Phúc Thê Doanh Môn

Phúc Thê Doanh Môn - Chương 40: Chương 40: Đều Biết​




Lý Họa đỏ mặt, muốn cãi lại mà không biết nói từ đâu.

Lý Ngôn nhếch môi cười, đẩy tay Lý Thư đang khoát lên vai mình, cười nói, "Đệ cho rằng ai cũng như đệ, mới mười ba tuổi mà mỗi ngày la hét đòi nương tử."

"Muốn có nương tử thì sao? Nếu đệ không hối thúc mỗi ngày, thì các huynh có thể có nương tử nhanh vậy sao?" Lý Thư ý vị thâm trường nhìn Lý Mặc, khi nào đại ca mới thông suốt? Huynh ấy đã hai mươi ba.

Nhìn bộ dáng chờ mong của các đệ đệ, Lý Mặc buồn bực bảo mọi người giải tán, huynh trưởng như cha, vậy mà bọn chúng quản hắn có muốn nương tử hay không như chuyện đương nhiên.

Nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ yếu ớt nhỏ bé, đôi mắt sợ hãi của Lý Mạn, Lý Mặc liền tàn nhẫn phá nát tâm tư kia, "Tam đệ, chờ một thời gian đi."

"Chờ đến khi nào?" Lý Thư không thể đợi mà hỏi.

Lý Mặc cũng rầu rỉ, "Ít nhất chờ nàng quen thuộc nơi này, tự nguyện..."

Hắn còn chưa dứt lời, Lý Thư liền hét rên, "Ô -- chờ nàng tự nguyện, thì đến ngày tháng năm nào?"





Lý Ngôn không bi quan như thế, chỉ khẽ cười nhẹ, "Đại ca không thử làm sao biết nàng không muốn?"


"Nhị ca." Lý Họa nghe vậy, trong lòng bỗng nóng nảy, "Ngay cả lời của chúng ta nàng còn nghe không hiểu, bây giờ nói những thứ này có quá sớm không?"

"Viên phòng, không cần nói nữa." Lý Thư bĩu môi, nói, "Nàng không hiểu, đại ca sẽ, à, dầu gì, ngoài nhị ca và ta, tứ đệ, đệ là người đọc sách, viên phòng trong sách không dạy sao? Không biết tam ca dạy đệ."

"Tam đệ." Lý Mặc quát bảo Lý Thư ngưng lại, càng nói càng bậy, "Tứ đệ nói rất đúng, về sau nàng cũng là nương tử chúng ta, chẳng qua vấn đề sớm hay muộn, lúc này cứ để nàng quen với cuộc sống ở đây đã, ít nhất, cũng phải chờ nàng hiểu được ngôn ngữ của chúng ta."

Lý Họa hấp tấp đồng ý, "Đại ca nói rất đúng."

"Đúng cái gì mà đúng." Lý Thư giận, trừng Lý Họa, "Tứ đệ, đệ đừng lôi ra nhiều chuyện như vậy, đệ cũng không suy nghĩ, năm nay đại ca đã bao nhiêu tuổi rồi? Con của người khác đều có thể làm việc, nhưng đại ca ngay cả nữ nhân đều chưa sờ qua, hơn nữa, mấy năm nay đại ca dễ dàng lắm sao? Đệ không hy vọng huynh ấy cùng nàng có thể viên phòng sớm một chút, có một nương tử biết quan tâm chăm sóc cho huynh ấy sao?"


Nhìn Lý Thư tràn đầy nghiêm túc với đôi mắt hồng hồng, Lý Họa muốn phản bác nhưng cổ họng như bị nghẹn, từ mười năm trước cha mẹ lần lượt qua đời, Lý gia rơi vào đường cùng, còn có Tiểu Ngũ chưa đầy tháng, đương nhiên chỉ có đại ca mười ba tuổi gắng gượng nuôi sống cả nhà.



Không dễ dàng gì, thực ra trong mắt Lý Họa, luôn ghi tạc trong lòng.

"Đại ca." Thực ra, hắn cũng muốn đại ca sớm tìm được một nữ nhân, thế nhưng...


"Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung." Lý Mặc không muốn vì chuyện này mà huynh đệ cãi nhau bất hòa, nói, "Tam đệ, còn nhớ nương lúc còn sống nói gì không?"

Lý Thư mắt liền đỏ, nghiêng đầu sang chỗ khác, lầu bầu nói, "Không phải là muốn chúng ta sau này yêu thương nương tử sao."

"Nhớ là tốt rồi." Lý Mặc vỗ vỗ vai Lý Thư, "Đại ca biết mấy năm nay ủy khuất đệ, nhưng nàng là nương tử chúng ta, ép buộc nàng, khiến nàng tủi thân, đệ có thể chịu được không?"


"Đệ?" Lý Thư nói không ra lời, hắn đương nhiên muốn nương tử mình vui vẻ.

"Đúng rồi, đệ đương nhiên không muốn, nương tử Nhị Thuận chẳng qua nói xấu nương tử vài câu, vậy mà đệ đã muốn đánh chết nàng ta, như thế sao đệ có thể ép buộc nương tử được phải không." Lý Mặc nói.

"Đại ca, đệ chỉ đau lòng cho huynh." Lý Thư u oán nhìn đại ca.

Lý Mặc hiện ra vẻ mặt vui vẻ, "Huynh đều biết, đừng lo lắng, trong lòng đại ca đều biết."