Tiết Đài Ân nhìn thoáng qua Luật Hạo Thiên, hai mắt không khỏi mở to.
Luật Hạo Thiên cũng nhìn Tiết Đài Ân, sau một lúc lâu bỗng nhiên núp phía sau San San:” San San, vì sao che em nhìn anh như vậy, anh sợ……”
San San liền đối Tiết Đài Ân nói:” Cha, cha đừng nhìn người ta chằm chằm như vậy, Đằng Hải ah ấy vài ngày trước bị tai nạn, hiện tại mất trí nhớ, cha trước kia gặp qua anh ấy sao?”
Tiết Đài Ân nhìn Luật Hạo Thiên, thần sắc khôi phục bình thường:” Không có, chỉ là cảm thấy cậu ấy rất giống một người. Chắc là ta bị hoa mắt.”
San San gật đầu, không để ý.
” Cha, con muốn hỏi một chút chuyện vụ án năm đó…… Tối hôm đó cha rốt cuộc vì sao đi ra ngoài? Người gọi điện thoại cho cha là ai?
Tiết Đài Ân nhíu mày nói:” San San, chuyện quá khứ, không cần hỏi lại được không?”
” Không được.” San San trong mắt chứa nước mắt:” Cha, cha vì sao không cho con lật lại vụ án? Con chỉ muốn cha mau ra tù, để cho con chiếu cố người nửa đời sau, chẳng lẽ không được?”
” San San, vụ án này liên quan đến rất nhiều người, chúng ta chỉ là người dân bình thường, cha hi vọng con bình an là tốt rồi.”
“Cha, cha rốt cuộc có chuyện gì gạt con?” San San sắc mặt ngưng trọng:” Gặp chuyện không may kia, có phải Nghiêm Dĩ Chính gọi điện thoại cho cha? Con ở thư phòng của Nghiêm Dĩ Chính ttìm được một tờ giấy, trên đó có viết tên của con, còn có tên của một người Tố Tâm, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Tiết Đài Ân kinh ngạc:” Con đến Nghiêm gia? Đứa ngốc này! Không phải không cho con nhúng tay vào vụ án này sao? Con như thế nào không nghe lời như vậy!”
“Cha! Con không phải đứa trẻ, con tin mình có thể làm tốt, vì sao cha không chịu tin con?”
” Ta không phải không tin con, chuyện này rất nguy hiểm, con nhanh dừng lại đi!”
” Con không cảm thấy có gì nguy hiểm!” San San đứng lên nói:” Dù sao vụ án này con nhất định phải tra ra, cha cứ yên tâm ở đây chờ con cứu cha ra ngoài!”
Nói xong cô nắm lấy tay luật hạo Thiên ra ngoài, bước ra ngoài.
……
” Tức chết đi được!” San San ngồi ở ven đường, đá viên đá bên cạnh.
Vốn dĩ hôm nay cô rất vui, bởi vì hai người quan trọng nhất với cô gặp nhau, vốn là trường hợp ấm áp, kết quả lại rối tinh rối mù.
” Đừng tức giận.” Luật Hạo Thiên vỗ vỗ vai cô:” Nữ nhân tức giận trên mặt sẽ có nếp nhăn.”
” Anh mới có nếp nhăn.” San San buồn bực liếc anh.
” Đối thân thể cũng không tốt.” Anh lời nói ôn nhu làm cho cô bỗng nhiên kinh ngạc, nhớ tới đứa nhỏ trong bụng…… Đúng vậy, tức giận đối với thai nhi ảnh hưởng không tốt, ừ, lạc quan, mình phải bảo trì lạc quan!
” Được rồi, chúng ta về bệnh viện!” Cô đứng lên, khoát cánh tay hắn.
” Không, anh muốn về nhà.”
” Về nhà? Không được, bác sĩ nói anh còn phải quan sát vài ngày.”
” Anh rất tốt, một chút cũng không sao.” Anh sịu mặt nói:” Anh không thích ở bệnh viện, anh chán ghét cái mùi thuốc kia!”
” Nhưng……”
” Không nhưng gì cả, chúng ta về nhà đi!”
——————————————————
Đi vào nhà Luật Hạo Thiên, đây là lần đầu tiên San San đến nhà anh, hay là cô yêu cầu Dương Đình đánh cho mình một cái chìa khóa.
Căn nhà rất lớn, rất trống trải.
Nhà của anh đồ vật rất ít, trong phòng rất sạch sẽ, không có rác lẻ tẻ gì đó, sạch sẽ giống như một căn phòng mẫu.
Nghe nói, nếu một người trong phòng rất ít đồ vật, như vậy người này trong lòng có nhiều chuyện rất loạn.
” Anh còn nhớ nơi này sao?” Cô hỏi,” Đây là nơi anh từng ở, anh có ấn tượng hay không?”
Anh lắc đầu:” Không nhớ rõ.”
” Chúng ta tạm thời ở nơi này trước, chờ một nơi tốt hơn, chúng ta sẽ chuyển đi.”
” Vì sao lại chuyển đi? Nơi này không phải rất tốt sao?”
Cô đỏ mặt:” Không được……”
Tiếp qua mấy tháng, bụng của cô sẽ lớn lên, đến lúc đó nói cũng sẽ không rõ.
” San San, em không cần đi, chúng ta sẽ ở nơi này.” Anh bỗng nhiên ôm lấy cô,” Chúng ta kết hôn đi! Như vậy chúng ta vĩnh viễn ở cùng nhau.”
Thân thể San San thoáng cứng đờ, nước mắt chảy xuống.
Không có nghi thức long trọng, không có ngôn ngữ lãng mạn, anh vẫn thản nhiên như thường cầu hôn cô. Nhưng cô lại cảm thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc không kìm long được mà khóc.
Thật lâu sau, cô nói:” Được, chờ em làm chuyện của cha làm sang tỏ, chúng ta sẽ kết hôn.”
” Không cần, chúng ta hiện tại liền kết hôn.” Anh cố chấp như một đứa trẻ.
“…… Đằng Hải, có chuyện em muốn nói với anh.”
” Em nói đi.”
” Kỳ thật em đã mang thai con của anh.” Cô đem tay anh đặt trên bụng mình.
” Đã nửa tháng, anh muốn đứa bé này không?”
Trên mặt hiện lên thần sắc vui mừng:” Đương nhiên.”
Cô nở nụ cười, nằm ở trong long anh:” Được rồi, mọi chuyện đều nghe theo anh.”
” Chúng ta ngày mai đến giáo đường, chỉ có hai người chúng ta.” Nhưng em muốn nói cho cha biết……”
Lời của cô chưa nói xong, bởi vì bị môi ấm áp của anh che lại.
” Ân……” Lâm vào một mảnh ngọt ngào mê muội, thân thể của cô nhuyễn ra.
” Được rồi, chúng ta ngày mai đến giáo đường……”
Cô thỏa hiệp, đối mặt với Đằng Hải như vậy, cô không có cách nào kiên trì nguyên tắc của mình.