Thích Tự đành đứng ra giảng hòa: "Thôi thôi hai anh cũng đừng có võ mồm nữa, công ti đang trong giai đoạn căng thẳng, mọi người phải cùng nhau cố gắng nhiều."
Tô Cánh nói với Diệp Khâm Như: "Nể mặt Thích tổng, tôi không thèm chấp cậu."
Diệp Khâm Như: "??? Ơ mẹ...?"
Bị Thích Tự đánh mắt ra hiệu, Diệp Khâm Như mới đành nhẫn nhục vì đại cục, rốt cục im miệng.
Ra khỏi thang máy, Tô Cánh mới huých cùi chỏ sang Diệp Khâm Như, lầm bầm một câu như tiếng muỗi rồi xoay người đi, phất phất cuộn tài liệu rúm ró về phía bọn họ: "Tôi đi làm việc đây."
Người đi rồi, Diệp Khâm Như mới ngộ ra Tô Cánh vừa nói "Cảm ơn cả cậu nữa" với mình, sửng sốt đến dở khóc dở cười, chỉ biết lắc đầu thở dài.
Buổi trưa, Thích Tự ăn cơm văn phòng gọi về với Diệp Khâm Như, chiều đến xử lí nốt công việc cùng đối phương, mãi sẩm tối mới rời đi.
Hắn vẫn chưa biết phải giải thích với ba thế nào về chuyện từ chối Lôi tổng những hai lần, thậm chí còn từ chối cả khoản đầu tư vô điều kiện của đối phương. Cứ thế cau mày nghĩ ngợi cả dọc đường, chẳng ngờ về đến nhà, vừa lên thư phòng thì ba hắn cũng đang tươi tỉnh buông điện thoại xuống: "Con về đúng lúc lắm..."
"Có chuyện gì mà trông ba vui thế?" Thích Tự nghĩ bụng, không lẽ là Lôi tổng gọi điện cho ba hắn nói gì?
Thích Nguyên Thành cười cười đi vòng qua bàn làm việc: "Ba vừa mới nhận được một cuộc điện thoại cực kì không tưởng."
Thích Tự đứng khựng lại hỏi: "Ai vậy ba?"
Thích Nguyên Thành: "Tập đoàn Thiên Bảo của Cảng thành, không biết là con nghe danh bao giờ chưa."
"Cảng Thành?" Nhớ tới vị trí tối qua Phó Diên Thăng xuất hiện cũng như lời nhờ vả của mình, Thích Tự mới không khỏi nghi ngờ chuyện này có liên quan đến đối phương.
Nhưng hắn lại cảm thấy Phó Diên Thăng sao có thể nhanh đến thế, nhiều khi cũng chỉ là trùng hợp, bèn ra vẻ bình tĩnh: "Con không rõ lắm, có lai lịch thế nào vậy ba?"
Thích Nguyên Thành: "Con không biết tập đoàn Thiên Bảo, nhưng chắc biết Trịnh Thị của Cảng Thành chứ?"
Thích Tự: "Này thì con có nghe qua rồi."
Trịnh Thị khởi nghiệp với nghề buôn bán tơ lụa, từ thế kỉ trước bắt đầu mua vàng làm trang sức, về sau thì đầu tư thêm cả vào lĩnh vực cơ sở hạ tầng, truyền hình cáp, thuốc lá, năng lượng v.v. ở Cảng Thành, là một trong ba danh gia vọng tộc đứng đầu khu vực này suốt bao năm nay.
Thích Nguyên Thành: "Chủ tịch tập đoàn Thiên Bảo tên Ngô Dũng Thiên, là con rể hai của người đứng đầu Trịnh Thị, sở hữu bốn công ti đã lên sàn ở Cảng Thành bao gồm Thời trang Phong Thượng, chuỗi Khách sạn Ngải Lệ v.v., rồi cả Trang sức Kim Phúc cũng là mua lại từ Trịnh Thị từ 15 năm trước rồi gây dựng thành tiếng tăm lừng lẫy như bây giờ đấy chứ."
Trang sức Kim Phúc? Thì ra thương hiệu Kim Phúc có mặt ở gần như khắp các trung tâm mua sắm trên cả nước còn nằm dưới trướng Thiên Bảo!
Thích Tự nghe ba nói qua vài câu là hiểu được tầm cỡ của tập đoàn, bèn hỏi: "Chủ tịch Ngô của Thiên Bảo mới gọi cho ba à?"
Thích Nguyên Thành cười nói: "Đúng vậy, Ngô Dũng Thiên quê ở Ninh Thành, tính ra còn là đồng hương của ba con đây. Trước giờ chúng ta chưa từng tiếp xúc, nhưng ông ấy quen bác Tề, thấy bảo có gặp nhau một lần hồi bên Mĩ. Nghe nói Tư Thị xảy ra chuyện, người ta biết gần đây Tư Nguyên gặp khó khăn nên mới hỏi số ba qua Tề Thế Phong để liên lạc. Trùng hợp là sang năm tập đoàn bọn họ cũng có ý định tiến quân vào lĩnh vực thương mại điện tử trong nước, biết MeiWei nhà mình đang vận hành một hệ thống thì muốn đầu tư 1 tỉ để xúc tiến hợp tác."
Thích Tự kinh ngạc nói: "1 tỉ?"
"Ừ." Thích Nguyên Thành gật đầu, "Thấy trên điện thoại người ta có thành ý lắm, nói muốn hẹn gặp để nói chuyện luôn. Ba bảo Tiểu Hà đặt vé rồi, tối nay ba sẽ bay đến Cảng Thành một chuyến."
Thích Tự giật mình sửng sốt: "Nhưng muộn rồi mà, sao ba không để mai hẵng đi?"
Thích Nguyên Thành: "Bàn việc làm ăn thì lo gì sớm muộn, chưa kể mai là đêm Giáng Sinh rồi, nếu đàm phán thuận lợi, biết đâu ba lại mang được tin vui về dự lễ với cả nhà..."
Thích Tự: "Ba muốn con đi cùng không?"
"Không cần đâu, con ở nhà với mẹ đi." Thích Nguyên Thành vừa nói vừa ra ngoài, có vẻ căng thẳng không biết phải thuyết phục Khương Oánh đang trong thai kì thế nào, còn xoa xoa tay tự động viên mình, "Điềm tốt, điềm tốt mà..."
Ra đến cửa, Thích Nguyên Thành mới nhớ ra để hỏi Thích Tự: "À, suýt thì quên, hôm nay con gặp Lôi tổng thế nào?"
"Ơ dạ, con từ chối rồi..." Thích Tự vội giải thích, "Nhưng mà có vẻ Lôi tổng không phật lòng gì đâu."
Thích Nguyên Thành thở dài, rõ là tiếc nuối, nhưng nghĩ tới cuộc điện thoại vừa rồi thì ánh mắt lại sáng lên vẻ hi vọng.
Gần đây Khương Oánh không ngồi yên được một chỗ, thường hay xuống phòng khách đi đi lại lại.
Thích Tự theo ba rời khỏi thư phòng, ra tận cầu thang nhìn đối phương xuống nhà tìm mẹ nói chuyện.
Nghe nói chồng mình phải bay đến Cảng Thành ngay trong đêm, Khương Oánh quả nhiên buồn bực oán trách vài câu, mà Thích Nguyên Thành cũng chỉ biết dịu dàng ôm đối phương vào an ủi.
Thích Tự cứ thế tựa lên lan can cầu thang nhìn xuống chăm chú, không khỏi thích thú với cảnh tượng này.
Chẳng biết ba thuyết phục thế nào mà rốt cục mẹ hắn cũng đồng ý, còn đích thân cầm áo khoác mặc lên cho đối phương rồi tiễn ra tận cổng.
Thích Nguyên Thành đi rồi, Thích Tự mới lôi di động ra, không kìm được lòng mà vào kiểm tra app định vị một lần, phát hiện Phó Diên Thăng đã về lại Thâm Thành.
...Tập đoàn Thiên Bảo, Ngô Dũng Thiên? Chẳng lẽ đây là mối quan hệ của Phó Diên Thăng?
Nhưng ba hắn vừa bảo chủ tịch Ngô kia quen bác Tề, mà tối qua chính Phó Diên Thăng còn nói người mình tìm được không tầm cỡ bằng Lôi Hoành, trong khi dù ít nổi hơn thì quy mô của Thiên Bảo cũng chẳng kém Trung Đạt là bao.
Đang chìm trong suy tư, Thích Tự đột nhiên nghe thấy tiếng nói chuyện lao xao ngoài cổng, nhìn xuống mới biết là Thích Phong với Lăng Khả đang dắt nhau vào nhà.
Hôm nay là thứ 6, hẳn vì mai rảnh nên hai đứa mới dành cuối tuần về nhà.
"Mẹ! Con thấy xe của ba vừa ra ngoài xong." Thích Phong vừa cởi giày vừa nói, "Ba đi đâu vậy ạ?"
"Cảng Thành." Khương Oánh đáp.
"Cảng Thành!?" Thích Phong lập tức rú lên, "Mai là đêm Giáng Sinh rồi mà ba còn đến Cảng Thành làm gì?"
truyen dam my "Còn làm gì nữa? Đi công tác bàn chuyện làm ăn chứ sao." Khương Oánh nói.
"Trời đất." Thích Phong châm chích, "Mẹ đang bụng mang dạ chửa thế này mà ba vẫn chỉ nghĩ đến làm ăn, đúng là quá thể..."
Thích Tự đi xuống nói: "Bớt bớt cái miệng em đi, tập đoàn đang lao đao vì một cổ đông đòi rút vốn kia kia, không vì cấp bách bất đắc dĩ thì ba đã chẳng chọn đi vào lúc này."
Hồi tháng 7 về nước cùng nhau, Phó Diên Thăng đã phổ cập qua cho bọn hắn về những ảnh hưởng mà Tư Nguyên có thể phải chịu từ sự vụ nhà họ Tư.
Có điều đã nửa năm trôi qua, Thích Phong cảm giác mình với Lăng Khả vẫn đâu vào đấy, ngoại trừ thỉnh thoảng bị nhận nhầm là quản lí chiến đội Dã Thảo gì đó thì cuộc sống của hắn cũng chẳng thay đổi là bao...
Thích Phong gãi gãi đầu: "Cổ đông rút vốn nghiêm trọng vậy à? Không đến nỗi các công ti dưới trướng tập đoàn đều sập chứ?"
Thích Tự: "Em thì biết gì? Biết quan tâm ba thì đã coi sự nghiệp của ba là của cả nhà, cũng tại xa cách quá lâu nên em mới không hiểu được nỗi lo của ba, nhưng thử đổi lại xem, nếu người ở trong hoàn cảnh ấy là mẹ thì giờ em thấy sao?"
Thích Phong tái mặt, không biết nên nói gì cho phải.
Thích Tự liếc hắn: "Đây là ba thấy có lỗi với em vì việc li hôn hồi trước thôi, chứ thành phần lông bông như em ấy mà, đáng ra là bị gả đi để gán nợ rồi đấy."
Lăng Khả: "..."
"Gán nợ?" Thích Phong nghẹn họng trân trối, "Thế kỉ nào rồi mà vẫn còn cái hủ tục này?"
"Sao không?" Thích Tự cười nhạt, "Với ngoại hình của em, không gán được thì ít ra cũng bán được ít tiền."
Khương Oánh mới đi tới nói: "Thôi, em nó đã không biết gì rồi mà con lại còn dọa? Tất cả vào ăn cơm đi."
Thích Tự: "Con đùa chút thôi mà."
Thích Phong: "..."
Không biết có phải vì bị kích thích bởi mấy lời của anh trai hay không, mà sau đó Thích Phong cũng không còn dám ồn ào, chỉ vùi đầu vào ăn cơm rồi cấp tốc xin ra ngoài thăm Tuyết Cô Nương cùng Lăng Khả.
Thích Tự mới nhớ ra hỏi: "Sức khỏe của Tuyết thế nào rồi ạ?"
Khương Oánh lắc đầu nói: "Không tốt cho lắm, giờ còn chẳng nhận được mặt ai. Tuần trước Thích Phong mới đưa nó đến một bác sĩ, người ta bảo mình phải chuẩn bị tâm lí đi, không còn bao nhiêu thời gian nữa rồi."
Thích Tự hơi khựng tay lại, chậm chạp bới lên một miếng cơm, cũng không khỏi đau lòng: "Nhỡ mà làm sao thật, thằng nhóc kia sẽ khóc chết mất."
Khương Oánh: "Ừ, nhưng mà sinh lão bệnh tử là quy luật rồi, biết làm sao được."
Ăn xong, Thích Tự ngồi lại nói chuyện với mẹ một lát rồi lên tắm rửa.
Đợi đến giờ mọi ngày, hắn mới cầm điện thoại lên gọi video call cho Phó Diên Thăng.
Hai người tán gẫu đủ điều về những chuyện xảy ra trong ngày, được một lát rồi Thích Tự mới thử dò hỏi: "Anh có biết tập đoàn Thiên Bảo không?"
Phó Diên Thăng: "Có nghe qua, một tập đoàn ở Cảng Thành phải không, sao thế?"
Thích Tự: "Nghe nói chủ tịch Hồ Dũng Thiên quen bạn của ba tôi, nay có gọi cho ông ấy để đặt vấn đề hợp tác. Ba tôi cũng vừa xuất phát đi Cảng Thành xong."
Phó Diên Thăng: "Ồ? Vậy à? Hợp tác thế nào?"
Thích Tự giải thích qua vài câu, trông Phó Diên Thăng có vẻ không biết gì về chuyện này thì cũng thấy là lạ, bèn hỏi: "Nãy tôi còn tưởng hay Chủ tịch Hồ của Thiên Bảo chính là người anh tìm được?"
Phó Diên Thăng: "Nào đâu, tôi làm gì ghê gớm thế được... Nói vậy, ba cậu với chủ tịch Hồ mà đàm phán thành công thì cũng không cần tôi hỗ trợ nữa rồi."
"Cứ chờ xem thế nào đã." Thấy Phó Diên Thăng đã vậy, Thích Tự cũng không cố thăm dò nữa, quay ra hỏi, "Mai hay ngày kia anh mới tới?"
"Sáng mai bay chuyến sớm, không delay gì thì 11h30 là đến Hải Thành." Phó Diên Thăng nhướng mày hỏi, "Cùng ăn trưa nhé?"
Thích Tự: "Được."
Phó Diên Thăng: "Ra sân bay đón tôi không?"
Thích Tự cười nói: "Tự đón xe về đi, khách sạn Holiday trên đường Hà Tân, báo tên của tôi là được, đặt sẵn phòng cho anh rồi đấy."
****
Thích Tự: "Lớ vớ là gả em đi gán nợ đấy."
Thích Phong: "Khả Khả ơi cíu tôi~~~ Tôi không muốn đâu! QAQ"
Lăng Khả: "=_="
-
vtrans by xiandzg
T/N: Tối qua có người đi xã giao tận Cảng Thành, nay thì Thiên Bảo liên lạc—tự dưng làm em nghĩ nhiều quá... Rốt cục đây là phục bút, là trùng hợp, hay là lòng tin bất chấp của em vào fls đang act up thế này =)))))