Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 82: Băng Qua Đại Dương




Nghe được một câu "Có hơi nhớ cậu" của đối phương mà Thích Tự cứng đờ cả người, não bộ cũng lập tức chuyển từ chế độ công việc sang yêu đương...



—Chỉ "hơi" thôi à?



— Ừm, thật ra mình cũng hơi nhớ anh ta...



—Nếu như Thầy Phó ở đây lúc này thì tốt biết bao.



—Hắn nhất định sẽ chủ động hôn người kia...



Thích Tự siết lấy điện thoại trong tay nghĩ ngợi vẩn vơ, cũng không biết khóe miệng mình hiện tại đã giương cao đến nhường nào.



Nghĩ thì cả đống, thế mà nói ra lại chỉ có một câu: "Tôi thuê được nhà mới rồi."



"Ồ?" Phó Diên Thăng có vẻ hứng thú, "Như thế nào?"



Thích Tự thoáng nhìn quanh, hắn đang đứng trong phòng ngủ nhà mới của bọn họ.



Kí hợp đồng thuê nhà xong, Thích Tự lập tức đi mua đủ loại nội thất, đồ dùng làm bếp và chăn ga gối đệm, thậm chí còn tỉ mẩn lựa chọn từng vật trang trí nho nhỏ cho kệ tủ trong thư phòng.



Ban ngày vừa có nhân viên vệ sinh đến dọn nhà sạch bong sáng bóng, ga đệm chăn mền của cả hai buồng ngủ đều đã tươm tất, mang màu xám lông chồn hắn thích nhất, tủ đầu giường còn bày bộ tinh dầu khuếch tán hương tùng bách của Jo Malone, thơm ngát cả căn phòng.



Trước kia hắn chưa bao giờ làm mấy chuyện vặt vãnh này, đồ đạc trong nhà ở New York đều do Anne mua về, thế mà lần đầu tiên cũng chuyên nghiệp như ai. Cứ mường tượng ra cuộc sống mỗi ngày với Phó Diên Thăng, Thích Tự đã thiết kế nên một tổ ẩm đẳng cấp không thua gì khách sạn năm sao lúc nào không hay.



"Anh sang thì biết." Thích Tự cố tình lấp lửng.



Hắn không định kể cho Phó Diên Thăng chi tiết những việc mình làm, sợ nếu biết mình để ý như thế, đối phương sẽ còn đắc ý đến nhường nào.



Phó Diên Thăng cười cười: "Gửi địa chỉ nhà đi, tôi gửi một vài thứ sang trước."



"Tối tôi gửi Wechat cho." Thích Tự hắng giọng một tiếng, lại nói, "Quần áo các thứ... không cần gửi sang nhiều đâu, mua ở đây cũng được mà."



Phó Diên Thăng đùa đùa: "Cậu mua cho tôi à?"



Thích Tự: "...Ừm."



Phó Diên Thăng: "Mua cả đồ lót cho tôi luôn?"



Thích Tự ra vẻ bình tĩnh nói: "Có yêu cầu gì về nhãn hiệu không?"



Phó Diên Thăng: "..."



Đò đưa nhau một hồi, Phó Diên Thăng mới bảo, nếu không có gì thay đổi thì nửa cuối tháng 9 là sang được.



Dập máy xong, Thích Tự cúi xuống nhìn sàn nhà dưới chân, do dự không biết có nên trải thảm trong nhà hay không. Có điều nhớ đến quảng cáo mà Phó Diên Thăng hình dung cho Diệp Khâm Như hôm đó, sợ người kia lại giội rượu đỏ lên người mình lần nữa, rớt xuống thảm thì chỉ có nước ố, hắn lại gạt luôn ý định này đi.



Một tuần nữa trôi qua, chủ đề liên quan đến MeiWei trong nước dần hạ nhiệt, tuy chưa về thời kì đỉnh cao nhưng giá cổ phiếu mấy hôm nay đã có dấu hiệu tăng trở lại.



Sau khi Phó Diên Thăng nói giá cổ phiếu của MeiWei có vấn đề, Thích Tự cũng đã nghiên cứu biến động thị trường thêm mấy hôm, nhưng với hiểu biết của bản thân thì hắn thì không nhìn ra điểm gì "là lạ". Hơn nữa, Thích Nguyên Thành đã bảo hắn không cần để ý thêm, Phó Diên Thăng lại chưa từng nhắc lại chuyện này một lần nào, bởi vậy dần dần hắn cũng quên.



Điều khiến Thích Tự cảm thấy kì quái hơn cả giá cổ phiếu của MeiWei, đó là gần nửa tháng kể từ khi khai giảng rồi mà hắn vẫn chưa thấy bóng dáng Chương Thừa Tuyên đâu.



Do học chung môn tự chọn, Thích Tự có gửi tin nhắn Wechat hỏi đối phương đã quay lại trường chưa, nhưng Chương Thừa Tuyên vẫn chưa trả lời lại.



Bữa nọ tình cờ gặp được Cao Trí Thời ở trường, Thích Tự mới thuận miệng hỏi: "Từ đầu năm đến giờ, tiền bối đã gặp Chương Thừa Tuyên chưa?"




Cao Trí Thời hơi ngẩn người: "Cậu ấy bảo đợt vừa rồi về nghỉ hè có gặp phải một vụ tai nạn giao thông nhỏ, hiện vẫn đang ở trong bệnh viện hồi phục nên xin trường cho nghỉ một tháng rồi, chắc phải tháng 10 mới qua đấy." Sau lại tò mò hỏi, "Hai cậu thân nhau lắm mà, cậu ấy không kể cho cậu à?"



Thích Tự sững sờ: "Không, cậu ấy kể cho anh từ khi nào vậy?"



Cao Trí Thời: "Chắc khoảng cuối tháng 8, lúc ấy tôi vẫn đang ở trong nước, định qua thăm xong còn bị cậu ta từ chối, sau nhắn tin thì không thấy trả lời nữa, chả biết có bị nặng lắm không."



Thích Tự gật đầu cảm ơn: "Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh."



Cao Trí Thời lại gọi hắn lại: "À đúng rồi Thích Tự, năm nay lại có học sinh mới, Chương Thừa Tuyên không có mặt nên tôi sẽ đứng ra tổ chức họp mặt hội học sinh Trung Quốc, cậu tham gia chứ?"



Thích Tự lịch sự từ chối: "Năm nay nhà tôi có chút việc bận, sợ là thời gian ở trường không nhiều, đành xin phép vắng mặt rồi."



Cao Trí Thời ngại ngùng cười cười, tỏ vẻ ghen tị: "Cậu đúng là chỉ nể mỗi Chương công tử thôi nhờ."



Thích Tự sửng sốt, không biết phải giải thích thế nào.



Nhưng Cao Trí Thời cũng rất biết ý, nói xong câu kia lại hữu hảo vỗ vai Thích Tự luôn: "Thế giữ liên lạc nhé, cậu cũng có số tôi rồi, nếu đổi ý thì cứ nói với tôi một tiếng."



Thích Tự đồng ý một tiếng, sau khi về lại bắt đầu nghĩ về sự vụ xảy ra với Chương Thừa Tuyên.



Cuối tháng trước là lúc hắn và ba liên thủ bóc trần bê bối của MeiWei, chỉnh đốn lại công ti, bản thân Thích Tự suýt bị bắt cóc, Chương Thừa Tuyên thì gặp tai nạn đúng thời gian này... những chuyện này không liên quan đến nhau đấy chứ?



Thích Tự không kìm nổi lòng, đành gọi ba thăm dò: "Ba này, sau khi bị bắt, Khâu Như Tùng có khai ra quan hệ gì với người nhà họ Chương không?"



Thích Nguyên Thành trầm giọng nói: "Ba cũng đang định kể cho con chuyện này đây. Hôm trước Khâu Như Tùng đã thú nhận với công an toàn bộ quá trình dựng nên nhãn hàng AiWei, nói năm xưa từng bị một người bạn đại học họ Chương xúi giục. Thời gian đầu mới mở, đối phương còn chỉ cho hắn rất nhiều chiêu trò, từ thay thế nguyên vật liệu và đạo nhái thiết kế của MeiWei, cho đến làm giả sổ sách và móc nối quan hệ... Khâu Như Tùng bảo ban đầu hắn chỉ định làm nhỏ lẻ thôi, nhưng không ngờ lại thuận lợi thế, dần dà mới thành lớn chuyện."



Thích Tự nhíu mày: "Chúng ta có thể truy cứu nhà họ Chương không?"truyen dam my




Thích Nguyên Thành: "Không, bởi tất cả đều là lời tường thuật của Khâu Như Tùng, không hề có bất kì bằng chứng nào, công khai ra có khi còn bị Phi Á buộc tội vu khống ngược lại ấy chứ."



Thích Tự buồn bực nói: "Thế coi như Khâu Như Tùng bị lợi dụng triệt để rồi còn đâu?"



"Lợi dụng là một chuyện, nhưng lòng người cũng dễ thay đổi nữa." Thích Nguyên Thành thở dài một hơi, bấy giờ mới kể lại cuộc trò chuyện của mình với Khâu Minh Dương hôm ấy, "Tối đó hẹn gặp mặt với ba, Khâu Minh Dương nói mình không biết gì về việc Khâu Như Tùng ăn trộm vật liệu của MeiWei cho AiWei, rằng trước khi ba nói về tính chất nghiêm trọng của sự việc thì ông ấy chỉ cho là Khâu Như Tùng đang tự mở một cửa hàng online láo nháo một chút nên chưa từng để tâm... Lúc đó ba đã ám chỉ rất có thể Khâu Như Tùng đang bị đối thủ của MeiWei lợi dụng, cho nên ai biết lời khai này của nó có phải đang mượn cớ thoát tội, thậm chí là cứu cánh cho những người còn lại trong khối lợi ích bao gồm ba mình hay không? Nhưng con thử nghĩ mà xem, ba năm trước Khâu Như Tùng vẫn chỉ là một quản lí cấp thấp thuộc nhánh logistics của bộ phận sản xuất, nếu không được Khâu Minh Dương hậu thuẫn và dung túng cho, thì làm sao có thể suôn sẻ như thế?"



Nghe thái độ cay đắng của Thích Nguyên Thành, Thích Tự mới giật mình nhận ra kì thực ba hắn vẫn cảm thấy tổn thương vì bị Khâu Minh Dương phản bội, ông không quả quyết sát phạt như hắn tưởng, cũng chẳng hề có ý định bắt trọn tất cả ngay từ đầu.



Tối đó gặp mặt, có lẽ Thích Nguyên Thành đã muốn cho Khâu Minh Dương một cơ hội cuối cùng, vậy mà đối phương lại khiến ông thất vọng toàn tập. Ba hắn vốn muốn nể tình nể nghĩa, nhưng đứng trước tình hình như vậy, ông không thể không gạt đi lòng nhân từ mà buộc mình cầm lấy chuôi dao...



Thích Tự cũng thở dài, hỏi ngược lại: "À đúng rồi, ba còn nhớ Chương Thừa Tuyên không? Là bạn học từng kể cho con chuyện về Khâu Như Tùng ấy, nghe bảo tháng trước vừa bị tai nạn, giờ còn chưa sang học được vì vẫn đang nằm viện?"



Thích Nguyên Thành hơi kinh ngạc: "Thật sao?"



Thích Tự: "Vâng, tuy ban đầu báo cáo tài chính cũng cho thấy dây chuyền sản xuất có vấn đề, nhưng nếu Chương Thừa Tuyên không kể cho con về quan hệ giữa Khâu Như Tùng và anh ba của hắn, thì chúng ta đã chẳng khoanh vùng mục tiêu nhanh như vậy..."



"Ba biết rồi, nhưng hiện tại vẫn chưa hiểu được tình hình nội bộ nhà họ Chương, Phi Á cũng chưa có động thái gì lớn..." Nghe chừng Thích Nguyên Thành không quá để ý đến tình trạng của Chương Thừa Tuyên, còn nói, "Nó cũng chẳng tốt thế đâu, nói chung cứ dính đến nhà bên đó là ba thấy không yên tâm rồi, con nhớ phải chú ý an toàn đấy."



Thích Tự không hỏi được ra đáp án mình muốn ở ba, chỉ đành "Vâng" một tiếng, trước khi dập máy, hắn lại nhớ ra hỏi, "Thị trường chứng khoán của MeiWei vẫn bình thường chứ ba?"



Thích Nguyên Thành: "Yên tâm, tình hình hiện tại vẫn đang trong tầm kiểm soát của ba."



Thích Tự: "Vậy là tốt rồi..."



Vừa nói chuyện với Thích Nguyên Thành xong, chuông điện thoại của Thích Tự đã lại vang lên.




"Vừa điện thoại với ai đấy? Gọi hai lần đều thấy bận." Đầu bên kia vang lên giọng nam quen thuộc.



"Ba tôi gọi." Thích Tự bất giác nhẹ giọng, "Sao giờ này còn gọi cho tôi?"



Phó Diên Thăng: "Báo cho cậu một tiếng, mai tôi bay rồi."



Thích Tự thấy tim nhảy lên đánh thịch, tâm trí yêu đương lại gạt hết phân tích về MeiWei ra khỏi đầu, cảm thấy nhẹ nhõm hẳn: "Mai mấy giờ?"



"12h trưa mai, bay 11 tiếng đến thẳng thành phố của cậu. Tính từ lúc này thì chỉ còn khoảng 34 tiếng nữa là cậu được gặp lại tôi rồi đấy." Phó Diên Thăng cười hỏi, "Vui không?"



Thích Tự ra vẻ bình tĩnh: "Lúc anh tới nơi chắc tôi đang có lớp rồi, để Vương Mãnh chạy xe tôi ra sân bay đón anh nhé?"



Phó Diên Thăng hơi cao giọng: "Bạn trai lặn lội băng qua đại dương đến tìm mà cậu còn có tâm trí lên lớp à?"



Thích Tự bật cười, cố ý nói: "Chứ anh tưởng tôi sẽ cúp học đi đón anh à?"



Hắn nghĩ bụng, chỉ cần Phó Diên Thăng yêu cầu, nhất định hắn sẽ đi.



Chẳng ngờ nghe xong, đối phương chỉ im lặng một lát, sau đó trầm giọng nói: "Thôi, cậu đến lớp đi. Tôi đi dọn đồ, cúp máy đây."



"Ơ..." Thích Tự còn định nói gì đó, đầu bên kia đã truyền đến âm thanh máy bận.



Thích Tự cạn lời... Phó Diên Thăng còn dập máy với hắn?



... Chẳng lẽ giận thật rồi?



Hắn nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, do dự không biết có nên gọi lại dỗ đối phương một chút hay không, song nghĩ thấy từ mai là Phó Diên Thăng bắt đầu phải kè kè bên mình rồi, đâu cần dỗ nữa?



Thích Tự cắn môi tắt điện thoại, tự nhủ mình không thể quá nuông chiều người này!



Từ mấy hôm trước, Thích Tự đã sớm trả lại nhà cũ và chuyến đến căn hộ mới. Hắn xoay người ra tủ lạnh lấy chai nước, quét mắt nhìn quanh, tưởng tượng ra cảnh sau này Phó Diên Thăng sẽ giặt đồ nấu nướng dạy mình học ở đây, tùy ý hắn muốn sai gì cũng được thì không khỏi lâng lâng...



Thích Tự vừa uống nước vừa ung dung đi về phòng ngủ, đột nhiên trông thấy giường thì khựng lại, mặt mày biến sắc, hai tai nóng rực



Nửa phút sau, Thích Tự vặn lại nắp chai, đỏ mặt vớ đại một cái gối, bắt đầu điên cuồng đánh xuống.



****







Phó Diên Thăng: "Cậu mua cả đồ lót cho tôi?"



Thích Tự: "Mua hết, anh muốn hiệu gì?"



Phó Diên Thăng: "Tiểu yêu, cậu đang thả thính xuyên Thái Bình Dương có đúng không! Cứ chờ đấy!"



Thích Tự: "Ha ha, đang đợi mãi đây:)"



-



vtrans by xiandzg



T/N: Thầy tôi cũng biết dỗi đấy, em Tự lo từ giờ đi ˊ_>ˋ