Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Ta

Chương 40: Gặp cô thực xui xẻo




Không biết qua bao lâu, San San chậm rãi mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt đang gần trước mắt!

Cô sợ tới mức một tiếng thét lên kinh hãi, người nọ cũng sợ tới mức nhảy dựng lên:”Cô gặp quỷ à?”

San San dần dần khôi phục tỉnh lại, thấy rõ đây là một người nam nhân tuổi còn trẻ, tóc ngắn củn, coi như là hời hợt, cái mũi cao cao, ánh mắt thâm thúy.

Cô bỗng nhiên cảm thấy nam nhân này hình như đã gặp qua, nhưng như thế nào cũng nhớ nổi.

Nam nhân kia đánh giá cô, trong miệng khinh thường hỏi:” Cô té xỉu ở trên đường, còn té xỉu ở trước xe của tôi, cô không phải là tống tiền tôi chứ?”

San San nghe khẩu khí nói chuyện của người này, rốt cục cũng nhớ tới đến hắn là ai.

Ngơ ngác nhìn đầu của hắn:” Anh….. Đầu anh nhuộm đen?”

” Đúng vậy…… Cha tôi không thích tôi nhuộm tóc……” Hắn nói xong bỗng nhiên nghi hoặc nói:” Cô quen tôi sao?”

Hắn so với cô còn quên nhanh hơn.

Cô cười cười:” Tôi biết anh, là Lâm gia đại thiếu gia.”

Lần trước đụng phải cô, làm hại cô ở trong bệnh viện nằm một tuần, sau lại ở trong bệnh viện, nghe được Luật Hạo Thiên gọi hắn là đại thiếu gia, vì thế cô biết, hắn chính là anh trai của Lâm Tư Tư.

Không nghĩ tới oan gia ngõ hẹp, trốn thoát được cẩu nam nữ kia hành hạ, cuối cùng vẫn gặp tên họ Lâm này.

” Tôi…… Cám ơn anh đã cứu tôi, tôi phải đi.” Cô dứt lời đứng dậy, cả người đều đau muốn chết, nhưng cô phải đi.

” Đợi chút!” Hắn bắt lấy tay cô, trừng mắt nhìn, kêu lên:” A, tôi nhớ ra rồi, cô chính là tình nhân của Luật Hạo Thiên?”

” Tôi không phải!” Tiết San San giận dữ.

” Được, cô không phải, cô không phải được chưa!” Hắn vội hỏi:” Cô như thế nào lại trở thành bộ dáng như vậy? Bị cướp? Ách…… Xem cô quần áo không chỉnh, chẳng lẽ là hết tiền nên cướp sắc? A…… Rất đáng thương?”

San San đánh sụp ý tưởng của hắn:” Không phải như anh tưởng như vậy, anh đừng nói bậy……”

Đẩy hắn đi ra ngoài, nhưng mới vừa đi vài bước liền té ngã trên mặt đất. Cô thực sự không đi được, làm sao bây giờ……

Cái tên Lâm đại thiếu gia kia do dự một chút, tiến lên đỡ lấy cô:” Cô xem cô kìa, như vậy còn muốn đi? Ai, gặp gỡ cô thật sự là xui xẻo…… Quên đi, cô mau thay quần áo, tôi đưa cô đến bệnh viện, bộ dáng này của cô sợ người khác sẽ tưởng tôi làm gì cô!”

” Không!” Cô cả kinh nói:” Tôi không đi…… Tôi không đi bệnh viện!”

” Vì sao? Yên tâm, đó là bệnh viện của Lâm gia chúng tôi, tôi tìm cho cô một phòng thoải mái.”

” Tôi không đi……”

Cô bướng bỉnh ngồi dưới đất không chịu đứng lên, liều mạng lắc đầu, bởi vì nhà họ đều ở trong bệnh viện, cô càng không thể đi!

” Ai……” Hắn đau đầu người con gái mạc danh kì hiệu này. ( ý là không quen biết)

” Vậy được rồi, tôi gọi điện thoại bảo bác sĩ riêng của tôi tới đây.”

Hắn nói chuyện điện thoại xong, đi tới tử quần áo, klấy ra một chiếc áo sơmi cùng quần bò.

” Nơi này không có quần áo của nữ nhân, cô chịu khó một chút đi!” Hắn cầm quần áo còn đang trong long cô, sau đó đi ra ngoài.

Tiết San san bây giờ mới đánh giá căn phòng này, bài trí trang hoàng, nhìn thấy là biết đây là nơi ở cao cấp, nhưng làm cho cô bất ngờ là, này ở trên tường treo rất nhiều bức tranh,, góc tường cũng thật nhiều bức tranh, còn có vệt sáng cùng giấy, ở trong hóc, bên cạnh sấp giấy kia, còn có một cây đàn ghita cũ.

Nếu không biết hắn là đại thiếu gia Lâm thị, cô nhất định sẽ nghĩ hắn là một họa sĩ, một thanh niên độc lập hành nghề nghệ thuật. Cô bắt đầu cảm thấy đại thiếu gia này tò mò…..

Thay quần áo xong, cô tùy tay nhặt lên một bức vẽ, trên đó vẽ một tòa nhà, cô không am hiểu hội họa, nhưng thoạt nhìn rất giống thật. Phía dưới bức vẽ có đề hai chữ kép LX, bên cạnh còn chữ viết rồng bay phượng múa, cô thật lâu mới thấy rõ, là hai chữ Lâm Tường.

Lại lật xem, phát hiện trên mỗi bức đều có hai chữ kép kia hoặc từ hán kia.

Lâm Tường, chắc là tên của hắn? Không nghĩ tới xuất thân từ quý tộc như hán lại có tên phiêu dậtn như vậy, so sánh với, Luật Hạo Thiên, càng giống với cái tên của đại thiếu gia.

Cô cười khổ, giống như không thoát khỏi được hình ảnh của ác ma kia? Mỗi lần nhìn thấy người khác lại không kìm lòng nhớ tới anh

Nhìn đến đàn ghita kia, cầm lên, tâm phiền ý liền đánh một bài……