” Ai với anh giận dỗi!” San San căm tức bỏ tay hắn ra.
Phi thường tự nhiên, Luật Hạo Thiên bước lên một bước, nắm lấy tay của cô:” Thực xin lỗi, tôi muốn mang học sinh của mình về lớp học.”
Hắn lạnh như băng hướng Giang Hằng Vũ bỏ xuống một câu, sau đó lôi kéo San San hướng phía trước đi đến.
” Chờ…… Chờ một chút……” San San nhíu mày, giày của mình cô còn chưa có mang, chân trần cứ như vậy đứng trên nèn đá cẩm thạch lạnh lẽo, chân vốn đã thũng đau vạn phần còn muốn đuổi kịp hắn nhanh như vậy bộ pháp thật đúng là khó xử cô!
Giang Hằng Vũ bỗng nhiên ở phía sau hô:”Lão sư, đừng trách tôi không nói cho chú biết, chân của cô ấy bị thương, tại thời điểm như thế này, làm thân sĩ, chú biết hẳn là nên làm như thế nào?”
” Không cần cậu nhắc nhở.” Luật Hạo Thiên lạnh lạnh nhạt nói, cúi đầu nhìn chân của San San, bỗng nhiên cúi gập thắt lưng.
Thấy anh muốn ôm mình, San San liền lên tiếng:” Không…… Tôi có thể tự đi được……”
” Câm miệng!”
Anh thấp giọng quát, thanh âm kia lãnh khốc đến cực điểm. Sợ tới mức làm cô cả người cứng đờ, cúi đầu nhìn đến cặp mắt lạnh như băng kia, ánh mắt như vậy, làm cho cô không rét mà run.
Vì sao……Vì sao dung ánh mắt như vậy nhìn cô? Cô làm sai cái gì sao? (Lady: Anh ấy ghen đấy chị!!! )
Ánh mắt nhìn nhau, thời gian ở trong này đình chỉ.
Chợt nghe một tiếng gọi to:”Nha! Anh Hạo Thiên, anh sao lại ở chỗ này?”
Luật Hạo Thiên đứng thẳng, tay nhưng không có buông ra. Chậm rãi nhìn Lâm Tư Tư đang đi tới, mỉm cười nói:” Tư Tư, em tìm anh?”
” Đúng vậy!” Lâm Tư tư gắt giọng:” Người ta nghe nói tiết khóa hôm nay anh đến giảng, nhưng vào trong phòng lại không thấy anh.”
Cô ta nói xong, ánh mắt nhìn xuống, dừng ở chỗ anh đang nắm chặt tay của San San. San San thấy thế liền muốn bỏ ra, nhưng tay của Luật Hạo Thiên lại giống kìm sắt chặt chẽ khóa trụ tay của cô, một chút cũng không thể động đậy.
” Luật tiên sinh……” Cô gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, thậm chí dùng tay kia cậy tay anh ra.
Vậy mà anh vẫn không chút sứt mẻ, còn thảnh thơi nhìn Lâm Tư Tư, chậm rãi nói:”Vậy à, tốt, vậy tôi trở về……. Mặt khác…” Anh liếc mắt nhìn Tiết San San một cái:”Vệ sĩ của em giống như không phải đang làm việc, trong thời gian làm việc lại chạy tới chỗ này, còn mặc thành như vậy…… Rốt cuộc là làm việc hay là câu dẫn đàn ông?”
San San nghe được lời này thập phần chói tai, còn không có tới kịp cãi lại, Tư Tư tiểu thư liền cười nói:” Không có đâu, là em mua cho San San một ít này nọ…… Bộ quần áo này cũng là em mua cho cô ấy. Ngày hôm qua khi chúng em dạo phố, thấy bộ váy này, em thấy cô ấy thích, liền mua tặng cô ấy!” (Nhan nhi: Mụ này, giả tạo thấy ớn. Lady: lấy lòng Hạo ca đấy thôi.)
San San sửng sốt, lời này của cô ta nhìn giống như vì chính mình giải vây, nhưng thực trên tế lại đem trách nhiệm đều đổ lên đầu cho chính mình.
Luật Hạo Thiên thản nhiên nói:”Cô ấy thích em liền mua cho cô ấy? Vậy cô ấy thích máy bay, đại pháo em cũng mua cho cô ấy?” (Nhan nhi: câu này ta thik nha! Móc họng dễ sợ!^^)
“Thực xin lỗi !” Lâm Tư Tư một bộ thiên chân vô tà , thè lưỡi, chạy tới ôm lấy một cánh tay của anh:”Người ta chính là muốn cùng San San trở thành chị em tốt, lần sau em cam đoan sẽ không làm như vậy. Tốt lắm, đều là em không tốt, anh đừng nóng giận.”
Anh nhẹ nhàng rút cánh tay ra, vỗ vỗ bả vai của cô ta:” Tốt lắm, anh không trách em, em về phòng học trước đi, anh phải mang cô ấy trở về ký túc xá đổi quần áo.”
Tư tư nhất thời sửng sốt, nhìn San San một cái, San San vội nói:” Tôi tự trở về là được!”
“Cô còn muốn tiếp tục làm việc không?”
“…… Muốn.” Cô cúi thấp đầu, phát hiện chính mình thật yếu đuối.
Anh không hề nhiều lời, liền lôi kéo tay cô hướng khu ký túc xá đi đến.
” Chậc chậc chậc……”
Vẫn ngồi ở bên cạnh xem kịch vui, Giang Hằng Vũ đứng lên, cười hớ hớ nói:” Tư Tư tiểu thư, anh Hạo Thiên của cô đã cùng cô gái khác đi rồi, cô không đuổi theo sao?”