Phúc Hắc Tổng Tài, Đừng Ăn Ta

Chương 25: Phát hiện ra ác ma




Lúc Tiết San San hoảng sợ tỉnh lại, thấy chân mình bị cột cao, cánh tay cũng dùng vải trắng băng lại giống như xác ướp.

” Đã xảy ra chuyện gì?” Cô mờ mịt nhìn chung quanh một mảnh màu trắng.

Bỗng nhiên một thanh âm đánh ngáp:”Cô tỉnh rồi à? A…… Tưởng cô đã chết……”

” Anh…… Là ai?”

San San trống rỗng nhìn nam nhân tóc đỏ, trí nhớ liền trở về trong đầu:” Ngô…… Là cậu ……”

” Uy! Cô thực không lễ phép! Nếu không tôi đem cô tới bệnh viện, cô nói không chừng sẽ chết ở trên đường, ngay cả lời cảm tạ cũng không có sao?”

Người nam nhân tóc đỏ tực hồ bộ dáng rất tức giận.

” Thực xin lỗi…… Cám ơn.”

“Cái gì, thực lộn xộn……” Hắn nhíu mày:” Được rồi được rồi, cô đã tỉnh, tôi phải nhanh về nhà.”

Hắn đi được vài bước, bỗng nhiên quay lại:” Đúng rồi, đây là đồ cô làm rớt?” Nói xong lấy ra cúc áo hoa mai kia:” Này…… Nghe nói chiếc cúc áo này là của một lão sư có tiếng làm ra trước mất, trên thế giới này cũng chỉ còn vài cái, rất quý hiếm, cô như thế nào lại có được?”

Cô sửng sốt, nói quanh co nói:” Tôi…… Tôi nhặt được.”

“Nhặt?” Hắn kinh ngạc nói:” Nguyên lai là như vậy a……”

San San một trận kinh ngạc, hắn ta biết chủ nhân của chiếc cúc này sao?

Hắn vẻ mặt thất vọng:”Vậy thì nhất định là hắn ta không cẩn thận làm rớt…… Còn tưởng rằng hắn vòng vo, bắt đầu đối nữ nhân có hứng thú, nguyên lai không phải ……”

Cô giật mình ngẩng đầu:” Anh ta…… Là ai?”

” Ai?” Hắn sửng sốt một chút:” Cô nói chủ nhân của chiếc cúc này?”

Cô gật gật đầu, khẩn trương nhìn hắn.

” Nga, hắn a……”

Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, đi vào một người.

Nham nhân tóc đỏ xoay người hướng người nọ chào hỏi:” Nga, anh tới rồi à, vậy nơi này giao cho anh, trăm ngàn đừng nói cho lão già kia biết tôi gặp chuyện này!”

San San ngây dại, nhìn vào người kia, đúng là Luật Hạo Thiên.

Thoạt nhìn bọn họ giống như đã quen biết…… Đây là có chuyện gì?

Luật Hạo Thiên nhìn cô một cái, quay đầu lại nói với nam nhân kia:” Đại thiếu gia, nơi này giao cho tôi xử lý, cậu cứ đi gặp lão gia, tốt nhất nên đổi quần áo, sẽ nhuộm tóc trở lại rồi về.”

“Anh dựa vài cái gì mà quản tôi?” Cái tên bị là Đại thiếu gia lập tức nổi trận lôi đình:”Chuyện của anh à, chẳng lẽ ngay cả tôi mặc quần áo gì , làm kiểu tóc gì anh cũng quản sao?”

” Đại thiếu gia, lão gia thân thể không tốt, cậu vẫn nên nghe lời ông ấy.” Luật Hạo Thiên không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.

“Hừ!” Lâm đại thiếu gia hung hăng trừng mắt nhìn anh, đem cúc áo đặt ở trên tay hắn:” Đây là của anh? Anh nhận lấy!”

Tiết San San cả người chấn động, ngơ ngác nhìn Luật Hạo Thiên khuôn mặt vẫn bình tĩnh.

Lâm đại thiếu gia đã rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại có hai người bọn họ.

Cô theo bản năng thân thể co lại, nhưng một chân bị treo lên, không thể động đậy.

Anh cúi đầu nhìn cúc áo trong tay, Cô hoảng sợ nhìn anh.

Trong phòng yên tĩnh lạ thường……

Thật lâu sau, tiếng bước chân của anh vang lên, từng bước một, tới gần giường bệnh.

” Đứng…… Đứng lại……” Cô run run kêu lên:” Không cần lại đây, không cần……”

Nắm lên cái gối hướng anh ném đến, lại bị anh chụp lại được, thản nhiên nói:” Tôi tìm thật lâu, nguyên lai ở cô nơi này.”

Những lời này, làm cho lòng của cô hoàn toàn chìm vào đáy cốc.

” Thật là anh?”