Phúc Thê Doanh Môn

Phúc Thê Doanh Môn - Chương 52: Chương 52: Tâm Tư




Lý Mạn cầm gáo nước, múc nước trong lu, ngửa cổ uống một hớp nước mát lạnh lớn, đầu óc thanh tỉnh ít nhiều, tâm tình cũng bình tĩnh hơn.

"Nàng xem đây là rượu sao?" Lý Ngôn để gánh xuống, nhích lại gần nàng, cúi đầu, giọng nói trầm trầm vang bên tai nàng, Lý Mạn bị dọa giật mình, gáo nước trong tay thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Lý Ngôn đưa tay đón lấy gáo nước, đặt lên bệ bếp, nâng tay giam Lý Mạn vào giữa mình và bệ bếp, mắt nhìn chăm chú nhìn nàng.

"Huynh?" Cảm giác bức bách chợt kéo tới, Lý Mạn cảm thấy hô hấp căng thẳng, tâm tình khẩn trương trong chốc lát lại từ đáy lòng lan tràn.

Nhìn nàng mở đôi mắt to chớp chớp, vẻ mặt vô tội nhìn mình, thật sự rất đáng yêu.

Khóe môi Lý Ngôn nhếch lên, hiện lên nụ cười nhu hòa, lấy ra cái gì đó từ trong ngực, rồi nâng tay về phía Lý Mạn.

Lý Mạn sợ hãi rụt cổ lại, thì cảm thấy hắn lấy cái gì đó cắm lên tóc mình, nàng tò mò tính nâng tay lên sờ sờ, tay bị Lý Ngôn bắt được.



"Rất đẹp." Ánh mắt hắn nhu hòa ấm áp nhìn mặt nàng, trong mắt tràn đầy vui vẻ.



Lý Mạn cố sức rút tay về, hung hăng trừng mắt hắn, hắn đeo cho mình cái gì?

"Nhị ca." Lúc này, Tiểu Ngũ ở bên ngoài gọi.

Lý Mạn quýnh lên, khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ đỏ ửng, Lý Ngôn cúi đầu cười, chỉ vào tóc nàng, nhẹ nhàng nói, "Không được tháo xuống, phải nhớ mỗi ngày đều mang."

"Nhị ca, tam ca gọi huynh." Lúc này Tiểu Ngũ chạy vào, kéo Lý Ngôn ra ngoài.


"Chuyện gì?" Lý Ngôn nhàn nhạt hỏi một tiếng, thong thả đi ra ngoài, khi bước qua cửa, thì quay đầu chớp mắt nhìn Lý Mạn nở nụ cười.

Lý Mạn khó khăn lắm mới bình tĩnh lại, đột nhiên hắn lại cười khiến tâm tình nàng bất ổn, cuống quýt lấy thứ cài trên tóc xuống, thì ra là cây trâm bằng gỗ, chế tác rất tinh tế, hoa văn đơn giản nhưng mỗi hoa văn được khắc vô cùng nhẵn bóng, nhìn ra được rất dụng tâm.

——



Cơm tối, Lý Mạn nấu phở ăn, nàng rất thích ăn phở làm bằng tay*, nhưng tối nay chẳng có mùi vị gì, luôn cảm thấy có ánh mắt khác thường nhìn mình chằm chằm, khiến trong lòng hoảng sợ.

Bình thường khi mọi người ăn cơm, luôn rất náo nhiệt, nhất là Lý Thư, cho dù thức ăn ngon thế nào cũng không chặn nổi cái miệng của hắn, nhưng tối nay, lần đầu tiên, thậm chí một từ hắn cũng chưa từng lên tiếng, cắm đầu ăn xong thì đặt bát xuống đi ra.


Thật sự Lý Mạn rất phiền muộn, một bữa cơm thật khó khăn mới ăn xong, chờ mọi người đi ra, nàng dọn dẹp bát đũa, nhưng không nghĩ tới, khi đang làm việc, có một hơi thở xa lạ vây quanh, nàng sợ run lên, quay người lại, thấy Lý Mặc đang đứng cạnh mình.

"Ah ——" Lý Mạn vỗ vỗ ngực mình, thở ra một hơi thật dài nhẹ, còn tưởng là...

"Đừng sợ, là ta." Lý Mặc chán nản giải thích, vốn thấy nàng chiều nay ăn ít, lo lắng nàng ăn không no, lấy một gói táo đỏ mà trong nhà không nỡ ăn ra, muốn đưa nàng ăn vì sợ nàng đói, không nghĩ đến lại dọa nàng sợ, trong lòng hắn chán nản không thôi, nhưng dù nói gì nàng cũng không hiểu, muốn giải thích nhưng không biết giải thích làm sao, Lý Mặc quýnh lên, nhét đồ vào trong tay Lý Mạn, xoay người ra ngoài.

Này là? Lý Mạn mở bọc giấy, nhìn những trái táo đỏ, có chút không hiểu.

Bất ngờ bị hôn, lại nhận một cây trâm cài, và một gói táo đỏ...

Mọi chuyện đúng như nàng suy đoán sao?