Phúc Thê Doanh Môn

Phúc Thê Doanh Môn - Chương 22: Chương 22: Không Đi




Hai tay Lý Mạn nâng má, cùng Lý Tiểu Ngũ ngồi trên bậc thang dưới máy hiên, hứng thú nhìn hai huynh đệ Lý Thư Lý Họa bán cá.

Nói là bán cá, thật ra, là Lý Thư vừa mới thét to, sau đó, đại nương tiểu tức phụ đại cô nương ở gần đây liền đi ra cửa, giống như đã hẹn nhau, chen chúc chạy vọt đến sạp bọn họ.

Vây quanh sạp, nhưng không loạn, những đại tiểu phụ nhân tự giác xếp hàng, người này xong đến người tiếp theo, thậm chí cả cá cũng không lựa, trực tiếp nói muốn mua bao nhiên cân, sau đó, Lý Thư phụ trách cân, Lý Họa lấy tiền.

Tất cả làm đâu vào đó, chưa đến một canh giờ, hai sọt chừng hơn trăm cân cá bị cướp mà hết.

Cướp cũng như không, vì vài tiểu tức phụ chưa mua được, bất đắc dĩ phải đến những người khác mua, nhìn dáng vẻ giống như rất tủi thân.

Lý Thư dọn sạp, Lý Họa đi đến chỗ bọn họ, “Chờ thấy sốt ruột không?"

Lý Mạn đứng dậy, lắc đầu.

Lý Tiểu Ngũ ôm lấy cánh tay Lý Họa, mong đợi hỏi, "Tứ ca, chúng ta có đi mua bánh bao không?"





"Ừ, sẽ đi." Lý Họa cưng chìu xoa xoa tóc Tiểu Ngũ, gật đầu trả lời, ánh mắt ôn hòa chậm rãi nhìn Lý Mạn.


Lý Mạn chống lại tầm mắt của hắn, mờ mịt nháy mắt hai cái, chỉ thấy hắn lấy túi tiền từ bên hông ra, đưa cho nàng, "Bên đó có cửa hàng may, nàng đi mua hai bộ quần áo."

Hửm? Mua quần áo cho mình? "Không cần, quần áo trên người này rất tốt rồi." Biết nhà này nghèo, đây là tiền bọn hắn vừa bán cá được.

Lý Họa kiên quyết đem toàn bộ một lượng bạc vừa bán cá có được nhét vào tay nàng, vì là tiền lẻ, vừa nặng vừa đầy trong túi tiền.

"Đi thôi." Lý Họa nhìn nàng thật sâu một cái, sau đó nắm tay Lý Tiểu Ngủ, xoay người đến bên Lý Thư.

Tối hôm qua Đại ca cố ý nói với hắn, cô nàng này đã trốn một lần, tất nhiên lòng nàng không muốn ở lại Lý gia, nhưng nếu ở sông Thần Nữ, nàng sẽ trốn không thoát, nhưng đến nơi này thì khác, tuy một lượng bạc không nhiều lắm, nhưng cũng đủ nàng mướn chiếc xe ngựa rời khỏi nơi này, sáng sớm nhị ca đã chuẩn bị phần lương khô dành cho bốn người, cũng đủ cho nàng ăn một ngày.


Nhưng, mong nàng rời khỏi đây thì cuộc sống sau này sẽ tốt!



Lý Mạn sững sờ đứng tại chỗ, mở túi tiền, hoa mắt nhìn tiền đồng bên trong, tiền cổ đại nàng không hiểu lắm.

"Một đồng tiền được tính bao nhiêu vậy?" Nàng lấy ra một đồng tiền, mờ mịt lại nhét túi tiền vào, xoay người chạy đến chỗ Lý Họa.


"Cho huynh, ta không muốn." Chạy đến, Lý Mạn lấy túi tiền ném vào tay Lý Họa, nàng ngay cả tiền cũng không biết trị giá bao nhiêu, mua gì mà mua?

Lý Họa hơi sửng sốt, mắt ấm áp nhìn Lý Mạn, dần dần trở nên nóng rực, "Nàng?" Không đi sao?

"Ta không muốn, quần áo trên người ta rất tốt." Lý Mạn thật tâm nói.


Lý Thư dọn xong, mặc áo ngoài vào, nghe hai người nói, biết xảy ra chuyện gì, nói, "Tứ đệ, đệ sao để nàng đi mua một mình? Nàng nói người khác nghe cũng không hiểu, đi, trước tiên để xe ở đây, chúng ta cùng đi xem."

Nói huyên thuyên một hồi, nói còn rất nhanh, Lý Mạn trừ nghe được Tứ đệ, còn lại đều nghe không hiểu, nghĩ là hắn nói chuyện với Lý Họa, không liên quan đến mình, vậy mà, Lý Họa nghe xong, cười nói với nàng, "Đi thôi, trước tiên mua quần áo cho nàng."

Lại mua quần áo? Lý Mạn hơi ngạc nhiên.

Ánh mắt Lý Họa dịu dàng, cánh tay dài duỗi ra, tìm tay nàng, nắm thật chặc trong lòng bàn tay, "Đi theo ta."