vào trong lớp tuyết xốp mềm…

"Không cho phép em nhắc lại."

"Anh còn thẹn quá thành giận hả..." Tô Miểu đẩy anh ra, "Đừng chậm trễ thời gian, em muốn trượt tuyết!"

Trì Ưng kéo cô lên: "Không phải em là không dám trượt sao? Sao tới rồi?"

"Bỗng nhiên không sợ nữa."

Tô Miểu nở một nụ cười trong veo, vỗ vỗ lên tấm ván trượt tuyết: "Em muốn học trò này, vậy thì về sau có thể cùng trượt với anh rồi."

Giống như lời năm đó anh nói với cô... Bọn họ phải như hình với bóng vậy, nương tựa lẫn nhau.

Dứt lời, cô gái đứng lên tấm ván, nóng lòng muốn lao xuống, không nghĩ tới Trì Ưng lại xách cổ áo sau lưng cô, kéo cô lại…

"Em là heo à, không muốn sống nữa."

"Ơ?"

Người đàn ông xách cô đến khu sườn dốc thoai thoải dành cho trẻ em, bãi trượt này thong thả bằng phẳng, phía dưới còn có lớp tuyết xốp, té thế nào cũng không sao.

"Em luyện ở chỗ này."

"Chuyện này..."

Tô Miểu nhìn những bạn nhỏ và người lớn động tác vụng về chung quanh đang nghiêng ngã trượt tuyết, hoàn toàn không ai có tư thế hiên ngang oai hùng trượt từ trên con dốc thẳng đứng xuống, còn xoay một vòng trên không trung như Trì Ưng khi nãy.

"Trượt ở chỗ này không ngầu gì hết."

Trì Ưng búng lên trán cô một cái: "Đến khi em ngã gãy xương toàn thân nằm trên cán, vậy thì ngầu rồi đấy."

Tô Miểu che đầu, thỏa hiệp nói: "Được thôi, vậy em thử một chút."

Trì Ưng cúi người kiểm tra độ bền của ván trượt, cột lại dây giày, và buộc thật chặt miếng bảo vệ đầu gối và bảo vệ mông lên người cô, sau đó đẩy cô sườn dốc…

"Đi."

Tuy nói chỗ này là bãi trượt dành cho người mới, nhưng đây là lần đầu tiên Tô Miểu trượt tuyết, vẫn có chút không nắm bắt được, quay đầu nhìn về Trì Ưng: "Anh thì sao?"

"Anh xem em trượt."

"Anh chỉ nhìn thôi, không bảo vệ em à?"

"Tiểu Ưng của anh cần ai bảo vệ chứ?"

Khóe môi Tô Miểu khẽ cong lên, cô đứng trên ván trượt lao xuống xuống.

Những khối băng trên đường trượt đúng là vô cùng trơn nhẵn, dường như không cảm giác được lực va chạm. Ban đầu, Tô Miểu còn có thể giữ thân thể thăng bằng, nhưng trượt đến một nửa lại cảm thấy luống cuống một cách kỳ lạ.

Mà một khi hoảng hốt thì rất dễ mắc lỗi, cô giương nanh múa vuốt, sợ hãi kêu lên ngã vào đống tuyết xốp mềm.

Sau lưng, Trì Ưng đứng trên ván trượt xuống, rồi làm một cú lượn xinh đẹp bên cạnh Tô Miểu khiến toàn bộ tuyết đều bắn lên mặt cô!

Cô lập tức phun ra mấy cái, nhổ hết tuyết trong miệng ra, cả giận nói: "Trì Ưng! Anh thể hiện gì chứ!"

Trì Ưng từ trên cao nhìn xuống cô:

"Lần đầu tiên mà trượt cũng không tệ lắm."

Trên người Tô Miểu trên hầu như toàn là đồ bảo hộ, cho nên ngược lại cũng té không đau, chỉ là té nằm trong đống tuyết có chút mất thể diện, phải biết xung quanh đều là những người bạn nhỏ đấy.

Cô lấy một nắm tuyết đập về phía người đàn ông trước mặt: "Anh thật phiền."

"Tự mình té rồi tức giận với anh à?" Trì Ưng bình tĩnh phủi tuyết dính trên cổ áo, mặt không đổi sắc nói, "Cô giáo Tô của chúng ta có hơi quá không nói phải trái nhỉ?"

"Anh đến cười nhạo em đó thôi."

Trì Ưng cúi người xoa đầu cô một cái: "Có cần anh kéo em dậy không?"

"Không cần!"

Tô Miểu đẩy tay anh ra, đứng lên một cách khó khăn nặng nhọc. Cô khẽ hừ một tiếng, "Em có thể học."

Trì Ưng làm mẫu cho cô động tác tiêu chuẩn khi đứng trên ván trượt tuyết: "Người hơi cúi để trọng tâm hạ thấp, hai cánh tay giang ngang, lúc chuyển hướng phải cố gắng hết sức giữ thân thể ở trạng thái tự nhiên nhất, không được ngã người về sau."

Tô Miểu nghiêm túc học tập, mỗi một động tác đều ghi tạc trong lòng. Sau khi trải qua một thời gian luyện tập và vô số lần té ngã, cô đã có thể thuận lợi trượt từ sườn dốc thoải xuống dưới một cách lưu loát.

Ở vòng trượt cuối cùng, cô dứt tháo đồ bảo hộ ra, đạp lên ván trượt xuống.

Trì Ưng sợ cô té thật bèn đợi ở cuối đường đón cô.

Tô Miểu đã cố gắng giảm tốc độ, nhưng cuối cùng vẫn xông thẳng vào lòng anh.

Hai người cùng nhau ngã vào trong lớp tuyết xốp mềm.

Cho dù không có đồ bảo hộ, cô cũng không té đau, bởi vì Trì Ưng đã làm đệm dưới người cô.

"Anh cản đường em làm gì?"

"Tư thế không đúng, anh đoán là em sẽ ngã nên đến trước đón em."

"Hừ, vậy mà anh còn nói gì mà té ngã nhiều lần mới học được cách trượt tuyết."

"Anh sợ em ngã nhiều quá lại trút giận lên người anh." Trì Ưng nằm trong tuyết, đưa tay nhéo cái mũi ửng đỏ vì nhiệt độ thấp của cô, "Bàn về không nói phải trái, Tiểu Ưng là đệ nhất thế giới."

Tô Miểu miễn cưỡng ngồi dậy, muốn kéo anh, không nghĩ tới lại bị người đàn ông này kéo ngã ngược lại vào trong tuyết.

Anh lật người hôn lên môi cô.

Tại nơi tuyết trắng đầy trời này chỉ có nụ hôn của hai bọn họ là nóng bỏng mà nồng nhiệt.

Tô Miểu cảm giác dường như mình đã biến thành một bông tuyết rơi vào giữa môi anh, tan chảy trên cánh môi mềm mại của anh.

Nếu như nhất định phải hình dung cảm giác khi hôn với Trì Ưng, Tô Miểu sẽ đưa ra câu trả lời chỉ với hai chữ — ngon miệng.

Giống như cắn vào một quả nho vậy, nước quả chua chua ngọt ngọt chảy ra từ thịt quả mềm mại lan tỏa khắp miệng, đến giọt cuối cùng cũng bị liếm sạch.

Cô cảm thấy mình có thể vĩnh viễn đắm chìm trong cái hôn không ngừng không nghỉ cùng với người đàn ông này, cùng anh quấn quýt dây dưa mãi đến khi địa lão thiên hoang.

Lúc nghỉ thở dốc, Tô Miểu liếm liếm môi dưới hơi sưng: "Sao bỗng nhiên anh lại làm vậy?"

"Có chút vui mừng, vừa rồi em để cho anh lại thấy được dáng vẻ của Tiểu Ưng khi mười bảy tuổi."

Tô Miểu nâng cái cằm sắc bén của người đàn ông lên, nghiêm túc nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh: "Em sẽ không sợ hãi nữa. Trì Ưng, bất kể anh có ưu tú đến đâu, em cũng sẽ đuổi kịp anh."

...

Tần Tư Nguyên tìm thấy Tần Tư Dương ở ban công lộ thiên của nhà nghỉ trong khu trượt tuyết.

Người đàn ông nghiêng người nhìn bãi trượt tuyết, ngọn núi tuyết trắng xóa phía xa xa làm nổi bật lên dung nhan anh tuấn của anh, đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc lá khói bay lượng lờ, trên người tỏa ra một loại cảm giác lạnh lẽo giống như băng tuyết trên đỉnh núi ngàn năm không tan vậy.

Cô rất ít khi thấy anh trai hút thuốc. Cho dù mấy năm trước khi công ty gặp vấn đề về huy động vốn, anh cũng chưa từng sa sút tinh thần như vậy.

Gió to sóng lớn đều đã trải qua, nhưng anh vẫn là đắm chìm trong đoạn tình cảm năm ấy, không thể tự thoát khỏi, ngày càng lún sâu...

Tần Tư Nguyên thở dài, đi ra cửa hàng mua một ly ca cao nóng, rồi đi tới cạnh Tần Tư Dương, hai tay chống lên lan can, đứng sát bên anh.

"Quý Khiên đâu?"

"Anh ấy đang một mình tìm tòi học hỏi cách trượt băng, em qua đây xem anh." Cô đưa ly ca cao nóng tới.

Tần Tư Dương nhận ly, mặt không cảm xúc uống một hớp nhỏ: "Anh có cái gì mà nhìn."

Tần Tư Nguyên xoa ngực, nở một nụ cười xấu xa nói: "Không biết sao mà vừa rồi em bỗng nhiên cảm thấy trái tim run lên một trận, giống như một loại tâm linh tương thông nào đó. Em đoán là người nào đó lại đau lòng rồi, hu hu hu."

Tần Tư Dương lạnh lùng liếc nhìn cô ấy một cái: "Không liên quan đến tâm linh cảm ứng, em bị vậy là bị sốc độ cao, lo mà hít oxi đi."

"Vậy anh có muốn em ôm anh một cái không?"

"Không cần."

Tần Tư Nguyên đứng lên lan can, đặt một tay lên bả vai rộng rãi của Tần Tư Dương, dịu dàng nói: "Anh, chúng ta cùng nhau ra đời, cùng nhau lớn lên. Bố mẹ ly hôn, sau đó thì không đoái hoài đến chúng ta nữa, chỉ có anh vẫn luôn trông nom em. Nếu như không có anh, có thể em đáng thương hơn cả Tô Miểu nữa."

"Tiền có thể giải quyết hơn phân nửa khó khăn trong đời người. Em sẽ không đáng thương hơn cô ấy."

"Được rồi được rồi, em biết, cậu ấy tâm can bảo bối của anh, dĩ nhiên anh thương cậu ấy nhiều hơn rồi."

Tần Tư Dương dựa vào lan can, nhàn nhạt nói: "Chẳng có gì đáng để phân bì hết, tình cảm anh đối với cô ấy và đối với em không giống nhau."

Tần Tư Nguyên vỗ vai anh: "Ý của em ở đây là chúng ta là anh em sinh đôi, cũng là anh em ruột, trên cái thế giới này không có ai thân mật hơn chúng ta. Em hy vọng anh có thể vui vẻ một chút, bởi vì anh không vui, em và anh tâm linh tương thông, em cũng sẽ không vui theo."

"Em có ý tưởng hay ho gì à?" Anh liếc cô một cái.

Tần Tư Nguyên suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: "Anh, một câu nói của anh thôi. Chỉ cần anh nói anh muốn có cậu ấy, em sẽ không từ bất cứ giá nào giúp anh đoạt cậu ấy lại..."

"Lòng người không phải món quà, cũng không phải đồ vật, càng không phải là thứ có thể dùng tiền để mua được."

"Em mặc kệ, thứ anh trai của em muốn, em nhất định phải giúp anh lấy cho bằng được. Vì anh, chuyện gì em cũng có thể làm, phá hủy, hãm hại, chơi xấu, dùng thủ đoạn... Em nhất định phải đoạt chị dâu của em lại!"

Tần Tư Nguyên nói với sự chắc chắn, "Dọc đường đi, em đã nghĩ ra kế hay rồi. Không phải những ngày làm việc Trì Ưng đều ở Bắc Kinh sao? Cơ hội của anh rất lớn đó. Chúng ta chỉ cần chế tạo thêm mấy cái hiểu lầm, với lại em thấy tình cảm của hai người bọn cũng không vững chắc lắm! Cứ phân phân hợp hợp mãi... Dù sao cũng chưa kết hôn, ai cũng có cơ hội tranh giành một lần, huống chi chúng ta còn có con át chủ bài là Tiểu Xu. Tô Miểu tuyệt đối sẽ không vứt bỏ con bé..."

"Tần Tư Nguyên!" Mặt Tần Tư Dương trầm xuống, "Đủ rồi, những lời này về sau đừng nhắc lại nữa, càng đừng nghĩ đến chuyện lợi dụng Tiểu Xu."

"Anh đấy! Ban đầu anh cũng nhường như vậy, cuối cùng mới phải nhường luôn cậu ấy đi! Nếu như khi ấy anh chịu tranh giành một chút thì cậu ấy giờ là chị dâu của em rồi!" Tần Tư Nguyên hận rèn sắt không thành thép, "Mấy năm Trì Ưng bỏ đi kia chính là cơ hội tốt nhất của anh. Nhưng con người anh sao lại ngang bướng như vậy, chỉ biết diễn cái tuồng thâm tình rồi ở bên cạnh bảo vệ gì đó. Bây giờ thì hay rồi, ở đây nhìn cô gái mình thích cùng người ta gắn bó keo sơn, anh có bản lãnh thì đừng đau lòng! Anh vừa đau lòng, trái tim của bà đây bị liên lụy, đau muốn chết đây này..."

Tần Tư Nguyên che ngực, mặt đầy vẻ đau đớn.

"Em xưng với ai là bà đây đấy..."

"Anh, cảm tình đều ích kỷ, thích thì theo đuổi, thì cướp, thì đoạt thôi!"

"Tần Tư Nguyên, thích một người có thể tùy ý làm bậy, nhưng yêu lại là sự nhẫn nại. Không sai, anh đúng là rất thích cô ấy, nhưng anh càng thương yêu các em gái của anh hơn. Anh không muốn sau này sẽ không có mặt mũi đi gặp Tiểu Xu, cũng không muốn để cho người ta chỉ trỏ em, nói em có một người anh trai không có đạo đức."

Những lời này đã hoàn toàn khiến Tần Tư Nguyên sụp đổ.

Cô khóc.

Đúng vậy, Tần Tư Dương vĩnh viễn là người anh trai tốt của cô.

Bàn tay kẹp điếu thuốc của Tần Tư Dương nhẹ nhàng đặt trên đôi vai đang nhẹ run rẩy của em gái, cùng cô ngắm nhìn ngọn núi tuyết trắng xóa phía xa xa: "Tư nguyên, sống thật tốt cuộc đời của mình, mỗi ngày đều phải thật vui vẻ. Em vui vẻ, anh cũng sẽ vui vẻ, biết tại sao không?"

Tần Tư Nguyên khóc thút thít nói: "Bởi vì chúng ta tâm linh tương thông."

"Không sai."

Cô không nhịn được xoay người, ôm chặt lấy anh trai, hôn một cái lên sườn mặt anh: "Anh, chúng ta là một thể, em cũng yêu anh, yêu anh hơn bất kỳ người nào, kể cả chính em."

...

Sau khi trở về từ núi Giá Cô, Tô Miểu định kỳ đi đến Trung tâm tư vấn tâm lý gặp bác sĩ Hứa tiến hành thôi miên chữa trị, cảm xúc đã ổn định rất nhiều.

Cô bắt đầu hòa nhập vào cuộc sống bình thường, tâm tính thả lỏng hơn bao giờ hết.

Sau khi kết thúc tiết ngữ văn, Thang Nguyệt tránh né tất cả mọi người, tìm được Tô Miểu ở phòng trà nước không người…

"Cô Tô, hai ngày trước, đám Chu Di Lộ lại..."

Cái ly trong tay Tô Miểu run lên một cái. Cô vội vàng hỏi: "Bọn chúng lại tới tìm em à?"

Thang Nguyệt hoảng sợ nhìn chung quanh một vòng, sau đó vén tay áo lên, trên cánh tay là dấu vết bị tàn thuốc làm bỏng rất rõ ràng, cô bé lại kéo cổ áo ra, Tô Miểu lại thấy trên cổ cô bé còn có vết móng tay cào. Cô giận đến nỗi mắt đều đỏ.

"Mấy đứa này... Mấy đứa này thật là vô cùng quá đáng!"

Thang Nguyệt cẩn thận nói: "Lúc ấy em đã chạy, theo lời cô nói, em đã chạy tới vườn hoa phía sau tòa nhà dạy học số ba gần nhất. Bởi vì em chạy nên bọn họ rất tức giận rất tức giận, dùng thuốc lá làm bỏng em."

Tô Miểu đau lòng vuốt ve tay cô bé, vội vàng lấy băng keo cá nhân từ trong túi xách ra.

Mặc dù... đã không có ích gì nữa rồi.

"Cô Tô, cô dẫn em tới nơi đó, nói nơi đó có camera, ngay trên cây. Nếu camera không bị hư, hẳn đã quay được tình hình ngày hôm đó."

"Đúng, nơi đó có camera!"

Lúc trước Tô Miểu đặc biệt lưu ý camera ở vườn hoa sau khu này, bởi vì có rất nhiều học sinh thích đến vườn cây xanh thấp thoáng phía sau trường hút thuốc. Trường học vì bắt những học sinh vi phạm nội quy này mà lắp đặt mấy cái camera mới trên cây, giám sát mọi phía của khu vườn này.

Bởi vì để bắt học sinh hút thuốc, nên trước mắt không mấy người biết trong vườn hoa này có camera.

"Lúc ấy, bọn họ tát em, còn đánh em nữa. Nếu như cái camera đó không bị hư, vậy... vậy chắc chắn sẽ quay lại được." Hô hấp của Thang Nguyệt dồn dập, lồng ngực phập phồng, "Nhưng em đã đến phòng giám sát hỏi rồi, bởi vì em là học sinh, giáo viên của phòng giám sát không cho em kiểm tra camera, nói là nhất định phải có giáo viên dẫn tới mới được."

"Cô giúp em."

Tô Miểu dắt Thang Nguyệt đi tới phòng giám sát.

Trong phòng giám sát có đặt vài cái máy tính để bàn, màn hình máy tính được phân thành các ô vuông nhỏ, trong ô các ô nhỏ là hình ảnh được thu lại ở các nơi trong trường, có sân tập, có ngã rẽ trong tòa nhà dạy học, còn có một bộ phận phòng học...

Chủ nhiệm Lưu, người phụ trách phòng giám sát cũng vừa hay đang ở đây. Hiện tại, ông ta cầm trong tay một túi cổ vịt Tuyệt Vị, dựa người trên cái ghế, hai chân bắt chéo đặt ở trên bàn, đang chơi trò giết thời gian trong điện thoại, thỉnh thoảng lại nhìn vào màn hình giám sát một cái.

Công việc này nhàm chán lại nhạt nhẽo, còn đặc biệt hại mắt. Đa số thời gian ông ta đều tránh nhìn vào màn hình giám sát, vậy nên đi làm cơ bản đều là thừa nước đục thả câu xem điện thoại di động.

"Chủ nhiệm Lưu, tôi là Tô Miểu, giáo viên dạy ngữ văn lớp mười một. Tôi muốn dẫn học sinh đến kiểm tra camera."

Chủ nhiệm Lưu đang chơi đến đoạn quyết định, có chút không nhịn được hỏi: "Kiểm tra camera gì?"

"Đoạn video camera thu lại vào buổi chiều hai ngày trước, đại khái là khoảng sáu giờ, địa điểm là ở dưới cây ngô đồng trong vườn hoa sau tòa nhà số ba. Lúc đó học sinh của tôi bị các học sinh khác ức hiếp bắt nạt dưới tán cây đó. Giờ chúng tôi muốn lấy video giám sát đó."

Đôi con ngươi vô thân sau tròng kính của chủ nhiệm Lưu quét tới, nhìn Thang Nguyệt bên cạnh Tô Miểu một chút, cau mày: "Cô là chủ nhiệm lớp sao?"

"Không phải, tôi là giáo viên bộ môn."

"Vậy không được, video giám sát không thể tùy tiện đưa ra ngoài, giáo viên chủ nhiệm phải báo cáo với phòng giáo vụ xử lý, sau đó phải xin phê duyệt từng nơi một rồi giao tài liệu đã đóng dấu và ký tên qua đây, tôi mới có thể đưa video cho hai người."

Tô Miểu biết rõ, video kiểu này thì sao trường học có thể phê duyệt thông qua. Bất cứ thứ gì có thể làm tổn hại đến danh tiếng của trường học, đều sẽ bị bóp chết từ trong trứng nước.

Tô Miểu từ bỏ nói: "Vậy cái video đó... Chúng tôi chỉ xem chút thôi, có thể chứ?"

"Không được, cho dù muốn kiểm tra video, cũng phải có giáo viên chủ nhiệm của vị bạn học này đích thân tới."

...

Đi ra từ phòng giám sát, trái tim Tô Miểu đã lạnh hơn phân nửa.

Thang Nguyệt khóc, không biết nên làm gì nữa.

Tô Miểu nhìn đối mắt tràn đầy mất mác và tuyệt vọng của cô bé, lục phủ ngũ tạng đều như thít chặt vào nhau.

Cô nắm lấy bả vai Thang Nguyệt, khích lệ nói: "Thang Nguyệt, chuyện này em làm rất tốt, em rất dũng cảm."

"Nhưng mà... Nhưng mà vẫn là không có ích lợi gì. Em không lấy được video làm chứng cớ, báo cảnh sát cũng không cách nào khiến cho bọn chúng bị trừng phạt."

Cô lấy khăn giấy giúp Thang Nguyệt lau sạch nước mắt: "Chuyện còn lại giao cho cô, cô nhất định sẽ giúp em, em cứ tin cô."

Thang Nguyệt gật đầu một cái: "Cô Tô, vậy em về lớp học đây."

"Đi đi."

Nhìn theo bóng lưng yếu đuối cô độc của cô bé, Tô Miểu biết, trừ mình ra, không người nào có thể giúp cô bé này.

Sau khi Thang Nguyệt rời đi, cô lập tức đi đến văn phòng và tìm được chủ nhiệm lớp của Thang Nguyệt là thầy Từ. Cô trần thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho thầy Từ một lần.

Bây giờ, mỗi lần thầy Từ thấy Tô Miểu... đều có chút sợ.

Mấy lần trước thấy cô bé trong trường, ông ta đều trốn đi. Mặc dù cũng không biết tại sao mình phải trốn, nhưng ông ta cứ sợ cô bé như vậy.

"Thầy Từ, chỉ có chủ nhiệm lớp mới có tư cách kiểm tra video giám sát. Thầy hãy giúp bạn học Thang Nguyệt đi."

"Cô Tô à." Thầy Từ bất đắc dĩ nói, "Cô phải hiểu chỗ khó xử của tôi."

"Tôi rất hiểu chứ, nhưng Thang Nguyệt là học sinh của thầy, thầy thật sự nhẫn tâm mặc kệ con bé sao?"

Thầy Từ lại dứt khoát mở miệng giảng đạo lý:

"Cô Tô, cô chỉ là giáo viên hợp đồng. Tương lai sau khi cô tốt nghiệp thạc sĩ còn có thể đến một trường học tốt hơn. Người có trình độ học vấn sáng lấp lánh, có kinh nghiệm dạy học, lại có luận văn chuyên ngành như cô, muốn vào Tư thục Gia Kỳ lương hàng năm đến mấy trăm ngàn cũng không thành vấn đề!"

"Nhưng tôi và cô không giống nhau. Tôi chỉ là cử nhân, hơn nữa còn tốt nghiệp từ một trường Sư phạm loại hai rất bình thường, vậy nên chỉ có thể ở lại Trung học số 1 Bắc Khê. Cô nói xem tôi phải làm thế nào đây? Tôi giúp cô lần này, không phải rõ ràng là đối đầu với trường học sao? Ta không thể tự hất đổ chén cơm của mình đâu."

Ông ta thành khẩn nói: "Người đều phải thử đổi một góc nhìn mà suy nghĩ, cô cũng nghĩ cho tôi một chút có được không?"

Tô Miểu mở miệng: "Mọi trách nhiệm về mặt pháp luật đều do tôi gánh vác, vậy được rồi chứ Thầy Từ?"

"Cô gánh vác thế nào. Bây giờ cô vẫn chỉ là một sinh viên sắp tốt nghiệp đơn thuần, không biết quy tắc vận hành cũng như quy tắc ngầm trong cái xã hội này. Không cần biết chuyện này cô có lý hay không, trường học muốn khai trừ cô, cô sẽ chẳng thể đến chỗ nào để nói phải trái cả."

Tô Miểu dừng một chút, rốt cuộc cũng không khuyên nữa.

Thầy Từ vì tương lai của mình nên không muốn nhúng tay vào chuyện này. Cô cũng không thể bắt buộc ông ta.

Ông ta nói đúng, lập trường của hai người bọn họ không giống nhau, với trình độ học vấn hiện tại, Tô Miểu có thể lập tức rời khỏi Trung học số 1 Bắc Khê, và tuyệt đối sẽ không thiếu cơ hội việc lại.

Chuyện này... chỉ có thể dựa hoàn toàn vào nội tâm. Cô không thể áp đặt quy chuẩn đạo đức của mình lên người khác.

"Thầy Từ, thầy có thể không giúp tôi, nhưng tôi sẽ không bỏ qua chuyện này. Tôi sẽ nghĩ biện pháp lấy được video giám sát."

Lúc cô rời khỏi văn phòng, thầy Từ bỗng nhiên gọi cô lại: "Thang, Thang Nguyệt, con bé bị thương rất nghiêm trọng sao?"

Tô Miểu quay đầu nhìn ông ta một cái: "Thầy gọi cô bé tới xem một chút chẳng phải là biết rồi à? Cần gì phải hỏi tôi."

"..."

"Thầy không có dám gọi con bé tới văn phòng, đúng chứ? Thân là một giáo viên nhân dân, thầy thậm chí còn không có dũng khí nhìn học sinh của mình một chút ư?"

*

Sau khi Tô Miểu rời đi, trong cái gạt tàn thuốc của thầy Từ lại có thêm mấy cái tàn thuốc.

Cuối cùng, vào lúc tan học, ông ta vẫn gọi Thang Nguyệt tới văn phòng.

Tay áo cô bé được vén lên, nhìn vết sẹo phỏng trên cánh tay cô bé, vết thương cũ thêm mới thương, thật là khiến người ta thấy mà giật mình.

Thầy Từ cau mày, hỏi: "Thang Nguyệt, những vết thương này đều do mấy đứa Chu Di Lộ làm ra sao?"

"Không không không." Thang Nguyệt không dám tín nhiệm thầy Từ, rất sợ ông ta sẽ gọi bọn Chu Di Lộ đến chất vấn, vội vàng chối, "Không phải bọn họ, xin thầy tuyệt đối đừng gọi bọn họ tới. Không có chuyện gì đâu ạ, là tự em vô tình bị thương thôi."

"Em đừng sợ, nếu như bọn chúng làm, thầy nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em. Nhất định sẽ phê bình bọn chúng thật nặng."

"Không phải! Không phải bọn họ!"

"Thang Nguyệt, em không phối hợp như vậy, thầy cũng không giúp được em đâu."

Gò má Thang Nguyệt căng lên đến đỏ bừng, toàn thân run rẩy, hướng ông ta hô lớn: "Thấy vốn không giúp được em!"

Mấy lời lớn tiếng trong lúc xúc động này, vừa nói xong cô bé đã hối hận đến nỗi gần như không dám nhìn vào mặt thầy Từ. Cô bé đưa tay áo lên lau nước mắt, xoay người chạy ra khỏi văn phòng.

Để lại Thầy Từ chán nản ngồi xuống ghế.

Trên bức tường phía đối diện có treo một lá cờ khen thưởng đỏ tươi…

Hối nhân bất quyện, ái sinh như tử*.

*Dạy dỗ miệt mài, yêu học sinh như con.

...

Buổi tối, Tô Miểu tắm xong, từ phòng tắm đầy ấp hơi nóng đi ra.

Trì Ưng ngồi trên thảm, một cái tay cầm nửa trái táo, một cái tay cầm máy tính Alienware xem báo cáo. Lúc này, máy vi tính đinh đinh vang lên hai tiếng: "Cục cưng ơi, có người kết bạn với em này."

"Ai thế?"

"Tên gì mà Nhất Phiến Băng Tâm."

"Em không biết."

"Vậy anh tự chơi."

"A, chớ đã." Tô Miểu đi tới, ngồi bên cạnh người đàn ông, xít lại gần nhìn màn hình, "Cái tên nghiêm túc như vậy, chắc không phải là thầy hướng dẫn của em chứ? Mau đồng ý đi."

Trì Ưng tắt tài liệu báo cáo, đồng ý kết bạn với [Nhất Phiến Băng Tâm].

Sau khi chấp nhận, [Nhất Phiến Băng Tâm] không nhiều lời mà lập tức gửi cho Tô Miểu một đoạn video. Mở video lên, thật bất ngờ đây chính là hình ảnh của camera ở vườn hoa phía sau tòa nhà thứ ba, Thang Nguyệt đang bị mấy học sinh đám Chu Di Lộ bắt nạt. Trong màn hình có nam sinh cũng có nữ sinh, đánh rất dữ dội, khiến người muốn tăng xông.

Nhất Phiến Băng Tâm: "Lưu đi rồi xóa WeChat của tôi."

Trái tim Tô Miểu nhảy lên thình thịch, vội vàng bế cái máy tính qua, trả lời: "Rất cảm ơn thầy, thầy thật sự đã giúp tôi một việc rất lớn. Cám ơn thầy!"

Nhất Phiến Băng Tâm: "Tôi không phải người điếc."

Nhất Phiến Băng Tâm: "Những tiếng khóc than yên lặng trong bóng tối kia, tôi cũng có thể nghe được."